“Khác biệt?” Hồng Đậu nghi vấn.
Thôi An nói: “Em trước kia, bất luận lúc nào cũng đều vui vẻ, dù có gặp khó khăn lớn, em cũng có thể nghĩ theo hướng lạc quan, nhưng mấy ngày qua, tuy rằng em vẫn sẽ cười, nhưng lại như đang cười cho có, trong lòng em dường như cất giấu rất nhiều rất nhiều chuyện. Những chuyện khiến em không vui này... có liên quan tới người chú kia của em sao?”
Thôi An là một nam sinh rất nhạy bén, ít nhất lời anh ta nói đều đúng cả.
“Bất luận em thay đổi vì chuyện gì, em nghĩ em đều không cần nói với anh.” Hồng Đậu đã muốn rời khỏi, nhưng Thôi An lại chắn trước mặt cô.
Thôi An vội vàng nói: “Hồng Đậu, người kia là người chú nuôi em lớn, hơn nữa anh có thể cảm giác được, ông ta cũng không phải một người tốt, em đừng nên vì ảo giác nhất thời của mình mà liền cảm thấy em đang thích ông ta.”
“Đàn anh Thôi ...” Hồng Đậu bất đắc dĩ nhìn anh ta, “Anh quản cũng không khỏi quá rộng rồi. Em không thích anh chính là không thích anh, đây cũng không phải vì bất cứ ai cả, mà quyết định bởi cảm giác của em đối với anh. Anh đã là sinh viên năm 4, tuổi cũng không còn nhỏ, không cần lãng phí thời gian vào em, tranh thủ đi chú ý mấy đàn em năm nhất mới tới không tốt à?”
Chuyện của cô và Ôn Diễn, còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của bất cứ kẻ nào, tuyệt đối không phải điều mà người thường có thể sử dụng tư duy bình thường để đoán ra. Bất luận là xuyên qua thời không, hay thuốc trường sinh bất lão, đây đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Nhưng Hồng Đậu...” Thôi An còn muốn nói gì, điện thoại của Hồng Đậu cũng đã vang lên, Thôi An liền thức thời ngậm miệng.
Hồng Đậu lấy di động ra, nhìn dãy số xa lạ, cô vẫn nhận cuộc gọi này. Đầu bên kia điện thoại là giọng nói xa lạ của một phụ nữ, “Xin hỏi cô có phải Ôn phu nhân, vợ của Ôn Diễn Ôn tiên sinh không?”
Xưng hô này khiến Hồng Đậu hơi sửng sốt, người bên kia đã lại nói tiếp: “Ôn tiên sinh bị suy tim hiện đang ở bệnh viện, cô có tiện tới thăm anh ấy không?”
“Anh ấy ở bệnh viện nào? Tôi sẽ tới ngay!”
Sau khi biết được địa điểm, Hồng Đậu ngắt điện thoại, liền lập tức chạy về phía cổng trường.
“Hồng Đậu!” Thôi An gọi một tiếng, nhưng rất nhanh, Hồng Đậu đã chạy không thấy bóng người.
Hồng Đậu ra ngoài cổng trường liền bắt một chiếc xe, đi thẳng đến bệnh viện, ước chừng mất khoảng mười mấy phút liền tới nơi. Người phụ nữ thông báo cho cô cũng nói cho sô số phòng bệnh, chờ khi thang máy tới tầng năm, Hồng Đậu vô cùng lo lắng ra khỏi thang máy, vừa bất cẩn liền đụng phải một cô gái chuẩn bị vào thang máy.
Lực va chạm không nhỏ, Hồng Đậu vịn vào tường, cô gái đối diện lại được người đàn ông phía sau ôm lấy eo.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng ánh mắt hơi tối đi, hỏi cô gái trong ngực, “Có sao không?”
“Không sao.” Cô gái lắc lắc đầu, hơi thở nguy hiểm toát ra từ người đàn ông kia mới tan đi một chút.
Hồng Đậu đứng vững lại, vội vàng nói: “Rất xin lỗi, vì tôi đang vội vã đi thăm ... thăm...”
Cô bỗng nhiên nghẹn lời.
Ôn Diễn xem như là gì của cô đây?
“Cô hẳn chính là vợ của Ôn tiên sinh.” Cô gái xinh đẹp rạng rỡ kia nở nụ cười, “Quan tâm sẽ bị loạn, tôi có thể hiểu, cô cũng không cần xin lỗi.”
Hồng Đậu chỉ cảm thấy cô gái xinh đẹp này dường như có chút quen mắt, chẳng qua cô cũng không nhớ nổi mình đã gặp cô ấy ở nơi nào .
“Là tôi trên đường tới bệnh viện gặp phải Ôn tiên sinh hôn mê nằm trên đất, tình huống lúc ấy của Ôn tiên sinh rất nghiêm trọng, sau khi tới bệnh viện, là chồng tôi sắp xếp cấp cứu.” Cô gái xinh đẹp kia lại cười, “Cô không cần lo lắng, tình huống của Ôn tiên sinh hiện tại đã ổn định rồi.”
Hồng Đậu nhìn người đàn ông mặc áo bác sĩ trước ngực đeo thẻ công tác, ở trên đó có tên anh ta, cô nói: “Cảm ơn bác sĩ Lục, còn cả Lục phu nhân nữa.”