Ngón tay Liêu Tư Thầm trắng trẻo và mềm mại, ngay cả khi cô bóp hai bên cằm Trần Vũ Trùng, móng tay hồng nhạt, trơn mượt cũng áp sát trên mặt anh.
Cô muốn anh hé miệng, Trần Vũ Trùng liền ngoan ngoãn làm theo.
Trên đầu lưỡi đột nhiên có thêm một thứ gì đó mới lạ, khiến người ta khó mà không chú ý.
Chờ Liêu Tư Thầm buông tay, Trần Vũ Trùng khép miệng lại, li.ếm môi dưới, hàng mi cụp xuống che đi ánh mắt có chút tiếc nuối.
Tay cô mềm thật, lại thơm, dù là bóp mặt anh cũng chẳng có chút sức lực nào.
Sao không bóp lâu thêm một chút.
Liêu Tư Thầm không biết Trần Vũ Trùng đang nghĩ gì, nếu biết, chắc chắn cô sẽ kêu anh biến đi cho lẹ.
Trần Vũ Trùng giải thích nhẹ tênh: “Anh tưởng em thích.”
Cô đã nói mình thích bao giờ?!
Liêu Tư Thầm mãi sau mới nhớ ra, chắc là hôm đó Từ Dữu Trân nói với cô, rồi Trần Vũ Trùng thấy cô vừa xem video đó.
Cô thích thì anh liền đi làm sao?
Liêu Tư Thầm bị hành động bất ngờ này làm cho choáng váng, không kịp phản ứng, cô phát hiện ra mình thật sự có phần không hiểu nổi Trần Vũ Trùng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Cho dù có vài phần chân tình, anh cũng không đến mức phải hạ thấp mình đến mức như vậy.
Hơn nữa… hơn nữa…
Anh làm ra loại chuyện này, khi trở lại đối mặt với công nhân của mình, hoặc trong lúc bàn chuyện làm ăn với người khác, lỡ như bị phát hiện, chẳng lẽ sẽ không cảm thấy xấu hổ và mất mặt sao?
Liêu Tư Thầm còn chưa kịp nghĩ xong, suy nghĩ đã bị kéo trở lại, vì Trần Vũ Trùng hoàn toàn không cho cô cơ hội phản ứng.
Khi cô còn đang kinh ngạc, anh đã bắt đầu “mở tiệc” cho riêng mình.
“Anh đừng cắn!!!”
Trong khoảnh khắc đó, nước mắt Liêu Tư Thầm bất ngờ trào ra, lăn xuống lưng Trần Vũ Trùng, thấm ướt một mảng nhỏ phía sau lưng anh.
Làn váy bị kéo lên, lớp vải lộn xộn chồng lên nhau ở trên eo.
Nói là cắn thật ra cũng không chính xác.
Trần Vũ Trùng không dùng răng, chỉ ngậm lấy viên trân châu nhỏ đầy đặn, cẩn thận mút lấy giữa môi răng.
Không cho Liêu Tư Thầm bất kỳ thời gian nào để chuẩn bị, sự kí.ch thí.ch mãnh liệt khiến cô theo phản xạ muốn giơ chân đá loạn để đẩy anh ra, nhưng cẳng chân lại bị anh nhẹ nhàng giữ lấy.
Phát hiện Liêu Tư Thầm đã chạm tới giới hạn, Trần Vũ Trùng buông môi ra, hơi nghiêng người tránh đi.
Làn váy đang bị dồn lại chồng chất lập tức như dòng nước bị xả áp, ào ạt phủ xuống.
Tất cả dấu vết vừa rồi đều bị lớp váy che khuất.
Cẳng chân của Liêu Tư Thầm vẫn còn bị anh giữ lấy, khóe mắt và chóp mũi đã hơi đỏ, vài giọt nước mắt lưng chừng mãi không rơi xuống, treo ở cằm, làm ướt hàng mi và đôi mắt đen ánh nước trở nên đặc biệt đáng yêu.
Thế nhưng vẻ mặt cô lại hoàn toàn không giống như vậy, dù trong tình huống thế này, ánh mắt cô vẫn kiêu ngạo, lạnh lùng, như thể Trần Vũ Trùng đang phục vụ cô là một loại phúc khí trời ban cho anh.
Dù sự thật cũng đúng là như thế.
Lần này nước bị giữ lại bởi lớp quần áo, không tràn hẳn ra, chỉ thấm mờ qua lớp vải, vừa kịp lúc bị anh nhanh tay đón lấy.
Tuy rằng Trần Vũ Trùng đã mạo phạm Liêu Tư Thầm, nhưng lúc này, bất kể là thần thái, giọng điệu hay dáng vẻ, anh đều hạ mình đến mức thấp nhất.
Trần Vũ Trùng đứng dậy, khom người xuống, từ thế bị động phía dưới chuyển sang chủ động, lưu luyến buông tay đang nắm lấy chân vợ ra.
Liêu Tư Thầm ngồi trên ghế sofa, khẽ cắn môi, hơi thở dồn dập.
“Anh sai rồi, em đừng giận.”
Tranh thủ lúc Liêu Tư Thầm còn chưa hoàn hồn, anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại vì bị kích động của cô.
Giờ phút này, Trần Vũ Trùng như một con rắn ranh ma đầy mưu mô, vừa lặng lẽ rút ngắn khoảng cách với cô, vừa nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng lo, sẽ không sao đâu. Bên phía ông nội, nếu có chuyện gì, anh đã cử đội y tế giỏi nhất đến đó, có tin gì họ sẽ báo cho anh đầu tiên, anh cũng sẽ lập tức nói cho em biết.”
Liêu Tư Thầm đúng là đang lo lắng chuyện đó, vậy mà vào lúc thế này, anh lại muốn lợi dụng để tiến gần cô khi cô đang yếu lòng.
Cô phản ứng không quá phản kháng như những lần trước, không quay người bỏ đi, chỉ là tránh né chủ đề này.
Liêu Tư Thầm khẽ nhíu mày, hơi thở cuối cùng cũng ổn định lại. Dù thấp hơn anh nửa cái đầu, nhưng khi liếc nhìn anh, khí thế vẫn ở thế chủ động. Cô cảnh cáo anh: “Lần sau đừng như vừa rồi, phải nói cho tôi biết trước.”
Trần Vũ Trùng cúi đầu, muốn hôn cô lần nữa. Liêu Tư Thầm theo phản xạ đưa tay chặn lại, đối mặt với hành vi mà cô đã nhấn mạnh nhiều lần nhưng anh vẫn không nhớ, khiến cô nổi giận, giọng cũng cao hơn: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi ——”
Đừng có vừa “ăn” ở chỗ khác xong đã chạy qua hôn cô.
Trần Vũ Trùng hiểu rõ ý cô, yết hầu khẽ động hai cái, mang theo chút tiếc nuối mà lùi ra. Anh chọn cách lui một bước để tiến bước khác, từ từ hạ xuống dưới xương quai xanh.
Lưỡi anh nóng bỏng và thô ráp, chạm vào da cô mang theo cảm giác xa lạ và kỳ quái. Dù chuyện này đã xảy ra nhiều lần, Liêu Tư Thầm vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi một cách thoải mái.
Cô theo bản năng tránh về phía sau, đến khi nhận ra động tác mút mạnh đầy chủ ý của Trần Vũ Trùng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cô nắm lấy cổ tay anh, hơi dùng sức, nhắc nhở: “Ưm… Đừng để lại dấu vết.”
Cô thở gấp, nói tiếp: “Tôi mặc lễ phục để lộ xương quai xanh, đến Vụ Đinh còn phải dự tiệc…”
Tiệc, tiệc, tiệc…
Sao vợ lúc nào cũng có nhiều người muốn gặp đến vậy.
Ở nhà họ Liêu là như thế, đến thành phố Vụ Đinh cũng vậy…
Vì sao ánh mắt của cô không thể chỉ nhìn mỗi mình anh?
Cơn ghen cuộn trào trong lồng ng.ực Trần Vũ Trùng, đôi mắt thoáng chốc đỏ rực. Anh li.ếm môi, nhưng vẫn cố kìm lại hành động như lời Liêu Tư Thầm dặn.
Chuyển sang chỉ li.ếm nhẹ.
Liêu Tư Thầm gần như tê dại da đầu. Khi anh đổi cách, chiếc lưỡi đầy chủ đích lúc này mới thật sự phô bày hết giá trị tồn tại của nó.
“Trần Vũ Trùng…” Liêu Tư Thầm thở gấp. Mồ hôi từ cổ anh nhỏ xuống, hơi trơn, cô không giữ được điểm tựa, ngón tay trượt đi, loạng choạng, “Anh đừng như vậy… kỳ lạ lắm…”
Chỉ cần biết trên đầu lưỡi anh còn có thứ khác, mọi thứ lập tức trở nên không đúng chút nào.
Nhưng anh chỉ lo tiếp tục, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời cô.
Liêu Tư Thầm giãy giụa mấy cái, nói không ra hơi, eo cô đã hoàn toàn mềm nhũn, toàn thân giống như một bãi nước tan ra.
So với nói chuyện thương lượng, giọng cô càng giống làm nũng hơn,
So với việc trò chuyện thương lượng, giọng cô lúc này càng giống như làm nũng. Trần Vũ Trùng ôm lấy cô từ trên xuống, nhẹ nhàng kiềm chế toàn thân cô, chiếc eo mảnh khanh và đôi chân mềm mại của cô dễ dàng bị anh dùng tay giữ chặt lại.
Gần mười phút sau, Trần Vũ Trùng cuối cùng cũng buông ra miếng bánh thơm ngọt trong miệng, nhìn xuống người bị giữ lại phía dưới.
Mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng hôm nay có vẻ hơi quá mức.
Vợ chảy nước mắt, môi hơi nhếch lên, có thể thấy rõ hàm răng và đầu lưỡi trong trẻo, còn vệt nước rõ ràng.
Trần Vũ Trùng cảm thấy bụng dưới căng lên, không tự giác siết chặt tay. Yết hầu anh cũng khô khốc.
Anh muốn giúp cô li.ếm đi.
Ý nghĩ này tràn ngập trong đầu Trần Vũ Trùng.
Nghĩ như vậy, anh cũng thật sự ma xui quỷ khiến làm như thế. Vợ hiếm khi lộ ra vẻ thất thần và thuận theo như vậy, khiến anh có chút mơ màng, cũng quên mất lời Liêu Tư Thầm đã nói trước đó. Anh cúi xuống, và lại hôn cô.
Đột nhiên, không kịp phòng ngừa, Liêu Tư Thầm thậm chí chưa kịp ngậm chặt hàm, đã bị anh dễ dàng thực hiện được.
Dù trong miệng Trần Vũ Trùng không có bất kỳ hương vị kỳ lạ nào, chỉ là vị cam quýt nhẹ nhàng, mát lạnh, nhưng Liêu Tư Thầm vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô đã nói bao nhiêu lần rồi?!!
Liêu Tư Thầm nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Trần Vũ Trùng thật sự quá đáng, đã được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Cô thật sự vì bị bất ngờ với chiếc lưỡi anh đưa vào mà có phần dung túng một chút.
Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không thể để cho anh một sắc mặt dễ chịu được nữa.
Quá đáng thật!!
Liêu Tư Thầm không phải chưa từng hôn Trần Vũ Trùng.
Họ đã hôn nhau khi đi Vụ Đinh lần trước.
Nhưng lần này lại khác.
Ngoài việc chiếc lưỡi thô bạo của anh mang tính xâm lược, còn có một thứ khác, đó chính là chiếc khuyên lưỡi kia.
Khuyên lưỡi là kiểu dáng cơ bản, cũng không hoa hòe loè loẹt, nhưng vẫn làm cô khó có thể chống đỡ như cũ.
Cô gần như thở không nổi nữa.
Lúc ban đầu còn có chút lạ lẫm, dần dần anh đã học được cách thuần thục mà linh hoạt lợi dụng thứ đó để trợ giúp chính mình, thong thả ung dung mà ma sát vào những nơi nhạy cảm trong miệng cô.
Cảm nhận được cô từng chút từng chút phát run, mềm đi, đuôi mắt càng ngày càng đỏ, nước mắt trào ra cũng càng ngày càng nhiều.
Ghê gớm hơn chính là, người phía trên còn chưa hài lòng, ác liệt cố ý dùng một tay nắm lấy cằm cô, làm cô không cách nào di chuyển, chỉ có thể bị động thừa nhận.
Liêu Tư Thầm có thể rõ ràng cảm nhận được có nước bọt từ miệng mình chảy ra, sau đó bị người đàn ông tham lam mà cướp đoạt đến không còn một giọt.
Anh ta đây là chưa từng được uống nước sao?
Một tay khác của Trần Vũ Trùng cũng chẳng nhàn rỗi, anh gắt gao dán lấy tấm lưng trơn bóng của cô, lòng bàn tay thô ráp, từng chút từng chút mạnh bạo mà vu.ốt ve.
Áo sơ mi của anh vừa bị rượu vang đỏ đổ lên, hiện tại cũng chưa khô, ngực anh đang trong trạng thái nửa tr.ần tr.ụi. Cô cũng không tốt đẹp gì, váy tuy còn mặc, nhưng khóa kéo ở phía sau đã bị kéo hoàn toàn ra. Cuối cùng, mọi thứ cũng buông lỏng ra.
Liêu Tư Thầm thở hổn hển, cả khuôn mặt đỏ bừng và ướt đẫm, mắt đầy nước mắt chưa rơi hết. Cô tức giận đến mức không thể kìm chế nổi mà trừng mắt nhìn Trần Vũ Trùng.
Nếu không phải vì bận tâm đến cái lưỡi đính khuyên của anh, còn trong thời gian dưỡng bệnh, Liêu Tư Thầm đã sớm một ngụm cắn vào anh, để Trần Vũ Trùng cảm nhận được đau đớn, sao có thể để anh tùy ý như vậy.
Trước khi Liêu Tư Thầm kịp nổi giận, Trần Vũ Trùng đã buông tay đang nắm cằm cô ra, tiếp tục theo thói quen mà hạ xuống phía dưới. Trần Vũ Trùng rất có thiên phú trong loại chuyện này, chỉ cần một lát, đã khiến Liêu Tư Thầm run rẩy, cơ thể mềm nhũn không còn sức lực để nói gì.
Trần Vũ Trùng tính toán rất vừa phải, ngay trước khi Liêu Tư Thầm thật sự chuẩn bị “nổi bão”, anh đã thu tay lại, không để cô có cơ hội nói gì. Váy cô vẫn còn chỉnh chỉnh tề tề mặc trên người, chỉ là người mặc váy đã trở nên chật vật.
Cổ quá trơn, không túm được cái gì, Liêu Tư Thầm vừa nắm lấy tóc người đàn ông, vừa rơi nước mắt, vừa cảnh cáo anh ta: “Lần sau mà còn như vậy thì cút đi, đừng có làm nữa…”
Sau một lúc lâu, người đàn ông mới khàn giọng ừ một tiếng.
Với chiếc váy sang trọng, Trần Vũ Trùng chỉ cần dùng chút sức là có thể xé rách, anh có thể bồi thường nhiều hơn vào ngày hôm sau, nhưng anh vẫn rất cẩn thận, cố gắng không làm váy cô bị hỏng.
Mấy thứ khác không có may mắn như vậy.
Chiếc tất có thể co dãn rất tốt, vừa rồi người đàn ông đã dùng ngón tay thử qua. Chỉ cần hơi dùng sức, chiếc tất vốn thẳng tắp đã có thể trở nên rộng ra, tạo thêm không gian.
Liêu Tư Thầm nhíu mày, cả người vẫn chưa kịp hồi phục từ cú kí.ch thí.ch vừa rồi. Cô nhận thấy anh dừng lại, có chút kinh ngạc.
Không ngờ anh còn có thể săn sóc như vậy.
Tuy nhiên, chỉ ngay sau khi khi ý tưởng này mới xuất hiện, cô không thể tin được, mở to mắt nhìn anh, đôi mắt đen bóng, ướt đẫm, nhìn vào mắt người đàn ông. Cô tức giận đến mức quên hết những cảm động vừa nãy, không thể kiềm chế nổi, “Trần Vũ Trùng ——”