Khi Mạc Yên tắm xong bước ra ngoài, Lục Tự đã từ trên giường đứng dậy, tựa người ngay cạnh ô cửa sổ. Anh đóng chặt cửa, căn phòng lại một lần nữa chìm vào trong bóng tối. Mạc Yên vắt một chiếc khăn bông ở ngang vai, mái tóc vẫn còn nhỏ nước ướt sũng, trên người mặc quần đùi và áo phông rộng thùng thình, có vẻ giống trẻ con lấy trộm đồ người lớn mặc. Lục Tự nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại, một tay kéo hé ô cửa cho ánh sáng lọt vào, vẫy vẫy tay gọi cô:"Qua đây"

Mạc Yên nghi hoặc đi qua, Lục Tự lấy chiếc khăn đang vắt trên vai, trong lúc Mạc Yên không chú ý giúp cô lau mái tóc đang ướt sũng. Mạc Yên ngượng ngùng, muốn giành lại chiếc khăn từ tay anh:" Để em tự làm"

"Yên nào". Lục Tự hô khẽ. Mạc Yên đành phải để yên cho anh lau. Mạc Yên khi mười sáu tuổi người còn nhỏ con, chỉ cao chưa đến vai Lục Tự, nhìn từ đằng sau giống như anh có thể ôm trọn cô vào lòng. Mạc Yên nhớ tới động tác vừa rồi của anh, không khỏi thắc mắc:" Anh không thích ánh sáng à?"

Động tác trên tay Lục Tự hơi ngưng lại:"Mắt không tốt lắm nên không nhìn được ánh sáng chói. Hơn nữa còn ở trong này quá lâu"

Mạc Yên gật đầu không hỏi nữa, trầm ngâm, khẽ lẩm bẩm:"Không biết đến bao giờ mới được ra khỏi đây"

Lục Tự nhướng mày:"Em muốn rời khỏi?"

Mạc Yên gật đầu, nghĩ một lúc lại lắc đầu:"Em cũng không biết. Thật ra bây giờ ở đây cũng tốt lắm, em còn chẳng có nhà để về nữa. Mới đầu còn tưởng sẽ bị tra tấn dữ dội lắm chứ, ai ngờ..."

Lục Tự bắt được trọng điểm, ánh mắt hơi trầm xuống:"Thế nào là không có nhà để về?"

"Ngày trước mẹ và em ở trong quán bar. Giờ mẹ mất, em cũng bị đạp ra ngoài". Nhắc đến mẹ, ánh mắt của Mạc Yên thoáng buồn, trong lòng ảm đạm. Còn nhớ mấy ngày trước, mới chỉ lang thang bên ngoài có vài bữa, vậy mà chuyện đen đủi nào cũng gặp phải. Bị cướp tiền, bị đánh, rồi ngay cả tính mạng cũng suýt mất. Cũng may có người kia, Mạc Yên vô thức sờ vào túi quần lộm cộm, bên trong có một cuộn tiền nho nhỏ mà người đàn ông kia cho được cô gấp lại cẩn thận. Hình ảnh người đàn ông cao lớn trùm kín mặt xẹt qua trong kí ức, Mạc Yên thở dài một hơi, nhưng rồi miệng nhanh chóng kéo ra một nụ cười:"Còn anh thì sao"

Lục Tự mỉm cười, bắt chước cách nói của ai đó:"Nói ra dài lắm"

Ngừng một lúc lại nói thêm:"Vậy tạm thời cứ ở đây đi. Có đói chưa, để tôi gọi... để tôi đập cửa, một lúc sẽ có người mang thức ăn đến"

Mỗi khi nhắc đến chuyện này Mạc Yên lại cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là bọn họ bị bắt về, vậy mà còn được ở trong một căn phòng tiện nghi rộng rãi, có ăn, có mặc, cuộc sống còn tốt hơn cả cuộc sống trước kia của cô. Hiểu được thắc mắc của Mạc Yên, Lục Tự chỉ nói đầy ẩn ý:"Nếu như muốn dụ người khác làm cho mình thì phải thuyết phục chứ không nên bắt ép"

Mạc Yên gật đầu, cảm thấy dường như đã hiểu, lại không hiểu lắm, cô lại không biết rốt cuộc sai ở đâu. Mạc Yên từ nhỏ đã ở trong quán bar, đi học xong liền về nhà giúp mẹ không đi ra ngoài chơi, gần như không có thêm bạn bè bên ngoài. Cũng vì thế, dù rằng những quan hệ lằng nhằng thối nát cô đã chứng kiến không hề ít, thế nhưng chung quy vẫn chỉ là cô bé đơn thuần chưa trải đời, những lừa lọc thực sự đều chưa từng gặp phải. Trong ấn tượng của Mạc Yên, Lục Tự là một người đàn ông tuấn tú hiền lành, có vẻ gì đó thư sinh thậm chí hơi yếu đuối, kiểu người như vậy khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu, muốn thân thiết che chở. Mạc Yên không ngoại lệ, cảm xúc của cô với Lục Tự cũng không sai biệt lắm, cô rất có thiện cảm với người đàn ông này.

Hai người ở chung một căn phòng, một nam một nữ, dù rằng Mạc Yên chưa đủ mười tám tuổi, nhưng nói thế nào cũng là thiếu nữ đang tuổi trưởng thành, không tránh khỏi có nhiều bất tiện. Khi đêm xuống, căn phòng chẳng cần tắt đèn đã tối om. Lục Tự đang có bệnh trong người, Mạc Yên đương nhiên không để anh nằm đất, vậy người nằm ở dưới đương nhiên là cô.

Khi thấy Mạc Yên ôm một chiếc gối trong ngực, một tay còn cầm một cái áo khoác của anh ngồi dưới đất, Lục Tự liền nhíu mày, mở miệng hỏi:"Em ở dưới đó làm cái gì vậy"

Mạc Yên trải một chiếc chiếu lót, đặt gối lên trên, chiếc áo khoác đặt cạnh phòng trừ buổi đêm có bị lạnh. Nghe Lục Tự hỏi, cô cười hì hì:" Anh đang bệnh nằm trên đó đi, em ở dưới này được rồi". Cô từ nhỏ vất vả đã quen, mấy việc như này thì có tính là gì đâu.

Trong bóng tối, cả người Lục Tự vì câu nói của cô mà ngây ra. Hai mắt của anh rất sáng, dù rằng không thể nhìn được ánh sáng quá chói mắt nhưng lại nhìn rất rõ khi về đêm. Mà lúc này đây, Mạc Yên nằm cuộn tròn trên nền đất, thân thể nhỏ nhắn cong như một con tôm. Người ta thường bảo, những người có dáng ngủ như vậy, đều là người không có cảm giác an toàn.

Đã bao lâu rồi, không có người nào quan tâm anh như vậy?

Lục Tự từ trên giường bước xuống, trong lúc Mạc Yên đang định nói "Chúc ngủ ngon" liền bị anh bế thốc đặt lên giường. Cô giật mình hô khẽ một tiếng, mắt mở to, không hiểu sao anh có thể bế cô chuẩn xác như thế trong màn đêm dày đặc.

"Anh..."

"Nằm trên giường đi. Yên tâm. Tôi không có hứng thú với nhóc con như em đâu"

Mạc Yên bị hai từ "nhóc con" này cùng với tiếng cười của anh chọc giận, giơ chân đạp anh một cái:"Em đã mười sáu, sắp mười bảy rồi đấy nhé"

Lục Tự kêu lên một tiếng, Mạc Yên nghĩ tới anh vẫn còn đang bệnh, không khỏi lo lắng mình không khống chế lực đạo làm anh bị đau:"Anh không sao chứ? Em không cố ý đâu"

"Không sao". Lục Tự kéo chăn lên đăp cho cả hai người, nói nhỏ. Anh chỉ muốn trêu cô thôi, cô cũng đâu có đạp trúng anh:" Khuya rồi, ngủ đi"

Mạc Yên chui vào trong chăn, chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài, như có như không dịch ra ngoài mép giường một chút. Lục Tự nhận thấy, cười khẽ, vươn một tay kéo cô vào:"Nửa đêm ngã xuống đấy thì sao. Đừng suy nghĩ linh tinh, mau ngủ đi". Giọng của anh có chút mệt mỏi, Mạc Yên nghĩ thầm, với bộ dạng yếu ớt này của anh, có thể làm gì cô được chứ. Vậy là dịch lui vào trong một chút, dịch, lại dịch, đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào mặt mình, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên. Một đêm này, cả hai người ngủ rất ngon, một người đã lâu không được nằm ở nơi chăn ấm nệm êm, một người thì suốt mấy ngày thức trắng ròng rã.

Sáng sớm, Lục Tự thức dậy trước, thật không ngờ anh lại có thể ngủ một giấc thật sâu không mộng mị. Khuôn mặt ngây ngô say ngủ của ai đó ở ngay trước mắt, hai hàng mi dài cong vút, môi nhỏ còn hơi vểnh lên. Hôm qua rõ ràng còn lo sợ anh có ý gì với cô, vậy mà đến đêm đã có thể ngủ an tâm như thế, người còn rúc vào trong ngực anh, một cánh tay của anh còn đang ôm cô vào lòng. Lục Tự giúp cô gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, cảm giác ấm áp chân thực trong lòng bàn tay, cũng lấp đầy nơi nào đó trong trái tim trống rỗng. Hóa ra không phải là mơ, cô đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh là thật, mà kì lạ, anh không bài xích sự xuất hiện của cô, cũng là thật.

Có lẽ là do cô chăm sóc anh khi anh bị bệnh, cũng có lẽ do đôi mắt cô trong veo như nước, đôi mắt trong sáng nhất anh từng nhìn thấy trong thế giới tối tăm của mình. Thế nên anh không chán ghét, cũng không bài xích cảm giác khác lạ không ngừng trào dâng trong lòng.

Hai hàng mi dài của Mạc Yên hơi run rẩy, Lục Tự siết chặt vòng tay, nhắm mắt lại. Mạc Yên mở mắt, cặp mắt vẫn còn kèm nhèm do ngái ngủ, phát hiện khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp ngay gần sát, cả người cô còn đang dán chặt vào người anh. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là xấu hổ, mặt đỏ bừng, Mạc Yên cẩn thận gạt cánh tay đang gác trên eo mình xuống, lại thật chậm rãi dịch ra ngoài bước xuống giường, sợ rằng phá hỏng giấc ngủ của người bên trong.

Cô nâng tay xoa xoa mái tóc rối, bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn sáng đơn giản bằng mấy liệu nguyên liệu hôm qua có người nào đem tới. Mùi thức ăn thơm nức lan khắp phòng, Lục Tự không giả bộ ngủ nổi nữa, từ trên giường ngồi dậy. Mạc Yên đang đứng ngay cạnh bếp, chốc chốc lại chạy đi lấy thứ gì đó bỏ vào nồi, trên gương mặt xinh xắn là vẻ chăm chú nghiêm túc. Nhìn từ đằng sau cô thế này, trong lòng Lục Tự bỗng dưng cảm thấy ấm áp. Đây có phải là cảm giác gia đình mà người ta thường nói hay không?

Mạc Yên cùng Lục Tự, từ hai người xa lạ dần dần trở thành bạn bè. Nhiều khi nhàm chán, Lục Tự dạy Mạc Yên chơi cờ, Mạc Yên kể cho anh nghe về cuộc sống trước kia của cô, còn chỉ cho anh mấy trò ảo thuật lặt vặt mà cô học được trong quán bar. Mỗi lần như thế, Lục Tự đều sẽ để lộ ánh mắt tức giận, nhưng tuyệt đối không hề có thông cảm hay thương xót. Anh nói với cô:"Khi bị kẻ khác bắt nạt, thì đừng trách người ta quá mạnh, muốn trách thì trách bản thân quá yếu đuối".

Có những lần, Lục Tự nhìn cô, biểu cảm trên gương mặt thay đổi, ánh mắt sắc bén và có gì đó Mạc Yên không thể miêu tả rõ, nhưng khiến cho cô có cảm giác nguy hiểm hay lạnh buốt sống lưng. Nhưng mỗi lần như vậy đều chỉ là một khoảnh khắc xẹt qua, Mạc Yên không tài nào nắm bắt được, cũng chẳng hề nghĩ nhiều.

Để rồi nhiều khi Mạc Yên nghĩ lại, chợt nhận ra rằng, hai người bọn họ cũng đã từng có những khoảnh khắc thân thiết như thế. Nhưng dù thế nào, cũng chỉ là "đã từng", mãi mãi chỉ là quá khứ.

Bởi vì khi bước ra khỏi cánh cửa kia, Lục Tự mà cô biết, ngay lập tức trở thành một người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện