“Không đau.” Yết hầu Trần Vũ Trùng chuyển động hai lần.

Có thể lợi dụng điều này để giành lấy sự đồng cảm từ vợ, những từ dùng để “bán thảm” anh nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần “hạ bút thành văn”, nhưng khi lời đến đầu lưỡi, Trần Vũ Trùng lại nuốt hết trở vào.

Trước đây chưa từng để ý, nhưng lần này vô tình bắt gặp, ánh mắt của Trần Vũ Trùng khiến Liêu Tư Thầm cảm thấy khiếp sợ.

Rõ ràng là anh đang nghe cô nói, tình thế cũng do cô làm chủ, nhưng không hiểu vì sao, ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông trong khoảnh khắc ấy lại khiến Liêu Tư Thầm cảm thấy như mình đang ở thế bị động.

Ánh mắt của Trần Vũ Trùng mang đến cho cô một cảm giác rất kỳ lạ.

Giống như…

Giống như dù cô có tát anh một cái, anh cũng sẵn sàng cúi đầu nịnh nọt.

Trần Vũ Trùng tuy đôi khi nói năng không theo lẽ thường, khiến Liêu Tư Thầm khó đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng nói cho cùng, anh vẫn là một người rất biết chừng mực, tính cách khá ôn hoà và đáng tin.

Ý nghĩ vừa rồi quá khó hiểu, rất nhanh đã bị Liêu Tư Thầm vứt ra sau đầu.

Cô rút tay lại, vừa vặn nhìn thấy trên gương mặt Trần Vũ Trùng hiện lên một chút tiếc nuối, vẻ mặt vốn đã bình tĩnh dưới ánh sáng lại bỗng ửng đỏ bên tai. Những lời mà cô định nói ra liền nghẹn lại nơi cổ họng, chuyển thành sự nghi hoặc không thể tin nổi.

Anh đang tiếc nuối cái gì?!

Tiếc vì cô không sờ thêm một chút sao?

Cùng lúc đó, Liêu Tư Thầm rõ ràng cảm nhận được cơ bắp đùi của Trần Vũ Trùng dưới chân mình lại căng thêm vài phần. Cô theo bản năng muốn rút chân lại, nhưng bị anh giữ lại.

Thần sắc căng thẳng và ánh mắt u tối của Trần Vũ Trùng lúc đó trùng khớp với ngày hôm ấy, khiến Liêu Tư Thầm theo phản xạ cho rằng anh lại phát bệnh thần kinh, nhưng hành động tiếp theo của anh lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Anh chỉ thu lại ánh mắt, khép môi lại, lưỡi đinh cũng vì thế mà hoàn toàn không còn nhìn thấy.

Trần Vũ Trùng nửa ngồi xổm xuống, từ tốn giúp cô cởi tất chân.

Đôi tất vốn nguyên vẹn, giờ một phần đã trở nên nhăn nhúm, không còn hình dạng do vừa rồi bị trêu đùa.

Tất chân ma sát qua làn da, cabin quá nhỏ, hoặc có thể do nhìn qua cửa sổ cabin thấy những tầng mây trôi nổi bên ngoài khiến người ta có cảm giác xấu hổ đến mức nghẹt thở, tóm lại, những chuyện vốn dĩ bình thường giờ phút này lại trở nên khó mà chịu đựng nổi.

Thật ra Liêu Tư Thầm đã không còn tức giận nữa.

Cô cố gắng nuốt xuống những lời khó nói ra miệng, chỉ dùng chân đá nhẹ hai cái lên người đàn ông, cau mày, cố tỏ vẻ như đang giận thật.

Động tác Trần Vũ Trùng tăng tốc, đôi tất chân rơi xuống đất, làn da trơn mịn của cô lộ hẳn ra trong không khí.

Liêu Tư Thầm hơi co chân lại, rút chân về.

“Về sau mọi thứ đều phải nghe tôi, tôi bảo anh làm gì thì anh mới được làm cái đó.”

Nghĩ đến chuyện Trần Vũ Trùng trước đây trong mấy chuyện thế này thật sự có thể gọi là “mang nhiều tiền án”, hay chủ động làm trước, Liêu Tư Thầm không quên cảnh báo anh một câu.

Người đàn ông không phản bác, chỉ yên lặng gật đầu.

Liêu Tư Thầm yên tâm hơn một chút.

Cô cố tình liếc anh một cái, đồng tử đen như mực, ánh mắt vốn nên cao ngạo giờ đây vì không kìm được mà ươn ướt, ánh nước lấp lánh khiến cả ánh nhìn trở nên dịu đi, sương mù nơi khóe mắt không mang theo chút sát ý nào.

“Trước tiên làm ướt đã.”

Làm ướt thế nào?

Dùng miệng hay dùng tay?

Liêu Tư Thầm không đưa ra giới hạn, để Trần Vũ Trùng tự ý lựa chọn.

Lần này, Trần Vũ Trùng thể hiện vượt xa mong đợi.

Vốn dĩ anh đã rất thành thạo trong chuyện này, vừa rồi còn có dịp “diễn tập” một lần, giờ phút này lại càng trơn tru, thuần thục.

Anh quá ra sức, khiến cho cục diện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.

Âm thanh rì rầm như nước chảy, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến ghế sofa trở nên hỗn loạn, lộn xộn.

Dòng chất lỏng trong suốt vẫn không ngừng chảy xuống.

Những vệt nước trong suốt vương vãi khắp nơi, vương cả lên sống mũi cao, yết hầu và cằm Trần Vũ Trùng.

Khoảng cách gần như vậy, lại bị anh nuốt trọn vào.

Bầu không khí mờ ám đến cực điểm.

Hai chân Liêu Tư Thầm như tê rần, không kìm được mà thả lỏng xuống.

Cô cố nhịn không để bản thân nhìn về phía Trần Vũ Trùng.

“Bên trong.” Liêu Tư Thầm vừa thở gấp, vừa nắm lấy tóc Trần Vũ Trùng, chỉ đạo động tác của anh.

Giọng người đàn ông bị nghẹn lại, nghe nặng nề.

“Ừm.”

Liêu Tư Thầm cắn môi.

Hôm nay cô đã bị trêu chọc đến rối loạn không biết bao nhiêu lần.

Sự dễ chịu khiến toàn thân cô mềm nhũn, đến mức tạm thời cũng quên mất chuyện từng chê bai anh dơ bẩn, mơ màng để mặc anh hôn lấy.

Gọi là hôn, nhưng lại giống như từng cái mổ nhẹ.

Mỗi nụ hôn vừa tỉ mỉ vừa mềm mại.

Không hôn trực tiếp lên môi Liêu Tư Thầm, mà bắt đầu từ bụng dưới, từng chút một đi lên trên.

Theo từng nụ hôn của anh, tóc mái cũng lướt nhẹ qua da cô.

Liêu Tư Thầm vừa thấy phiền lại vừa thấy ngứa.

Cô nắm lấy Trần Vũ Trùng, nhưng lại không thích việc anh nắm mình, chỉ mạnh mẽ ra lệnh: “Đừng có li.ếm lung tung.”

Nghe cô nói vậy, Trần Vũ Trùng dừng lại động tác, rồi mới cúi người hôn môi cô.

Không giống như những lần hôn trước đây, lần này anh thu lại toàn bộ vẻ tham lam khó kiềm chế, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, dẫn dắt để Liêu Tư Thầm chủ động hôn anh.

Liêu Tư Thầm chủ động hôn trước, trong khoảnh khắc ấy cũng không nhận ra điều gì bất thường, ngược lại hiếm khi cảm thấy thì ra hôn môi cũng là một việc thú vị như vậy.

Trần Vũ Trùng bị cô hoàn toàn khống chế, ngoan ngoãn để cô tự do thân mật.

Chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau không dứt.

Nói là Liêu Tư Thầm làm chủ, tự nhiên toàn bộ đều do cô chủ động.

Tuy đang hôn môi, nhưng những chỗ khác cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, Trần Vũ Trùng hiếm khi ngoan ngoãn, không làm gì quá giới hạn, chỉ vòng tay quanh eo Liêu Tư Thầm, giữ để cô không bị ngã xuống.

Tùy ý để cô ngồi loạn choạng, cọ sát lên người anh.

Máy bay vẫn đang bay, trên này còn có dì giúp việc bên nhà họ Trần đi theo cùng đến gần hỏi Liêu Tư Thầm có muốn ăn chút trái cây không.

Liêu Tư Thầm lập tức nuốt âm thanh suýt phát ra, chỉ khẽ hừ hai tiếng nhỏ, rồi dừng lại động tác, hạ thấp giọng đáp: “Không cần ——”

Trần Vũ Trùng vốn đang ngoan ngoãn nghe lời, tùy cô sắp đặt, lại đột nhiên động một cái.

Liêu Tư Thầm không kìm được kéo dài âm cuối, đợi đến khi dì ấy rời đi mới hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Cô nhíu mày, môi căng ra, móng tay cào nhẹ lên vai Trần Vũ Trùng để lại vài vết hằn đỏ nhạt: “Anh vừa rồi không được phép mà còn loạn động.”

Trần Vũ Trùng biết điều, cúi đầu nhận lỗi: “Anh sai rồi.”

Để trừng phạt Trần Vũ Trùng, cũng để anh thật sự đạt được hiệu quả “bồi tội”, hoặc có lẽ chỉ vì Liêu Tư Thầm thấy thú vị một cách độc ác, lần này cô không cho mình ăn thỏa mãn, hoặc đúng hơn là, không cho Trần Vũ Trùng được thỏa mãn.

Cô thậm chí còn cố ý quan sát phản ứng của Trần Vũ Trùng, mỗi khi anh sắp đạt đến giới hạn hoặc căng cơ đến mức gân xanh trên trán nổi lên, Liêu Tư Thầm lại cố tình làm chậm lại.

Nhịp độ như thế tạo ra một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Thích ứng với tiết tấu ấy lại là một tư vị hoàn toàn mới lạ.

Liêu Tư Thầm thoải mái đến mức toàn thân đổ mồ hôi, hai người vẫn tiếp tục hôn nhau.

Rất nhanh sau đó, sự việc phát triển vượt khỏi dự đoán.

Rõ ràng là máy bay gặp vùng nhiễu động.

Liêu Tư Thầm trước đây không phải chưa từng gặp tình huống này khi đi máy bay, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải trong hoàn cảnh như thế này.

Máy bay chao đảo.

Hoàn toàn khác với lần trước trên xe.

Lúc đó, xe chỉ lắc theo chuyển động của hai người, còn bây giờ, Liêu Tư Thầm không thể không bị bắt buộc phải chuyển động theo chiếc máy bay đang rung lắc.

Hai người vẫn còn gắn chặt vào nhau.

“Trần Vũ Trùng ——”

Liêu Tư Thầm lập tức mất đi thế chủ động.

Vì giúp cô ổn định, vỗn dĩ hai tay thả lòng của người đàn ông giờ phút này cũng dính sát vào đỡ lấy cô.

Cánh tay Trần Vũ Trùng nổi gân xanh dán vào vòng eo tinh tế mềm mại của cô, tay anh nóng lên, cùng làn da trắng nõn của cô dán vào bên nhau, làm Liêu Tư Thầm nhịn không được nghĩ đến thứ khác.

Đồ đáng ghét.

Nơi khác của anh cũng khiến người ta ghét như thế.

Máy bay xóc nảy, có người vội vàng chạy lại đây, nhưng chưa được Liêu Tư Thầm cho phép nên không dám tiến vào, đành phải cách một tầng cửa nhắc nhở: “Gặp phải dòng khí tầng, sẽ ổn định lại ngay ạ.”

Liêu Tư Thầm không nghe được bên ngoài đang nói cái gì.

Cảm giác không chịu khống chế làm cô có chút thất thần, đồng tử tan rã, nước cũng càng ngày càng không kiềm chế được mà chảy ra. 

Nước mắt cũng tràn ngập khắp nơi.

Liêu Tư Thầm rốt cuộc mệt đến không còn chút sức lực nào, cả người rã rời, ngón tay bắt lấy Trần Vũ Trùng cũng trở nên mềm như bông, người đàn ông rốt cuộc cũng chiếm được quyền chủ động ngắn ngủi.

Cô còn cho rằng anh sẽ nhân cơ hội này xoay người, áp chế cô, làm chuyện càng quá đáng hơn nữa, để cô nói không ra lời.

Không trách sao cô lại nghĩ như vậy.

Dù sao anh cũng từng có “tiền án”.

“A ——” đôi mắt Liêu Tư Thầm trừng lớn.

Anh chỉ đơn giản là đưa tay ra, không có động tác khác, giúp cô đẩy ra mái tóc ướt đẫm.

Dòng khí tầng đi qua rất nhanh.

Liêu Tư Thầm lại cảm thấy như nó lâu như đã qua một thế kỷ vậy.

Chờ đến khi Liêu Tư Thầm ổn định lại, mới nghe thấy Trần Vũ Trùng cố tình hạ thấp giọng, âm thanh khàn đặc, mang theo vẻ quyến rũ đầy dụ hoặc.

Anh ngửa đầu, cố tình để lưỡi đinh của mình lộ ra, dáng vẻ phục tùng và thần phục, “Muốn anh làm sao?”

Giọt nước lấp lánh theo gò má Liêu Tư Thầm lăn xuống, chảy đến eo anh, cuối cùng biến mất trên sô pha đã ướt đẫm.

Liêu Tư Thầm vẫy tay, chỉ bằng một ánh mắt, người đàn ông lập tức hiểu ý, bế cô lên.

Mặc dù dòng khí kia đã kết thúc, nhưng cảm giác phập phồng vẫn còn.

Liêu Tư Thầm đem anh nhìn cho hoàn hoàn toàn toàn, bao gồm cả động tác và biểu cảm đang bị anh cố tình kìm nén.

Cô được bế lên, không cần tốn sức gì, Liêu Tư Thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi thở phả vào vùng cổ và vai anh.

Cùng với nhịp thở của cô, yết hầu của người đàn ông không tự giác mà nhanh chóng chuyển động.

Liêu Tư Thầm vòng cánh tay mềm mại quanh cổ người đàn ông, kéo đến phía trước, ngón tay trắng như ngọc cuối cùng chạm vào phần yết hầu của anh, nơi không ngừng chuyển động.

Lông mi cô ướt đẫm, đôi mắt cũng vậy.

Liêu Tư Thầm chậm lại, rất nhanh lại trở lại tư thế thong dong, chân quấn quanh eo anh, nhưng vì người đàn ông toàn thân ướt đẫm mồ hôi mà cô suýt trượt xuống.

Mang theo một chút cố ý, cô thì thầm vào tai anh, hoàn toàn không suy nghĩ xem người đàn ông có thể chịu đựng được bao nhiêu, “Dùng chút sức, đừng để tôi ngã xuống.”

Trần Vũ Trùng cơ thể căng chặt trong phút chốc, chậm rãi thở ra một hơi, kiềm chế cơn xúc động trong lòng muốn dùng sức ở nơi khác, sau đó “ăn” vợ ác liệt đến mức cô nói không nên lời.

“Ừm.” Trần Vũ Trùng thở hổn hển, mồ hôi đẫm ướt, nóng hổi, theo tiếng nói khàn đặc của anh, mồ hôi ở thái dương lăn xuống, rồi biến mất giữa hai người.

Người đàn ông vẫn tiếp tục theo lời, lại nâng Liêu Tư Thầm lên cao hơn, chỉ là âm thầm sử dụng sức mạnh, cố ý làm cô cảm nhận sự điên cuồng.

Đùi trắng nõn mềm mại của cô rơi vào giữa các ngón tay của người đàn ông.

“Đủ rồi, không cần cao như vậy ——”

Cô lại nói, giọng nói nhỏ dần, nghẹn ngào, Liêu Tư Thầm cũng cảm thấy hơi nghẹn trong cổ họng, nhưng giọng nói của cô vẫn mềm mại, không giống như mắng mỏ, mà giống như đang làm nũng.

Người đàn ông ôm cô cũng cảm nhận được điều tương tự, anh dừng lại, không tiếp tục tăng cường động tác, giữ cô ở độ cao này.

Chỉ là tay anh ướt đẫm, vòng eo và chân cô cũng ướt sũng, vẫn cứ từ từ trượt xuống.

Liêu Tư Thầm hài lòng với việc người đàn ông nghe lời, cô khen thưởng anh bằng cách nhẹ nhàng hôn lên môi anh, mặc dù hoàn toàn không biết rằng ngoài mặt anh nghe lời, nhưng trong lòng lại muốn lăn qua lộn lại và nuốt chửng cô.

Cô còn nhìn chằm chằm vào yết hầu của người đàn ông.

Yết hầu của anh di chuyển theo từng nhịp nuốt, hô hấp lên xuống thực sự gợi cảm.

Liêu Tư Thầm khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng dứt ra được khỏi ánh nhìn đang dán chặt vào yết hầu của người đàn ông.

Vừa mới hôn xong, môi cô vẫn còn sưng đỏ, khi mở miệng nói chuyện, môi lúc khép lúc mở, để lộ chiếc lưỡi bị hôn đến sưng ướt khuất bên trong hàm răng, “Anh thực sự khát sao?

Trần Vũ Trùng lúc này đã hoàn toàn không hiểu rõ Liêu Tư Thầm đang hỏi gì, mùi hương từ cơ thể cô khuếch tán theo vận động, theo nhịp thở, theo mồ hôi, lan khắp không khí, rất nhanh đã khiến anh như bị chìm trong đó.

Nhưng vẫn là hương trên người cô là đậm nhất.

Ánh mắt mê luyến của người đàn ông lướt qua từng tấc trên cơ thể cô, đã ngửi qua từng chỗ, miệng còn nhanh hơn cả suy nghĩ, theo bản năng đã trả lời ngay khi cô vừa nói xong, “Khát.”

Đúng là khát thật — làm sao mà không khát cho được. 

Liêu Tư Thầm cố ý trêu chọc Trần Vũ Trùng, cô ôm lấy anh, áp sát anh, hơi thở dừng lại ở vai lưng hoặc một nơi nào đó trên cơ thể anh, “Anh nói một câu mà tôi thích, tôi sẽ cho anh giải khát.”

Cô nói “giải khát” chỉ đơn giản là định dừng lại để Trần Vũ Trùng đi uống nước, nhưng đến tai người đàn ông lại lập tức biến thành một tầng ý nghĩa khác.

Nhìn thấy Trần Vũ Trùng sững người, Liêu Tư Thầm hơi nheo mắt, đối diện với anh.

Trần Vũ Trùng thật sự không giỏi nói chuyện, hiếm khi nói được vài câu khiến Liêu Tư Thầm hài lòng, mỗi lần mở miệng, ngoài chọc cô tức giận thì vẫn là chọc cô tức giận.

Ngay lúc Liêu Tư Thầm chuẩn bị kết thúc trò trêu đùa nhàm chán này, người đàn ông đột nhiên buông tay.

Liêu Tư Thầm theo bản năng nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cổ anh.

