Hứa Húc là bị tiếng chim hót vang đánh thức. Mở mắt ra, bên người đã trống không, Bách Đông Thanh đã sớm rời giường đi ra ngoài, chỉ còn lại mùi hương quen thuộc trên người anh tản mát trong không khí.
Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói tiếng cười, hẳn là thôn dân tham gia sửa cầu đã đến bắt đầu làm việc. Hứa Húc ngồi thẳng dậy, mới nhận ra là lưng có hơi đau, cũng không biết là do giường gỗ quá cứng, hay là tối hôm qua vận động quá mức.
Cô cầm lấy cái đồng hồ đeo tay đặt cạnh gối đầu nhìn xem, phát hiện đã hơn chín giờ rồi, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cô vậy mà ngủ thẳng một giấc mười tiếng đồng hồ.
Khoảng thời gian này, bởi vì lo lắng cho Bách Đông Thanh đang bôn ba bên ngoài, mặc dù nằm ngủ trên chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu ở nhà, nhưng vẫn không có được một giấc ngủ ngon. Hôm qua cuối cùng cũng gặp lại nhau, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông xuống.
Chiếc giường gỗ trong căn phòng ký túc xá của ngôi trường tiểu học toạ lạc nơi sơn thôn này tuy có chút đơn sơ, nhưng lại có thể làm cho cô có được cảm giác của một giấc ngủ ngon trọn vẹn.
Tâm trạng của Hứa Húc thoải mái thở ra một hơi sâu, bước xuống giường duỗi thằng cánh tay, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng từ bên ngoài, khuôn mặt của Bách Đông Thanh tuy bị rám nắng nhưng vẫn tuấn tú như trước, cẩn thận bước vào, thấy cô đã tỉnh, mởi đẩy hẳn cánh cửa bước vào, mỉm cười hỏi: “Không ngủ thêm một lát sao? Đang đợi cơm chín sẽ gọi em dậy đấy!”
Hứa Húc cười hỏi: “Tất cả mọi người đã dậy rồi sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Ừ, đều đang bận bịu cả rồi.”
Hứa Húc bĩu môi, giả bộ oán trách: “Vậy mà anh cũng không gọi em dậy, chỉ một mình em là nằm ngủ nướng thật là mất mặt mà!”
Bách Đông Thanh cười: “Em vốn là đang nghỉ phép chạy tới đây, đương nhiên là nên ngủ đến khi tự tỉnh chứ.”
Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Được rồi, có chuyện gì em có thể giúp đỡ không?”
Bách Đông Thanh nói: “Vậy em tranh thủ rửa mặt đi, chúng ta cùng nhau đi hái rau.”
“Không thành vấn đề.”
Hứa Húc thay quần áo, đi theo anh ra ngoài.
Vừa mới đi ra cửa, liền đụng phải Lục Viễn đi ra dưới mái hiên, sau khi nhìn thấy cô, cười lên tiếng chào hỏi, lại thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Hả? À! Tốt lắm.” Hứa Húc nhìn rõ sắc mặt của Lục viễn, tuy rằng anh ta đang cười nhưng trên mặt vẫn có nét nghiêm túc, đột nhiên nghĩ tới chuyện Bách Đông Thanh đã làm tối qua, lỗ tai lập tức đỏ ửng, ấp úng không biết nên nói gì cho phải.
Hai người dù sao cũng gần một tháng không gặp nhau, củi khô gặp lửa nóng, có chút không ngăn cản được. Căn phòng ký túc xá cũ kỹ tường gạch mái ngói thế này, đương nhiên là không thể cách âm quá tốt, cái giường gỗ kia vừa động, liền vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Tối hôm qua cô bảo Bách Đông Thanh nhẹ một chút, thế mà người này lại cứ như mắt điếc tai ngơ, động tĩnh kia ngay cả khi chính cô nghe được thì mặt cũng đỏ tới mang tai.
Mà Lục Viễn cùng Tạ Vũ ở ngay sát vách, không thể nào không nghe thấy.
