Mỗi lần nghĩ tới việc A Khải bị giết hại chỉ vì số tiền nhỏ cho tên Trần Dương kia trốn đi, Mạc Yên lại cảm thấy một luồng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, như một tảng đá đè nặng xuống, ép tới mức cô không thở nổi. Mạc Yên nghĩ, đến khi mình gặp hắn, có lẽ sẽ không nhịn được mà chạy đến xâu xé, băm vằm cái bản mặt đáng ghét ấy ra thành thịt bằm, ném cho chó ăn. 

Chính Mạc Yên cũng bị cái suy nghĩ ấy làm cho hoảng hốt

Thù hận, quả là một thứ đáng sợ.

Đường Duệ dắt tay Mạc Yên men theo một lối nhỏ mà đi. Đến khi hai người đứng trước cánh cổng lớn cao gấp đôi người, anh vỗ nhẹ bả vai cô, nhẹ giọng hỏi:"Chuẩn bị tốt chưa"

Mạc Yên không do dự gật đầu

Giây phút bước vào trong, Mạc Yên cảm thấy cả người mình không tự chủ được mà run bắn, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Nếu như không phải do trước kia Mạc Yên đã từng ở Diêm Minh lăn lộn một thời gian, cô đoán, bây giờ chắc chắn sẽ bị không khí ở nơi này dọa sợ. Mặc dù đảo mắt nhìn quanh, đây chỉ là một căn phòng kín mít không có cửa sổ, ngoài cửa lớn thì không có lấy một lỗ nhỏ, cũng không có nhiều dụng cụ tra tấn như Mạc Yên vẫn tưởng. Ánh đèn sáng choang khiến Mạc Yên phải nheo mắt, thứ khiến người ta khiếp đảm chính là loại không khí lạnh lẽo áp bức như ở trong hầm băng, sự lạnh lẽo khi quanh năm không có ánh mặt trời.

Có thể ở trong nơi này, cũng là một loại tra tấn.

Mà người ngồi ở giữa phòng kia, chính là kẻ khiến Mạc Yên hận đến thấu xương

Gã nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên. Tay chân được trói bằng dụng cụ đặc biệt trên ghế sắt, ghế sắt đã đóng chặt xuống sàn, không thể nào dịch chuyển. Mạc Yên nhớ rõ, mình chưa từng gặp qua gã ở Diêm Minh, khuôn mặt bặm trợn và hung ác trước mặt, đối với cô hoàn toàn xa lạ. 

Mạc Yên không biết tại sao mình có thể bình tĩnh đến thế, bước chân vững vàng, chậm rãi tiến về phía kẻ đang ngồi kia, đi đến trước mặt hắn mới dừng lại. Cặp mắt nhỏ xếch của Trần Dương nhìn chằm chằm Mạc Yên, cô lạnh lùng nhìn lại, không trốn tránh. Ở ánh mắt ấy, cô nhìn thấy gì đó giống như ngạc nhiên, nghi hoặc, thậm chí không thể tin. Một lúc sau, gã lẩm bẩm:"Chưa chết. Thì ra còn chưa chết

Gã hất cằm nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, gọi:"Mạc Yên"

Mạc Yên im lặng không đáp.

Gã bật cười:"Không ngờ mày vẫn còn sống"

Mạc Yên liếc hắn:"Phải. Còn mày thì sắp không phải nữa rồi"

Trần Dương dường như không có vẻ hoảng sợ, khi bị bắt được, gã đã định trước kết cục là mình sẽ phải chết. Nếu là mấy ngày trước, có lẽ gã còn vài phần e ngại. Còn bây giờ...

Gã liếc nhìn Đường Duệ đứng sau lưng Mạc Yên, trong mắt có vài phần e dè, nhưng vẫn cười nhạt, nói:"Sao. Đã không nhịn được mà chạy theo thằng khác rồi à. Uổng cho thằng nhóc họ Lục kia còn coi mày là bảo bối"

Sắc mặt Mạc Yên cuối cùng biến chuyển, lòng gã hả hê vô cùng. Lại nói tiếp:"Còn sống thì sao. Thằng kia có biết mày từng bị thằng nhãi họ Lục kia chơi qua, có khi còn bị cả Châu Kình chơi qua"

Bốp!

Bốp!

Mạc Yên buông thõng tay xuống, lòng bàn tay vẫn còn nóng rát mơ hồ. Hai cái tát này, là cô dùng hết sức lực để đánh.

Trần Dương không ngờ Mạc Yên sẽ đánh mình, hai mắt gã tối lại, rít lên:"Mày dám đánh tao!"

"Mày nghĩ mày là ai. Mày cũng chỉ là con chó mà Châu Kình nuôi"

"Con chó.. haha...con chó". Trần Dương cười vang, khuôn mặt vặn vẹo lộ vẻ dữ tợn, kích động gào lên:"Mày thì biết cái gì. Trước kia Lục Tự cũng chỉ là con chó của Châu Kình. Nó cứ tưởng sẽ bảo vệ mày được. Con mẹ nó vớ vẩn. Tại nó. Tại nó mà Châu Kình không còn dùng tao nữa, việc gì cũng giao cho nó. Con chó...haha.. Mày có biết ngày xưa nó nhục nhã như thế nào không hả. Châu Kình chơi cả nam lẫn nữ. Khuôn mặt thằng nhãi kia xinh đẹp như thế. Chắc chắn đã bị lão chơi qua. Lúc nào cũng làm cái vẻ mặt cao cao tại thượng. Tao khinh....A a... Mày làm gì... buông ra"

Trần Dương không nói nữa, bởi vì Mạc Yên từ lúc nào đã chạy lại nắm lấy tóc gã kéo lên, dùng sức rất mạnh, làm đứt không ít tóc. Đôi mắt trong suốt của Mạc Yên nhìn gã, con ngươi như phủ một lớp màu đỏ rực, da đầu gã bị kéo căng rần, bất giác lạnh sống lưng.

Gã có chút vội vã, vẫn cố trấn tĩnh nói:"Mày định giết tao? Con nhóc ngày trước thấy máu còn sợ. Tao còn tưởng Lục Tự bao bọc mày kĩ lắm. Hừ, có gan thì giết tao đi"

Trần Dương rất chắc chắn, Mạc Yên sẽ không dám động thủ với gã. Gã còn nhớ như in khuôn mặt sợ sệt đẫm nước mắt của Mạc Yên khi thấy Lục Tự nổ súng giết người. Trần Dương không dấu vết nhìn qua người đàn ông vẫn một mực đứng trầm lặng kia, người kia thì gã không chắc. Người đàn ông này, rất nguy hiểm.

Khí tức trên người Mạc Yên rất lạnh, ánh mắt sắc như dao. Trước ánh mắt thách thức của Trần Dương, cô chỉ cười nhạt, gằn từng tiếng một:"Trần Dương. Thách thức tao lúc này là một điều hết sức ngu xuẩn"

"Mày. Bọn mày. Tất cả bọn mày, bao gồm cả Châu Kình, đối với tao, đều không bằng một sợi tóc của anh ấy"

"Tao không giám giết mày? Trần Dương. Mày thì biết quái gì về tao"

Tay trái Mạc Yên vẫn túm tóc gã không buông, gã cảm thấy da đầu mình căng ra từng đợt, khó chịu vô cùng. Mạc Yên vừa nói, vừa rút từ bên hông ra một con dao găm nhỏ dài, đầu dao nhọn chạm vào gương mặt Trần Dương, chỉ cần ấn nhẹ, máu sẽ lập tức chảy ra.

Trần Dương vừa nhíu mày đã nghe thấy giọng nói của Mạc Yên vang lên bên tai, mang theo hận ý và phẫn nộ. Sắc mặt Mạc Yên vẫn thản nhiên, nhưng hai mắt đã đỏ ngầu. Cô nói:"Tao đã từng giết ba người. Bao gồm cả Châu Kình. Giết thêm mày chẳng là gì cả. Huống hồ, Trần Dương, mày đã giết người không nên giết"

Dứt lời, dao vạch một đường xuống. Trần Dương thấy khóe mắt và mặt mình tê rát, người run lên, sững sờ nhìn Mạc Yên. Máu đỏ tươi thấm ở mũi dao, đọng trên thân, phản chiếu màu sắc rực rỡ khiến cho người ta ghê sợ. 

Đường Duệ vẫn trầm mặc nhìn Mạc Yên, anh thở dài, bước đến nắm lấy bàn tay cô. Con dao rơi xuống đất. Bàn tay cô lạnh ngắt, bả vai run run, duy có dáng đứng vẫn thẳng tắp như thế, mang theo sự quật cường không thể gục ngã. 

"Đủ rồi". Đường Duệ vòng tay qua vai kéo Mạc Yên vào lòng "Tiểu Yên. Đừng cố quá"

Hơi ấm của anh bao trùm, Mạc Yên mới phát hiện cả người mình đang run lên. Gương mặt Trần Dương bị rạch một đường từ khóe mắt kéo dài đến năm sáu phân, dù không sâu, máu chảy ra càng thêm dữ tợn. Bàn tay được Đường Duệ nắm lấy đang ấm dần, Mạc Yên chỉ vào Trần Dương, chậm rãi lắc đầu:"Em không cố. Em thật sự muốn đâm chết hắn ta. Đường Duệ. Hắn đã giết A Khải. Em muốn giết hắn. Em muốn giết hắn"

Mạc Yên càng ngày càng kích động, nước mắt cũng chảy ra. Giết rồi thì sao, A Khải cũng sẽ không trở lại. Giết rồi thì sao, đã không còn thằng nhóc với nụ cười khả ái, ngọt ngào gọi cô một tiếng "Lão đại"

Mà người chị này của nó, kẻ thù giết hại nó đứng trước mặt, cô lại không thể cầm dao đâm chết gã

Thật vô dụng

Mạc Yên gạt nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nói với Đường Duệ:"Em cần anh giúp một chuyện"

Đường Duệ không hỏi cô muốn anh làm giúp chuyện gì, anh dịu dàng xoa tóc Mạc Yên, gật đầu nói:"Được, anh biết rồi"

Mạc Yên nghi hoặc nhìn anh

Lúc này, Đường Duệ mới xoay người nhìn Trần Dương thoạt nhìn có chút chật vật ở trên ghế, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người chết. Trần Dương tuyệt đối không nhìn lầm, ánh mắt đó không chút cảm xúc dao động, giống như đang nhìn một người đã chết, hoặc là, sắp chết. Cả người Trần Dương khẽ run lên.

Đường Duệ nhếch khóe môi, trầm giọng:"Không phải nói chưa từng biết mùi vị đàn ông chơi đàn ông là như thế nào sao? Tao sẽ cho mày cơ hội, từ từ thưởng thức"

Chân mày Mạc Yên dãn ra, bất giác nắm bàn tay Đường Duệ chặt hơn, thầm nghĩ :"Đường Duệ, xem ra vẫn là anh hiểu cô"

Vài từ đơn giản, nói bâng quơ, gương mặt Trần Dương tái mét không còn một giọt máu. Gã ngồi ngẩn người, vài giây sau đã mở to mắt, cả người như phát điên giật giây xích trên tay và chân, hét lên:"Giết tao đi. Con mẹ nó. Bọn mày giết tao đi. Chỉ cần mày mở cái xích này ra, tao thề, chẳng thằng nào động được đến tao. Khốn khiếp, thả tao ra. Giết tao đi"

Trần Dương mặc sức hét, Đường Duệ vẫn rất bình tĩnh, kiến nhẫn đợi đến khi gã hết hơi, im lặng thở hổn hển, lúc này mới cười nhẹ, trong mắt chẳng hề có ý cười:"Giết mày? Không. Tao sẽ không giết mày. Mày cướp đi quyền được sống của A Khải. Tao sẽ cướp đi quyền được chết của mày. Trần Dương, mày sẽ không chết, cũng sẽ không sống tốt. Thế nào là sống không bằng chết, mày sẽ sớm được trải nghiệm thôi"

"Phương Nghiên thuê mày, cô ta đã dùng thuốc gì với Tiểu Yên, tao sẽ cho mày dùng đúng như thế"

Đường Duệ nhét một viên thuốc vào miệng Trần Dương, gã ngồi thẫn thờ trên ghế, một chút ngông cuồng khi nãy đã mất sạch. Trần Dương biết người đàn ông này nói thật, gã sẽ sớm phải nếm trải tất cả những gì ghê tởm nhất trên đời, gã thà lập tức chết ngay còn hơn. Trần Dương thấy cả người mình nhũn ra, tay chân vô lực như một đống bùn nhão nhoét vô dụng, chỉ chờ người ta đến làm thịt.

Đường Duệ nhìn thấu ý định của gã, lạnh giọng:"Đừng mơ đến việc cắn lưỡi tự sát"

Mạc Yên đứng yên một chỗ không nói chuyện, Trần Dương giết hại A Khải, bị trừng phạt như vậy, hoàn toàn xứng đáng. Có điều, giờ phút này, cô nên cảm thấy sung sướng hả hê mới phải. Vậy mà, ngoài việc nhẹ lòng hơn một chút, chỉ cảm thấy bi thương.

Xương hàm của Trần Dương dần cứng lại, gã đột nhiên ngửa đầu lên trời cười to, mắt long sòng sọc, khó khăn nói từng câu ngắt quãng:"Mạc Yên. Mày có biết vì sao Châu Kình gọi mày đến không. Là tao bảo. Là tao bảo mày có biết không. Tao bảo Châu Kình sai Lục Tự sang nước ngoài. Thằng nhãi ấy không bảo vệ được mày, tao mới có thể đưa con đàn bà của nó cho Châu Kình làm nhục. Ha ha... tao hận nó.. tao hận nó. Biết thế, tao nên giết mày. Con đàn bà bẩn thỉu, tao nên giết mày"

Mạc Yên mở to mắt, ngón tay chỉ vào Trần Dương run run thật lâu. Là gã, thì ra là gã đã gài bẫy cô. Nếu như không phải lúc đó dựa vào một tia lý trí còn sót lại mà giết chết Châu Kình, Mạc Yên có lẽ đã bị lão làm nhục, cả đời không ngóc đầu dậy nổi. Không. Nếu như có lúc ấy, Mạc Yên nghĩ mình sẽ tự sát ngay lập tức, giết lão rồi tự sát, mang theo nỗi nhục đó xuống mồ, không còn đứng ở đây nữa.

Đã qua vài năm, kí ức của ngày đó lại vẫn còn quá mức mới mẻ, cảm giác ghê tởm khi bị Châu Kình chạm vào, hôn hít lên cổ, vuốt ve khuôn mặt cô,  Mạc Yên cảm thấy cả người mình lảo đảo, sắp không đứng vững nữa

Mạc Yên nghĩ, thì ra mình không kiên cường như mình vẫn tưởng.

Đường Duệ vội vàng kéo Mạc Yên ra ngoài, khi cánh cửa lớn đóng lại, tiếng cười điên cuồng giống như gào khóc của Trần Dương vẫn còn quanh quẩn trong đầu.

Khi đã bước chân vào trong nhà, Mạc Yên vẫn thất thần, giống như đang chìm trong một thế giới khác. Tầm mắt cô lạc lõng, trống rỗng, không có chút tiêu cự, Đường Duệ bỗng dưng hoảng sợ. Anh nắm lấy hai đầu vai cô lắc nhẹ, Mạc Yên ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt trong suốt phản chiếu gương mặt lo lắng của Đường Duệ, đờ đẫn chậm chạp, sau vài tiếng gọi vẫn không hề có phản ứng. 

Đường Duệ liều mạng hôn cô

Nụ hôn như cắn nuốt xâu xé cả linh hồn, Đường Duệ cuồng dã hôn, một tay đỡ gáy, một tay siết chặt lấy eo nhỏ của Mạc Yên ôm vào lòng. Cả người Mạc Yên run lên, tròng mắt vô thần dần lấy lại tiêu cự, vô thức dùng hết sức lực tránh né anh

Vành mắt Mạc Yên đỏ hoe, cô nức nở giãy giụa, gần như gào lên:"Đừng. Thả tôi ra. Khốn khiếp. Đừng động vào tôi. Lão già khốn khiếp. Thả ra. Tôi xin ông. Tôi xin ông"

Đường Duệ phải mất rất nhiều sức mới giữ được Mạc Yên trong vòng tay. Cái ngày cả người cô đầy máu, tuyệt vọng ôm A Viễn rồi ngã xuống, anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Những lẫn cô tự sát, những lần cô ngồi bần thần như một con thú nhỏ tự mình liếp láp vết thương. Đường Duệ nhớ từng cái, nhớ rất rõ ràng.

Anh đẩy Mạc Yên xuống giường, giữ chặt lấy mặt cô, cao giọng:"Mạc Yên. Em mở mắt nhìn rõ anh là ai. Mở mắt nhìn rõ. Là anh. Tiểu Yên. Là anh. Là Đường Duệ. Là anh"

Lồng ngực Mạc Yên phập phồng, tóc đen tán loạn trên giường, do mồ hôi mà bết dính vào trán. 

Mạc Yên nhìn Đường Duệ

Nước mắt theo khóe mắt chảy ra

Đường Duệ vuốt ve khuôn mặt cô, nói thật dịu dàng:"Là anh. Tiểu Yên. Là anh mà. Đừng sợ. Đã qua rồi. Đừng sợ"

"Đường Duệ"

"Anh đây"

"Đường Duệ"

"Tiểu Yên. Anh ở đây. Luôn ở đây"

Mạc Yên òa khóc, vươn tay ôm chặt cổ Đường Duệ Từng câu chữ bật ra trong tiếng nấc nghẹn ngào

"Ông ta ôm em. Hôn em. Ông ta bỏ thuốc em. Duệ. Ông ta cởi quần áo của em. Em giết ông ta. Em đâm ông ta rất nhiều nhát. Đâm chính mình rất nhiều nhát. Đường Duệ. Ông ta hôn em. Thật bẩn. Thật bẩn"

Đường Duệ ôm chặt cô, vỗ nhẹ tấm lưng đang run rẩy, lòng đau như cắt:"Không sao rồi. Tiểu Yên. Đã qua rồi. Không bẩn. Tiểu Yên. Em không sao"

Hai người lại hôn nhau. Đường Duệ chủ động hôn cô, hương bạc hà nhàn nhạt giao nhau giữa môi lưỡi, còn có vị mặn chát khi lệ nóng tràn vào. Mạc Yên ôm cổ Đường Duệ, nhiệt tình đáp lại anh, hai cánh môi chạm sát, lưỡi của cô quấn lấy lưỡi của anh, điên cuồng qua lại. Hai cơ thể nóng bỏng dính sát vào nhau qua lớp áo, giống như muốn sát nhập cả linh hồn. Trước đây, cô chưa từng nhiệt tình như vậy.

Còn bây giờ, cô sợ hãi.

Nụ hôn của anh có thể an ủi cô

Đường Duệ 

Anh luôn ở đây

Tiểu Yên, anh luôn ở đây

Thật tốt.

Đường Duệ mút mát hai cánh môi Mạc Yên, không ngừng hôn, tay trái xoa tấm lưng trơn nhẵn của Mạc Yên qua một lớp áo. Anh hôn lên khóe mắt, lên mũi, lên má, lên xương quai xanh của cô, nghiêm túc mà thành kính

Chóp mũi anh cọ lên má cô, anh nói:"Tiểu Yên. Không phải sợ"

Anh nói:"Tiểu Yên. Anh giúp em lau sạch tất cả những hồi ức buồn bã"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện