Mùi hương vốn dĩ rất đơn thuần, nhưng một khí dính líu với lợi ích của loài người, nó sẽ trở nên rất phức tạp, y như nhân tính vậy.
Câu nói ấy khiến Tưởng Ly phải chau mày một phen. Cô chỉ vào cái bụng của cô ấy: “Có con rồi, chú ý một chút đi, đại tỷ à.”
Tố Diệp vội ôm rịt bụng của mình.
“Còn nữa, thế nào gọi là ‘vẫn thật sự’?” Tưởng Ly dĩ nhiên có thể nghe ra ý tứ đằng sau lời nói của cô ấy.
Tố Diệp cũng không giấu cô: “Bên cạnh Lục Đông Thâm có một người tên là Dương Viễn, anh ta từng điều tra chuyện của cậu.”
Tưởng Ly cắn một miếng táo, đăm chiêu suy nghĩ, lát sau ngước lên nhìn cô ấy. Tố Diệp tiếp tục nói dưới ánh nhìn chăm chú của cô: “Mình đã thừa nhận với anh ta mình quen cậu. Tiểu Hạ, mình biết, tất cả các tư liệu trước đây về cậu đều đã được Đàm Diệu Minh xóa sạch rồi. Cộng thêm việc trước kia cậu rất ít khi lộ mặt, nếu đổi lại là người khác e là có vất vả cả đời cũng không thể tra ra được quá khứ của cậu, nhưng Lục Đông Thâm thì chưa chắc.”
Tưởng Ly cụp mắt xuống, hờ hững ngồi ăn táo, rất lâu sau mới bật ra một câu: “Anh ấy đã biết đến cái tên Hạ Trú.”
“Anh ấy chỉ biết về cái tên này hay đã biết toàn bộ câu chuyện?”
Tưởng Ly ngẫm nghĩ: “Chắc là những thông tin nắm được cũng không quá nhiều, chí ít thì việc mình có nhà ở Bắc Kinh này, anh ấy cũng không rõ. Đến tám, chín phần là anh ấy chỉ biết cái tên đó mà thôi, còn lại khá nhiều chuyện đều dựa vào suy đoán. Dẫu sao thì thế lực của Đàm Diệu Minh cũng không phải dạng vừa, khả năng xóa sạch mọi tài liệu không thể xem thường.”
Tố Diệp lắc đầu: “Mình lại không nghĩ như thế.”
Tưởng Ly không hiểu.
“Cậu cho là Lục Đông Thâm không muốn điều tra hay không điều tra ra được?” Tố Diệp nói: “Tuy rằng mình chưa từng gặp con người Lục Đông Thâm đó, nhưng mình từng gặp em trai của anh ấy, Lục Bắc Thần. Một đứa con sống cách xa cánh cửa Lục Môn mà tư duy vẫn còn tỉ mỉ, chi tiết đến như vậy, thì nói chi tới người con trưởng của Lục Môn như Lục Đông Thâm chứ. Trước kia, Niên Bách Ngạn từng hợp tác làm ăn qua lại với Lục Đông Thâm, là bạn bè có thể trò chuyện được. Anh ấy từng kể về Lục Đông Thâm với mình. Đừng tưởng người đó còn trẻ tuổi, nhưng cực kỳ có đầu óc kinh doanh và thủ đoạn thương trường, tâm tư vô cùng khó đoán. Thế nên giống như ban nãy mình đã nói, nếu Lục Đông Thâm thực tâm muốn điều tra thì nhất định có thể điều tra ra. Đó không phải là một nhân vật tầm thường đâu.”
Tưởng Ly co hai chân lên, giơ cao tay, hột táo trong tay bay một đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi chuẩn xác vào chiếc thùng rác để trong góc phòng. Sau đó cô hỏi một câu có vẻ tò mò: “Trẻ tuổi? Trẻ đến mức nào?”
Ánh mắt Tố Diệp nhìn theo đường bay của quả táo rồi quay về. Một khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể ném không chệch chút nào, cô nhóc này ba năm nay đến Thương Lăng gia nhập đội bóng rổ đấy à?
