Vào lúc ánh chiều tà thấp thoáng dưới chân trời, sơn thôn nhuốm một màu mực dày khi cuối thu, yên tĩnh bình lặng, ở nơi đây thời gian dường như đã có thể trôi chậm lại.
Lục Viễn và Tạ Vũ đang chuẩn bị màn hình máy chiếu, vài công nhân tham gia sửa cầu thì nhàn tàn ngồi cùng nhau, uống trà nói chuyện phiếm, đợi phim bắt đầu chiếu.
Những công nhân này đều là dân làng ở mấy thôn gần đây, chưa chắc có nhiều hứng thú với phim ảnh, cùng lắm chỉ là tham gia náo nhiệt mà thôi, cho nên Lục Viễn chọn chiếu bộ phim hành động hài.
Không hề giống với những rạp chiếu phim trong thành phố lúc xem phim phải yêu cầu sự im lặng, bộ phim được chiếu trên màn hình lớn, mọi người ngồi vây quanh vừa xem phim vừa nói chuyện. Nói là đang xem phim, chi bằng nói là đang trải nghiệm cuộc sống ban đêm nơi thôn dã thì đúng hơn, đêm tối cũng không kéo dài khoảng cách giữa người với người, mà còn rút ngắn lại.
Xung quanh là đồng ruộng núi rừng yên tĩnh, nước sông róc rách, ếch kêu trùng gọi, trên bài đất trống tiếng cười nói vang vọng vô cùng rõ ràng.
Hứa Húc quen nếp sống nơi thành thị, cảm giác này đối với cô thật mới lạ và tươi đẹp, cũng không biết là vì những tiếng cười nói chất phác từ những người xung quanh, hay là vì có Bách Đông Thanh ở bên cạnh, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí cảm nhận được một hương vị lãng mạn.
Xem xong một bộ phim, thật ra mọi người cũng không quá để ý rốt cuộc bộ phim nói về cái gì, chỉ là hai tiếng đồng hồ trôi qua đủ để người ta cảm thấy vui vẻ.
Lúc Lục Viễn đi dọn dẹp máy chiếu, Bách Đông Thanh đang ngồi bên cạnh Hứa Húc đột nhiên đứng lên, có chút mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai, nói: “Tôi có chút chuyện muốn tuyên bố, xin mọi người làm chứng giúp tôi.”
Lục Viễn hiểu ý, cười cười chỉnh máy tính phát ra chút âm nhạc thư giãn lãng mạn, lại chỉnh ánh đèn máy chiếu sáng lên một chút.
Bách Đông Thanh tiếp tục nói: “Hôm nay bạn gái tôi đến đón, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có chuyện này tôi đã muốn làm từ lâu, nhưng trời xui đất khiến làm sao vẫn không thể hoàn thành, hôm nay ở nơi này, thiên thời địa lợi nhân hoà, hẳn là sẽ không có chuyện gì bất ngờ ngăn cản, cho nên tôi không muốn đợi thêm nữa.”
Hứa Húc ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn vàng trong đêm tối, gương mặt của anh có hơi ửng đỏ, khoé mắt đuôi mày đều ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, chính là bộ dáng dịu dàng mà chính mình đã rất quen thuộc. Cô đương nhiên đoán được anh muốn làm gì.
Hôm nay khi vừa tới nơi này cô đã vô tình mà hữu ý đề cập đến chuyện kết hôn, vốn tưởng rằng chuyện cầu hôn này sẽ không còn nữa, không ngờ anh vẫn còn rất cố chấp hoàn thành nghi thức này.
Cô cong môi cười nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Bách Đông Thanh cúi đầu nhìn về phía cô, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một bó hoa, à, một túm hoa cúc dại.
Hứa Húc: “…”
Chỉ thấy anh nửa quỳ trước gót chân cô, giơ ra đoá hoa cúc đại, từ trong túi quần lấy ra một hộp nhẫn nho nhỏ, mở ra, đưa lên trước mắt cô: “Mặc dù anh biết chúng ta nhất định sẽ kết hôn, nhưng vẫn muốn nghiêm túc hỏi cưới em một lần, bởi vì muốn em biết được, anh muốn kết hôn với em không phải là vấn đề năm tháng, nước chảy thành sông, mà là thật lòng muốn cùng em xây dựng một gia đình, chia sẻ cuộc sống sau này với nhau, trở thành một nửa không thể thiếu của đối phương. Mà trên tất cả chỉ có một nguyên nhân, chính là anh yêu em.”
Anh mặc dù đã làm luật sư nhiều năm như vậy rồi, nhưng trên thực tế vẫn không quá giỏi ăn nói, càng không có cái gọi là dỗ ngon dỗ ngọt, thế nhưng trong tình cảm vẫn là một người thật lòng thật dạ.
Lúc này cầu hôn trịnh trọng như vậy, cho dù đã cùng chung chăn gối mấy năm, dưới ánh mắt chứng kiến của hơn mười người chung quanh, Hứa Húc vẫn ngượng ngùng đến mức lỗ tai cũng nóng đỏ cả lên.
Đương nhiên nhiều hơn vẫn là cảm động.
Những thôn dân bên cạnh vẫn rất lạ lẫm với nghi thức mưu cầu danh lợi của những người trong thành phố, nhưng được chứng kiến cảnh tượng như vậy, cũng không tự chủ được vỗ tay cười nhẹ.
Bách Đông Thanh khựng lại một chút, trên mặt càng đỏ hơn, tiếp tục nói: “Hứa Húc, gả cho anh được không?”
Hứa Húc cong khoé môi, nhận lấy đoá hoa cúc dại, đưa tay đến trước mặt anh, gật gật đầu.
Mặc dù biết rằng sẽ không bị từ chối, nhưng Bách Đông Thanh vẫn rất vui mừng, bàn tay run run đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Tạ Vũ đứng một bên xem náo nhiệt cười to: “Hứa Húc, sao cô lại có thể dễ dãi với Bách Đông Thanh như vậy chứ? Ít nhất cũng phải để anh ấy làm ba bốn lần, mới có thể biểu đạt được thành ý chứ! Cô không biết đấy chứ, đàn ông đều là động vật cảm tính, dễ dàng đạt được thì sẽ không biết quý trọng đâu!”
Hứa Húc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh lấp lánh dưới bóng đêm, ngây ngô cười một chút, trả lời: “Mặc dù cô nói cũng đúng đấy, nhưng mà tôi không nỡ đâu!”
Lục Viễn liếc mắt nhìn vợ mình đứng bên cạnh: “Em không thể đừng phá hỏng bầu không khí được à?”
Tạ Vũ xem thường: “Em đây là đang khuấy động bầu không khí mà!” Vừa nói vừa cười hì hì, “Chúc mừng hai người sắp bước vào mộ phần của tình yêu.”
Lục Viễn cười không nổi, nhưng vẫn cố nói: “Chúc mừng!”
Bách Đông Thanh bị chọc cười, nắm lấy tay Hứa Húc, hai mắt sáng rực nhìn cô.
“Anh mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lắm.” Hứa Húc kéo anh một cái.
Lục Viễn tắt nhạc, vỗ vỗ tay: “Mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục, tranh thủ thời gian sửa xong cây cầu trong tuần này.”
Đám người đứng dậy tự đem ghế ngồi của mình đặt vào chỗ cũ trong phòng học.
Trình Phóng ngáp một cái to, cầm lấy cái ghế mình đang ngồi, cười nói: “Lão Tam, cậu thật sự là quá độc ác mà, không đợi tớ đi rồi mới cầu hôn được sao? Không cần cơm chó đầy miệng tớ như vậy đâu.”
Bách Đông Thanh mím mím môi, thẳng thắn bình tĩnh nhìn về phía anh ta: “Tớ không trông mong có được lời chúc phúc của cậu, nhưng vẫn hi vọng cậu có thể từ bỏ hoàn toàn triệt để, không nên để chính bản thân mình cũng không vượt qua nổi.”
Trình Phóng nhìn anh một chút, lại nhìn về phía Hứa Húc đang đắm chìm trong vui sướng vì nhận được lời cầu hôn, tự giễu cong môi cười một tiếng, cảm thán nói: “Không sai, tớ chính là ngay cả bản thân mình cũng không vượt qua được, sáu năm nay tớ vẫn luôn sống trong quá khức, mà những người bên cạnh không biết đã đi về phía trước bao xa rồi.” Anh ta chỉ chỉ ngôi sao trên trời, “Không phải có câu thơ đó sao? Bạn bởi vì bỏ lỡ mặt trời mà khóc thút thít, vậy nên cũng đã lỡ hẹn với những vì sao.”
