Mạc Yên trở về phòng rồi thả mình trên giường lớn, nhớ tới những lời lạnh lùng cay nghiệt của Đường Duệ, trong lòng không rõ là tư vị gì. Cô thừa nhận, hành động trên bàn ăn vừa rồi là do cô cố ý, cô cũng thừa nhận, tất cả những gì Đường Duệ vừa nói đều không sai, đó quả thực là hành động ngu xuẩn nhất trên đời.
Nhưng biết làm sao đây, cô không nhịn được, Mạc yên mím chặt môi, cô thật sự không nhịn được.
Mạc Yên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một màu trắng thuần đập vào mắt, lạnh lẽo, cô quạnh. Mặc dù trong tâm cô hiểu rõ, bóng lưng ấy, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, dù cho có giống đến y tạc, cũng sẽ mãi mãi không phải cùng một người. Đường Duệ mãi mãi là Đường Duệ, không phải Đường Đường vì cô mà dầm mưa suốt một đêm, không phải Đường Đường vì cô làm biết bao nhiêu chuyện. Thế nhưng, cứ mỗi lần Đường Duệ cụp mi mắt, cô sẽ bất giác nhìn anh ta lâu hơn một chút, quan tâm anh ta hơn một chút, thậm chí còn có khi muốn nhìn thấy anh nở nụ cười. Mạc Yên không biết chính bản thân mình đang mong đợi điều gì, làm nhiều việc như thế, có chăng cũng chỉ là muốn tìm chút bóng dáng của của người xưa, tìm lại đôi chút ấm áp quen thuộc. Ở bên, bảo vệ, cho đến cuối cùng cũng chỉ là tự mình dối người, muốn thông qua người này mà nhìn thấy người kia. Dù rằng cô biết rõ, như vậy là sai, cô đều biết. Không phải cô chưa bao giờ tự cảnh tỉnh chính mình, ép bản thân mình phải dừng lại, nhưng những lúc như thế, Đường Duệ lại vô tình làm ra những hành động quen thuộc gợi mở những kỉ niệm mơ hồ trong hồi ức. Nếu cứ như vậy, bảo cô phải làm sao dừng lại lại?
Một đêm này, Mạc Yên không ngủ được. Cô mơ thấy một ngày trong kí ức xa xưa, Đường Viễn đứng dưới chiếc cầu thang cũ, trong tay là đồ ăn và cà phê cô thích nhất, ngẩng đầu lên nhìn cô qua cửa sổ. Cô lại mơ thấy dường như chỉ mới hôm qua, Đường Viễn vẫn đứng đó, áo trắng, quần sáng màu, cô vui mừng như điên từ trên lầu chạy xuống, ôm anh thật chặt, ngay cả độ ấm nơi bàn tay cũng chân thực như thế. Cho đến khi cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt không phải là đôi con ngươi màu cà phê tràn ngập dịu dàng như mong đợi mà lại là một đôi mắt đen tuyền như hố sâu, lạnh giá như băng. Cô hốt hoảng buông tay, người trước mặt từ lúc nào đã biến thành Đường Duệ, cái cách anh ta nhìn cô, giống như đang cười nhạo cô mù quáng cố chấp, ngu muội tìm một chỗ bấu víu cho bản thân. Cô hoảng sợ, không ngừng lắc đầu lùi về sau. Một cái chớp mắt tiếp đó cũng mang theo Đường Duệ đi mất, chỉ còn lại ánh mắt sắc lạnh quẩn quanh, còn lại một mình cô với đêm đen vô tận, gào thét tới rát họng cũng không có hồi đáp.
Mạc Yên choàng tỉnh.
Bàn tay nâng lên nắm chặt chiếc dây chuyền trên cổ như sợi dây cứu mạng.
Cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Thật sự sắp điên rồi.
Đường Đường. Có phải em nhớ anh tới phát điên rồi không?
Mạc Yên ngồi bần thần trên giường một hồi lâu, quyết định xuống bếp uống thứ gì đó lành lạnh cho tỉnh táo. Thật không ngờ cửa vừa mở, mùi thuốc lá thơm nồng xộc thẳng vào mũi, cô đánh mắt nhìn sang.
Anh đứng dưới ánh sáng hiu hắt của ngọn đèn, dáng người cao lớn mang theo nỗi cô đơn vô tận. Làn khói bay bổng ngay trước mắt, cô không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng lại cảm nhận được niềm cô độc hằn sâu trong cốt tủy, giống như chỉ có một mình anh ở đó, trong màn đêm dày đặc, lẻ loi trong thế giới do chính mình dựng lên. Mạc Yên cảm nhận được nơi nào đó trong trái tim thắt chặt, lòng quặn đau, không phải vì anh có bộ dáng giống người kia, chỉ vì người đàn ông như anh, vốn dĩ không nên để lộ vẻ cô đơn như thế. Không phải thương hại, là đau lòng. Nhưng vì anh mà đau lòng, như thế là đúng hay sai?
Đường Duệ cũng đã nhìn thấy cô, hai người mắt đối mắt, không ai chủ động mở miệng. Đường Duệ dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt phức tạp, giống như muốn mở miệng nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Mạc Yên đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng chỉ cần đi nhẹ lướt qua anh, trong đầu cũng đã có ý định như thế, cô lại giống như bị điểm huyệt, ngay cả nhấc chân cũng không được.
Dường như cô nghe thấy tiếng anh thở dài. Đường Duệ chầm chậm đi về phía cô, bàn tay như vô tình vươn ra xoa nhẹ tóc mái lòa xòa ngay trước trán, nói khẽ:" Đừng suy nghĩ nhiều. Ngủ sớm đi"
Nói xong liền lướt qua cô rồi đi về phòng, để lại Mạc Yên vẫn đứng đó trân trân, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Đừng có dịu dàng như thế nữa.
Đừng.
Mạc Yên cụp mi, lúc này mới chú ý đến chỗ anh vừa đứng, đầu lọc thuốc la liệt trên nền đất. Anh rốt cuộc đã đứng đó bao lâu?
Mạc Yên cứ tưởng rằng Đường Duệ sẽ bỏ cô ở nhà rồi một mình đi đến công ty, qua mấy lần quan sát, công việc Đường Duệ thì ra không đơn giản như cô tưởng. Làm một chủ tịch của một tập đoàn lớn, không phải chỉ cần ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón, thực chất chính là công việc bù đầu, vô cùng vất vả. Cũng may Lâm Hiên là một thư kí chuyên nghiệp, ban sáng cũng là cô gặp anh ta mang tài liệu về nhà mới biết Đường Duệ hôm nay không có đến công ty.
"Mấy chuyện đó lo xong chưa". Đường Duệ ngồi bên cạnh bàn trong thư phòng, nhấp một ngụm cà phê, hỏi.
Lâm Hiên đứng cạnh đó gật đầu:" Đã xong", lại nói tiếp:" Mấy người đó đều được người của ta bảo vệ."
Tiêu Kiệt vẫn luôn im lặng ngồi ở ghế đối diện, lúc này mới mở miệng thắc mắc:" Bảo vệ cô ấy đã đành, lại còn cả đám người kia. Sao phải thế?". Câu này là hỏi Đường Duệ. Anh vẫn luôn không hiểu, Đường Duệ mượn người hay mượn sức, anh có thể ngay lập tức đưa cho, nhưng không hiểu thì vẫn phải hỏi, nếu không anh sẽ tò mò đến chết mất.
Đường Duệ vẫn tiếp tục đọc tài liệu trên tay, không ngẩng đầu:" Lục Tự muốn bắt cô ấy, chỉ có hai cách. Một là tìm cơ hội cô ấy rời xa mình, cái này không dễ. Chỉ còn cách thứ hai là khiến cho cô ấy tự động trở về. Cậu nghĩ có gì có thể dùng để uy hiếp cô ấy?"
Tiêu Kiệt "À" lên một tiếng, lo lắng thật chu đáo mà. Có được đáp án mình muốn, anh hài lòng ngửa người ra sau, ngón tay như có như không gõ nhẹ lên thành ghế:" Người con gái đầu tiên bước vào tòa nhà này... chậc chậc... cậu vì cô ấy mà làm nhiều việc như thế, cô ấy có biết không?"
"Cô ấy không cần biết"
Đường Duệ nhàn nhạt đáp. Tiêu Kiệt mất hứng nhìn anh. Người này đúng thật là vô vị mà.
Nhớ tới gì đó, Tiêu Kiệt cười cười, hỏi thử:" Sắp tới tôi đưa Tiểu Tường sang Thụy Sĩ trượt tuyết. Cậu muốn đưa Mạc Yên đi không?"
Đường Duệ thu hồi tầm mắt, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Tiêu Kiệt giơ hai tay đầu hàng:" Được rồi. Là con bé nhờ mình hỏi có thể đưa Mạc Yên đi cùng không. Con bé có vẻ thích Mạc Yên. Cậu cũng biết, nó từ nhỏ chẳng có bao nhiêu bạn."
Đường Duệ ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. Để cô một mình ở nhà như vậy chắc cũng sẽ nhàm chán, cô cũng chưa từng được đi đâu xa, tâm trạng gần đây lại không tốt, coi như đi chơi cho khuây khỏa. Mọi chuyện được quyết định như vậy, khi nghe Đường Duệ nói, Mạc Yên chỉ nghĩ là do công việc sắp xếp, không hề có ý kiến. Bề ngoài là thế, nhưng nội tâm cũng có chút trông chờ. Ai bảo từ nhỏ đến lớn cô đều quanh quẩn trong thành phố, chưa từng có cơ hội ra nước ngoài một lần đâu chứ.
Khi nhìn thấy Tiêu Tường cùng Tiêu Kiệt trên máy bay, Mạc Yên không tránh khỏi giật mình. Nhưng vài phút ngạc nhiên đó của Mạc Yên đều bị sự sôi nổi của Tiêu Tường xóa bỏ, đi chơi cũng được, làm việc cũng được, Mạc Yên vốn không để tâm chuyện này lắm.
Chuyến đi lần này chỉ có bốn người, địa điểm ăn ở đều được Tiêu Kiệt một tay sắp xếp chu đáo. Lúc xuống xe, Mạc Yên vô thức rúc vào trong chiếc áo bông rộng ấm áp, đôi mắt linh động hiếu kì đảo vòng quanh. Đó là một khu trượt tuyết tư nhân tại Thụy Sĩ, nằm ở Verbie, một trong những ngôi làng mang tính biểu tượng trên dãy núi Alps. Tuyết phủ trắng tầm mắt, dù rằng rất lạnh, nhưng Mạc Yên không nén được vui vẻ, thậm chí còn hứng chí đưa tay ra sờ lên mặt tuyết. Bông tuyết đậu trên ngón tay, lạnh buốt, chầm chậm tan ra thành nước, Mạc Yên nở nụ cười, đôi mắt to tròn ánh lên những tia sáng rực rỡ hứng khởi.
Người nào đó vẫn luôn đứng ở một bên liếc qua nụ cười của cô, càng cảm thấy chuyến đi này là sáng suốt.
"Yên Yên, chị chưa đi trượt tuyết bao giờ đúng không?"
Tiêu Tường đứng ở bên cạnh vẫn luôn hứng trí bừng bừng, thân thiết lôi kéo tay của Mạc Yên, vì hơi lạnh mà hai má đỏ ửng. Mỗi một năm hai anh em cô đều sẽ đến khu trượt tuyết tư nhân này chơi một lần, nhưng mà lần này khác nha, còn có Mạc Yên đi theo nữa.
Mạc Yên cũng cười nhẹ, gật đầu.
"Lần này phải chơi cho thật đã."
Nhà nghỉ này vô cùng xa hoa, Mạc Yên vừa bước vào liền bị choáng ngợp bởi sự rộng rãi và hiện đại bên trong. Phòng khách rộng rãi thoáng mát, bài trí theo phong cách châu Âu cổ điển, lịch sự lại trang nhã. Từ lúc bốn người họ xuống xe đã có người phục vụ đứng chờ sẵn, giúp họ thu dọn và sắp xếp đồ đạc. Đường Duệ và Tiêu Kiệt mỗi người một phòng, Tiêu Tường ngay từ đầu đã hò hét muốn ở với Mạc Yên, Mạc Yên cũng không có ý kiến. Dù sao phòng ngủ cũng vô cùng rộng, đừng nói hai người, ba bốn người cùng ở cũng không có vấn đề gì.
Buổi trượt tuyết diễn ra vào buổi chiều, mấy người Mạc Yên lên xe ô tô rồi đi tới một đoạn cách nhà nghỉ không xa. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, phủ trắng cả một vùng. Đến nơi, Tiêu Tường từ trên xe nhảy xuống, đưa cho Mạc Yên một bộ dụng cụ trượt tuyết, chính mình cũng lấy một bộ. Mạc Yên nhìn Tiêu Tường nhanh nhẹn đeo giày và bao tay, điều chỉnh kính mắt và ván trượt, cũng học theo, nhưng Mạc Yên là lần đầu, có chút không quen. Tiêu Tường đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn sang Mạc Yên đang lóng ngóng cười một tiếng, tiện thể cúi xuống giúp cô chỉnh lại giày trượt.
Mọi thứ chuẩn bị đã xong xuôi, nhưng hiện tại có một vấn đề, Mạc Yên nhìn vùng tuyết trắng ngay trước mắt, cắn cắn môi dưới. Cô không biết trượt a, ngay cả đứng trên đôi giày trượt này cũng có chút không quen.
Tiêu Tường hiểu ý, nắm lấy tay của Mac Yên, cười cười:" Dễ lắm. Em dạy chị trượt."
Không biết Tiêu Kiệt từ nơi đâu nhảy ra, kéo lấy tay của Tiêu Tường đi về một phía, không quay đầu lại, vừa đi vừa nói:" Nào nào, Tiểu Tường, lâu lắm chúng ta không trượt đua. Thử một lần đi".
Tiêu Tường nhíu mày nhìn Tiêu Kiệt đang kéo tay mình đi, sau khi nhìn thấy một mắt đang nháy loạn ra hiệu của anh cùng với nụ cười thâm ý, lại nhìn Đường Duệ đứng cạnh Mạc Yên, lúc này mới hiểu ý À lên một tiếng, vui vẻ đi theo. Cô ban đầu còn không hiểu sao Đường Duệ cư xử kì lạ với Mạc Yên như vậy, thì ra là có ý với người đẹp từ lâu. Trong lòng không tránh khỏi ngạc nhiên, khối băng này cuối cùng cũng có chút giống người thường rồi.
Mạc Yên nhìn theo Tiêu Tường bị Tiêu Kiệt kéo đi, đang chuẩn bị bắt đầu cuộc đua, không biết phải làm sao, đành phải tự lực cánh sinh. Nhấc một chân a lại nhấc một chân. Hình như là thế này thì phải?
"Không phải như vậy". Đường Duệ không biết từ lúc nào đi đến cạnh Mạc Yên, nhìn một lượt tư thế kì lạ của cô, nói tiếp:"Người hơi khuỵa xuống, thả lỏng lưng, hông, đầu gối."
Mạc Yên hiểu ra anh đang chỉ cho mình, vô thức làm theo. Đường Duệ lắc đầu, đi tới phía sau cầm tay của cô, giúp cô điều chỉnh lại tư thế:"Là như thế này mới đúng"
Đường Duệ đứng ngay sau Mạc Yên, hai tay cầm lấy hai tay của cô, hai má áp sát, từ đằng sau nhìn lại giống như hai người đang ôm nhau. Rõ ràng mặc một lớp áo bông dày, cả người Mạc Yên cứng ngắc, có chút thất thần. Cho đến khi Đường Duệ đằng sau hô khẽ một tiếng:"Tập trung", Mạc Yên mới giật mình hồi hồn, hai gò má đỏ ửng không biết là do lạnh hay ngại ngùng.
"Là như vậy à?"
"Thấp xuống một chút, chú ý giữ thăng bằng. Được rồi. Bây giờ khi trượt hơi đẩy hông về phía trước, là đẩy hông chứ không phải cúi đầu... "
Sắc mặt Mạc Yên hơi căng thẳng, Đường Duệ nói bên tai cô:" Thả lỏng đi"
Mạc Yên trừng mắt, nghe cái giọng lạnh tanh của anh ta, ai mà thả lỏng được chứ. Mạc Yên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chú ý vào con đường phía trước, nhớ lại một lần những gì Đường Duệ vừa nói, từ tốn làm theo. Chân hơi chuyển động, cả người cũng chầm chậm lướt đi trên tuyết, Mạc Yên hoảng hốt chống hai cây gậy xuống, cả người suýt chút ngã về phía trước. Đường Duệ nhăn mặt, chân bất giác tiến lại gần. Mạc Yên lại hít sâu một hơi, thử lại lần nữa. Lần này khá hơn trước rất nhiều. Ban đầu Mạc Yên còn dè dặt lo lắng, nhưng một lúc khi đã quen, tay chân cô cũng thả lỏng, bất giác nở nụ cười. Cô làm được rồi này, mặc dù tốc độ khá chậm nhưng cũng đã trượt được một đoạn khá xa.
Mạc Yên quay lại nhìn Đường Duệ, trên môi vẫn là nụ cười nhợt nhạt, hai mắt sáng bừng giống như trẻ con đắc thắng. Đường Duệ đứng ở phía xa, gật đầu với cô, đến khi cô quay đầu, khóe môi anh cũng kéo lên một đường cong thật nhẹ. Trượt được một lúc, tay chân linh hoạt, Mạc Yên hứng trí bừng bừng, muốn thử tăng tốc độ. Cô chọn một đoạn dốc không quá cao, từ dốc xuống, dần dần đẩy nhanh tốc độ. Cảm giác gió mát lạnh tạt vào mặt, Mạc Yên cười đến vui vẻ. Thế nhưng đoạn dốc cao, tốc độ ngày một tăng, Mạc Yên chống gậy trượt xuống đất để giảm tốc độ, ai ngờ dùng lực quá lớn, cả người nghiêng đi, mất đà ngã lăn trên nền đất, cứ thế lăn xuống dốc.
Đường Duệ vẫn luôn dõi theo Mạc Yên, thấy cô bị ngã liền chạy như bay đến, từ trên cao nhảy xuống ôm chặt lấy cô.
Hai người ôm nhau lăn trên nền đất vài vòng mới dừng lại, tuyết vương đầy trên tóc và quần áo. Đến khi cả hai dừng lại, Mạc Yên mới mở mắt, tim vẫn đập thình thịch, trên người lại không có cảm giác đau như dự kiến. Ngay gần kề là đôi mắt đen tuyền sâu hút, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt, một tay của Đường Duệ còn đang ôm lấy đầu cô, một tay khác đặt ở hông. Quan trọng nhất là, môi của Mạc Yên còn đang để trên cằm của anh, chỉ cách một phân nữa là môi của hai người chạm nhau. Mạc Yên chớp mắt, Đường Duệ cũng chớp, chớp, lại chớp lần nữa, cuối cùng hai mắt cô mở to, từ trên người Đường Duệ bật dậy. Đường Duệ không phản ứng mạnh như Mạc Yên, từ tốn ngồi dậy, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi từ trên nền đất đứng dậy, phủi qua tuyết trên người, tiện thể gạt qua mấy bông tuyết rơi trên tóc cô.
Tiêu Tường cùng với Tiêu Kiệt trở về sau cuộc đua, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt Tiêu Tường rất không tốt, thấy Mạc Yên cũng cứ thế đi lướt qua. Mạc Yên nghiêng đầu nhìn Tiêu Kiệt đuổi theo sau có ý hỏi, Tiêu Kiệt nhìn Mạc Yên lắc đầu, thở dài phiền não.
Bữa tối, không khí bỗng dưng nặng nề. Tiểu Tường vốn hoạt bát hàng ngày không nói lấy một lời, Đường Duệ không nói, Mạc Yên cũng cúi đầu ăn cơm. Tiêu Kiệt thi thoảng sẽ gắp đồ ăn vào bát Tiêu Tường, nói thân mật giống như muốn chuộc lỗi, Tiêu Tường không biết bị làm sao, tất cả những món Tiêu Kiệt gắp đều bỏ ra ngoài, nhìn cũng không nhìn lấy một lần. Dần dần, Tiêu Kiệt cũng tức giận, uống một hớp rượu lớn, không thèm quan tâm nữa. Được một lúc, Tiêu Tường đập thật mạnh đũa xuống bàn, đứng dậy bỏ về phòng. Tiêu Kiệt đứng dậy muốn giữ lại, cuối cùng nghĩ sao lại nhịn xuống, quay đầu bỏ về phòng mình. Trên bàn ăn chỉ còn Mạc Yên cùng Đường Duệ, Mạc Yên buông đũa, lấy khăn lau miệng:" Tôi đi xem"
Nhưng biết làm sao đây, cô không nhịn được, Mạc yên mím chặt môi, cô thật sự không nhịn được.
Mạc Yên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một màu trắng thuần đập vào mắt, lạnh lẽo, cô quạnh. Mặc dù trong tâm cô hiểu rõ, bóng lưng ấy, khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, dù cho có giống đến y tạc, cũng sẽ mãi mãi không phải cùng một người. Đường Duệ mãi mãi là Đường Duệ, không phải Đường Đường vì cô mà dầm mưa suốt một đêm, không phải Đường Đường vì cô làm biết bao nhiêu chuyện. Thế nhưng, cứ mỗi lần Đường Duệ cụp mi mắt, cô sẽ bất giác nhìn anh ta lâu hơn một chút, quan tâm anh ta hơn một chút, thậm chí còn có khi muốn nhìn thấy anh nở nụ cười. Mạc Yên không biết chính bản thân mình đang mong đợi điều gì, làm nhiều việc như thế, có chăng cũng chỉ là muốn tìm chút bóng dáng của của người xưa, tìm lại đôi chút ấm áp quen thuộc. Ở bên, bảo vệ, cho đến cuối cùng cũng chỉ là tự mình dối người, muốn thông qua người này mà nhìn thấy người kia. Dù rằng cô biết rõ, như vậy là sai, cô đều biết. Không phải cô chưa bao giờ tự cảnh tỉnh chính mình, ép bản thân mình phải dừng lại, nhưng những lúc như thế, Đường Duệ lại vô tình làm ra những hành động quen thuộc gợi mở những kỉ niệm mơ hồ trong hồi ức. Nếu cứ như vậy, bảo cô phải làm sao dừng lại lại?
Một đêm này, Mạc Yên không ngủ được. Cô mơ thấy một ngày trong kí ức xa xưa, Đường Viễn đứng dưới chiếc cầu thang cũ, trong tay là đồ ăn và cà phê cô thích nhất, ngẩng đầu lên nhìn cô qua cửa sổ. Cô lại mơ thấy dường như chỉ mới hôm qua, Đường Viễn vẫn đứng đó, áo trắng, quần sáng màu, cô vui mừng như điên từ trên lầu chạy xuống, ôm anh thật chặt, ngay cả độ ấm nơi bàn tay cũng chân thực như thế. Cho đến khi cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt không phải là đôi con ngươi màu cà phê tràn ngập dịu dàng như mong đợi mà lại là một đôi mắt đen tuyền như hố sâu, lạnh giá như băng. Cô hốt hoảng buông tay, người trước mặt từ lúc nào đã biến thành Đường Duệ, cái cách anh ta nhìn cô, giống như đang cười nhạo cô mù quáng cố chấp, ngu muội tìm một chỗ bấu víu cho bản thân. Cô hoảng sợ, không ngừng lắc đầu lùi về sau. Một cái chớp mắt tiếp đó cũng mang theo Đường Duệ đi mất, chỉ còn lại ánh mắt sắc lạnh quẩn quanh, còn lại một mình cô với đêm đen vô tận, gào thét tới rát họng cũng không có hồi đáp.
Mạc Yên choàng tỉnh.
Bàn tay nâng lên nắm chặt chiếc dây chuyền trên cổ như sợi dây cứu mạng.
Cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Thật sự sắp điên rồi.
Đường Đường. Có phải em nhớ anh tới phát điên rồi không?
Mạc Yên ngồi bần thần trên giường một hồi lâu, quyết định xuống bếp uống thứ gì đó lành lạnh cho tỉnh táo. Thật không ngờ cửa vừa mở, mùi thuốc lá thơm nồng xộc thẳng vào mũi, cô đánh mắt nhìn sang.
Anh đứng dưới ánh sáng hiu hắt của ngọn đèn, dáng người cao lớn mang theo nỗi cô đơn vô tận. Làn khói bay bổng ngay trước mắt, cô không nhìn rõ gương mặt anh, nhưng lại cảm nhận được niềm cô độc hằn sâu trong cốt tủy, giống như chỉ có một mình anh ở đó, trong màn đêm dày đặc, lẻ loi trong thế giới do chính mình dựng lên. Mạc Yên cảm nhận được nơi nào đó trong trái tim thắt chặt, lòng quặn đau, không phải vì anh có bộ dáng giống người kia, chỉ vì người đàn ông như anh, vốn dĩ không nên để lộ vẻ cô đơn như thế. Không phải thương hại, là đau lòng. Nhưng vì anh mà đau lòng, như thế là đúng hay sai?
Đường Duệ cũng đã nhìn thấy cô, hai người mắt đối mắt, không ai chủ động mở miệng. Đường Duệ dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt phức tạp, giống như muốn mở miệng nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Mạc Yên đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng chỉ cần đi nhẹ lướt qua anh, trong đầu cũng đã có ý định như thế, cô lại giống như bị điểm huyệt, ngay cả nhấc chân cũng không được.
Dường như cô nghe thấy tiếng anh thở dài. Đường Duệ chầm chậm đi về phía cô, bàn tay như vô tình vươn ra xoa nhẹ tóc mái lòa xòa ngay trước trán, nói khẽ:" Đừng suy nghĩ nhiều. Ngủ sớm đi"
Nói xong liền lướt qua cô rồi đi về phòng, để lại Mạc Yên vẫn đứng đó trân trân, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Đừng có dịu dàng như thế nữa.
Đừng.
Mạc Yên cụp mi, lúc này mới chú ý đến chỗ anh vừa đứng, đầu lọc thuốc la liệt trên nền đất. Anh rốt cuộc đã đứng đó bao lâu?
Mạc Yên cứ tưởng rằng Đường Duệ sẽ bỏ cô ở nhà rồi một mình đi đến công ty, qua mấy lần quan sát, công việc Đường Duệ thì ra không đơn giản như cô tưởng. Làm một chủ tịch của một tập đoàn lớn, không phải chỉ cần ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón, thực chất chính là công việc bù đầu, vô cùng vất vả. Cũng may Lâm Hiên là một thư kí chuyên nghiệp, ban sáng cũng là cô gặp anh ta mang tài liệu về nhà mới biết Đường Duệ hôm nay không có đến công ty.
"Mấy chuyện đó lo xong chưa". Đường Duệ ngồi bên cạnh bàn trong thư phòng, nhấp một ngụm cà phê, hỏi.
Lâm Hiên đứng cạnh đó gật đầu:" Đã xong", lại nói tiếp:" Mấy người đó đều được người của ta bảo vệ."
Tiêu Kiệt vẫn luôn im lặng ngồi ở ghế đối diện, lúc này mới mở miệng thắc mắc:" Bảo vệ cô ấy đã đành, lại còn cả đám người kia. Sao phải thế?". Câu này là hỏi Đường Duệ. Anh vẫn luôn không hiểu, Đường Duệ mượn người hay mượn sức, anh có thể ngay lập tức đưa cho, nhưng không hiểu thì vẫn phải hỏi, nếu không anh sẽ tò mò đến chết mất.
Đường Duệ vẫn tiếp tục đọc tài liệu trên tay, không ngẩng đầu:" Lục Tự muốn bắt cô ấy, chỉ có hai cách. Một là tìm cơ hội cô ấy rời xa mình, cái này không dễ. Chỉ còn cách thứ hai là khiến cho cô ấy tự động trở về. Cậu nghĩ có gì có thể dùng để uy hiếp cô ấy?"
Tiêu Kiệt "À" lên một tiếng, lo lắng thật chu đáo mà. Có được đáp án mình muốn, anh hài lòng ngửa người ra sau, ngón tay như có như không gõ nhẹ lên thành ghế:" Người con gái đầu tiên bước vào tòa nhà này... chậc chậc... cậu vì cô ấy mà làm nhiều việc như thế, cô ấy có biết không?"
"Cô ấy không cần biết"
Đường Duệ nhàn nhạt đáp. Tiêu Kiệt mất hứng nhìn anh. Người này đúng thật là vô vị mà.
Nhớ tới gì đó, Tiêu Kiệt cười cười, hỏi thử:" Sắp tới tôi đưa Tiểu Tường sang Thụy Sĩ trượt tuyết. Cậu muốn đưa Mạc Yên đi không?"
Đường Duệ thu hồi tầm mắt, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Tiêu Kiệt giơ hai tay đầu hàng:" Được rồi. Là con bé nhờ mình hỏi có thể đưa Mạc Yên đi cùng không. Con bé có vẻ thích Mạc Yên. Cậu cũng biết, nó từ nhỏ chẳng có bao nhiêu bạn."
Đường Duệ ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. Để cô một mình ở nhà như vậy chắc cũng sẽ nhàm chán, cô cũng chưa từng được đi đâu xa, tâm trạng gần đây lại không tốt, coi như đi chơi cho khuây khỏa. Mọi chuyện được quyết định như vậy, khi nghe Đường Duệ nói, Mạc Yên chỉ nghĩ là do công việc sắp xếp, không hề có ý kiến. Bề ngoài là thế, nhưng nội tâm cũng có chút trông chờ. Ai bảo từ nhỏ đến lớn cô đều quanh quẩn trong thành phố, chưa từng có cơ hội ra nước ngoài một lần đâu chứ.
Khi nhìn thấy Tiêu Tường cùng Tiêu Kiệt trên máy bay, Mạc Yên không tránh khỏi giật mình. Nhưng vài phút ngạc nhiên đó của Mạc Yên đều bị sự sôi nổi của Tiêu Tường xóa bỏ, đi chơi cũng được, làm việc cũng được, Mạc Yên vốn không để tâm chuyện này lắm.
Chuyến đi lần này chỉ có bốn người, địa điểm ăn ở đều được Tiêu Kiệt một tay sắp xếp chu đáo. Lúc xuống xe, Mạc Yên vô thức rúc vào trong chiếc áo bông rộng ấm áp, đôi mắt linh động hiếu kì đảo vòng quanh. Đó là một khu trượt tuyết tư nhân tại Thụy Sĩ, nằm ở Verbie, một trong những ngôi làng mang tính biểu tượng trên dãy núi Alps. Tuyết phủ trắng tầm mắt, dù rằng rất lạnh, nhưng Mạc Yên không nén được vui vẻ, thậm chí còn hứng chí đưa tay ra sờ lên mặt tuyết. Bông tuyết đậu trên ngón tay, lạnh buốt, chầm chậm tan ra thành nước, Mạc Yên nở nụ cười, đôi mắt to tròn ánh lên những tia sáng rực rỡ hứng khởi.
Người nào đó vẫn luôn đứng ở một bên liếc qua nụ cười của cô, càng cảm thấy chuyến đi này là sáng suốt.
"Yên Yên, chị chưa đi trượt tuyết bao giờ đúng không?"
Tiêu Tường đứng ở bên cạnh vẫn luôn hứng trí bừng bừng, thân thiết lôi kéo tay của Mạc Yên, vì hơi lạnh mà hai má đỏ ửng. Mỗi một năm hai anh em cô đều sẽ đến khu trượt tuyết tư nhân này chơi một lần, nhưng mà lần này khác nha, còn có Mạc Yên đi theo nữa.
Mạc Yên cũng cười nhẹ, gật đầu.
"Lần này phải chơi cho thật đã."
Nhà nghỉ này vô cùng xa hoa, Mạc Yên vừa bước vào liền bị choáng ngợp bởi sự rộng rãi và hiện đại bên trong. Phòng khách rộng rãi thoáng mát, bài trí theo phong cách châu Âu cổ điển, lịch sự lại trang nhã. Từ lúc bốn người họ xuống xe đã có người phục vụ đứng chờ sẵn, giúp họ thu dọn và sắp xếp đồ đạc. Đường Duệ và Tiêu Kiệt mỗi người một phòng, Tiêu Tường ngay từ đầu đã hò hét muốn ở với Mạc Yên, Mạc Yên cũng không có ý kiến. Dù sao phòng ngủ cũng vô cùng rộng, đừng nói hai người, ba bốn người cùng ở cũng không có vấn đề gì.
Buổi trượt tuyết diễn ra vào buổi chiều, mấy người Mạc Yên lên xe ô tô rồi đi tới một đoạn cách nhà nghỉ không xa. Ngoài trời tuyết vẫn đang rơi, phủ trắng cả một vùng. Đến nơi, Tiêu Tường từ trên xe nhảy xuống, đưa cho Mạc Yên một bộ dụng cụ trượt tuyết, chính mình cũng lấy một bộ. Mạc Yên nhìn Tiêu Tường nhanh nhẹn đeo giày và bao tay, điều chỉnh kính mắt và ván trượt, cũng học theo, nhưng Mạc Yên là lần đầu, có chút không quen. Tiêu Tường đã chuẩn bị sẵn sàng, nhìn sang Mạc Yên đang lóng ngóng cười một tiếng, tiện thể cúi xuống giúp cô chỉnh lại giày trượt.
Mọi thứ chuẩn bị đã xong xuôi, nhưng hiện tại có một vấn đề, Mạc Yên nhìn vùng tuyết trắng ngay trước mắt, cắn cắn môi dưới. Cô không biết trượt a, ngay cả đứng trên đôi giày trượt này cũng có chút không quen.
Tiêu Tường hiểu ý, nắm lấy tay của Mac Yên, cười cười:" Dễ lắm. Em dạy chị trượt."
Không biết Tiêu Kiệt từ nơi đâu nhảy ra, kéo lấy tay của Tiêu Tường đi về một phía, không quay đầu lại, vừa đi vừa nói:" Nào nào, Tiểu Tường, lâu lắm chúng ta không trượt đua. Thử một lần đi".
Tiêu Tường nhíu mày nhìn Tiêu Kiệt đang kéo tay mình đi, sau khi nhìn thấy một mắt đang nháy loạn ra hiệu của anh cùng với nụ cười thâm ý, lại nhìn Đường Duệ đứng cạnh Mạc Yên, lúc này mới hiểu ý À lên một tiếng, vui vẻ đi theo. Cô ban đầu còn không hiểu sao Đường Duệ cư xử kì lạ với Mạc Yên như vậy, thì ra là có ý với người đẹp từ lâu. Trong lòng không tránh khỏi ngạc nhiên, khối băng này cuối cùng cũng có chút giống người thường rồi.
Mạc Yên nhìn theo Tiêu Tường bị Tiêu Kiệt kéo đi, đang chuẩn bị bắt đầu cuộc đua, không biết phải làm sao, đành phải tự lực cánh sinh. Nhấc một chân a lại nhấc một chân. Hình như là thế này thì phải?
"Không phải như vậy". Đường Duệ không biết từ lúc nào đi đến cạnh Mạc Yên, nhìn một lượt tư thế kì lạ của cô, nói tiếp:"Người hơi khuỵa xuống, thả lỏng lưng, hông, đầu gối."
Mạc Yên hiểu ra anh đang chỉ cho mình, vô thức làm theo. Đường Duệ lắc đầu, đi tới phía sau cầm tay của cô, giúp cô điều chỉnh lại tư thế:"Là như thế này mới đúng"
Đường Duệ đứng ngay sau Mạc Yên, hai tay cầm lấy hai tay của cô, hai má áp sát, từ đằng sau nhìn lại giống như hai người đang ôm nhau. Rõ ràng mặc một lớp áo bông dày, cả người Mạc Yên cứng ngắc, có chút thất thần. Cho đến khi Đường Duệ đằng sau hô khẽ một tiếng:"Tập trung", Mạc Yên mới giật mình hồi hồn, hai gò má đỏ ửng không biết là do lạnh hay ngại ngùng.
"Là như vậy à?"
"Thấp xuống một chút, chú ý giữ thăng bằng. Được rồi. Bây giờ khi trượt hơi đẩy hông về phía trước, là đẩy hông chứ không phải cúi đầu... "
Sắc mặt Mạc Yên hơi căng thẳng, Đường Duệ nói bên tai cô:" Thả lỏng đi"
Mạc Yên trừng mắt, nghe cái giọng lạnh tanh của anh ta, ai mà thả lỏng được chứ. Mạc Yên hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chú ý vào con đường phía trước, nhớ lại một lần những gì Đường Duệ vừa nói, từ tốn làm theo. Chân hơi chuyển động, cả người cũng chầm chậm lướt đi trên tuyết, Mạc Yên hoảng hốt chống hai cây gậy xuống, cả người suýt chút ngã về phía trước. Đường Duệ nhăn mặt, chân bất giác tiến lại gần. Mạc Yên lại hít sâu một hơi, thử lại lần nữa. Lần này khá hơn trước rất nhiều. Ban đầu Mạc Yên còn dè dặt lo lắng, nhưng một lúc khi đã quen, tay chân cô cũng thả lỏng, bất giác nở nụ cười. Cô làm được rồi này, mặc dù tốc độ khá chậm nhưng cũng đã trượt được một đoạn khá xa.
Mạc Yên quay lại nhìn Đường Duệ, trên môi vẫn là nụ cười nhợt nhạt, hai mắt sáng bừng giống như trẻ con đắc thắng. Đường Duệ đứng ở phía xa, gật đầu với cô, đến khi cô quay đầu, khóe môi anh cũng kéo lên một đường cong thật nhẹ. Trượt được một lúc, tay chân linh hoạt, Mạc Yên hứng trí bừng bừng, muốn thử tăng tốc độ. Cô chọn một đoạn dốc không quá cao, từ dốc xuống, dần dần đẩy nhanh tốc độ. Cảm giác gió mát lạnh tạt vào mặt, Mạc Yên cười đến vui vẻ. Thế nhưng đoạn dốc cao, tốc độ ngày một tăng, Mạc Yên chống gậy trượt xuống đất để giảm tốc độ, ai ngờ dùng lực quá lớn, cả người nghiêng đi, mất đà ngã lăn trên nền đất, cứ thế lăn xuống dốc.
Đường Duệ vẫn luôn dõi theo Mạc Yên, thấy cô bị ngã liền chạy như bay đến, từ trên cao nhảy xuống ôm chặt lấy cô.
Hai người ôm nhau lăn trên nền đất vài vòng mới dừng lại, tuyết vương đầy trên tóc và quần áo. Đến khi cả hai dừng lại, Mạc Yên mới mở mắt, tim vẫn đập thình thịch, trên người lại không có cảm giác đau như dự kiến. Ngay gần kề là đôi mắt đen tuyền sâu hút, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt, một tay của Đường Duệ còn đang ôm lấy đầu cô, một tay khác đặt ở hông. Quan trọng nhất là, môi của Mạc Yên còn đang để trên cằm của anh, chỉ cách một phân nữa là môi của hai người chạm nhau. Mạc Yên chớp mắt, Đường Duệ cũng chớp, chớp, lại chớp lần nữa, cuối cùng hai mắt cô mở to, từ trên người Đường Duệ bật dậy. Đường Duệ không phản ứng mạnh như Mạc Yên, từ tốn ngồi dậy, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi từ trên nền đất đứng dậy, phủi qua tuyết trên người, tiện thể gạt qua mấy bông tuyết rơi trên tóc cô.
Tiêu Tường cùng với Tiêu Kiệt trở về sau cuộc đua, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt Tiêu Tường rất không tốt, thấy Mạc Yên cũng cứ thế đi lướt qua. Mạc Yên nghiêng đầu nhìn Tiêu Kiệt đuổi theo sau có ý hỏi, Tiêu Kiệt nhìn Mạc Yên lắc đầu, thở dài phiền não.
Bữa tối, không khí bỗng dưng nặng nề. Tiểu Tường vốn hoạt bát hàng ngày không nói lấy một lời, Đường Duệ không nói, Mạc Yên cũng cúi đầu ăn cơm. Tiêu Kiệt thi thoảng sẽ gắp đồ ăn vào bát Tiêu Tường, nói thân mật giống như muốn chuộc lỗi, Tiêu Tường không biết bị làm sao, tất cả những món Tiêu Kiệt gắp đều bỏ ra ngoài, nhìn cũng không nhìn lấy một lần. Dần dần, Tiêu Kiệt cũng tức giận, uống một hớp rượu lớn, không thèm quan tâm nữa. Được một lúc, Tiêu Tường đập thật mạnh đũa xuống bàn, đứng dậy bỏ về phòng. Tiêu Kiệt đứng dậy muốn giữ lại, cuối cùng nghĩ sao lại nhịn xuống, quay đầu bỏ về phòng mình. Trên bàn ăn chỉ còn Mạc Yên cùng Đường Duệ, Mạc Yên buông đũa, lấy khăn lau miệng:" Tôi đi xem"
Danh sách chương