Khi môi cô từ bên tai anh dịch chuyển sang vị trí môi anh dừng lại bên tai cô, cảm giác rơi xuống chấm dứt.

Liêu Tư Thầm cảm nhận được hơi thở của người đàn ông phả bên tai mình, “Anh yêu em.”

Anh lại gọi, hơi thở nóng như dung nham, “Vợ à.”

Liêu Tư Thầm khựng lại, câu chuyện cũng bị cắt ngang.

Cô thật sự không ngờ Trần Vũ Trùng sẽ nói điều đó.

Liêu Tư Thầm ngước mắt nhìn anh, chạm vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông, rồi lảng tránh chủ đề, đầu ngón tay khẽ cào lên người anh, không mạnh không nhẹ, “Ra ghế sofa đi.”

Trần Vũ Trùng không hiểu lý do, nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.

Thật ra, đây là tư thế Trần Vũ Trùng thích nhất.

Cô không có chỗ nào để dựa vào, ngoài cách thật cẩn thận mà ôm chặt lấy anh.

Bất kể là anh đang bước đi hay cố ý buông tay, cô cũng chỉ có thể khẽ run lên rồi ôm lấy anh chặt hơn.

Trần Vũ Trùng li.ếm môi, dù Liêu Tư Thầm nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, anh vẫn lưu luyến không rời mà buông tay, nhẹ nhàng đặt cô xuống phần khô ráo bên kia của sofa.

Chỉ là quá ướt, lớp lông mềm trên sofa rất nhanh đã dính nước, thấm vào nhau.

Làn da trắng mịn của cô chìm trong sắc trắng mềm mại của sofa.

Liêu Tư Thầm không nhìn Trần Vũ Trùng nữa, ngón tay khẽ động, cầm lấy chiếc ly chân cao vừa rồi anh đặt bên cạnh.

Rượu trong tay cô khẽ lay động. 

Ban đầu Liêu Tư Thầm chỉ định để Trần Vũ Trùng thật sự đi uống nước giải khát, nhưng vừa rồi đột nhiên lại nảy ra một ý khác.

Cô li.ếm môi, Liêu Tư Thầm không biết rằng, dù là đầu lưỡi hồng mềm ướt át hay đôi môi đỏ mọng đầy nước của cô, đều khiến người đàn ông trước mặt còn khát hơn cả thứ rượu trong tay.

Trần Vũ Trùng cao hơn cô, Liêu Tư Thầm đưa tay lên, dễ dàng nắm lấy cằm anh.

Trần Vũ Trùng cụp mắt xuống, thu hết dáng vẻ quyến rũ của vợ vào đáy mắt, hận không thể nuốt cô vào bụng ngay lập tức.

Sau đó đợi đến khi cô chịu không nổi mà mắng anh, lại càng nói ra những lời quá đáng hơn nữa.

“Ngồi xuống.”

Liêu Tư Thầm nói, người đàn ông làm theo.

Đôi chân không còn sức, mềm như bông của cô đặt lên vai anh, tay cầm ly rượu đưa về phía giữa hai người.

Trần Vũ Trùng tưởng rằng Liêu Tư Thầm định đút anh uống, nhìn cô chăm chú, theo bản năng hé môi.

Rượu khẽ nghiêng, theo làn da trắng mịn trơn bóng chảy xuống, màu đỏ của rượu đối lập rõ rệt với sắc trắng hồng của làn da.

Liêu Tư Thầm nheo mắt lại, hàng mi đen dày như hai chiếc quạt nhỏ khẽ rung, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khiến Trần Vũ Trùng bất giác nhớ tới lần đầu tiên họ gặp nhau.

Anh hơi ngẩn người, liền bị cô bắt gặp.

Phát hiện anh thất thần, Liêu Tư Thầm không vui, khẽ nhíu mày, ngay cả giọng nói cũng mang theo cảm giác bố thí, “Uống đi.”

Cô nghiêng mình ghé sát vào anh, “Không phải anh khát sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện