Vợ?
Trong nháy mắt nghe thấy cái xưng hô này, vẻ mặt Liêu Tư Thầm hiện lên một tia kinh ngạc, thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp mở miệng chất vấn anh.
Anh ta biết chính mình đang gọi bậy cái gì sao? Phát điên cái gì thế?!
Bọn họ thân thiết đến mức này sao?
Nghĩ lại một chút, bọn họ đã là vợ chồng tân hôn, giờ đã lãnh chứng, quan hệ hợp pháp có thể nằm trên cùng một cái giường, gọi như vậy cũng quả thật không tìm ra chỗ sai.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là…, Liêu Tưu Thầm nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng liếc Mạnh Tĩnh Di một cái.
Vừa ngay lúc sau khi người đàn ông phát ra chữ đó, ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung lên trên người Liêu Tư Thầm, vẻ mặt Mạnh Tĩnh Di nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, tuy rằng cô ta đã thật mau một lần nữa điều chỉnh biểu cảm tốt, mang ý cười đoan trang hiền lành, nhưng vẫn là bị Liêu Tư Thầm thấy được.
Liêu Tưu Thầm hòa lại một ván, trong lòng cũng thoải mái hơn, thu lại ánh mắt từ trên người Mạnh Tĩnh Di, nhẹ nhàng liếc sang Trần Vũ Trùng.
Vừa rồi những lời mà đám người kia thổi phồng lên vẫn là có căn cứ, ví như bề ngoài của Trần Vũ Trùng. Khí chất anh xuất chúng, hàng mi dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm càng là điểm nhấn cho cả khuôn mặt càng thêm đẹp trai.
Người đàn ông như vậy, lại còn là người cầm quyền của Trần gia, cũng phải quỳ gối ở dưới váy cô.
Liêu Tư Thầm cũng lười quản việc người đàn ông vừa rồi gọi cô “vợ” rốt cuộc là chân tình thật lòng hay là pha thêm lý do gì khác, dù sao anh hôm nay giúp cô tìm lại đủ mặt mũi, cô cũng bằng lòng cho anh sắc mặt tốt một chút.
Người đàn ông cùng cô đứng thật sự gần, bởi vậy nhiệt độ cơ thể nóng bỏng cùng hơi thở nóng rực của anh lan ra quanh người cô, Liêu Tư Thầm có thể cảm giác được tầm mắt anh thực chất đang gắt gao dán lên trên mặt mình.
Tây trang màu đen được thiết kế hoàn hảo dành riêng, làm cho cả người anh văn nhã đứng đắn.
Liêu Tư Thầm lại đợi vài giây, vẫn chưa chờ được anh đứng dậy rời đi. Ánh mắt nhiều người chung quanh mang theo đủ loại cảm xúc khác nhau dừng lại giữa hai người bọn họ.
Ngay cả người phục vụ vốn dĩ đứng bên cạnh Liêu Tư Thầm cũng đã tự giác lui về phía sau, âm nhạc quán bar không ngừng lại, nhưng tiếng nói chuyện lại nhỏ đi rất nhiều.
Liêu Tư Thầm thế mà lại cảm thấy một chút xấu hổ khẩn trương cùng co quắp —— nhất là bởi vì bị rất nhiều người nhìn chăm chú vào.
Đều do Trần Vũ Trùng!
Liêu Tư Thầm trong lòng đã trườn tới trườn lui, trên mặt lại mảy may chưa hiện cảm xúc gì khác lạ, cô thuận tay đem ly rượu đặt ở trên bàn, lại thong thả ung dung vén sợi tóc ra sau tai, mới nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Tĩnh Di, lộ ra tươi cười mang vẻ nghịch ngợm.
Ngón tay cô tinh tế mềm mại nhẹ nhàng vẫy vẫy: “Nokas, thôi thì hôm nay chào một tiếng trước, chúng ta lần sau lại tụ họp.”
Nokas là tên tiếng Anh của Mạnh Tĩnh Di.
“Đi thôi.” Liêu Tư Thầm đứng lên, nói với người đàn ông đang đứng ở một bên, thuận thế làm bộ thân mật mà ôm lấy cánh tay anh.
Liêu Tư Thầm dồn tất cả lực chú ý lên người Mạnh Tĩnh Di, bởi vậy không nhận thấy người đàn ông khi bị cô ôm lấy cánh tay thân mình cứng đờ, thậm chí cánh tay cùng cơ bắp trên người đều căng chặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Càng không chú ý tới ánh mắt bên kia thật sâu, đến nỗi ly rượu đều bởi vì thất thần mà đổ ra ngoài – Chung Việt Trạch.
Hôm nay uống rượu nhiều hơn ngày thường một chút, Liêu Tư Thầm có chút choáng đầu, cô dẫm lên đôi giày cao gót, người đàn ông bị cô kéo đi không nhanh không chậm bước cùng nhau về phía bên ngoài.
Thấy Mạnh Tĩnh Di vẻ mặt không vui, tâm tình Liêu Tư Thầm nhất thời trở nên rất tốt, cũng cho Trần Vũ Trùng có liên quan vài phần sắc mặt tốt.
Trần Vũ Trùng rũ mắt, tầm mắt không chút nào che giấu mà dính trên đỉnh đầu người bên cạnh.
Liêu Tư Thầm chỉ mặc một cái váy đen có đai đeo trang trí, hoà với da thịt trắng nõn, cổ vai lộ hết ra bên ngoài nhìn không sót thứ gì cứ như vậy mà rơi vào trong mắt hắn. Cánh tay cô rất nhỏ, lại mềm, xúc cảm tinh tế bóng loáng cách gần hai tầng vải dệt dán vào cánh tay hắn, cùng chút lạnh lẽo của anh hoàn toàn khác biệt, có độ ấm truyền qua lớp vải lại đây.
Yết hầu anh lăn lộn, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt kinh ngạc của cô lúc anh gọi cô là “vợ”.
Thật đáng yêu!
Trần Vũ Trùng ánh mắt nặng nề, nghĩ thầm.
Trước khi sắp ra khỏi cửa, toàn bộ đường vừa rồi đều đi theo bước chân Liêu Tư Thầm, người đàn ông mắt nhìn thẳng bỗng nhiên nâng mắt, hơi hơi nghiêng người, tầm mắt đối diện với Chung Việt Trạch phía sau.
Tia lửa văng khắp nơi.
Ra khỏi cửa quán bar, không có hơi thở ngợp trong vàng son của quán bar cùng âm nhạc ồn ào náo động, không khí phảng phất cũng tươi mát thêm vài phần.
Vốn dĩ vệ sĩ canh giữ ngoài cửa của Liêu Tư Thầm cũng theo phía sau.
Liêu Tư Thầm lập tức buông lỏng cánh tay đang kéo người đàn ông ra.
Việc nào ra việc đó, tuy rằng nói anh ta vừa rồi làm cô nở mày nở mặt, nhưng nếu không phải do anh, cô cũng sẽ không bị Mạnh Tĩnh Di chê cười.
Liêu Tư Thầm tính toán rất rõ ràng.
Cô còn chưa có tìm anh tính sổ đâu?!
Tuy nói là đang lúc giữa hè, nhưng tới đêm khuya 11 giờ rồi, khi gió đêm thổi qua cũng mang theo một trận lạnh lẽo, huống chi Liêu Tư Thầm hôm nay chỉ mặc một bộ váy mỏng.
Liêu Tư Thầm rùng mình một cái, giây tiếp theo, kiện áo khoác tây trang còn mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông kia đã bị khoác trên người cô.
Còn miễn cưỡng coi như có chút mắt nhìn.
Liêu Tư Thầm thoáng bớt giận một chút, miễn cưỡng cho người đàn ông một ánh mắt.
Trên áo khoác tây trang trừ chút hương nước hoa nam nhàn nhạt cũng không có mùi hương gì khác, điểm này làm Liêu Tư Thầm rất vừa lòng.
Chỉ là tròng trên người Liêu Tư Thầm, kích cỡ lớn hơn tận một vòng.
Có điều qua nửa phút, một chiếc Maybach toàn thân đen nhánh dừng lại ở trước mặt bọn họ. Thân xe màu đen cùng bóng đêm hòa thành một thể, có vẻ trầm ổn khiêm tốn.
Liêu Tư Thầm có chút ghét bỏ mà nhíu mi, sao lại cùng một gu với ông cô thế này? Cô không thích loại xe này, xe cô mua đều là siêu xe.
Không chờ Trần Vũ Trùng, lo tự mình cô đã lên xe.
Trần Vũ Trùng không nói một lời, đi theo phía sau cùng lên xe.
Không có âm nhạc quán bar cùng ánh mắt mọi người chung quanh, cảm giác ái muội như có như không giữa hai người hoàn toàn biến mất.
Trần Vũ Trùng cũng không như vừa rồi gọi cô là vợ nữa, áo khoác tây trang đã đưa cô, trên người hắn chỉ có một kiện áo sơ mi màu trắng phía bên trong, thần sắc ngược lại hiện ra vài phần cảm giác chính nhân quân tử.
Hậu quả của uống rượu vừa rồi ở quán bar có chút quá chậm, lúc uống không cảm thấy gì, giờ thì có chút đau đầu.
Liêu Tư Thầm rót cho mình nửa ly nước sôi để nguội, cái miệng nhỏ chậm rì rì uống nước, chờ Trần Vũ Trùng mở miệng trước, muốn nghe xem chuyện đêm tân hôn anh chuẩn bị giải thích cho cô thế nào.
Cô không mở miệng, Trần Vũ Trùng cũng không nói lời nào.
Tài xế càng không dám nói lời nào, trong xe im ắng, có chút đáng sợ.
Ngay lúc sắc mặt Liêu Tư Thầm càng ngày càng kém, trước một giây cuối cùng khi cô không thể nhịn được nữa, người đàn ông đối diện cũng mở miệng, ánh mắt anh dừng trên cổ cùng vai cô: “Có phiến lá cây, hẳn là lúc vừa ra cửa quán bar rớt lên.”
Liêu Tư Thầm đợi nửa ngày, chỉ chờ được một câu như vậy, tức giận hung hăng trừng mắt liếc Trần Vũ Trùng một cái, người đàn ông chuẩn bị lấy tay hành động lại dừng lại bởi cái liếc mắt này của cô.
Đừng hòng đổi chủ đề!
Liêu Tư Thầm ném cái ly sang một bên: “Tôi muốn cùng anh nói chuyện một chút trước.”
Không phải thương lượng, là thông báo.
Liêu Tư Thầm chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, cô tuy rằng chưa từng đàm phán cùng người đứng đứng đắn đắn, nhưng cũng là thấy qua không ít lần ông của cô đàm phán cùng người khác.
Đàm phán quan trọng nhất chính là khí thế.
Liêu Tư Thầm tuy rằng thường xuyên tức giận, nổi danh trong giới là tính tình không dễ chọc, nhưng giọng nói lại mềm mại ngoài dự đoán của mọi người. Cô nói chuyện theo thói quen kéo dài âm cuối. Vì để hợp với váy, Liêu Tư Thầm hôm nay bôi son đỏ đậm xinh đẹp.
Tầm mắt Trần Vũ Trùng dừng đôi môi lúc đóng lúc mở của cô, lòng bàn tay hơi hơi xoắn xuýt mấy cái, tâm tư hoàn toàn không đặt trên những gì cô nói.
Anh ừ một tiếng.
Liêu Tư Thầm không thấy Trần Vũ Trùng liếc mắt một cái: “Chuyện làm ăn trong liên hôn tôi tin chắc ông nội đã nói rõ với anh, tôi không quan tâm chuyện này. Dù sao anh chỉ cần nhớ rõ, điều kiện đã đáp ứng với ông thì nhất định phải thực hiện.”
Trần Vũ Trùng mắt cũng không chớp một cái, gắt gao nhìn chằm chằm Liêu Tư Thầm, khi cô nói xong, anh phụ họa mà ừ một tiếng.
Liêu Tư Thầm tiếp tục nói: “Vì kết hôn quá vội vàng, trước đó tôi cũng chưa kịp gặp anh, nên chưa nói chuyện rõ ràng. Có vài việc tôi vẫn muốn cùng anh nói rõ, chúng ta phải đặt ra ba điều nguyên tắc.”
Cô nói chuyện rất nghiêm túc, lông mi nhẹ nhàng run lên. Trần Vũ Trùng nuốt nước bọt, hầu kết khẽ động.
