#Tân hôn của Liêu gia đại tiểu thư

#Hôn lễ thế kỉ xa hoa lãng phí

……

Mấy mục tương tự như vậy xuất hiện kèm theo chữ cái nho nhỏ phía sau – “bạo”.

Liêu đại tiểu thư bất ngờ nổ ra tin kết hôn, bởi vì hôn lễ này giàu sang xa hoa vượt quá tưởng tượng làm vô số những cái tag khác nhau nhanh chóng xông thẳng lên hot search, cứ như vậy treo vài ngày trên hot search không xuống.

Ngày diễn ra hôn lễ, cánh truyền thông phát ra tin tức giải trí, lượt đăng lại thoáng chốc vọt tới hàng triệu, vô số tài khoản tuyên truyền nghe tin lập tức hành động. Trong nhất thời, gần như tất cả các phần mềm đều bị trận tin tức kết hôn này spam. 

Khu bình luận Hot search Weibo nháy mắt bị chiếm đóng, trong lúc nhất thời vô số dân ăn dưa trào ra.

[ Hai chữ hâm mộ này nói tới ngán rồi, người nào tới nói cho tôi, rốt cuộc thượng đế đã vì cô ấy mà đóng lại cái cửa sổ nào a?!! ]

[ Nhìn đến ảnh chụp, đại tiểu thư thật đẹp a a a a a, chồng của đại tiểu thư cũng rất đẹp trai nha !!! ]

[ Cái gì?! Chỉ vì làm cái hôn lễ mà mua hai cái đảo, sự bần cùng hạn chế sự tưởng tượng của tôi rồi ] 

[ Thật sự không ngờ đại tiểu thư cứ như vậy mà kết hôn rồi a a a ! Tháng trước mị còn lướt trúng Weibo đại tiểu thư, vẫn là ảnh chụp một mình selfie rất xinh đẹp a, sao lại đột nhiên không kịp đề phòng liền kết hôn rồi?! Tan nát cõi lòng…]

[ Liều mạng với kẻ có tiền a ] 

……

Mà nhân vật chính của trận phong ba dư luận đám cưới này – Liêu Tư Thầm, Liêu đại tiểu thư, trước mắt không ở nhà họ Trần cùng với chồng mới cưới ở thành phố Vụ Đình. cũng chẳng ở nhà họ Liêu.

Cô đang ở quán bar Lndulging, tham gia bữa tiệc trong vòng bạn bè tổ chức riêng vì cô.

Liêu Tư Thầm lười nhác dựa vào sô pha quán bar, chiếc váy đen tuyền kết hợp với vòng eo tinh tế mềm mại của cô, làn da như ngọc. Người trong quán bar đều như vô tình như cố ý ngắm nhìn.

Từ nhỏ đến lớn, đối với ánh mắt thế này đã sớm miễn dịch, Liêu Tư Thầm cũng coi như không thấy, đầu ngón tay trắng nón nhẹ nhàng lướt trên màn hình di động. Nhìn mấy cái bình luận Hot Search, Liêu Tư Thầm trong lòng phiền muốn chết, dứt khoát tắt nguồn điện thoại ném sang bên cạnh, mắt không phiền lòng không loạn.

Liêu Tư Thầm trước giờ không nhìn sắc mặt người ta, có cảm xúc gì đều trực tiếp bày trên mặt, cũng chẳng che giấu. Khóe môi cô mím thẳng, mí mắt lười nhác nửa rũ xuống, ánh sáng quán bar có chút mờ nhạt, lông mi mỏng dài tạo thành cái bóng nhỏ dưới mắt.

Một vòng người ngồi xung quanh Liêu Tư Thầm đều rõ ràng cảm nhận được vị đại tiểu thư này tâm tình đang không tốt là bao.

Trong lúc nhất thời, ẩn dưới khuôn mặt đầy ý cười của mọi người ở đây, trong lòng ai cũng âm thầm phỏng đoán, tâm tư khác nhau.

Mạnh Tĩnh Di, đối thủ một mất một còn của Liêu Tư Thầm từ nhỏ đến lớn, giờ phút này một bàn tay cầm lấy ly rượu, nhìn ra được đã tỉ mỉ trang điểm, cất bước đi đến trước mặt Liêu Tưu Thầm.

Mạnh Tĩnh Di trang phục lộng lẫy tham dự, đêm nay nổi bật không thua nhân vật chính Liêu Tư Thầm chút nào, cô mang ý cười chậm rãi mở miệng: “Clarie, cô tính toán khi nào trở về? Tôi xem thời gian sắp xếp kế hoạch mời cô một bữa, sau này muốn gặp cô cũng không thể  dễ dàng như hiện tại nữa.”

Làm đối thủ lâu như vậy, Liêu Tư Thầm nháy mắt đã nhận ra thâm ý cùng châm chọc giấu trong giọng nói của Mạnh Tĩnh Di.

Mạnh Tĩnh Di là đang châm chọc cô thế mà lại ngàn dặm xa xôi gả đến thành phố Vụ Đinh để liên hôn.

Liêu Tư Thầm nhẹ nhàng liếc cô ta một cái, cố gắng làm chính mình nhìn ổn trọng một chút, nhưng vẫn như cũ không có sắc mặt tốt, chẳng cho Mạnh Tĩnh Di nửa phần mặt mũi nào, nói chuyện không chút khách khí: “Thế nào?” Cô nhấp miếng rượu, lộ ra tươi cười: “Chẳng lẽ tôi gả đến thành phố Vụ Đinh thì ba cô có thể đem miếng đất Đông Giao kia lấy về tay sao?”

Miếng đất kia Liêu gia cùng Mạnh gia cạnh tranh hơn nửa năm, tháng trước bị em gái ruột duy nhất của Liêu Tư Thầm lấy được.

Không khí hiện tại trong lúc nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm.

Hai cô đại tiểu thư này đều là người mà không ai dám đắc tội, những người xung quanh nhanh chóng chạy ra để hoà giải, chuyển sang chủ đề khác: “Không nói chuyện này nữa, nói về chuyện vui, tôi vẫn chưa thể tưởng tượng được lúc nhận được thiệp mời, thật không ngờ, lại không nghĩ rằng đại tiểu thư lại kết hôn với một người cũng tài giỏi như vậy, nhìn qua thì đúng là trời sinh một đôi.”

Lời này là nói thật lòng.

Ở đây có không ít người đã từng mơ mộng muốn kết thành quan hệ thông gia tốt đẹp với nhà họ Liêu, nhưng không ai nghĩ rằng Liêu đại tiểu thư lại về nước một cách đột ngột như vậy, hơn nữa lại đột ngột kết hôn?! Mà chồng mới cưới lại ở xa ngàn dặm, tận thành phố Vụ Đinh.

Khi Liêu Tư Thầm nghe được năm chữ “chồng của đại tiểu thư”, hàng mi xinh đẹp nhịn không được hơi nhíu lại, nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm cái gì.

Tay chỉ hơi hơi lắc một chút, một anh chàng phục vụ bên cạnh có ngoại hình anh tuấn rất tinh tế tiến lên rót thêm rượu.

Vì thế, cuộc trò chuyện liền chuyển sang chủ đề về đối tượng kết hôn Liêu Tư Thầm.

Liêu Tư Thầm vừa mới từ nước ngoài trở về, kết hôn vội vã, ngoài lễ cưới và một vài lần tiếp xúc ngắn ngủi khác, về người chồng mới của cô, thực sự là không biết gì cả.

Trên thực tế, ấn tượng của Liêu Tư Thầm đối với người cầm quyền Trần gia vẫn chỉ dừng lại ở thời điểm cô theo ông tham dự lễ mừng thọ 65 tuổi của đối phương trước khi cô ra nước ngoài. Vừa về nước, cô hoàn toàn không biết chuyện Trần gia đã đổi người cầm quyền.

Vừa lúc cảm thấy rảnh tới nhàm chán, Liêu Tư Thầm bèn câu được câu không nghe người bên cạnh trò chuyện bát quái về chồng mới cưới của mình.

Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Liêu Tư Thầm có vẻ như tốt lên một chút, trong chốc lát, họ nắm lấy cơ hội, vội vàng tiếp tục nói thêm.

“Trần gia đã âm thầm thay đổi người cầm quyền cách đây hai năm, sau đó còn rất ít khi nhận phỏng vấn, chỉ có vài bức ảnh lén lút bị rò rỉ. Lần này, lễ cưới chính là lần đầu tiên người kia công khai xuất hiện trước công chúng.”

Một vài chị em từng chơi thân thiết cùng Liêu Tư Thầm trước khi cô ra nước ngoài đùa cợt: “Nhưng mà cậu quả là có phúc, nghe nói Trần tiên sinh đặc biệt giữ mình trong sạch, trong cái vòng này rất hiếm có người như vậy. Hơn nữa, nghe nói hắn rất có thủ đoạn, đã xử lý thỏa đáng tất cả những anh chị em của mình, cậu qua đó chắc chắn sẽ không phải lo lắng gì.”

Về phần địa vị của Trần gia, càng không cần phải nói cũng hiểu.

Nghe những lời này, Liêu Tư Thầm khẽ nhíu mày.

Chưa kịp để Liêu Tư Thầm hỏi, người chị em vừa nói chuyện liền tiếp tục: “Tớ có một chị em ở Vụ Đinh, nghe cổ nói về Trần tiên sinh rất nhiều, bảo rằng anh ta không gần nữ sắc, chẳng có tai tiếng gì cả. Ở bên đó, người ta đồn rằng có một đối tác làm ăn mang thiên kim của mình cùng đi dự tiệc, ý đồ tiếp cận Trần tiên sinh. Nhưng Trần tiên sinh chỉ liếc nhìn qua rồi trực tiếp rời đi, tiệc cũng không tham gia.”

Kể đến đây, ngữ khí của cô ta còn mang theo chút ý tứ không rõ ràng.

Nửa câu sau của câu chuyện hơi nhạy cảm, nên người nói chỉ liền dừng lại ở nửa đầu.

Tuy nhiên, chuyện này cũng thật sự rất hiếm, rốt cuộc Liêu Tư Thầm chưa từng gặp qua thiếu gia nhà nào lại có thể vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà bỏ qua lợi ích trong công việc.

Liêu Tư Thầm cuối cùng cũng thu lại vẻ lười biếng uể oải trên mặt, ánh mắt hơi nâng lên.

Ly rượu lạnh lẽo trôi qua đầu lưỡi, để lại dư vị mạnh mẽ của rượu. Cô đặt ly rượu trong tay lên khay của phục vụ bên cạnh.

Liêu Tư Thầm từ nhỏ đã theo ông nội, đã thấy đối tác ông hợp tác cùng bên ngoài, nuôi vợ nhỏ, nuôi nữ minh tinh, và chứng kiến vô số chuyện rối rắm hỗn loạn không thể đếm hết được.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đây lại khiến Liêu Tư Thầm nhớ về sự việc xảy ra vào buổi tối hôm kết hôn, trong lòng cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Chờ anh ta trở về, cô nhất định phải khiến anh phải đẹp mặt.

Liêu Tư Thầm trong đầu suy nghĩ một lát, đối với những lời vừa rồi, đặc biệt là phần nửa trước, cũng không mấy tin tưởng, chỉ nhẹ nhàng cười nhạo, không nói gì thêm.

Những người khác nghe xong cũng bán tín bán nghi, có người hỏi: “Còn có loại chuyện này sao? Chắc là giả thôi.”

Vị tiểu thư vừa rồi kể chuyện mắt trợn trắng, “Các người tin hay không thì tùy, các tiểu thư thiên kim ở thành phố Vụ Đinh đều biết, các người cứ tự đi hỏi thăm là biết ngay.”

Người có bạn bè ở thành phố Vụ Đinh bên kia không chỉ có một mình cô ta, rất nhanh đã có người đứng ra làm chứng rằng chuyện đó quả thật là thật.

“Nhớ lại, chị của tôi khi ấy đã nói, Trần tiên sinh quả thật nổi tiếng là không gần nữ sắc.” Người nói là Đỗ nhị tiểu thư, còn chị của cô là đại tiểu thư nhà họ Đỗ, sau tự do yêu đương ở đại học xong, đã gả đến thành phố Vụ Đinh.

“Còn có không ít truyền thông dùng chuyện này để nói anh ta là gay, chắc chắn bị dị ứng với phụ nữ.” Đỗ nhị tiểu thư nói xong, lập tức cảm thấy không ổn, liếc trộm Liêu Tư Thầm một cái, thấy cô không có vẻ tức giận, vội vàng bổ sung: “Hiện tại nhìn thì có vẻ anh ta lại yêu Clarie của chúng ta sâu đậm. Tôi đã biết mà, không có người đàn ông không quỳ dưới váy thạch lựu của đại tiểu thư nhà chúng ta.”

Phần bổ sung sau đó thực ra càng khiến chuyện này thêm phần đáng tin, rốt cuộc thì Đỗ nhị tiểu thư vốn không phải là người thích nói dối, mọi người đều biết điều đó.

Liêu Tư Thầm chỉ nhíu mày, trong lòng nàng dán cho anh ta cái nhãn “Thật biết cách giả vờ”.

Giữa những tiếng thổi phồng, có một người không có EQ mở miệng thổn thức: “Clarie, tôi còn tưởng rằng ông cô sẽ giữ cô lại bên cạnh, gả cho người bản địa hoặc tìm một người ở rể, không ngờ lại bỏ được mà gả cô đến thành phố Vụ Đinh.”

Liêu Tư Thầm khẽ hạ khóe môi, đè nén cảm xúc.

Người vừa rồi tự giác nhận ra mình đã lỡ lời, âm thầm tự trách mình nói nhiều, liền lập tức ngậm miệng.

Trong chốc lát, toàn sàn yên tĩnh, không ai dám nói gì thêm.

Thấy vẻ mặt Liêu Tư Thầm hiện vẻ khó chịu, Mạnh Tĩnh Di lập tức như thêm dầu vào lửa, nhẹ nhàng hỏi: “Có điều, Pipi, tiệc hồi môn1 sao không thấy chồng cô đâu? Chẳng lẽ không cùng cô trở về sao?”

  1. “Tiệc hồi môn” là bữa tiệc tổ chức khi cô dâu về nhà chồng sau lễ cưới, nhằm giới thiệu cô dâu với gia đình nhà chồng và bạn bè, đồng thời gia đình cô dâu gửi quà hoặc của hồi môn cho cô dâu.

Vì câu nói của Mạnh Tĩnh Di, Liêu đại tiểu thư cuối cùng không thể nhịn được nữa, sau một buổi tối cố gắng kìm nén, rốt cuộc cô cũng muốn phát giận.

Cô lúc này thật sự đang giận dữ.

Và hơn nữa, cực kỳ tức giận!

Cô chán ghét việc người khác kêu nhũ danh của mình.

Liêu Tư Thầm khóe môi nhẹ cong, trừng qua, cũng tiếp tục giữ hình tượng: “Mạnh Tĩnh Di, nói bao nhiêu lần rồi, không được kêu nhũ danh của tôi, mời cô gọi tôi Clarie.”

Cô nói móc: “Hay là cô vẫn không biết đọc tiếng Anh? Mau kêu ba cô mời cái gia sư tới mà dạy”

Mạnh Tĩnh Di nói vừa vặn chọc tới chỗ đau của Liêu Tư Thầm.

Vừa rồi còn bị mọi người ca ngợi là “người đàn ông trong vòng khó gặp” — chồng mới cưới của Liêu Tư Thầm.

Không ai biết sau khi hôn lễ kết thúc, ngày hôm sau, người mà mọi người coi là hiếm có và tốt đẹp đó lại vì công việc phải gấp rút đi công tác ở Châu Âu, bỏ lại Liêu Tư Thầm một mình ở thành phố Vụ Đinh.

Khi Liêu Tư Thầm buổi chiều tỉnh lại, quản gia báo tin này, cô cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, thực sự không thể tin vào việc này.

Vị chồng mới cưới này của cô, ngoài một số tin nhắn trên phần mềm trò chuyện và nhờ quản gia giúp giải thích, cũng như gửi một ít lễ vật bồi thường qua giúp việc, thì đến giờ không có bất kỳ động thái nào khác, càng đừng nói là liên lạc với cô.

Ngay cả chuyện hồi môn quan trọng như vậy mà bản thân anh ta lại không chủ động chút nào nào.

Chỉ có quản gia và vệ sĩ được phái đến đi cùng cô.

Ngoài việc có vẻ cố tình làm như vậy, đánh một đòn phủ đầu cô, Liêu Tư Thầm không nghĩ ra được lý do khác.

Nghĩ đến đây, Liêu đại tiểu thư tức giận đến mức muốn nổ phổi, nếu không sợ bị người chế giễu, cô hiện tại, ngay lập tức, nhất định sẽ túm lấy anh ta đi lãnh giấy ly hôn!

Liêu Tư Thầm trong lòng tức giận, nhưng đây là chuyện riêng của cô, dù có giận đến đâu thì cũng chỉ có thể tự chịu đựng, không thể để Mạnh Tĩnh Di nhìn thấy chế giễu mình. Vì thế, cô cố gắng làm bộ nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Đương nhiên là chúng tôi về cùng nhau, chỉ là anh ấy tạm thời có chút việc nên chưa kịp tham dự mà thôi.”

Mạnh Tĩnh Di cong môi, mặt hơi nhướng lên, thần sắc đầy quyến rũ: “Vậy thì gửi tin nhắn bảo chồng cô một hồi tới đón cô đi. Chúng tôi cũng chưa gặp qua chồng cô mấy lần, thỏa mãn tò mò của chúng tôi, xem xem người cầm quyền Trần gia rốt cuộc là như thế nào a.”

Những người khác nhìn nhau trong giây lát, thật sự lo sợ Liêu đại tiểu thư nổi giận sẽ trực tiếp làm ầm lên — Liêu Tư Thầm trước đây cũng không phải chưa từng làm qua những chuyện như vậy.

Vì thế, ngay lập tức có người đứng ra, cố gắng hòa hoãn không khí, giúp mọi người tìm bậc thang đi xuống: “Trần tiên sinh bận rộn như vậy, những chuyện nhỏ nhặt này có cần thiết phải làm phiền đến anh ta không? Hơn nữa, ở tân hôn của Clarie, chúng ta cũng không phải là chưa gặp qua mà.”

Vốn dĩ Liêu Tư Thầm đang trong cơn giận dữ, nhưng câu nói này lại như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Việc nhỏ? Mọi chuyện của cô đều là việc lớn!

Liêu Tư Thầm liếc nhìn mọi người, rồi đưa tay sờ lấy chiếc di động vừa mới bị ném sang một bên.

Ngón tay lướt trên màn hình, mở phần mềm trò chuyện.

Từ danh bạ, một ghi chú mang tên “Đối tượng liên hôn” hiện lên, cô bấm vào khung chat.

Khung chat ngoài thông báo đã trở thành bạn bè ban đầu do hệ thống gửi, và một vài tin nhắn giải thích vào sáng hôm sau ngày tân hôn, không còn gì khác.

Liêu Tư Thầm dưới ánh mắt sắc bén của Mạnh Tĩnh Di, giả vờ bình tĩnh đánh chữ.

Cô đã gửi một tin nhắn đi.

[Anh chừng nào trở về?]

Dưới tin nhắn hiện lên dòng chữ nhỏ “Đối phương đang nhập tin nhắn.”

Vừa lúc đó, khi tin nhắn vừa hiện lên, một giọng nam quen thuộc từ cửa quán bar vọng vào.

Liêu Tư Thầm dừng lại động tác trong tay, ánh mắt từ chiếc điện thoại di động chuyển hướng về phía người đang tiến lại gần.

“Mạnh Tĩnh Di, chúng ta từ nhỏ chơi với nhau, sao cậu lại hùng hổ doạ người như vậy, một hai phải gọi người ngoài đến giải quyết sao?”

Người đàn ông với đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, áo sơ mi ánh bạc đen chế tác riêng, khoác áo tây trang ở khuỷu tay, đeo chiếc đồng hồ giới hạn toàn cầu mười cái vừa ra mắt, cà vạt lỏng lẻo treo trên cổ, còn có mùi nước hoa không biết tên.

Anh ta thoát khỏi vẻ ôn nhu, giờ đây đã trở thành một “hoa hoa công tử” thực thụ.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Liêu Tư Thầm, giọng nói mang theo một cảm xúc không rõ ràng: “Pipi, sao không nói một tiếng mà đã kết hôn rồi?”

Chung nhị thiếu gia, Chung Việt Trạch.

Cùng Liêu Tư Thầm và Mạnh Tĩnh Di từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Liêu Tư Thầm nhận ly rượu vang đỏ từ tay phục vụ, nghe thấy cách xưng hô của hắn, mi mắt khẽ nhíu lại.

Vừa định mở miệng mắng hắn, thì cửa lại vang lên một trận xôn xao, thu hút ánh mắt của mọi người, làm gián đoạn lời sắp nói ra của Liêu Tư Thầm. Mọi người xì xào, thì thầm nói nhỏ.

Lại là ai?

Liêu Tư Thầm đang trong cơn giận dữ, trên mặt vẫn giữ nụ cười lạnh lùng.

Trước đây, không ai dám ở mặt cô mà làm chơi trò nổi bật, nhưng hôm nay lại liên tiếp có vài người khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Bóng đêm dần buông xuống, quán bar như thể một thế giới nhỏ bị tách biệt, âm nhạc cổ điển vang lên, lướt qua tai cô. Ánh đèn mờ nhạt, không khí ngập tràn sự ái muội.

Những tiếng xì xào khe khẽ truyền đến tai Liêu Tư Thầm.

“Người này là ai vậy? Chưa thấy bao giờ.”

“Chồng của đại tiểu thư!”

Di động vốn đã tắt của Liêu Tư Thầm sáng lên,hiện ra nhắc nhở tin nhắn mới.

Tin nhắn mới trong khung chat chỉ có ngắn gọn hai chữ.

[Tới rồi.]

Người đàn ông có thân hình thon dài, cốt cách ưu việt, đôi kính gọng vàng với thấu kính phản chiếu ánh sáng ấm áp từ quán bar nhưng lại tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo. Anh mặc áo sơ mi trắng thuần, tây trang cùng quần âu, phía sau có bốn năm vệ sĩ đi theo. Khí chất hoàn toàn không hợp với không khí của quán bar, ngược lại giống như đang tham gia một cuộc họp quan trọng.

Liêu Tư Thầm nhất thời quên đi lời mắng chửi sắp phát ra, trong đầu chỉ còn lại một dấu chấm hỏi.

Sao anh ta lại đến đây? Không phải bảo là còn đang ở nước ngoài công tác sao?

Hơn nữa, cô vừa mới gửi tin nhắn chỉ có hai ba phút, mà anh ta đã tới ngay lập tức. Điều này chứng tỏ anh không thể xuất phát từ Liêu gia, chắc chắn là đã ở gần đây từ trước.

Anh ta đến khi nào?

Có điều giờ đây không ai giải đáp cho Liêu Tư Thầm.

Người đàn ông môi mỏng hơi nhếch lên một chút, ngữ khí nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại sắc bén, hướng về phía Chung Việt Trạch, giọng nói trầm thấp: “Chung thiếu gia, tôi nhớ rõ là chúng ta đã gửi thiệp mời cho ngài khi kết hôn, nói một tiếng “không thông báo” như vậy có phải không quá thỏa đáng?”

Lời nói vừa ra, không khí lập tức trở nên căng thẳng, cả hai người đàn ông đều tỏa ra mùi thuốc súng nồng nặc.

Mọi người lập tức im lặng, chỉ làm như lơ đãng liếc mắt nhìn sang bọn họ.

Liêu Tư Thầm lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, cùng chồng mới cưới của cô bốn mắt chạm nhau.

Người đàn ông đến bên người Liêu Tư Thầm, cong người dưới, cơ hồ là một nửa quỳ xuống trước mặt Liêu Tư Thầm: “Mọi người kết thúc rồi sao? Anh tới đón em về nhà.”

Tạm dừng nửa giây: “Vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện