Hôn lễ long trọng được tổ chức hai lần, lần một ở Liêu gia và lần này là ở Trần gia tại thành phố Vụ Đinh. Tân hôn của người cầm quyền Trần gia, số lượng khách mời của Trần gia cùng Liêu gia có thể nói là không phân cao thấp, thậm chí còn có vô số người tìm cách để có được thiệp mời vào dự.
Truyền thông do Trần Vũ Trùng sắp xếp, Liêu Tư Thầm không rõ cụ thể đã mời bao nhiêu gia đình, nhưng cô biết thanh thế cũng sẽ rất khoa trương. Cả ngày hôm đó, Liêu Tư Thầm đã thay đổi liên tục năm bộ trang phục, luôn phải mỉm cười đến cứng cả mặt. Cuối cùng, buổi lễ kết thúc khi cô thay thành bộ trang phục Trung Quốc cổ điển.
Liêu Tư Thầm không thích để chính mình tủi thân, việc tiễn khách cô trực tiếp giao cho Trần Vũ Trùng đi giải quyết, còn mình thì trở về nhà cũ Trần gia để nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa xong, thay bộ áo ngủ ngồi ở mép giường, trong lòng đã suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện, chỉ đợi người đàn ông về để cùng hắn đặt ra quy củ, ước pháp tam chương*. Nếu đã là liên hôn, tất nhiên phải làm rõ mọi thứ.
*Đặt ra ba quy tắc
Cứ thế, Liêu Tư Thầm ngồi chờ đến gần như ngủ gật, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cửa mở.
Nhà cũ Trần gia là một tòa đình viện kiểu cổ, cửa bị đẩy ra, ánh trăng chiếu qua khe cửa, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Khi cửa vừa mở, Liêu Tư Thầm vốn đang nằm mơ màng sắp ngủ trên giường bỗng giật mình, ngay lập tức tỉnh táo lại.
Trần Vũ Trùng bước đến mép giường, Liêu Tư Thầm ngửi thấy một mùi rượu thoảng qua, không quá khó chịu nhưng vẫn khiến cô khẽ nhăn mày, khẽ rụt đầu về phía sau.
Liêu Tư Thầm ngẩng đầu lên, mở miệng, bởi vì ở nước ngoài nói tiếng Anh nhiều, lại là lần đầu tiên kêu tên anh nên nghe có vẻ hơi lạ lẫm: “Trần Vũ Trùng, chúng ta ——” nói chuyện.
Nhưng chưa kịp nói hết hai chữ sau, cánh tay cô đã bị một bàn tay rộng lớn bắt lấy.
Liêu Tư Thầm mở to mắt, nhíu mày, tức giận nhìn anh: “Anh làm gì?”
Trần Vũ Trùng ánh mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm cô, không nói một lời.
Ban ngày người quá đông, Liêu Tư Thầm và anh thật ra không có cơ hội nói chuyện nhiều.
Hai người giằng co trong im lặng ba bốn phút, đến khi Liêu Tư Thầm hậu tri hậu giác nhận ra rằng anh ta đang nhìn chằm chằm vào đôi môi mình. Ánh nhìn này hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ điềm tĩnh tự giữ của anh trong hôn lễ.
Liêu Tư Thầm cảm thấy có chút buồn cười, cô nhướng mày, liếc anh một cái, thuận miệng nói: “Như thế nào? Muốn hôn tôi, vậy anh đến đây đi.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đột nhiên tiến lại gần. Tốc độ nhanh đến mức Liêu Tư Thầm thậm chí không kịp phản ứng.
Một lát sau, hơi thở thuộc về một người khác rời khỏi miệng cô, chỉ còn lại một mảng ướt át hỗn độn.
Người đàn ông nghiêng đầu.
Anh so với cô nghĩ còn muốn hơn mấy lần, giờ phút này khóe miệng hơi đỏ lên, cả người hoàn toàn khác biệt so với bộ dạng lãnh đạm, xa cách khi tiếp khách ban ngày.
Liêu Tư Thầm mất nửa phút để xác nhận Trần Vũ Trùng thật sự đã say đến mức không thể giao tiếp được.
Cô rõ ràng nhớ rằng khi mình rời đi, người đàn ông vẫn tỉnh táo, lịch sự nho nhã tiễn khách. Anh vừa rồi đã đi đâu uống rượu?! Lại còn uống thành ra nông nỗi này.
Liêu Tư Thầm có chút ghét bỏ, trên cằm còn sót lại một vệt nước, cô lấy khăn ướt lau sạch.
Liêu Tư Thầm cũng không tự trách bản thân, nếu có điều gì khiến mình không vui, thì chắc chắn là do người khác.
Vì thế trong lòng Liêu Tư Thầm âm thầm ghi hận, hoài nghi về nhân phẩm của anh. Cô chỉ vô tình đùa một câu, vậy mà anh lại thật sự làm theo, có thể thấy được đối tượng liên hôn này của mình chắc chắn không phải là người chính nhân quân tử gì.
Liêu Tư Thầm nghiêm túc hoài nghi rằng ông nội cô đã bị người này lừa gạt bởi bộ mặt giả vờ đạo mạo, cô muốn ly hôn với anh ta!
Đương nhiên, Liêu Tư Thầm chỉ là nghĩ như vậy mà thôi, trong lòng cô rất rõ ràng, nếu thật sự nhân phẩm của Trần Vũ Trùng có vấn đề dù chỉ chút xíu xiu, thì ông nội cô cũng chắc chắn sẽ không đồng ý gả cô cho anh, còn là khoảng cách xa xôi ngàn dặm như này.
Tuy nhiên, Liêu Tư Thầm cũng không ngu ngốc đến mức bây giờ lại cùng một người say rượu bàn về chuyện kết hôn không thể hiểu nổi, cô quyết định sẽ chờ đến khi anh tỉnh táo lại vào ngày mai rồi mới tính sổ, bao gồm cả ba quy tắc kia nữa.
Chăn bị Trần Vụ Trùng đè lên, Liêu Tư Thầm duỗi tay kéo kéo, muốn nghỉ ngơi trước.
Ngay sau đó, Liêu Tư Thầm đột nhiên bị một thân hình cao lớn giữ chặt, không kịp phòng bị.
Cô không ngờ rằng, người đàn ông với bộ tây trang hào hoa phong nhã, dáng vẻ nho nhã lại có cơ thể rắn chắc đến vậy.
Sự náo nhiệt của hôn lễ ban ngày đã tản đi, nhà cũ Trần gia trở nên yên tĩnh. Tòa nhà lớn với hai viện cách xa nhau một đoạn đường, đặc biệt là khu chủ viện, giờ đây giữa đêm khuya tĩnh lặng lại mang một cảm giác đáng sợ.
Liêu Tư Thầm không chú ý đến những điều này, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào người đàn ông say rượu trước mặt.
Đúng là giữa mùa hè, thành phố Vụ Đinh vốn đã nóng bức. Tay hắn to lớn và nóng bỏng, dán chặt vào cẳng chân càng khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô nhíu mày lại, khi bắt đầu tức giận cũng không lựa lời mà nói, cũng không bận tâm là đêm tân hôn, trực tiếp kêu anh ta cút xa một chút.
Giây tiếp theo, cô cảm giác được chính mình bị anh nhẹ nhàng cọ một chút.
Lại nhìn đến ánh mắt nặng nề cùng thần sắc hơi hơi khó hiểu trên mặt anh, mới hậu tri hậu giác ý thức được con ma men nghe không hiểu tiếng người.
Cô làm gì phải so đo với một con ma men? Liêu Tư Thầm nhớ lại hai năm học tập ở nước ngoài, lúc đó cô cũng thường xuyên uống say mèm, mỗi khi say xỉn lại nổi điên đến mức khiến bạn bè xung quanh ai cũng phải sốc. Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô có chút dịu lại, ngoắc ngoắc tay.
Trần Vũ Trùng nghe lời mà cúi đầu lại gần.
Liêu Tư Thầm trong lòng hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười. Người cầm quyền Trần gia mà uống say rồi lại nghe lời như vậy? Nếu chuyện này mà bị đưa ra ngoài thì chắc chắn sẽ là một tin tức bùng nổ.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi tò mò thêm một chút, không biết anh rốt cuộc là đã uống với ai, mà lại uống đến mức như vậy.
Trên người còn vương mùi rượu, cô cũng không thật sự muốn cho anh lên giường.
Liêu Tư Thầm cùng anh thương lượng: “Anh đi tắm trước, những chuyện còn lại chúng ta ngày mai bàn được không?”
Trần Vũ Trùng hơi rũ đầu xuống.
Anh cao hơn Liêu Tư Thầm rất nhiều, thân hình cũng lớn hơn cô một vòng, nhất cử nhất động của cô, kể cả biểu cảm nét mặt nhỏ nhất, đều rất dễ dàng lọt vào mắt anh.
Cô mặc váy ngủ ngắn bằng tơ lụa, đôi chân trắng nõn, mắt cá chân, cẳng chân, thậm chí nửa bắp đùi đều lộ ra trong không khí, mà chính cô lại như không hề nhận ra điều đó.
Sau khi tiệc tàn, Liêu lão gia lại lôi kéo hắn uống quá nhiều rượu, khiến anh đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ. Cảnh tượng trước mắt hắn lúc này giống như những giấc mơ đã xảy ra vô số lần.
Anh nhìn chằm chằm vào người cô, nếu ánh mắt có thể tạo thành lớp màng, thì lúc này chắc chắn Liêu Tư Thầm đã bị bao phủ kín mít.
Trần Vũ Trùng dán mặt lên tay Liêu Tư Thầm, một trận khát khô đánh úp tới.
Cô vẫn đang nói chuyện như cũ, đôi môi bởi vì vừa mới bị hôn qua mà có vẻ hơi ướt át lúc đóng lúc mở, trong lúc lơ đãng còn lộ ra đầu lưỡi màu hồng phấn.
Anh rũ mắt, làm hành động giống đã từng xuất hiện qua vô số trong mộng.
Liêu Tư Thầm bỗng nhiên cảm giác được lòng bàn tay có một trận thấm ướt, khiếp sợ, lập tức rút tay về, trừng hắn: “Anh làm cái gì thế?”
Cũng không biết ngày mai anh ta tỉnh táo lại, ý thức được chính mình uống say nổi điên như vậy, có thể bị hành vi này của bản thân dọa nhảy dựng hay không?
Câu thứ hai của cô còn chưa nói ra, lại lần nữa bị lấp kín môi, âm thanh đều bị ép nuốt xuống, lần này so với lần trước nồng nhiệt hơn rất nhiều.
Hơi thở trên người Trần Vũ Trùng thực nóng bỏng, cánh tay gắt gao ôm lấy eo cô, kéo khoảng cách giữa hai người lại rất gần.
Đầu anh chậm rãi đi xuống.
Liêu Tư Thầm có chút ngượng ngùng, xấu hổ buồn bực muốn mắng anh.
Thân thể nhưng cũng dần dần mềm nhũn xuống.
Còn rất thoải mái, là cảm giác hai mươi mấy năm trước đây Liêu Tư Thầm chưa từng trải nghiệm qua, cô cũng không hình dung được.
Liêu Tư Thầm là kẻ theo chủ nghĩa hưởng lạc, hơn nữa bọn họ cũng đã kết hôn rồi, hợp tình hợp pháp.
Nghĩ đến đây, cô chủ động đưa đẩy trong miệng Trần Vũ Trùng.
Cô thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt lướt qua cánh cửa chưa đóng kín. Ánh trăng qua khe cửa len lỏi vào phòng, chiếu lên sàn nhà.
Cô vô thức nắm chặt tóc Trần Vũ Trùng, rồi đẩy đầu anh ra: “Đi đóng cửa lại.”
Hơn mười phút sau, đầu người đàn ông cuối cùng cũng rời đi, rồi lại muốn tiến lại gần hôn tiếp, nhưng bị Liêu Tư Thầm kiên quyết đẩy ra. Cả người cô nhũn ra, dựa vào gối, thở phào nhẹ nhõm.
Đã lâu rồi lại muốn sờ điếu thuốc hút mấy ngụm.
Hút thuốc là thói quen của cô từ những năm học đầu tiên khi du học ở nước ngoài, đã cai lâu rồi.
