Ôn Diễn hiện giờ và Ôn Diễn trước kia dường như không có gì khác biệt, nhưng dường như cũng có khác biệt rất lớn.
Hắn vẫn luôn ôn nhuận như ngọc, nhưng trước kia giấu trong vẻ bề ngoài ôn nhu của hắn là một loại cường thế cực đoan. Hắn hiện tại, chỉ có hèn mọn.
Hồng Đậu rất khó tưởng tượng hai chữ dùng để hình dung tục nhân này có thể đặt trên người hắn, hiện giờ chính mắt nhìn thấy, lại đau đớn lòng người như vậy. Cô hơi quay đầu đi, không nhìn hắn, chỉ bình đạm nói: “Tôi hy vọng anh có thể nói được làm được, thời gian ba năm này, chúng ta không quấy rầy lẫn nhau.”
Dứt lời, cô không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng.
Hồng Đậu là một người thuộc phái hành động, không lâu sau khi hạ quyết định, cô liền thu dọn xong đồ đạc dọn ra khỏi Ôn gia. Ôn Diễn không giữ lại, cũng không nói thêm gì, hắn rất an tĩnh nhìn cô bỏ từng đồ vật vào rương hành lý, lại cùng cô đi tới cổng Ôn gia.
Hồng Đậu dứt khoát bước ra khỏi cổng, nhưng chỉ bước ra một bước, cô lại ngừng lại.
Ôn Diễn ngước mắt, khóa chặt bóng dáng cô.
“Thân thể anh bất tiện, sau khi tôi đi rồi ...” Hồng Đậu khựng lại một lát, nói: “Anh vẫn nên tìm một người chăm sóc anh đi.”
“Anh có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Hắn mỉm cười, khóe mắt hơi cong, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng cô không nhìn thấy.
“Tùy anh.”
Hồng Đậu không quay đầu lại, kéo theo rương hành lý một lần nữa bước đi. Lúc này, bước chân cô sẽ không dừng nữa.
Ba năm rất dài sao?
Đối với người chờ đợi bốn trăm năm mà nói, chẳng qua là muối bỏ biển mà thôi.
Hồng Đậu hoàn toàn ở lại phòng ngủ trong trường học, khi nghỉ đông và nghỉ hè, cô sẽ lựa chọn đến chỗ cha mẹ ruột của mình, hoặc một mình ở bên ngoài thuê trọ. Thẻ Ôn Diễn cho cô, cô để lại hết ở Ôn gia, một cái cũng không cầm đi, cha mẹ cô ở nước ngoài cũng chưa biết chuyện xảy ra giữa cô và Ôn Diễn, nên cô cũng sẽ không hỏi xin cha mẹ tiền thuê nhà, mà tự mình lên mạng nhận đơn vẽ theo yêu cầu, cũng coi như miễn cưỡng có thể duy trì cuộc sống không có Ôn Diễn.
Hồng Đậu biết, Ôn Diễn không có khả năng không chú ý đến cô từ sau lưng, chỉ là Ôn Diễn không xuất hiện trong tầm nhìn của cô, vậy cô liền có thể coi như Ôn Diễn đã thoát ly khỏi cuộc sống của mình, cô thấy may vì mình đã học được một tay nghề vẽ, nếu không hiện tại nói không chừng cô cũng chỉ có thể vì cuộc sống bức bách mà lại phải trở về tìm Ôn Diễn mà thôi.
Ngày hôm sau khi cô dọn ra khỏi Ôn gia, Ôn Diễn liền công bố với truyền thông, nói tờ giấy đăng ký kết hôn kia chỉ là một trò đùa. Thôi An vốn đang không biết nên cư xử với Hồng Đậu thế nào, dưới sự cổ vũ của Hạ Tri và Đan Đan, một lần nữa lấy lại dũng khí theo đuổi Hồng Đậu.
“Hồng Đậu, anh thật sự rất thích em, nếu... nếu em có một chút thiện cảm với anh, có thể đồng ý làm bạn gái của anh chứ?” Thôi An đứng trên con đường nhỏ cạnh rừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây loang lổ điểm chiếu vào trên mặt anh ta, càng lộ ra sự bất an mãnh liệt.
Tình yêu đơn thuần luôn là tốt đẹp nhất trên thế gian, cũng là thứ đáng quý khó có được nhất. Lý trí nói cho Hồng Đậu, Thôi An sẽ là một đối tượng kết hôn rất tốt, anh ta sẽ là một người đàn ông tốt có trách nhiệm với gia đình.
Nhưng cô vẫn khẽ lắc đầu, áy náy nói: “Anh rất tốt, chỉ là em không thích anh.”
“Hồng, Hồng Đậu...” Thôi An đứt quãng nói: “Em đã có người em thích rồi sao?”
“Không có.” Khi Hồng Đậu trả lời vấn đề này, mặt không hề có biểu cảm.
Thôi An rũ mắt, “Nhưng Hồng Đậu, em chưa phát hiện gần đây em khác biệt rất lớn với bản thân em trước kia sao?”