Bây giờ nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Lục Viễn, cô thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Vả lại tối hôm qua sử dụng hết hai cái áo mưa vay mượn kia, Bách Đông Thanh vẫn còn chưa thoả mãn định đứng dậy đi mượn thêm, cô phải tốn hao bao nhiêu sức lực mới ngăn được anh, không thôi cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Chờ sau khi Lục Viễn đi khỏi, Bách Đông Thanh quay đầu nhìn về phía Hứa Húc đang đứng bên cạnh, thấy hai gò má cô đỏ ửng, vẻ mặt xấu hổ, thì lơ đễnh cười nói: “Lục Viễn và Tạ Vũ đều là người từng trải, có gì đâu mà ngượng ngùng. Anh ở đây lâu như vậy, bọn họ có làm gì anh cũng từng nghe hết rồi!”
Khoé môi Hứa Húc giật một cái, trừng mắt liếc anh: “Da mặt anh dày như vậy từ khi nào thế?”
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Anh đã là người sắp kết hôn rồi, cũng không phải là tấm chiếu mới hay gì nữa.”
Hứa Húc cười gượng ha ha hai tiếng, bực bội đi đến vòi nước bên cạnh rửa mặt.
Dùng nước lạnh tuỳ tiện đánh răng rửa mặt, cũng không còn tức giận nữa, cảm giác thoải mái cầm lấy cái rổ đan bằng tre trúc Bách Đông Thanh đưa cho cô, đi cùng với anh đến vườn rau xanh ngay bên cạnh trường học. Ở nông thôn cái gì cũng có thể thiếu chứ không thiếu đất, một mảnh đất này có rất nhiều luống rau, trồng đầy các loại rau sống.
Hứa Húc tò mò hòi: “Trường học này chỉ có hai người là thầy Lục và Tạ Vũ thôi à? Sao lại làm nhiều món ăn như vậy? Ăn có hết không?”
Bách Đông Thanh cười: “Đây cũng không phải là chỉ có hai người bọn họ ăn, mười mấy đứa trẻ học trong trường cũng phải ăn đấy! Có chút xíu đó thôi chỉ sợ còn không đủ, mỗi tuần anh đều phải đi lên huyện mua thêm lương thực.”
Hứa Húc cười: “Bọn họ cũng lãng mạn thật đấy, một đôi vợ chồng ở nơi này dạy học lâu như vậy.”
Bách Đông Thanh nói: “Chỉ là không có giáo viên chịu ở lại, nhưng mà đường xá ở đây đã xây xong rồi, cầu cũng rất nhanh sẽ làm xong, học kỳ sau sẽ có giáo viên được điều tới, nếu bọn họ muốn thì cũng có thể trở về.”
Hứa Húc hé miệng cười cười: “Anh nói xem thỉnh thoảng chúng ta cũng đến đây hỗ trợ dạy học vài tháng? Hoàn cảnh ở nông thôn rất tốt không khí trong lành, em cảm thấy rất có ý nghĩa.”
Bách Đông Thanh hái được một nắm đậu que đặt vào trong giỏ của cô, anh liếc nhìn cô một cái rồi cười nói: “Hỗ trợ dạy học nghe qua thì rất đẹp đẽ, nhưng mà để em ở đây dầm mưa dãi nắng vài ngày chắc chắn em sẽ không chịu nổi, không cần nói gì nhiều, ngay cả chuyện không bắt được mạng Internet thôi là em sẽ không chịu được rồi.”
Hứa Húc nhíu nhíu mày: “Anh đừng có coi thường em, chỉ cần có anh ở bên cạnh em, chắc chắn em sẽ chịu được.”
“Thật sao?” Bách Đông Thanh chỉ về phía một lá cỏ ở trước mặt, “Vậy em nhìn thử xem!”
Hứa Húc nhìn theo hướng anh chỉ, thấy được một con sâu róm đen sì, bị doạ sợ hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy trốn đằng sau lưng anh.
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Không khí ở nông thôn đúng là tươi mát thật, nhưng côn trùng sâu bọ nho nhỏ cũng rất nhiều. Đến mua hè, bọn chúng còn có thể chui vào phòng nữa!”
Hứa Húc run rẩy trốn sau lưng anh: “Vậy chuyện kia … Vẫn nên suy nghĩ thêm chút đi!”
Bách Đông Thanh bật cười, kéo cô đi vòng qua con sâu róm đi về phía trước, vừa hái rau vừa nói: “Anh biết em vẫn muốn làm chút chuyện giúp đỡ người khác, nhưng mà chúng ta làm tốt công việc chính mình nên làm, thì đã rất có ý nghĩa rồi.”
Hứa Húc cười: “Vậy thì, giống như anh tố cáo Lâm thị ấy hả?” Vừa nói vừa nghiêm mặt, “Chỉ là em muốn nói, sau này không nên làm ra mấy chuyện như vậy nữa, điều tra tội phạm là chuyện của cơ quan tư pháp, anh chỉ là một luật sư thì duỗi dài tay dài chân làm gì chứ?”
Bách Đông Thanh nói: “Anh cũng không hề dựa dẫm vào thân phận luật sư. Lúc làm chuyện này, anh chỉ là một công dân tuân thủ pháp luật mà thôi. Thật ra nếu như lần này cẩn thận không để lọt tin tức ra ngoài, thì cũng sẽ không có ai biết anh đã làm những gì.”
“Anh không biết trên đời này không có bức tường nào không lọt gió sao!” Hứa Húc tức giận nói: “Dù sao em cũng không cho phéo anh làm mấy chuyện như vậy nữa, luật sư biện hộ vốn dĩ rất dễ bị trả thủ, anh lại tuỳ tiện động vào chén cơm của người khác, sớm muộn gì cũng gặp nguy hiểm.” Khựng lại một chút, lại nói, “Nếu thật sự phải làm mấy chuyện thế này nữa, nhất định phải bàn bạc với em, em có người chống lưng, so với anh đơn thương độc mã đấu đá thì an toàn hơn nhiều.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Anh đồng ý với em.”
Lúc này Hứa Húc mới nhẹ nhõm nở nụ cười: “Như vậy còn tạm được.”
Bách Đông Thanh cũng cười, cúi đầu nhìn giỏ rau trong tay cô một chút, thấy đã hơn nửa giỏ, thì kéo tay của cô: “Đi thôi! Nhanh về thôi, chắc là Mạc Vĩ đang đợi rau để nấu thức ăn rồi!”
Hứa Húc vừa đi vừa ngắm nhìn bốn phía, có chút cảm thán nói: “Mặc dù em rất sợ côn trùng, nhưng mà cuộc sống điền viên quả thực không tệ, khó trách Tạ Vụ có thể tiếp tục ở bên thầy Lục ở lại nơi chốn này.”
Bách Đông Thanh nói: “Nếu như em thích, sau này chúng ta mua một căn nhà có vườn lớn ở vùng ngoại thành, ngày nghỉ cuối tuần có thể hưởng thụ cuộc sống điền viên.”
Hứa Húc gật đầu: “Ý kiến này cũng không tệ.” Sau đó vừa cười vừa nói, “Vậy thì chúng ta trở về cố gắng kiếm tiền.”
Thật ra muốn có được căn nhà như anh nói đối với cô thật sự rất dễ dàng, chỉ cần nói một câu với cha mẹ mà thôi. Nhưng cô biết, anh chắc chắn càng muốn tự tay mình kiếm được hơn.
Bách Đông Thanh cười: “Được, cố gắng kiếm tiền.”
Trở lại phòng bếp, Mạc Vĩ quả thực đang chờ rau bỏ vào nồi, nhận lấy giỏ rau rồi lại nhanh nhẹn phân loại rau xanh đâu ra đấy, hết chọn đậu que rồi rửa sạch rau xanh, mặc dù chân không tiện, nhưng mà hai tay lại nhanh nhẹn vô cùng, làm cho Hứa Húc trợn mắt há mồm mà nhìn. Sau khi cô bước vào bếp, thì anh ta đã bắt đầu rầm rầm xào nấu.
“Không nhìn ra, anh còn có ngón nghề này nha?”
Mạc Vĩ có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng chỉ biết làm vài món thôi.”
“Nấu ăn cũng là một môn nghệ thuật đấy chứ! Tôi ngay cả trứng ốp la cũng không chiên được đàng hoàng. Tôi thấy sau khi anh trở về có thể mở tiệm cơm được đấy, sau này tôi và Đông Thanh sẽ thường xuyên tới ủng hộ anh.”
Mạc Vĩ nói: “Tối hôm qua tôi cũng đã bàn bạc với Trình kiểm, đợi sau khi bản án của em gái tôi kết thúc hoàn toàn, tôi sẽ mở một quán cơm nhỏ.”
Trình Phóng đang ngồi trước bếp lò nhóm lửa, bị khói hun đến chảy nước mắt: “Khoan hãy nói đây đúng là việc cần tay nghề cao. Không nói đâu xa, chỉ việc nhóm lửa này thôi anh làm nửa ngày cũng không xong, Mạc Vĩ chưa đến nửa phút đã làm xong rồi, anh ta còn chưa từng đụng qua củi lửa nữa đấy!”
Mạc Vĩ cười: “Tôi cũng mất mấy ngày mới học được, vẫn là luật sư Bách lợi hại, cái gì cũng biết làm, gánh nước chẻ củi không cần nói tới, bàn ghế học sinh bị hỏng, anh ấy không nói hai lời cũng có thể sửa xong.”
Trình Phóng lau khuôn mặt bị khói hun đen thui, ngầng đầu nhìn về phía Bách Đông Thanh đang đứng bên ngoài bếp lò: “Lão Tam làm việc đương nhiên là không thể chê rồi, lúc trước khi còn đi học, việc trong phòng ký túc xá của chúng ta trên cơ bản đều bị cậu ấy bao hết.”
Bách Đông Thanh nghe vậy chỉ cười, Hứa Húc lại có chút phẫn nộ nói: “Anh còn không biết xấu hổ nhắc lại nữa à, năm đó tôi thấy ba người các anh có chút ăn hiếp người khác đấy.”
“Không phải chứ? Lúc đó chúng ta vui vẻ lắm mà! Sao lại thành ăn hiếp người khác chứ?” Vẻ mặt Trình Phóng vô tội, nói xong đột nhiên lại trở nên trầm mặc, chắc là đang nhớ tới khoảng thời gian chung đụng ở ký túc xá kia.
Lúc đó quả thực không cảm thấy gì, nhưng bây bây giờ ngẫm lại hình như đúng là có ý như vậy thật. Không đến mức hiếp đáp người khác, chỉ là quy chụp mọi thứ như một lẽ đương nhiên, đến mức sau khi biết được Bách Đông Thanh ở bên cạnh Hứa Húc, còn có cảm giác như bị nhục nhã. Bởi vì đương nhiên cảm thấy ai ở bên cạnh cô cũng được, chỉ có Bách Đông Thanh là không được.
Thế nhưng vì sao lại không được? Ngoại trừ việ biết anh ta gặp chuyện gì bên ngoài, thì có lẽ là vì nguyên nhân này. Từ trước đến giờ anh ta không hề nghĩ tới cách thức chung đụng lúc học đại học có gì không đúng, thậm chí còn cảm thấy bản thân đối với Bách Đông Thanh rất tốt, có khó khăn gì đều giúp đỡ anh. Cho tới bây giờ mới ý thức được, lúc ấy anh ta không hề đặt Bách Đông Thanh ở một vị trí ngang hàng với mình, không tự giác cao cao tại thượng bố thí sự giúp đỡ đối với sự tốt bụng của anh. Bách Đông Thanh là người thông minh, anh không thể nào không ý thức được điểm này, nhưng rốt cuộc anh vẫn luôn đối xử với bọn họ bằng thái độ tử tể nhất.
Mà sau đó chính bản thân anh ta trở nên nghèo túng, lúc lăn lộn ở bên ngoài khổ sở không chịu nổi, Bách Đông Thanh từ trước đến giờ không hề vì việc thân phân thay đổi vị trí thay đổi mà tỏ thái độ. Cho dù là lúc anh giúp đỡ cho anh ta mượn tiền, cũng chưa từng biểu hiện ra bất kỳ ý tứ gì là bố thí, chỉ làm cho người khác đơn giản cảm giác được là bạn bè giúp đỡ nhau mà thôi.
Nếu như không phải Hứa Húc vừa nói như vậy, có lẽ anh ta sẽ mãi mãi không thể nào ý thức được.
Trình Phóng có chút mất tự nhiên cười cười: “Lúc còn đi học vẫn luôn là cậu giúp đỡ bọn này. Tất cả bọn tớ đều cảm thấy đỏ là việc được nhiên, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tớ cảm thấy vẫn nên nói với cậu một tiếng cám ơn!”
Bên ngoài loáng thoáng vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói tiếng cười, hẳn là thôn dân tham gia sửa cầu đã đến bắt đầu làm việc. Hứa Húc ngồi thẳng dậy, mới nhận ra là lưng có hơi đau, cũng không biết là do giường gỗ quá cứng, hay là tối hôm qua vận động quá mức.
Cô cầm lấy cái đồng hồ đeo tay đặt cạnh gối đầu nhìn xem, phát hiện đã hơn chín giờ rồi, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cô vậy mà ngủ thẳng một giấc mười tiếng đồng hồ.
Khoảng thời gian này, bởi vì lo lắng cho Bách Đông Thanh đang bôn ba bên ngoài, mặc dù nằm ngủ trên chiếc giường lớn thoải mái dễ chịu ở nhà, nhưng vẫn không có được một giấc ngủ ngon. Hôm qua cuối cùng cũng gặp lại nhau, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng có thể buông xuống.
Chiếc giường gỗ trong căn phòng ký túc xá của ngôi trường tiểu học toạ lạc nơi sơn thôn này tuy có chút đơn sơ, nhưng lại có thể làm cho cô có được cảm giác của một giấc ngủ ngon trọn vẹn.
Tâm trạng của Hứa Húc thoải mái thở ra một hơi sâu, bước xuống giường duỗi thằng cánh tay, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng từ bên ngoài, khuôn mặt của Bách Đông Thanh tuy bị rám nắng nhưng vẫn tuấn tú như trước, cẩn thận bước vào, thấy cô đã tỉnh, mởi đẩy hẳn cánh cửa bước vào, mỉm cười hỏi: “Không ngủ thêm một lát sao? Đang đợi cơm chín sẽ gọi em dậy đấy!”
Hứa Húc cười hỏi: “Tất cả mọi người đã dậy rồi sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Ừ, đều đang bận bịu cả rồi.”
Hứa Húc bĩu môi, giả bộ oán trách: “Vậy mà anh cũng không gọi em dậy, chỉ một mình em là nằm ngủ nướng thật là mất mặt mà!”
Bách Đông Thanh cười: “Em vốn là đang nghỉ phép chạy tới đây, đương nhiên là nên ngủ đến khi tự tỉnh chứ.”
Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Được rồi, có chuyện gì em có thể giúp đỡ không?”
Bách Đông Thanh nói: “Vậy em tranh thủ rửa mặt đi, chúng ta cùng nhau đi hái rau.”
“Không thành vấn đề.”
Hứa Húc thay quần áo, đi theo anh ra ngoài.
Vừa mới đi ra cửa, liền đụng phải Lục Viễn đi ra dưới mái hiên, sau khi nhìn thấy cô, cười lên tiếng chào hỏi, lại thuận miệng hỏi: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Hả? À! Tốt lắm.” Hứa Húc nhìn rõ sắc mặt của Lục viễn, tuy rằng anh ta đang cười nhưng trên mặt vẫn có nét nghiêm túc, đột nhiên nghĩ tới chuyện Bách Đông Thanh đã làm tối qua, lỗ tai lập tức đỏ ửng, ấp úng không biết nên nói gì cho phải.
Hai người dù sao cũng gần một tháng không gặp nhau, củi khô gặp lửa nóng, có chút không ngăn cản được. Căn phòng ký túc xá cũ kỹ tường gạch mái ngói thế này, đương nhiên là không thể cách âm quá tốt, cái giường gỗ kia vừa động, liền vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt. Tối hôm qua cô bảo Bách Đông Thanh nhẹ một chút, thế mà người này lại cứ như mắt điếc tai ngơ, động tĩnh kia ngay cả khi chính cô nghe được thì mặt cũng đỏ tới mang tai.
Mà Lục Viễn cùng Tạ Vũ ở ngay sát vách, không thể nào không nghe thấy.
Bây giờ nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Lục Viễn, cô thật hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Vả lại tối hôm qua sử dụng hết hai cái áo mưa vay mượn kia, Bách Đông Thanh vẫn còn chưa thoả mãn định đứng dậy đi mượn thêm, cô phải tốn hao bao nhiêu sức lực mới ngăn được anh, không thôi cô không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Chờ sau khi Lục Viễn đi khỏi, Bách Đông Thanh quay đầu nhìn về phía Hứa Húc đang đứng bên cạnh, thấy hai gò má cô đỏ ửng, vẻ mặt xấu hổ, thì lơ đễnh cười nói: “Lục Viễn và Tạ Vũ đều là người từng trải, có gì đâu mà ngượng ngùng. Anh ở đây lâu như vậy, bọn họ có làm gì anh cũng từng nghe hết rồi!”
Khoé môi Hứa Húc giật một cái, trừng mắt liếc anh: “Da mặt anh dày như vậy từ khi nào thế?”
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Anh đã là người sắp kết hôn rồi, cũng không phải là tấm chiếu mới hay gì nữa.”
Hứa Húc cười gượng ha ha hai tiếng, bực bội đi đến vòi nước bên cạnh rửa mặt.
Dùng nước lạnh tuỳ tiện đánh răng rửa mặt, cũng không còn tức giận nữa, cảm giác thoải mái cầm lấy cái rổ đan bằng tre trúc Bách Đông Thanh đưa cho cô, đi cùng với anh đến vườn rau xanh ngay bên cạnh trường học. Ở nông thôn cái gì cũng có thể thiếu chứ không thiếu đất, một mảnh đất này có rất nhiều luống rau, trồng đầy các loại rau sống.
Hứa Húc tò mò hòi: “Trường học này chỉ có hai người là thầy Lục và Tạ Vũ thôi à? Sao lại làm nhiều món ăn như vậy? Ăn có hết không?”
Bách Đông Thanh cười: “Đây cũng không phải là chỉ có hai người bọn họ ăn, mười mấy đứa trẻ học trong trường cũng phải ăn đấy! Có chút xíu đó thôi chỉ sợ còn không đủ, mỗi tuần anh đều phải đi lên huyện mua thêm lương thực.”
Hứa Húc cười: “Bọn họ cũng lãng mạn thật đấy, một đôi vợ chồng ở nơi này dạy học lâu như vậy.”
Bách Đông Thanh nói: “Chỉ là không có giáo viên chịu ở lại, nhưng mà đường xá ở đây đã xây xong rồi, cầu cũng rất nhanh sẽ làm xong, học kỳ sau sẽ có giáo viên được điều tới, nếu bọn họ muốn thì cũng có thể trở về.”
Hứa Húc hé miệng cười cười: “Anh nói xem thỉnh thoảng chúng ta cũng đến đây hỗ trợ dạy học vài tháng? Hoàn cảnh ở nông thôn rất tốt không khí trong lành, em cảm thấy rất có ý nghĩa.”
Bách Đông Thanh hái được một nắm đậu que đặt vào trong giỏ của cô, anh liếc nhìn cô một cái rồi cười nói: “Hỗ trợ dạy học nghe qua thì rất đẹp đẽ, nhưng mà để em ở đây dầm mưa dãi nắng vài ngày chắc chắn em sẽ không chịu nổi, không cần nói gì nhiều, ngay cả chuyện không bắt được mạng Internet thôi là em sẽ không chịu được rồi.”
Hứa Húc nhíu nhíu mày: “Anh đừng có coi thường em, chỉ cần có anh ở bên cạnh em, chắc chắn em sẽ chịu được.”
“Thật sao?” Bách Đông Thanh chỉ về phía một lá cỏ ở trước mặt, “Vậy em nhìn thử xem!”
Hứa Húc nhìn theo hướng anh chỉ, thấy được một con sâu róm đen sì, bị doạ sợ hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy trốn đằng sau lưng anh.
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Không khí ở nông thôn đúng là tươi mát thật, nhưng côn trùng sâu bọ nho nhỏ cũng rất nhiều. Đến mua hè, bọn chúng còn có thể chui vào phòng nữa!”
Hứa Húc run rẩy trốn sau lưng anh: “Vậy chuyện kia … Vẫn nên suy nghĩ thêm chút đi!”
Bách Đông Thanh bật cười, kéo cô đi vòng qua con sâu róm đi về phía trước, vừa hái rau vừa nói: “Anh biết em vẫn muốn làm chút chuyện giúp đỡ người khác, nhưng mà chúng ta làm tốt công việc chính mình nên làm, thì đã rất có ý nghĩa rồi.”
Hứa Húc cười: “Vậy thì, giống như anh tố cáo Lâm thị ấy hả?” Vừa nói vừa nghiêm mặt, “Chỉ là em muốn nói, sau này không nên làm ra mấy chuyện như vậy nữa, điều tra tội phạm là chuyện của cơ quan tư pháp, anh chỉ là một luật sư thì duỗi dài tay dài chân làm gì chứ?”
Bách Đông Thanh nói: “Anh cũng không hề dựa dẫm vào thân phận luật sư. Lúc làm chuyện này, anh chỉ là một công dân tuân thủ pháp luật mà thôi. Thật ra nếu như lần này cẩn thận không để lọt tin tức ra ngoài, thì cũng sẽ không có ai biết anh đã làm những gì.”
“Anh không biết trên đời này không có bức tường nào không lọt gió sao!” Hứa Húc tức giận nói: “Dù sao em cũng không cho phéo anh làm mấy chuyện như vậy nữa, luật sư biện hộ vốn dĩ rất dễ bị trả thủ, anh lại tuỳ tiện động vào chén cơm của người khác, sớm muộn gì cũng gặp nguy hiểm.” Khựng lại một chút, lại nói, “Nếu thật sự phải làm mấy chuyện thế này nữa, nhất định phải bàn bạc với em, em có người chống lưng, so với anh đơn thương độc mã đấu đá thì an toàn hơn nhiều.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Anh đồng ý với em.”
Lúc này Hứa Húc mới nhẹ nhõm nở nụ cười: “Như vậy còn tạm được.”
Bách Đông Thanh cũng cười, cúi đầu nhìn giỏ rau trong tay cô một chút, thấy đã hơn nửa giỏ, thì kéo tay của cô: “Đi thôi! Nhanh về thôi, chắc là Mạc Vĩ đang đợi rau để nấu thức ăn rồi!”
Hứa Húc vừa đi vừa ngắm nhìn bốn phía, có chút cảm thán nói: “Mặc dù em rất sợ côn trùng, nhưng mà cuộc sống điền viên quả thực không tệ, khó trách Tạ Vụ có thể tiếp tục ở bên thầy Lục ở lại nơi chốn này.”
Bách Đông Thanh nói: “Nếu như em thích, sau này chúng ta mua một căn nhà có vườn lớn ở vùng ngoại thành, ngày nghỉ cuối tuần có thể hưởng thụ cuộc sống điền viên.”
Hứa Húc gật đầu: “Ý kiến này cũng không tệ.” Sau đó vừa cười vừa nói, “Vậy thì chúng ta trở về cố gắng kiếm tiền.”
Thật ra muốn có được căn nhà như anh nói đối với cô thật sự rất dễ dàng, chỉ cần nói một câu với cha mẹ mà thôi. Nhưng cô biết, anh chắc chắn càng muốn tự tay mình kiếm được hơn.
Bách Đông Thanh cười: “Được, cố gắng kiếm tiền.”
Trở lại phòng bếp, Mạc Vĩ quả thực đang chờ rau bỏ vào nồi, nhận lấy giỏ rau rồi lại nhanh nhẹn phân loại rau xanh đâu ra đấy, hết chọn đậu que rồi rửa sạch rau xanh, mặc dù chân không tiện, nhưng mà hai tay lại nhanh nhẹn vô cùng, làm cho Hứa Húc trợn mắt há mồm mà nhìn. Sau khi cô bước vào bếp, thì anh ta đã bắt đầu rầm rầm xào nấu.
“Không nhìn ra, anh còn có ngón nghề này nha?”
Mạc Vĩ có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng chỉ biết làm vài món thôi.”
“Nấu ăn cũng là một môn nghệ thuật đấy chứ! Tôi ngay cả trứng ốp la cũng không chiên được đàng hoàng. Tôi thấy sau khi anh trở về có thể mở tiệm cơm được đấy, sau này tôi và Đông Thanh sẽ thường xuyên tới ủng hộ anh.”
Mạc Vĩ nói: “Tối hôm qua tôi cũng đã bàn bạc với Trình kiểm, đợi sau khi bản án của em gái tôi kết thúc hoàn toàn, tôi sẽ mở một quán cơm nhỏ.”
Trình Phóng đang ngồi trước bếp lò nhóm lửa, bị khói hun đến chảy nước mắt: “Khoan hãy nói đây đúng là việc cần tay nghề cao. Không nói đâu xa, chỉ việc nhóm lửa này thôi anh làm nửa ngày cũng không xong, Mạc Vĩ chưa đến nửa phút đã làm xong rồi, anh ta còn chưa từng đụng qua củi lửa nữa đấy!”
Mạc Vĩ cười: “Tôi cũng mất mấy ngày mới học được, vẫn là luật sư Bách lợi hại, cái gì cũng biết làm, gánh nước chẻ củi không cần nói tới, bàn ghế học sinh bị hỏng, anh ấy không nói hai lời cũng có thể sửa xong.”
Trình Phóng lau khuôn mặt bị khói hun đen thui, ngầng đầu nhìn về phía Bách Đông Thanh đang đứng bên ngoài bếp lò: “Lão Tam làm việc đương nhiên là không thể chê rồi, lúc trước khi còn đi học, việc trong phòng ký túc xá của chúng ta trên cơ bản đều bị cậu ấy bao hết.”
Bách Đông Thanh nghe vậy chỉ cười, Hứa Húc lại có chút phẫn nộ nói: “Anh còn không biết xấu hổ nhắc lại nữa à, năm đó tôi thấy ba người các anh có chút ăn hiếp người khác đấy.”
“Không phải chứ? Lúc đó chúng ta vui vẻ lắm mà! Sao lại thành ăn hiếp người khác chứ?” Vẻ mặt Trình Phóng vô tội, nói xong đột nhiên lại trở nên trầm mặc, chắc là đang nhớ tới khoảng thời gian chung đụng ở ký túc xá kia.
Lúc đó quả thực không cảm thấy gì, nhưng bây bây giờ ngẫm lại hình như đúng là có ý như vậy thật. Không đến mức hiếp đáp người khác, chỉ là quy chụp mọi thứ như một lẽ đương nhiên, đến mức sau khi biết được Bách Đông Thanh ở bên cạnh Hứa Húc, còn có cảm giác như bị nhục nhã. Bởi vì đương nhiên cảm thấy ai ở bên cạnh cô cũng được, chỉ có Bách Đông Thanh là không được.
Thế nhưng vì sao lại không được? Ngoại trừ việ biết anh ta gặp chuyện gì bên ngoài, thì có lẽ là vì nguyên nhân này. Từ trước đến giờ anh ta không hề nghĩ tới cách thức chung đụng lúc học đại học có gì không đúng, thậm chí còn cảm thấy bản thân đối với Bách Đông Thanh rất tốt, có khó khăn gì đều giúp đỡ anh. Cho tới bây giờ mới ý thức được, lúc ấy anh ta không hề đặt Bách Đông Thanh ở một vị trí ngang hàng với mình, không tự giác cao cao tại thượng bố thí sự giúp đỡ đối với sự tốt bụng của anh. Bách Đông Thanh là người thông minh, anh không thể nào không ý thức được điểm này, nhưng rốt cuộc anh vẫn luôn đối xử với bọn họ bằng thái độ tử tể nhất.
Mà sau đó chính bản thân anh ta trở nên nghèo túng, lúc lăn lộn ở bên ngoài khổ sở không chịu nổi, Bách Đông Thanh từ trước đến giờ không hề vì việc thân phân thay đổi vị trí thay đổi mà tỏ thái độ. Cho dù là lúc anh giúp đỡ cho anh ta mượn tiền, cũng chưa từng biểu hiện ra bất kỳ ý tứ gì là bố thí, chỉ làm cho người khác đơn giản cảm giác được là bạn bè giúp đỡ nhau mà thôi.
Nếu như không phải Hứa Húc vừa nói như vậy, có lẽ anh ta sẽ mãi mãi không thể nào ý thức được.
Trình Phóng có chút mất tự nhiên cười cười: “Lúc còn đi học vẫn luôn là cậu giúp đỡ bọn này. Tất cả bọn tớ đều cảm thấy đỏ là việc được nhiên, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tớ cảm thấy vẫn nên nói với cậu một tiếng cám ơn!”
Danh sách chương