Hứa Húc ôm bó hoa cúc dại cười khẽ: “Đúng đấy! Anh nhanh đi xem ngôi sao của anh đi!”
Trình Phóng nhún nhún vai, nói với Mạc Vĩ đang đứng bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta về nghỉ trước đi, sáng mai xuất phát sớm một chút.”
Mạc Vĩ gật đầu, đuổi theo anh ta.
Trên sân thể dục rất nhanh đã được dọn dẹp xong, đám người tụm năm tụm ba tản đi, chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, gió đêm nhè nhẹ thổi tới, mang theo một chút hơi lạnh mát mẻ. Bách Đông Thanh nắm tay Hứa Húc đi về phía trước: “Chúng ta đi dạo một chút rồi lại về ký túc xá.”
Hứa Húc cười liếc anh một cái, thấy đôi mắt anh sáng ngời, cười nói: “Vui vẻ như vậy à?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Sắp có vợ rồi, đương nhiên phải vui chứ.”
Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Đúng rồi! Em cũng sắp thành phụ nữ có chồng rồi.”
Bên cạnh con suối nhỏ ở gần sân thể dục, có một khối đá lớn trơn nhẵn, Bách Đông Thanh kéo Hứa Húc đi về phía đó, cởi áo khoác đặt lên trên: “Ngồi đi!”
Hứa Húc dở khóc dở cười, cầm cái áo lên đưa cho anh: “Anh nhanh mặc vào đi, tảng đá cũng không phải là rất lạnh.”
Nói xong tự mình ngồi xuống trước.
Mặc dù đã vào giữa mùa thu, nhưng mấy ngày nay thời tiết rất tốt, buổi tối rất mát mẻ, nhưng cũng không đến mức rét lạnh, thế nhưng Bách Đông Thanh vẫn sợ cô bị lạnh, sau khi ngồi xuống bên cạnh, thì giang tay ôm cô vào trong ngực.
Hứa Húc dựa trên bả vai anh, gảy gảy bó hoa cúc dại trong tay, cười nói: “Tìm khắp đông tây nam bắc chắc cũng chỉ có anh là dùng hoa cúc cầu hôn thôi đấy? May là hoa màu vàng, nếu mà là màu trắng, em thật muốn hỏi Tạ Vũ xem phải từ chối anh mấy lần mới được.”
Bách Đông Thanh sờ sờ mũi: “Mùa này trên núi chỉ có hoa cúc là mọc nhiều nhất, anh thuận tay hái một chùm dưới lầu ký túc xá, chờ sau này trở về sẽ đền bù hoa hồng đỏ cho em.”
Hứa Húc liên tục lắc đầu: “Đừng đừng, anh lại mua một trăm hoa hồng đỏ nữa, em không nỡ nhận đâu. Hoa cúc dại cũng tốt lắm rồi, trên thế giới này là độc nhất vô nhị.”
Bách Đông Thanh cười: “Có phải em lo lắng anh muốn từ chức lập nghiệp nên không có tiền hay không?”
Hứa Húc hôn lên môi anh một cái: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, tiền của anh đều là do mấy năm nay vất vả mới kiếm được, em sẽ không cho phép anh vì em mà phung phí.”
Cô vẫn không lùi lại, Bách Đông Thanh thuận thế ôm lấy khuôn mặt cô, sát lại gần làm chuyện vừa nãy có đông người nên không thể làm, hôn thật sâu lên môi cô. Hôn nhau một lúc lâu, hơi thở quen thuộc giao hoà cùng một chỗ, đã xảy ra là không thể ngăn cản được nữa.
Cũng không biết hôn nhau bao lâu, Bách Đông Thanh mới luyến tiếc không thôi buông cô ra, hơi thở dồn dập, kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, anh dẫn em đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ký túc xá trường học có trang bị máy nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời, nước không quá nóng cũng không quá nhiều, hai người tuỳ tiện tắm cho xong, rồi chui về phòng.
Vừa mới mở cửa, Bách Đông Thanh dường như nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Em vào trước đi, anh đi sang Lục Viễn mượn chút đồ.”
Nói xong liền chạy tới gõ cửa phòng bên cạnh, Hứa Húc nghi ngờ gãi gãi đầu, đi vào phòng ký túc xá, nằm xuống cái giường gỗ cứng rắn. Chỉ một lát sau, Bách Đông Thanh đã quay lại, bước vào phòng kéo màn lên.
Hứa Húc đang nằm ở trên giường quay đầu nhìn về phía anh, thuận miệng hỏi: “Anh hỏi mượn thầy Lục cái gì vậy?”
“Là cái đó đó.”
“Cái gì?” Hứa Húc không hiểu chuyện gì.
Bách Đông Thanh đi đến bên giường, mất tự nhiên hắng giọng một cái, nâng món đồ trong tay lên: “Cái này.”
Hứa Húc nhìn thấy món đồ trong tay anh, gương mặt lập tức đỏ hồng: “Da mặt anh dày như vậy từ lúc nào thế?”
Trời đất ơi! ghĩ đến ngày mai phải đối mặt với Lục Viễn và Tạ Vũ, cô thật muốn đập đầu vào gối chết quách cho xong. Một người đàn ông thật thà chất phác sao có thể làm ra chuyện đi mượn áo mưa nhà người khác như này chứ? Bách Đông Thanh ngồi xuống mép giường: “Anh quên mang theo.”
Hứa Húc nói: “Đêm nay chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm thôi không được à?”
Bách Đông Thanh nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Anh cảm thấy không được.”
Dù sao cũng đã lâu không gặp nhau, lại còn là buổi tối đầu tiên sau khi cầu hôn thành công, chỉ đơn giản đắp chăn nói chuyện phiếm, chắc là anh không làm được, trừ khi anh không phải là đàn ông bình thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện còn rất nhiều, kết hôn lập nghiệp còn có bánh bao nhỏ, còn Trình Phóng nữa, không cần gấp gáp từ từ sẽ đến. Tôi nói chứ có thể gộp làm chính văn được luôn đấy.
Lục Viễn và Tạ Vũ đang chuẩn bị màn hình máy chiếu, vài công nhân tham gia sửa cầu thì nhàn tàn ngồi cùng nhau, uống trà nói chuyện phiếm, đợi phim bắt đầu chiếu.
Những công nhân này đều là dân làng ở mấy thôn gần đây, chưa chắc có nhiều hứng thú với phim ảnh, cùng lắm chỉ là tham gia náo nhiệt mà thôi, cho nên Lục Viễn chọn chiếu bộ phim hành động hài.
Không hề giống với những rạp chiếu phim trong thành phố lúc xem phim phải yêu cầu sự im lặng, bộ phim được chiếu trên màn hình lớn, mọi người ngồi vây quanh vừa xem phim vừa nói chuyện. Nói là đang xem phim, chi bằng nói là đang trải nghiệm cuộc sống ban đêm nơi thôn dã thì đúng hơn, đêm tối cũng không kéo dài khoảng cách giữa người với người, mà còn rút ngắn lại.
Xung quanh là đồng ruộng núi rừng yên tĩnh, nước sông róc rách, ếch kêu trùng gọi, trên bài đất trống tiếng cười nói vang vọng vô cùng rõ ràng.
Hứa Húc quen nếp sống nơi thành thị, cảm giác này đối với cô thật mới lạ và tươi đẹp, cũng không biết là vì những tiếng cười nói chất phác từ những người xung quanh, hay là vì có Bách Đông Thanh ở bên cạnh, cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí cảm nhận được một hương vị lãng mạn.
Xem xong một bộ phim, thật ra mọi người cũng không quá để ý rốt cuộc bộ phim nói về cái gì, chỉ là hai tiếng đồng hồ trôi qua đủ để người ta cảm thấy vui vẻ.
Lúc Lục Viễn đi dọn dẹp máy chiếu, Bách Đông Thanh đang ngồi bên cạnh Hứa Húc đột nhiên đứng lên, có chút mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai, nói: “Tôi có chút chuyện muốn tuyên bố, xin mọi người làm chứng giúp tôi.”
Lục Viễn hiểu ý, cười cười chỉnh máy tính phát ra chút âm nhạc thư giãn lãng mạn, lại chỉnh ánh đèn máy chiếu sáng lên một chút.
Bách Đông Thanh tiếp tục nói: “Hôm nay bạn gái tôi đến đón, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ. Có chuyện này tôi đã muốn làm từ lâu, nhưng trời xui đất khiến làm sao vẫn không thể hoàn thành, hôm nay ở nơi này, thiên thời địa lợi nhân hoà, hẳn là sẽ không có chuyện gì bất ngờ ngăn cản, cho nên tôi không muốn đợi thêm nữa.”
Hứa Húc ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh đèn vàng trong đêm tối, gương mặt của anh có hơi ửng đỏ, khoé mắt đuôi mày đều ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt, chính là bộ dáng dịu dàng mà chính mình đã rất quen thuộc. Cô đương nhiên đoán được anh muốn làm gì.
Hôm nay khi vừa tới nơi này cô đã vô tình mà hữu ý đề cập đến chuyện kết hôn, vốn tưởng rằng chuyện cầu hôn này sẽ không còn nữa, không ngờ anh vẫn còn rất cố chấp hoàn thành nghi thức này.
Cô cong môi cười nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Bách Đông Thanh cúi đầu nhìn về phía cô, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một bó hoa, à, một túm hoa cúc dại.
Hứa Húc: “…”
Chỉ thấy anh nửa quỳ trước gót chân cô, giơ ra đoá hoa cúc đại, từ trong túi quần lấy ra một hộp nhẫn nho nhỏ, mở ra, đưa lên trước mắt cô: “Mặc dù anh biết chúng ta nhất định sẽ kết hôn, nhưng vẫn muốn nghiêm túc hỏi cưới em một lần, bởi vì muốn em biết được, anh muốn kết hôn với em không phải là vấn đề năm tháng, nước chảy thành sông, mà là thật lòng muốn cùng em xây dựng một gia đình, chia sẻ cuộc sống sau này với nhau, trở thành một nửa không thể thiếu của đối phương. Mà trên tất cả chỉ có một nguyên nhân, chính là anh yêu em.”
Anh mặc dù đã làm luật sư nhiều năm như vậy rồi, nhưng trên thực tế vẫn không quá giỏi ăn nói, càng không có cái gọi là dỗ ngon dỗ ngọt, thế nhưng trong tình cảm vẫn là một người thật lòng thật dạ.
Lúc này cầu hôn trịnh trọng như vậy, cho dù đã cùng chung chăn gối mấy năm, dưới ánh mắt chứng kiến của hơn mười người chung quanh, Hứa Húc vẫn ngượng ngùng đến mức lỗ tai cũng nóng đỏ cả lên.
Đương nhiên nhiều hơn vẫn là cảm động.
Những thôn dân bên cạnh vẫn rất lạ lẫm với nghi thức mưu cầu danh lợi của những người trong thành phố, nhưng được chứng kiến cảnh tượng như vậy, cũng không tự chủ được vỗ tay cười nhẹ.
Bách Đông Thanh khựng lại một chút, trên mặt càng đỏ hơn, tiếp tục nói: “Hứa Húc, gả cho anh được không?”
Hứa Húc cong khoé môi, nhận lấy đoá hoa cúc dại, đưa tay đến trước mặt anh, gật gật đầu.
Mặc dù biết rằng sẽ không bị từ chối, nhưng Bách Đông Thanh vẫn rất vui mừng, bàn tay run run đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô.
Tạ Vũ đứng một bên xem náo nhiệt cười to: “Hứa Húc, sao cô lại có thể dễ dãi với Bách Đông Thanh như vậy chứ? Ít nhất cũng phải để anh ấy làm ba bốn lần, mới có thể biểu đạt được thành ý chứ! Cô không biết đấy chứ, đàn ông đều là động vật cảm tính, dễ dàng đạt được thì sẽ không biết quý trọng đâu!”
Hứa Húc nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh lấp lánh dưới bóng đêm, ngây ngô cười một chút, trả lời: “Mặc dù cô nói cũng đúng đấy, nhưng mà tôi không nỡ đâu!”
Lục Viễn liếc mắt nhìn vợ mình đứng bên cạnh: “Em không thể đừng phá hỏng bầu không khí được à?”
Tạ Vũ xem thường: “Em đây là đang khuấy động bầu không khí mà!” Vừa nói vừa cười hì hì, “Chúc mừng hai người sắp bước vào mộ phần của tình yêu.”
Lục Viễn cười không nổi, nhưng vẫn cố nói: “Chúc mừng!”
Bách Đông Thanh bị chọc cười, nắm lấy tay Hứa Húc, hai mắt sáng rực nhìn cô.
“Anh mau đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lắm.” Hứa Húc kéo anh một cái.
Lục Viễn tắt nhạc, vỗ vỗ tay: “Mọi người trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục, tranh thủ thời gian sửa xong cây cầu trong tuần này.”
Đám người đứng dậy tự đem ghế ngồi của mình đặt vào chỗ cũ trong phòng học.
Trình Phóng ngáp một cái to, cầm lấy cái ghế mình đang ngồi, cười nói: “Lão Tam, cậu thật sự là quá độc ác mà, không đợi tớ đi rồi mới cầu hôn được sao? Không cần cơm chó đầy miệng tớ như vậy đâu.”
Bách Đông Thanh mím mím môi, thẳng thắn bình tĩnh nhìn về phía anh ta: “Tớ không trông mong có được lời chúc phúc của cậu, nhưng vẫn hi vọng cậu có thể từ bỏ hoàn toàn triệt để, không nên để chính bản thân mình cũng không vượt qua nổi.”
Trình Phóng nhìn anh một chút, lại nhìn về phía Hứa Húc đang đắm chìm trong vui sướng vì nhận được lời cầu hôn, tự giễu cong môi cười một tiếng, cảm thán nói: “Không sai, tớ chính là ngay cả bản thân mình cũng không vượt qua được, sáu năm nay tớ vẫn luôn sống trong quá khức, mà những người bên cạnh không biết đã đi về phía trước bao xa rồi.” Anh ta chỉ chỉ ngôi sao trên trời, “Không phải có câu thơ đó sao? Bạn bởi vì bỏ lỡ mặt trời mà khóc thút thít, vậy nên cũng đã lỡ hẹn với những vì sao.”
Hứa Húc ôm bó hoa cúc dại cười khẽ: “Đúng đấy! Anh nhanh đi xem ngôi sao của anh đi!”
Trình Phóng nhún nhún vai, nói với Mạc Vĩ đang đứng bên cạnh: “Đi thôi, chúng ta về nghỉ trước đi, sáng mai xuất phát sớm một chút.”
Mạc Vĩ gật đầu, đuổi theo anh ta.
Trên sân thể dục rất nhanh đã được dọn dẹp xong, đám người tụm năm tụm ba tản đi, chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, gió đêm nhè nhẹ thổi tới, mang theo một chút hơi lạnh mát mẻ. Bách Đông Thanh nắm tay Hứa Húc đi về phía trước: “Chúng ta đi dạo một chút rồi lại về ký túc xá.”
Hứa Húc cười liếc anh một cái, thấy đôi mắt anh sáng ngời, cười nói: “Vui vẻ như vậy à?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Sắp có vợ rồi, đương nhiên phải vui chứ.”
Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Đúng rồi! Em cũng sắp thành phụ nữ có chồng rồi.”
Bên cạnh con suối nhỏ ở gần sân thể dục, có một khối đá lớn trơn nhẵn, Bách Đông Thanh kéo Hứa Húc đi về phía đó, cởi áo khoác đặt lên trên: “Ngồi đi!”
Hứa Húc dở khóc dở cười, cầm cái áo lên đưa cho anh: “Anh nhanh mặc vào đi, tảng đá cũng không phải là rất lạnh.”
Nói xong tự mình ngồi xuống trước.
Mặc dù đã vào giữa mùa thu, nhưng mấy ngày nay thời tiết rất tốt, buổi tối rất mát mẻ, nhưng cũng không đến mức rét lạnh, thế nhưng Bách Đông Thanh vẫn sợ cô bị lạnh, sau khi ngồi xuống bên cạnh, thì giang tay ôm cô vào trong ngực.
Hứa Húc dựa trên bả vai anh, gảy gảy bó hoa cúc dại trong tay, cười nói: “Tìm khắp đông tây nam bắc chắc cũng chỉ có anh là dùng hoa cúc cầu hôn thôi đấy? May là hoa màu vàng, nếu mà là màu trắng, em thật muốn hỏi Tạ Vũ xem phải từ chối anh mấy lần mới được.”
Bách Đông Thanh sờ sờ mũi: “Mùa này trên núi chỉ có hoa cúc là mọc nhiều nhất, anh thuận tay hái một chùm dưới lầu ký túc xá, chờ sau này trở về sẽ đền bù hoa hồng đỏ cho em.”
Hứa Húc liên tục lắc đầu: “Đừng đừng, anh lại mua một trăm hoa hồng đỏ nữa, em không nỡ nhận đâu. Hoa cúc dại cũng tốt lắm rồi, trên thế giới này là độc nhất vô nhị.”
Bách Đông Thanh cười: “Có phải em lo lắng anh muốn từ chức lập nghiệp nên không có tiền hay không?”
Hứa Húc hôn lên môi anh một cái: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, tiền của anh đều là do mấy năm nay vất vả mới kiếm được, em sẽ không cho phép anh vì em mà phung phí.”
Cô vẫn không lùi lại, Bách Đông Thanh thuận thế ôm lấy khuôn mặt cô, sát lại gần làm chuyện vừa nãy có đông người nên không thể làm, hôn thật sâu lên môi cô. Hôn nhau một lúc lâu, hơi thở quen thuộc giao hoà cùng một chỗ, đã xảy ra là không thể ngăn cản được nữa.
Cũng không biết hôn nhau bao lâu, Bách Đông Thanh mới luyến tiếc không thôi buông cô ra, hơi thở dồn dập, kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, anh dẫn em đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ký túc xá trường học có trang bị máy nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời, nước không quá nóng cũng không quá nhiều, hai người tuỳ tiện tắm cho xong, rồi chui về phòng.
Vừa mới mở cửa, Bách Đông Thanh dường như nhớ tới chuyện gì đó, nói: “Em vào trước đi, anh đi sang Lục Viễn mượn chút đồ.”
Nói xong liền chạy tới gõ cửa phòng bên cạnh, Hứa Húc nghi ngờ gãi gãi đầu, đi vào phòng ký túc xá, nằm xuống cái giường gỗ cứng rắn. Chỉ một lát sau, Bách Đông Thanh đã quay lại, bước vào phòng kéo màn lên.
Hứa Húc đang nằm ở trên giường quay đầu nhìn về phía anh, thuận miệng hỏi: “Anh hỏi mượn thầy Lục cái gì vậy?”
“Là cái đó đó.”
“Cái gì?” Hứa Húc không hiểu chuyện gì.
Bách Đông Thanh đi đến bên giường, mất tự nhiên hắng giọng một cái, nâng món đồ trong tay lên: “Cái này.”
Hứa Húc nhìn thấy món đồ trong tay anh, gương mặt lập tức đỏ hồng: “Da mặt anh dày như vậy từ lúc nào thế?”
Trời đất ơi! ghĩ đến ngày mai phải đối mặt với Lục Viễn và Tạ Vũ, cô thật muốn đập đầu vào gối chết quách cho xong. Một người đàn ông thật thà chất phác sao có thể làm ra chuyện đi mượn áo mưa nhà người khác như này chứ? Bách Đông Thanh ngồi xuống mép giường: “Anh quên mang theo.”
Hứa Húc nói: “Đêm nay chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm thôi không được à?”
Bách Đông Thanh nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Anh cảm thấy không được.”
Dù sao cũng đã lâu không gặp nhau, lại còn là buổi tối đầu tiên sau khi cầu hôn thành công, chỉ đơn giản đắp chăn nói chuyện phiếm, chắc là anh không làm được, trừ khi anh không phải là đàn ông bình thường.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện còn rất nhiều, kết hôn lập nghiệp còn có bánh bao nhỏ, còn Trình Phóng nữa, không cần gấp gáp từ từ sẽ đến. Tôi nói chứ có thể gộp làm chính văn được luôn đấy.
Danh sách chương