“Điều đầu tiên là anh phải luôn giữ thể diện cho tôi, bất kể là lúc nào.” Cô liếc Trần Vũ Trùng, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, rõ ràng còn chưa hết giận: “Lần sau đi công tác, nhớ kỹ phải tự mình báo trước cho tôi.”
“Là tôi sai.” Người đàn ông mặt mày hiện vẻ xin lỗi, không biện giải, nhận sai thật mau.
Thái độ anh nhận lỗi làm tâm trạng Liêu Tư Thầm có chút khá hơn, nhưng chỉ là một chút mà thôi.
Sau khi xin lỗi, Trần Vũ Trùng từ một bên cầm một chiếc hộp đưa qua.
Nhận lỗi? Một món quà nhỏ mà muốn lấy lòng cô? Không dễ đâu, chuyện này cô nhất định sẽ khiến hắn nhớ cho kĩ.
Liêu Tư Thầm vừa nghĩ vừa mở hộp quà.
Ánh mắt cô khựng lại một chút.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương này vừa mới được đấu giá ở Thuỵ Điển, giá trị lên tới 270 triệu nhân dân tệ.
Liêu Tư Thầm đã nghe qua tin tức này, viên kim cương này rất hợp với thẩm mỹ của cô, lúc đó có hơi tiếc nuối vì không thể lấy về tay.
Điều khiến cô bất ngờ là lại bị Trần Vũ Trùng chụp được.
Không chút khách khí, Liêu Tư Thầm lấy chiếc nhẫn ra, nhìn kỹ thì thấy trên đó khắc tên cô bằng tiếng Anh.
Trần Vũ Trùng giải thích: “Đây là quà tân hôn.” Anh bổ sung thêm: “Thiết kế đã làm xong từ trước, chỉ là thời gian quá gấp, không kịp tham gia đấu giá, nên hôm nay mới mang đến cho em. Xin lỗi.”
Vỗn dĩ tưởng rằng mình đã bỏ lỡ món đồ này, cô còn buồn bực hai giờ đồng hồ. Không ngờ, qua một vòng, cuối cùng lại đến tay mình. Liêu Tư Thầm liền đặt chiếc nhẫn lại vào hộp quà, hơi ngượng ngùng, lộ ra tươi cười.
Sau đó cô nói: “Được rồi, tôi miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
“Vậy hai điều còn lại trong quy tắc đâu?”
Liêu Tư Thầm trong lúc nhất thời tâm trạng rất tốt, mặt mày nhíu cả đem giờ đây cũng thả lỏng, cô liếc mắt nhìn Trần Vũ Trùng, đại phát từ bi tạm thời tha cho anh: “Chờ tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho anh.”
Giây tiếp theo, người đàn ông cúi người lại gần.
Hơi thở nóng rực của anh nhẹ nhàng phả lên cổ, khiến cô cảm thấy có một chút ngứa ngáy. Liêu Tư Thầm theo bản năng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông cúi đầu, tư thế này khiến cả người Liêu Tư Thầm như bị cuộn vào lòng ng.ực anh. Anh nhẹ nhàng cầm lấy phiến lá lên tóc cô, làn da Liêu Tư Thầm trắng nõn, phiến lá cây cọ lên để lại một vết ửng đỏ nhỏ.
Gân xanh trên tay Trần Vũ Trùng nổi lên, lại không bỏ được lập tức đứng dậy, giọng nói khàn khàn khắc chế: “Lá cây.”
Liêu Tư Thầm lúc này mới nhớ tới chuyện này, mặt cô sát tới gần lồng ng.ực người đàn ông, gần đến mức như có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, Liêu Tư Thầm muốn tránh ra, mặt hơi nóng, hậu tri hậu giác ý thức ra khi lên xe cô đã quên cởi áo khoác tây trang của Trần Vũ Trùng ra.
Cảm giác tồn tại của áo khoác nháy mắt trở nên rõ ràng, hơi thở của Trần Vũ Trùng cứ như muốn bao vây xâm chiếm lấy cô. Làm cô đột nhiên nhớ tới buổi tối sau khi hôn lễ ở Vụ Đinh kết thúc.
Cũng chính là buổi tối đêm tân hôn đầu tiên của bọn họ.