Người đàn ông lại tiếp tục tiến về phía cô. Liêu Tư Thầm vu.ốt ve mặt Trần Vũ Trùng, trong lòng thầm sửa lại chút ít nội dung của ba quy tắc. Nhìn kỹ còn có thể thấy rõ những vết nước trên cằm anh.
Liêu Tư Thầm có chút ghét bỏ mà buông tay ra, người đàn ông lúc này rõ ràng đã tốt hơn trạng thái còn say không hiểu gì lúc nãy.
Cô xuống giường, đi dép lê hướng về phòng tắm, tiện thể lau lau mặt Trần Vũ Trùng. Bởi vì say rượu, động tác của Trần Vũ Trùng đều có vẻ chậm một nhịp.
Liêu Tư Thầm tùy tiện giặt khăn lông giúp hắn lau mặt.
Trần Vũ Trùng hậu tri hậu giác ý thức được Liêu Tư Thầm đang làm gì, thần sắc bình đạm mà đem vệt nước nuốt xuống.
Liêu Tư Thầm mặt dần dần đỏ lên, cô ném khăn lông xuống, nhìn chằm chằm Trần Vũ Trùng đánh răng.
Liêu Tư Thầm có chút kháng cự cùng con ma men không có ý thức thật sự phát sinh chút chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên Trần Vũ Trùng hiện tại chính anh ta một mình cũng giải quyết không được. Dù sao cũng là vợ chồng, sớm hay muộn cũng giống nhau đi, hơn nữa xác thật là thoải mái, miễn cưỡng một chút cũng không phải không được.
Liêu Tư Thầm làm đủ chuẩn bị tâm lý cho chính mình.
Rửa mặt xong, người đàn ông lại quay đầu đi về phía phòng khách.
Liêu Tư Thầm nghẹn lời, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Vũ Trùng, thật sự không thể tin nổi.
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ lụa trắng hơi nhăn của mình, sinh ra một chút nghi ngờ, chẳng lẽ trông không đẹp sao? Ngay sau đó, cô lập tức bác bỏ suy nghĩ này.
Nếu ai thật sự nghĩ như vậy, thì chắc chắn đôi mắt của người đó có vấn đề.
Trần Vũ Trùng hoàn toàn khác với bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng gặp. Liêu Tư Thầm bị hành động của anh mê hoặc, nhất thời không rõ ràng liệu anh là người phẩm hạnh bại hoại hay là chính nhân quân tử.
Sự việc không đầu không đuôi như vậy kết thúc. Nằm trên giường, Liêu Tư Thầm càng nghĩ lại càng tức giận.
Bận rộn một ngày, giờ phút này cũng cảm thấy mệt mỏi, trước khi ngủ cô đã tự nhủ ngày mai nhất định phải tìm Trần Vũ Trùng để tính sổ.
Liêu Tư Thầm thức dậy khi đã gần buổi chiều.
Chiếc áo ngủ hôm qua cô đã vứt đi, còn hoành thánh hôm nay là do một đầu bếp làm việc hơn chục năm ở nhà họ Trần làm.
Liêu Tư Thầm không quá thích ăn món Tây, mặc dù đã từng ở nước ngoài, nhưng đa số thời gian cô vẫn thích ăn những món do đầu bếp trong nhà nấu.
Huống chi hôm nay cô cũng chẳng muốn ăn uống gì mấy
Quản gia đứng một bên, cung kính chờ đợi.
Liêu Tư Thầm uống hai ngụm canh, rồi hỏi: “Trần Vũ Trùng đâu?”
Quản gia dựa theo lệnh của Trần Vũ Trùng sáng nay, thành thật trả lời: “Tiên sinh nói có chuyện vô cùng khẩn cấp, phải đi Châu Âu công tác.”
Cái muỗng rơi xuống, va vào chén, phát ra một âm thanh leng keng.
–
Khi cô từ hồi ức bước ra, người đàn ông đã rời đi, ngồi lại vào vị trí cũ, giữ khoảng cách an toàn giữa hai người, ánh mắt lãnh đạm và đứng đắn.
Liêu Tư Thầm vừa mới vì viên kim cương hồng mà có chút tâm tình tốt đẹp giờ đây đã biến mất, phát ra một tiếng cười lạnh. Cô nhìn Trần Vũ Trùng: “Tôi nghĩ ra điều quy tắc thứ hai rồi.”