“Nghe nói mới chỉ 34 tuổi.”
Tưởng Ly bĩu môi: “Tuổi đó với mình không còn trẻ nữa rồi.”
“Không sai, là lớn hơn cậu không ít tuổi.” Tố Diệp sát lại gần cô, trêu đùa: “Nhưng mà mình không hiểu, vì sao cậu phải lấy tuổi của anh ấy ra so với cậu thế hả?” Dứt lời, cô ấy giơ ngón tay nhẹ nhàng gạt gạt một góc chiếc áo dạ trên sofa lên.
Tố Diệp có ý đùa giỡn nhưng Tưởng Ly cũng không phải tay mơ. Cô giơ tay gạt ngón tay của cô ấy ra khỏi chiếc áo, tiện thể nắm chặt lấy ngón tay Tố Diệp: “Tố cô nương nghĩ quá nhiều rồi. Đối với một người đã gián tiếp hại chết Đàm gia, tâm tư lại còn khó đoán như vậy, mình chưa động dao đã là tử tế lắm rồi.”
Nghe xong câu này, Tố Diệp quả thật sửng sốt. Khoảng thời gian này, cô ấy đang mang thai nên ít khi lên mạng, vì vậy hoàn toàn không hay biết chuyện Đàm Diệu Minh đã qua đời. Cô ấy ít nhiều đã nghe qua về Đàm Diệu Minh, dân anh chị sừng sỏ nổi danh ở đất Thương Lăng, uy phong lừng lẫy, không ngờ lại chết trong tay Lục Đông Thâm?
Tố Diệp nhận ra Tưởng Ly cũng không muốn nhắc nhiều đến chuyện của Đàm Diệu Minh. Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy đã tiết lộ cuộc tranh đấu mưa máu gió tanh giữa Lục Đông Thâm và Đàm Diệu Minh rồi. Có thể ngang nhiên chặt đầu nhân vật “đầu sỏ”, có thể thấy Lục Đông Thâm làm việc dứt khoát và tàn nhẫn đến mức nào. Cô ấy từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Niên Bách Ngạn, có thể dồn người ta vào đường cùng. Nhưng sự tàn nhẫn của Lục Đông Thâm dường như còn hơn Niên Bách Ngạn một bậc, trong lặng lẽ có thể gián tiếp mượn tay người khác diệt trừ phe đối lập mà bản thân vẫn có thể rút lui an toàn.
Thì ra, sở dĩ Tưởng Ly quay trở lại Bắc Kinh là vì Đàm Diệu Minh đã gặp chuyện.
“Thế nên, cậu vốn dĩ không có chỗ trốn. Ba năm rồi, cuối cùng, cậu vẫn phải quay về Bắc Kinh, đối mặt với tất cả.”
Tưởng Ly chỉ nói một câu nhẹ tênh: “Mình cũng không trách cậu tự động nói ra với Dương Viễn đâu.”
Kể từ ngày cô được Đàm Diệu Minh đưa về Thương Lăng, cô đã hiểu sự quý giá của một cuộc sống bình yên. Câu nói của Tố Diệp về ý tứ không khác gì lời của Nhiêu Tôn. Dù cô có không muốn thừa nhận đến đâu, cô vẫn phải hiểu, những tháng ngày bình yên ở đất Thương Lăng rồi cũng sẽ bị phá tan.
Tố Diệp khẽ thở dài.
“Chỉ có điều…” Tưởng Ly hơi ngập ngừng: “Sau khi một Đàm Diệu Minh ra đi, mình rất sợ sẽ lại bị cuốn vào cuộc sống của Lục Đông Thâm.”
“Câu này là sao?”
Tưởng Ly suy nghĩ giây lát, hơi chau mày lại: “Cậu biết cái tên Thai Quốc Cường chứ?”
Tố Diệp gật đầu.
“Có người muốn hại ông ấy.” Tưởng Ly hơi nheo mắt lại, rồi bổ sung một câu: “Nếu mình suy đoán không nhầm, có lẽ là người ở bên cạnh ông ấy.”
Tố Diệp ngạc nhiên: “Lợi dụng mùi hương ư?”
“Đúng vậy.” Tưởng Ly miêu tả lại đại khái những chuyện đã xảy ra với Thai Quốc Cường những ngày ở Thương Lăng, sau đó nói: “Thật ra trên người Thai Quốc Cường có mùi đường cháy rất nhạt, đây là mùi cơ thể đặc trưng của những bệnh nhân mắc tiểu đường. Có kẻ nào đó quanh năm lợi dụng mùi hương trộn lẫn giữa cây móng tay và cỏ Thanh phong để gây ảnh hưởng tới Thai Quốc Cường. Hai loại mùi này nếu dùng riêng biệt thì không có độc tính gì. Nhưng khi phân tách thành phần chất hữu cơ Ki-nôn trong hoa của cây móng tay trộn lẫn cùng thành phần C5H1202 đã phân ly trong rễ của cỏ Thanh phong thì có thể tạo ra một loại mùi mới, rất nhạt, khó mà ngửi thấy, có thể gây nguy hiểm tới các tế bào thần kinh. Sử dụng thường xuyên, dần dần sẽ gây tổn thương cho não bộ, khiến trí tuệ của người bệnh giảm sút một cách rõ rệt, thậm chí nặng hơn có thể trở thành si khờ.”
Trong chuyện Giang sơn đồ lần trước, cô cũng đã lợi dụng mức độ nhạy cảm của Thai Quốc Cường đối với chất gây ảo giác, nhưng những thứ cô thực hiện không làm tổn thương tới tính mạng của ông ấy. Còn kẻ đứng sau lưng ông ấy rõ ràng là muốn lấy mạng.
Tố Diệp nghe xong mà thầm cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Cô ấy biết mùi hương có uy lực tổn thương con người trong thinh lặng, nhưng nghe xong vẫn thấy lạnh sống lưng: “Thế nên, cậu vẫn muốn can dự vào giải quyết chuyện này?”
Tưởng Ly thở dài một hơi. Phải, cuối cùng cô vẫn nhúng tay vào. Thế nên sau khi cứu được Thai Quốc Cường tỉnh lại, trong bệnh viện cô mới đưa cho ông ấy một chiếc hộp gấm, nói với ông ấy là một mùi hương cổ, sau khi ra viện mỗi tối châm lên trong vòng một canh giờ. Trên thực tế đó không phải mùi hương cổ nào. Đó là Giáng tiên tử, một thứ có thể khắc chế cây móng tay và cỏ Thanh Phong. Phân tách thành phần tổ hợp Methyl kích thích nhất trong nhụy hoa, chỉ giữ một vài thành phần mùi hương không có tính kích thích khác rồi tổ hợp lại, sau đó nghiền cùng gỗ chìm dưới nước tạo thành mùi hương.
Thế nên, khi mùi hương đó được châm lên, người bình thường sẽ chỉ người thấy mùi gỗ. Nhưng Tưởng Ly đề phòng vạn nhất mới ra lệnh cho Thai Quốc Cường, khi châm hương không được có người ở bên cạnh, hơn nữa sau khi châm xong còn phải mở cửa thêm nửa canh giờ nữa.
Mùi hương đó có thể giữ được mạng sống cho Thai Quốc Cường, nhưng có thể cứu được ông ấy bao lâu thì cô không biết, chỉ e kẻ muốn lấy mạng ông ấy sẽ chưa chịu từ bỏ. Thế nên, cô không trách Tố Diệp đã kể về mình trước mặt Dương Viễn. Một khi cô ra tay cứu Thai Quốc Cường, chắc hẳn thân phận của cô cũng sẽ đến tai kẻ đứng đằng sau kia.
“Cậu nghi ngờ Lục Đông Thâm?” Tố Diệp hỏi.
Tưởng Ly nói: “Có thể là Lục Đông Thâm, cũng có thể là người nhà họ Thai.” Có thể thấu hiểu sâu sắc về mùi hương như vậy, theo như cô biết chỉ có hai người, một là Quý Phi, một là Vệ Bạc Tôn. Hai người này một người làm cho Lục Môn, một người làm cho Trường Thịnh, sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ?
Vì vậy, lúc đó cô chỉ đưa hộp gốm cho một mình Thai Quốc Cường. Nếu người đó là Vệ Bạc Tôn, vậy thì đám con cái của Thai Quốc Cường không đáng tin cậy. Nếu người đó là Quý Phi, vậy thì Lục Đông Thâm không đáng tin cậy.
Cô không tin bất kỳ ai trong số họ cả. Nhưng rõ ràng Lục Đông Thâm đã dấy lên nghi ngờ với sự ngập ngừng của cô khi ở trong bệnh viện. Ánh mắt của người này quá độc, chỉ một chút lơ là sẽ bị anh phát hiện ra.
Mùi hương vốn dĩ rất đơn thuần, nhưng một khí dính líu với lợi ích của loài người, nó sẽ trở nên rất phức tạp, y như nhân tính vậy.
…
Tưởng Ly trở về nhà, ngồi giữa phòng khách rộng lớn, nhìn cả căn nhà xa hoa, sang trọng. Khi mở cánh cửa phòng thay đồ chiếm diện tích gần trăm mét vuông đó ra, từng hàng từng hàng giày dép, túi xách, quần áo, trang sức toàn là đồ giới hạn ngập tràn trước mắt, cô liền nghĩ, ba năm trước rốt cuộc cô đã chịu đựng cuộc sống này như thế nào vậy?
Đang mải nghĩ, thì chuông cửa vang lên.
Tưởng Ly giật mình, chẳng hiểu sao trong lòng lại lan ra một nỗi sợ hãi không tên.
Tiếng chuông dồn dập hết đợt này tới đợt khác, cực kỳ nhẫn nại.
Cuối cùng, cô vẫn đi ra ngoài, mở cửa chính.
Là Nhiêu Tôn, đang dựa bên cạnh cửa, nhìn cô chằm chằm, nửa đùa nửa thật…
~Hết chương 112~
Câu nói ấy khiến Tưởng Ly phải chau mày một phen. Cô chỉ vào cái bụng của cô ấy: “Có con rồi, chú ý một chút đi, đại tỷ à.”
Tố Diệp vội ôm rịt bụng của mình.
“Còn nữa, thế nào gọi là ‘vẫn thật sự’?” Tưởng Ly dĩ nhiên có thể nghe ra ý tứ đằng sau lời nói của cô ấy.
Tố Diệp cũng không giấu cô: “Bên cạnh Lục Đông Thâm có một người tên là Dương Viễn, anh ta từng điều tra chuyện của cậu.”
Tưởng Ly cắn một miếng táo, đăm chiêu suy nghĩ, lát sau ngước lên nhìn cô ấy. Tố Diệp tiếp tục nói dưới ánh nhìn chăm chú của cô: “Mình đã thừa nhận với anh ta mình quen cậu. Tiểu Hạ, mình biết, tất cả các tư liệu trước đây về cậu đều đã được Đàm Diệu Minh xóa sạch rồi. Cộng thêm việc trước kia cậu rất ít khi lộ mặt, nếu đổi lại là người khác e là có vất vả cả đời cũng không thể tra ra được quá khứ của cậu, nhưng Lục Đông Thâm thì chưa chắc.”
Tưởng Ly cụp mắt xuống, hờ hững ngồi ăn táo, rất lâu sau mới bật ra một câu: “Anh ấy đã biết đến cái tên Hạ Trú.”
“Anh ấy chỉ biết về cái tên này hay đã biết toàn bộ câu chuyện?”
Tưởng Ly ngẫm nghĩ: “Chắc là những thông tin nắm được cũng không quá nhiều, chí ít thì việc mình có nhà ở Bắc Kinh này, anh ấy cũng không rõ. Đến tám, chín phần là anh ấy chỉ biết cái tên đó mà thôi, còn lại khá nhiều chuyện đều dựa vào suy đoán. Dẫu sao thì thế lực của Đàm Diệu Minh cũng không phải dạng vừa, khả năng xóa sạch mọi tài liệu không thể xem thường.”
Tố Diệp lắc đầu: “Mình lại không nghĩ như thế.”
Tưởng Ly không hiểu.
“Cậu cho là Lục Đông Thâm không muốn điều tra hay không điều tra ra được?” Tố Diệp nói: “Tuy rằng mình chưa từng gặp con người Lục Đông Thâm đó, nhưng mình từng gặp em trai của anh ấy, Lục Bắc Thần. Một đứa con sống cách xa cánh cửa Lục Môn mà tư duy vẫn còn tỉ mỉ, chi tiết đến như vậy, thì nói chi tới người con trưởng của Lục Môn như Lục Đông Thâm chứ. Trước kia, Niên Bách Ngạn từng hợp tác làm ăn qua lại với Lục Đông Thâm, là bạn bè có thể trò chuyện được. Anh ấy từng kể về Lục Đông Thâm với mình. Đừng tưởng người đó còn trẻ tuổi, nhưng cực kỳ có đầu óc kinh doanh và thủ đoạn thương trường, tâm tư vô cùng khó đoán. Thế nên giống như ban nãy mình đã nói, nếu Lục Đông Thâm thực tâm muốn điều tra thì nhất định có thể điều tra ra. Đó không phải là một nhân vật tầm thường đâu.”
Tưởng Ly co hai chân lên, giơ cao tay, hột táo trong tay bay một đường cong tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi chuẩn xác vào chiếc thùng rác để trong góc phòng. Sau đó cô hỏi một câu có vẻ tò mò: “Trẻ tuổi? Trẻ đến mức nào?”
Ánh mắt Tố Diệp nhìn theo đường bay của quả táo rồi quay về. Một khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể ném không chệch chút nào, cô nhóc này ba năm nay đến Thương Lăng gia nhập đội bóng rổ đấy à?
“Nghe nói mới chỉ 34 tuổi.”
Tưởng Ly bĩu môi: “Tuổi đó với mình không còn trẻ nữa rồi.”
“Không sai, là lớn hơn cậu không ít tuổi.” Tố Diệp sát lại gần cô, trêu đùa: “Nhưng mà mình không hiểu, vì sao cậu phải lấy tuổi của anh ấy ra so với cậu thế hả?” Dứt lời, cô ấy giơ ngón tay nhẹ nhàng gạt gạt một góc chiếc áo dạ trên sofa lên.
Tố Diệp có ý đùa giỡn nhưng Tưởng Ly cũng không phải tay mơ. Cô giơ tay gạt ngón tay của cô ấy ra khỏi chiếc áo, tiện thể nắm chặt lấy ngón tay Tố Diệp: “Tố cô nương nghĩ quá nhiều rồi. Đối với một người đã gián tiếp hại chết Đàm gia, tâm tư lại còn khó đoán như vậy, mình chưa động dao đã là tử tế lắm rồi.”
Nghe xong câu này, Tố Diệp quả thật sửng sốt. Khoảng thời gian này, cô ấy đang mang thai nên ít khi lên mạng, vì vậy hoàn toàn không hay biết chuyện Đàm Diệu Minh đã qua đời. Cô ấy ít nhiều đã nghe qua về Đàm Diệu Minh, dân anh chị sừng sỏ nổi danh ở đất Thương Lăng, uy phong lừng lẫy, không ngờ lại chết trong tay Lục Đông Thâm?
Tố Diệp nhận ra Tưởng Ly cũng không muốn nhắc nhiều đến chuyện của Đàm Diệu Minh. Nhưng chỉ một câu đơn giản như vậy đã tiết lộ cuộc tranh đấu mưa máu gió tanh giữa Lục Đông Thâm và Đàm Diệu Minh rồi. Có thể ngang nhiên chặt đầu nhân vật “đầu sỏ”, có thể thấy Lục Đông Thâm làm việc dứt khoát và tàn nhẫn đến mức nào. Cô ấy từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Niên Bách Ngạn, có thể dồn người ta vào đường cùng. Nhưng sự tàn nhẫn của Lục Đông Thâm dường như còn hơn Niên Bách Ngạn một bậc, trong lặng lẽ có thể gián tiếp mượn tay người khác diệt trừ phe đối lập mà bản thân vẫn có thể rút lui an toàn.
Thì ra, sở dĩ Tưởng Ly quay trở lại Bắc Kinh là vì Đàm Diệu Minh đã gặp chuyện.
“Thế nên, cậu vốn dĩ không có chỗ trốn. Ba năm rồi, cuối cùng, cậu vẫn phải quay về Bắc Kinh, đối mặt với tất cả.”
Tưởng Ly chỉ nói một câu nhẹ tênh: “Mình cũng không trách cậu tự động nói ra với Dương Viễn đâu.”
Kể từ ngày cô được Đàm Diệu Minh đưa về Thương Lăng, cô đã hiểu sự quý giá của một cuộc sống bình yên. Câu nói của Tố Diệp về ý tứ không khác gì lời của Nhiêu Tôn. Dù cô có không muốn thừa nhận đến đâu, cô vẫn phải hiểu, những tháng ngày bình yên ở đất Thương Lăng rồi cũng sẽ bị phá tan.
Tố Diệp khẽ thở dài.
“Chỉ có điều…” Tưởng Ly hơi ngập ngừng: “Sau khi một Đàm Diệu Minh ra đi, mình rất sợ sẽ lại bị cuốn vào cuộc sống của Lục Đông Thâm.”
“Câu này là sao?”
Tưởng Ly suy nghĩ giây lát, hơi chau mày lại: “Cậu biết cái tên Thai Quốc Cường chứ?”
Tố Diệp gật đầu.
“Có người muốn hại ông ấy.” Tưởng Ly hơi nheo mắt lại, rồi bổ sung một câu: “Nếu mình suy đoán không nhầm, có lẽ là người ở bên cạnh ông ấy.”
Tố Diệp ngạc nhiên: “Lợi dụng mùi hương ư?”
“Đúng vậy.” Tưởng Ly miêu tả lại đại khái những chuyện đã xảy ra với Thai Quốc Cường những ngày ở Thương Lăng, sau đó nói: “Thật ra trên người Thai Quốc Cường có mùi đường cháy rất nhạt, đây là mùi cơ thể đặc trưng của những bệnh nhân mắc tiểu đường. Có kẻ nào đó quanh năm lợi dụng mùi hương trộn lẫn giữa cây móng tay và cỏ Thanh phong để gây ảnh hưởng tới Thai Quốc Cường. Hai loại mùi này nếu dùng riêng biệt thì không có độc tính gì. Nhưng khi phân tách thành phần chất hữu cơ Ki-nôn trong hoa của cây móng tay trộn lẫn cùng thành phần C5H1202 đã phân ly trong rễ của cỏ Thanh phong thì có thể tạo ra một loại mùi mới, rất nhạt, khó mà ngửi thấy, có thể gây nguy hiểm tới các tế bào thần kinh. Sử dụng thường xuyên, dần dần sẽ gây tổn thương cho não bộ, khiến trí tuệ của người bệnh giảm sút một cách rõ rệt, thậm chí nặng hơn có thể trở thành si khờ.”
Trong chuyện Giang sơn đồ lần trước, cô cũng đã lợi dụng mức độ nhạy cảm của Thai Quốc Cường đối với chất gây ảo giác, nhưng những thứ cô thực hiện không làm tổn thương tới tính mạng của ông ấy. Còn kẻ đứng sau lưng ông ấy rõ ràng là muốn lấy mạng.
Tố Diệp nghe xong mà thầm cảm thấy hoảng sợ trong lòng. Cô ấy biết mùi hương có uy lực tổn thương con người trong thinh lặng, nhưng nghe xong vẫn thấy lạnh sống lưng: “Thế nên, cậu vẫn muốn can dự vào giải quyết chuyện này?”
Tưởng Ly thở dài một hơi. Phải, cuối cùng cô vẫn nhúng tay vào. Thế nên sau khi cứu được Thai Quốc Cường tỉnh lại, trong bệnh viện cô mới đưa cho ông ấy một chiếc hộp gấm, nói với ông ấy là một mùi hương cổ, sau khi ra viện mỗi tối châm lên trong vòng một canh giờ. Trên thực tế đó không phải mùi hương cổ nào. Đó là Giáng tiên tử, một thứ có thể khắc chế cây móng tay và cỏ Thanh Phong. Phân tách thành phần tổ hợp Methyl kích thích nhất trong nhụy hoa, chỉ giữ một vài thành phần mùi hương không có tính kích thích khác rồi tổ hợp lại, sau đó nghiền cùng gỗ chìm dưới nước tạo thành mùi hương.
Thế nên, khi mùi hương đó được châm lên, người bình thường sẽ chỉ người thấy mùi gỗ. Nhưng Tưởng Ly đề phòng vạn nhất mới ra lệnh cho Thai Quốc Cường, khi châm hương không được có người ở bên cạnh, hơn nữa sau khi châm xong còn phải mở cửa thêm nửa canh giờ nữa.
Mùi hương đó có thể giữ được mạng sống cho Thai Quốc Cường, nhưng có thể cứu được ông ấy bao lâu thì cô không biết, chỉ e kẻ muốn lấy mạng ông ấy sẽ chưa chịu từ bỏ. Thế nên, cô không trách Tố Diệp đã kể về mình trước mặt Dương Viễn. Một khi cô ra tay cứu Thai Quốc Cường, chắc hẳn thân phận của cô cũng sẽ đến tai kẻ đứng đằng sau kia.
“Cậu nghi ngờ Lục Đông Thâm?” Tố Diệp hỏi.
Tưởng Ly nói: “Có thể là Lục Đông Thâm, cũng có thể là người nhà họ Thai.” Có thể thấu hiểu sâu sắc về mùi hương như vậy, theo như cô biết chỉ có hai người, một là Quý Phi, một là Vệ Bạc Tôn. Hai người này một người làm cho Lục Môn, một người làm cho Trường Thịnh, sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ?
Vì vậy, lúc đó cô chỉ đưa hộp gốm cho một mình Thai Quốc Cường. Nếu người đó là Vệ Bạc Tôn, vậy thì đám con cái của Thai Quốc Cường không đáng tin cậy. Nếu người đó là Quý Phi, vậy thì Lục Đông Thâm không đáng tin cậy.
Cô không tin bất kỳ ai trong số họ cả. Nhưng rõ ràng Lục Đông Thâm đã dấy lên nghi ngờ với sự ngập ngừng của cô khi ở trong bệnh viện. Ánh mắt của người này quá độc, chỉ một chút lơ là sẽ bị anh phát hiện ra.
Mùi hương vốn dĩ rất đơn thuần, nhưng một khí dính líu với lợi ích của loài người, nó sẽ trở nên rất phức tạp, y như nhân tính vậy.
…
Tưởng Ly trở về nhà, ngồi giữa phòng khách rộng lớn, nhìn cả căn nhà xa hoa, sang trọng. Khi mở cánh cửa phòng thay đồ chiếm diện tích gần trăm mét vuông đó ra, từng hàng từng hàng giày dép, túi xách, quần áo, trang sức toàn là đồ giới hạn ngập tràn trước mắt, cô liền nghĩ, ba năm trước rốt cuộc cô đã chịu đựng cuộc sống này như thế nào vậy?
Đang mải nghĩ, thì chuông cửa vang lên.
Tưởng Ly giật mình, chẳng hiểu sao trong lòng lại lan ra một nỗi sợ hãi không tên.
Tiếng chuông dồn dập hết đợt này tới đợt khác, cực kỳ nhẫn nại.
Cuối cùng, cô vẫn đi ra ngoài, mở cửa chính.
Là Nhiêu Tôn, đang dựa bên cạnh cửa, nhìn cô chằm chằm, nửa đùa nửa thật…
~Hết chương 112~
Danh sách chương