Hồng Đậu trầm mặc trong chốc lát, “Thuốc trường sinh là thứ anh trù tính nhiều năm mới có được, nói từ bỏ liền từ bỏ vậy sao?”

“Hồng Đậu đã dạy cho anh biết, trên thế giới này có thứ còn quan trọng hơn cả trường sinh.” Hắn hơi rũ mắt, chậm rãi nói: “Trường sinh bất lão thì thế nào đây? Trước sau anh vẫn chỉ có một mình mà thôi, quá mức cô tịch, quá mức quạnh quẽ.”

Hồng Đậu trước kia muốn nghe hắn nói những lời này biết bao, hiện tại thật sự nghe được, nhưng cô lại cảm thấy đây giống như một ảo giác, “Vì sao hôm nay anh lại hôn mê ở ven đường?”

“Rất nhanh sẽ đến mùng tám tháng Năm.” Hắn hơi cười, “Anh muốn đi mua một chút hoa.”


Mùng tám tháng Năm, là sinh nhật cô.

Hồng Đậu hơi quay đầu đi, cái mũi chợt có chút chua xót, “Anh không hề tìm người chăm sóc anh.”

“Hồng Đậu biết mà, anh không thích những người khác đụng vào anh.”

Cô đương nhiên biết, chỉ là, hắn căn bản không quan tâm đến thân thể của chính hắn mà thôi, cô cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn trời xanh lá xanh ngoài cửa sổ, hỏi lại: “Sau khi tôi đi rồi, Nam Quốc bọn họ có ổn không?”

Hồng Đậu cho rằng sau khi mình trở lại, liền có thể quên đi hết thảy, nhưng cô rốt cuộc vẫn không cách nào quên, thân thể cô đang độ tuổi thanh xuân, nhưng tâm hồn cô lại có thể hình dung là ‘tuổi già sức yếu’.

Ôn Diễn nói, Nam Quốc sống rất ổn, Nam Quốc mặt lạnh như băng cũng giao du với rất nhiều bằng hữu, Phương Tử Mạch vẫn cùng La Nhất Bảo ở bên nhau, bọn họ sinh một bé trai, nghe nói Võ Lâm Minh cũng có thêm một vị Minh chủ phu nhân, mà ở một thị trấn an bình hẻo lánh, lại có thêm một người điên cuồng tên Ngụy Thức. Về phần Trang chủ Thẩm Gia Trang, chính là vẫn luôn đuổi giết Ôn Diễn, ngay cả thời gian đi xem mặt cũng không còn.

Hồng Đậu nghe Ôn Diễn nói những chuyện cô không biết kia, lông mày giật giật, “Cho nên nói, cuộc sống của anh trôi qua vẫn xem như rất có tư có vị*?” (*sinh động, thú vị, vui vẻ)

“Nếu Hồng Đậu ở đó, thì chính là có tư có vị.” Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn nở rộ một nụ cười ôn hòa như ngọc, càng đẹp đến kinh tâm động phách.


Ánh mắt Hồng Đậu nhìn về phía hắn, nhất thời không nỡ rời đi, cô chợt không nhịn được để tay lên ngực tự hỏi, đối với Ôn Diễn, cô có trả giá tình cảm tuyệt đối sao?

Không hề.

Đây là một đáp án khẳng định.

Ít nhất cô đã từng không chỉ một lần nói cho chính mình, nếu giữa Nam Quốc và Ôn Diễn chỉ có thể chọn một người, cô tuyệt đối sẽ lựa chọn Nam Quốc. Hắn nói hắn là một người luôn bị từ bỏ, cô nói, cô sẽ không tin tưởng hắn.

“Hồng Đậu...” Môi mỏng của hắn hơi cong, nở một nụ cười nhẹ, thoáng hiện dè dặt, “Tới nay đã hơn một năm rồi, em ... đã thích người khác chưa?”

Hồng Đậu chưa trả lời vấn đề này, mà bỗng nhiên nâng tay lên, khẽ chạm khóe mắt hắn, “Nơi này... Có nếp nhăn.”

“Anh đã già rồi.” Hắn luống cuống đắt tay lên mu bàn tay cô, ý cười trong mắt khiến người ta đau lòng.

Hồng Đậu thở dài một hơi, cô nhắm mắt lại, chậm rãi dựa vào trên ngực hắn.


Ôn Diễn cứng đờ cả người.

Cô lại nghe tiếng tim đập của hắn tăng lên, nhỏ giọng nói: “Ôn Diễn, tôi vẫn còn không tin anh.”

“Anh biết...” Ôn Diễn rũ mắt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, hắn chậm rãi duỗi tay ôm lấy thân thể cô, cô cũng không cự tuyệt, hắn thở ra một tiếng thỏa mãn.

Gương mặt Hồng Đậu cọ cọ vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Tôi không biết, anh còn có thể vì thuốc trường sinh mà tính toán đến Nam Quốc hay không, cho nên cả đời này, chúng ta không cần Nam Quốc được chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện