Người đàn ông mặt dày vô cùng, đối với sự phẫn nộ của cô, anh có thể làm như không có chuyện gì, tiếp tục động tác.
Chỉ một thời gian ngắn, chưa để Liêu Tư Thầm có cơ hội thích ứng, hơn nữa lần này còn có một thứ khác ngăn cản, việc ăn vào có chút khó khăn, nhưng vì đã từng trải qua trước đó, dù có gian nan, vẫn có thể từ từ tiến lên.
Đó là một trải nghiệm khác.
Liêu Tư Thầm thật sự không hiểu, Trần Vũ Trùng với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn có vẻ không phải là người am hiểu những chuyện này, vậy mà sao lại học được nhiều chiêu thức như vậy.
“Trần Vũ Trùng……”
Liêu Tư Thầm nắm lấy vai anh, vì không còn sức lực, lần này giọng nói của cô nhẹ đi rất nhiều.
Tuy nhiên rất nhanh cô không còn sức để nghĩ ngợi lung tung nữa, theo từng động tác của Trần Vũ Trùng, cô cảm nhận được mu bàn chân mình đang gác trên eo anh cũng duỗi căng ra.
Quần áo của Liêu Tư Thầm đều được chọn kích cỡ vừa khít, đôi tất ngày thường mặc vừa vặn, lúc này lại biến thành một công cụ tra tấn cô. Đôi tất được chọn kỹ lưỡng, loại mỏng bóng và gần như vô hình, giờ phút này lại trở nên thô ráp và có cảm giác tồn tại rõ ràng.
Tất chân nằm giữa đồ vật của Trần Vũ Trùng và cơ thể cô.
Vừa là cản trở, lại vừa là cảm giác khác biệt.
Nhớ lại chuyện lần trước, Liêu Tư Thầm hoàn toàn có lý do để nghi ngờ hành vi lần này của Trần Vũ Trùng không phải là do hứng khởi bất chợt, mà là đã có chủ ý từ trước.
Càng tiếp tục, cảm giác khác thường càng rõ ràng.
Liêu Tư Thầm tức đến choáng váng, không nhịn được ngẩng đầu lên, cắn vào cằm của Trần Vũ Trùng.
Chỗ bị cắn để lại một dấu răng nhợt nhạt.
Không biết có phải do bị ngăn cản hay không, rất nhanh đã chạm đến giới hạn, dù có dùng kỹ xảo cũng không thể tiến thêm được nữa.
Trần Vũ Trùng dừng lại, nước mắt của Liêu Tư Thầm đã rơi đầy mặt, chân cô cũng không còn run rẩy kịch liệt như trước, cuối cùng cũng có thể nói ra trọn vẹn một câu.
Cô mở to mắt, gương mặt lạnh lùng, ánh nhìn đầy bất mãn hướng về phía Trần Vũ Trùng, dùng thái độ đó để cho thấy mình nói là nghiêm túc:
“Ra ngoài ngay.”
Liêu Tư Thầm không biết mặt mình đã đỏ bừng, vì tức giận, đuôi mắt và chóp mũi ửng hồng càng rõ rệt, đến cả cổ và tai cũng nhuộm màu hồng nhạt.
Làn da trắng mịn pha chút hồng hào, bị chiếc váy đen trên người làm nổi bật, càng thêm cuốn hút.
Liêu Tư Thầm thực sự tức giận, lần này ra tay thật, móng tay bấu mạnh vào sau gáy người đàn ông.
Khác với cô tưởng, người đàn ông bị cô cào chỉ cảm thấy vùng bụng dưới càng nóng lên.
Trần Vũ Trùng cụp mắt xuống, dáng vẻ người trong lòng ngực không sót gì lọt vào trong tầm nhìn anh.
Cô vợ trong lòng anh đã mềm nhũn như nước.
Dù có dùng hết sức cũng không tạo ra bao nhiêu đau đớn, mức độ đau do móng tay gây ra ở phía sau cổ, so với việc anh từng bị mèo cào cách đây một năm thì cũng không khác mấy.
Khác biệt là, bị mèo cào chỉ để lại chút đau âm ỉ.
Còn sau khi bị vợ cào, ngoài cảm giác đau mơ hồ không rõ, còn kèm theo kí,ch th,ích khiến da đầu anh gần như tê dại.
Bị mèo cào xong, Trần Vũ Trùng còn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh trong ngày.
Thế bị vợ cào thì sao?
Người đàn ông cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt tức giận của Liêu Tư Thầm như đang đòi “vắc-xin phòng bệnh”.
Vợ cào anh, lại còn khiến anh bị kí,ch th,ích.
Luôn luôn phải bù đắp, cũng phải giúp anh giảm bớt một chút.
Người đàn ông nghĩ như vậy trong lòng, yên tâm thoải mái mà cúi đầu xuống.
Chỗ vừa rồi chưa được “chăm sóc” kỹ giờ đã bị thăm tới.
Liêu Tư Thầm nghiêng đầu, qua cửa kính nhỏ nhìn ra bên ngoài cabin, thấy những tầng mây cùng mặt trời, mặt trời tròn và sáng.
Ngoài tức giận ra, cảm giác xấu hổ cũng trỗi dậy trong lòng cô.
Trần Vũ Trùng lưu luyến buông môi ra, hít một hơi, những lời đại nghịch bất đạo vừa dâng lên trong đầu đều nuốt trở vào.
Anh rút lui trước khi Liêu Tư Thầm nổi bão.
So với lúc đi vào chậm rãi trước đó thì bây giờ rút ra lại cực kỳ nhanh chóng, Liêu Tư Thầm không kịp đề phòng, kinh hô một tiếng, may mà kịp thời cắn chặt môi dưới nên không phát ra thêm tiếng nào.
Trán Trần Vũ Trùng nổi gân xanh, giọng khàn đặc, nhưng vẫn là người đầu tiên mở miệng xin lỗi:
“Vợ à, anh sai rồi.”
Sai rồi, sai rồi…
Trần Vũ Trùng nhận lỗi rất nhanh.
Nhưng đến lúc gây lỗi thì lại chưa bao giờ do dự.
Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt cô, cơ thể Liêu Tư Thầm vẫn còn đang run rẩy, không thốt nên lời, trong khoảnh khắc đó, cơn tức giận của cô như bùng nổ đến đỉnh điểm, tức đến mức muốn phát điên.
Dù anh đã lui ra ngoài.
Nhưng cảm giác xa lạ do lớp vải mắc kẹt bên trong vẫn không biến mất.
Hầu hết thời điểm, cảm xúc của Liêu Tư Thầm đều thể hiện rõ ràng trên gương mặt, đặc biệt là khi cô không vui với ai đó.
Nước mắt cuối cùng cũng ngừng rơi, nhưng lông mi và gương mặt đã ướt đẫm, không còn ra hình dạng gì.
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, ánh mắt Liêu Tư Thầm đảo qua, nhìn thấy trên cánh tay và trán, cổ Trần Vũ Trùng nổi đầy gân xanh. Dù biết người đàn ông trước mặt sắp nghẹn đến chết, nhưng vì chuyện vừa rồi, cô hoàn toàn không muốn quan tâm anh sống chết ra sao.
Tiếp tục trừng mắt, tức giận nhìn anh chằm chằm.
Giọt nước mắt vừa đọng trong khóe mắt lại lăn xuống cằm, rơi đúng vào nơi mà người đàn ông vừa mới dùng môi răng lướt qua.
Ánh mắt Trần Vũ Trùng trầm hẳn xuống, yết hầu chuyển động hai lần.
Từng giọt mồ hôi mịn phủ kín chóp mũi và gương mặt Liêu Tư Thầm, nhưng không hề khiến cô trông thảm hại — từng tấc da thịt đều hoàn hảo, cổ, vai, xương quai xanh, mái tóc…
Ánh mắt và cả nỗi lòng của Trần Vũ Trùng đều bị người trước mặt chiếm giữ, bị ánh mắt và hương vị trên người cô hoàn toàn áp đảo.
Khi một kẻ đã nuôi ý đồ từ lâu từng bước tiếp cận, thay vì cảm thấy thất vọng vì không thể tiếp xúc gần gũi, anh lại càng lún sâu vào, không thể kiềm chế mà trầm mê.
Trần Vũ Trùng đã hoàn toàn quên mất việc che giấu cảm xúc trong ánh mắt.
Yêu đến mức nào thì mới có thể giấu được đây?
Liêu Tư Thầm tức đến mức đầu óc choáng váng, đối diện với ánh mắt trầm mặc, bất động của người đàn ông càng khiến lửa trong lòng cô bùng lên.
Ánh mắt cô lướt qua người Trần Vũ Trùng.
Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý định.
Trần Vũ Trùng không phải nói là thích cô sao? Không phải nói sẽ bồi tội sao?
Vừa rồi Trần Vũ Trùng đã quá đáng như vậy, Liêu Tư Thầm quyết định phải tra tấn lại anh ta một phen, để anh cũng nếm thử chút đau đớn.
Cô dùng chân, cách một lớp vải mỏng, đạp lên đùi người đàn ông, toàn thân anh lập tức căng cứng như đá, cơ bắp cứng ngắc, so với mặt ghế sofa dưới người cô còn kém xa về độ thoải mái.
Gan bàn chân truyền lại nhiệt độ cơ thể nóng rực từ người đàn ông.
Liêu Tư Thầm buông cánh tay đang vòng qua cổ và vai anh ra, ngả người về phía sau, cơ thể lún sâu hơn vào sofa.
Cô từ nhíu mày lại dần dần thả lỏng, nâng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Nhưng sau này anh phải nghe lời tôi.”
Yết hầu Trần Vũ Trùng chuyển động hai lần, hoàn toàn bị mê hoặc, gật đầu đồng ý.
Cằm người đàn ông bị giữ chặt, dưới sự ra hiệu của Liêu Tư Thầm, anh lại một lần nữa hé môi.
Liêu Tư Thầm đúng là có chút tò mò, đầu ngón tay cô đưa vào, chạm vào chiếc khuyên trên đầu lưỡi của Trần Vũ Trùng — vừa rồi chỉ nhìn, chưa từng sờ qua.
Nhìn và chạm vào đúng là hai cảm giác khác nhau, dù đã biết trước, Liêu Tư Thầm vẫn cảm thấy bất ngờ, đầu ngón tay vô tình chạm vào đầu lưỡi ướt mềm của anh:
“Đau không?”