Ôn Diễn thật sự tiến vào thời không của Hồng Đậu, tương ứng, hắn cũng mất đi một thân thể khỏe mạnh, chỉ là chuyện có chút ngoài ý muốn, hắn không trực tiếp tới được thời điểm Hồng Đậu sinh ra, mà là tới thời điểm bốn trăm năm trước khi Hồng Đậu ra đời.

Ôn Diễn chỉ cười nhạo một tiếng, không nghĩ tới một câu “người nhu nhược” của mình đã chọc giận người đàn ông thần bí kia.

Chẳng qua không sao, hắn có rất nhiều thời gian để chờ Hồng Đậu xuất hiện. Sự thật chứng minh sự chờ đợi của hắn là đáng giá, bởi Hồng Đậu vẫn đang ở bên cạnh hắn.


Về phần khuôn mặt hiện tại này ... khuôn mặt này chính là khuôn mặt chân thật của hắn, bất luận là Ôn tiên sinh, hay A Miên, Kỳ Chiêu trước đây, đó chẳng qua đều là nhân vật hắn sắm vai, đến tận khi gặp lại Hồng Đậu, hắn mới quyết định tháo bỏ hết thảy ngụy trang.

Hắn đẩy xe lăn đi tới trước mặt cô, ngước mắt nhẹ nhàng cười nói: “Hồng Đậu, nơi này không có Nam Quốc, cũng không có võ lâm gió tanh mưa máu kia, chúng ta một lần nữa bắt đầu, được chứ?”

Khó có khi, hắn lại dùng tới ngữ khí hèn mọn như vậy để nói chuyện với cô.

Bất luận là khả năng đi lại bị hạn chế, hay một ngón tay bị thiếu của hắn kia, đều có thể khiến người ta đau lòng như vậy.

Hồng Đậu còn nhớ rõ, Ôn Diễn, một người đàn ông có thể tính kế khắp thiên hạ, khí phách hăng hái, lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy, coi mạng người như con kiến, coi người đời như quân cờ. Vận mệnh của phàm phu tục tử, tựa như đều bị hắn thao túng trong tay.

Nhưng hiện giờ, hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn, dùng khuôn mặt tái nhợt nhìn cô mỉm cười.

Đối với Hồng Đậu mà nói, chuyện xảy ra cùng hắn ở thế giới kia chỉ giống như mơ một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, cô cũng liền về tới thế giới hiện thực, thời gian của một giấc mộng mà thôi, vĩnh viễn sẽ không quá dài, nhưng đối với Ôn Diễn, hắn đã phải đợi suốt bốn trăm năm.


Bốn trăm năm chờ đợi, Hồng Đậu đã định trước không cách nào tưởng tượng nổi, cô vốn đã nói cho chính mình rằng tuyệt đối không thể dao động, nhưng hiện tại, cô lại không thể quyết đoán nói cho mình như thế.

Ôn Diễn vươn một bàn tay, cầm tay cô, “Hồng Đậu, trước kia anh chỉ cảm thấy, bất luận em sợ hãi anh hay không, chán ghét anh hay không, chỉ cần anh có thể giữ em ở bên cạnh là đủ rồi, bốn trăm năm không có em ở bên, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không muốn lại giẫm lên vết xe đổ, anh nguyện ý tôn trọng quyết định của em, lại sợ hãi anh vĩnh viễn đều sẽ là người bị từ bỏ. Hồng Đậu, anh là một người nhát gan, đối với chuyện liên quan đến em, anh đều không cách nào xác định như thế, ngay cả khả năng tính kế anh vẫn lấy làm tự hào khi dùng trên người em, anh cũng sẽ sợ vẫn còn thiếu sót. Anh chính là một người có nhiều khuyết điểm như vậy, chỉ là... anh thật sự yêu em.”

Lông mi Hồng Đậu khẽ run, ánh mắt cũng hơi chớp động, sau một lúc lâu, cô bình tĩnh như nước nói: “Tôi không thể tin anh được.”

Cho dù hắn trả giá bằng thân thể khỏe mạnh, cho dù hắn đợi cô hơn bốn trăm năm, nhưng cô vẫn không thể tin được hắn.

Không khí an tĩnh trong chốc lát.

Hồi lâu sau, khóe môi Ôn Diễn nhợt nhạt cong lên, nụ cười này thoáng hiện luống cuống, “Hồng Đậu muốn như thế nào mới có thể tin tưởng anh?”

“Tuyên bố giấy đăng ký kết hôn không có hiệu lực, thả tôi tự do.” Cô chậm rãi rút tay mình đang bị hắn nắm ra, sắc mặt bình tĩnh, “Cho tôi ba năm, ba năm này anh không được tới quấy rầy tôi, nếu tôi còn chưa thích những người khác, tôi sẽ trở về tìm anh, kết hôn với anh.”


Thần sắc Ôn Diễn hơi khựng lại trong thoáng chốc, rũ mắt thấp giọng nói: “Được.”

Hắn chưa bao giờ buông tha tự do của cô, hiện giờ lại đồng ý, Hồng Đậu cũng nhất thời cảm thấy ngoài ý muốn.

“Anh đã đợi bốn trăm năm, chỉ đợi thêm ba năm mà thôi...” Hắn nói, lại ngước mắt nhìn cô, hơi mỉm cười, “Anh có thể chờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện