Lúc đi xuống cầu, Hứa Húc mới nhớ tới chuyện Bách Đông Thanh nói mình bị đau chân, cúi đầu xem thử, thấy anh đi lại bình thường, ngạc nhiên hỏi: “Không phải anh bị đau chân sao? Chân nào vậy? Mới nãy còn nhìn thấy anh làm việc nặng, đã khỏi hẳn chưa đấy?”
“Chuyện đó …” Bách Đông Thanh ấp úng, “Là chân phải, đã hết đau rồi.”
“Nhanh như vậy à?” Hứa Húc dường như có điều gì đó suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh cười.
Bách Đông Thanh gãi gãi cành tay, đưa tay chỉ lung tung xung quanh một vòng: “Em không cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp hay sao? Rất thích hợp để nghỉ phép còn gì!”
Hứa Húc nói: “Cho nên anh mới gạt em tới đây?”
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn cô, cười cười: “Chỉ là muốn cùng em cùng nhau nghỉ phép mà thôi.”
Hứa Húc đánh giá anh từ trên xuống dưới, áo sơ mi trắng dính đầy bụi đất, đôi giày thể thao mang trên chân cũng nhem nhuốc, bàn tay nắm lấy tay mình rõ ràng đã nổi lên một lớp chai, cô nhéo tay anh một cái, dở khóc dở cười: “Anh đây là tới nghỉ phép sao? Hay là tới làm việc ngoài giờ?”
Bách Đông Thanh cũng không mấy quan tâm: “Lúc anh tới, thì bên trường học đang sửa cầu, anh ăn nhờ ở đâu nơi này, thì chắc chắn phải làm chút chuyện để kiếm sống chứ.” Anh đưa mắt nhìn Hứa Húc, “Chúng ta đợi xây cầu xong rồi trở về!”
Hứa Húc cười: “Cho nên vẫn là tới làm việc còn gì!”
Bách Đông Thanh cười: “Làm việc kết hợp nghỉ phép luôn!”
Hứa Húc gật gật đầu, liếc mắt nhìn về phía khuôn mặt rám nắng của anh: “Nói cũng phải, nếu bảo anh không động tay động chân việc gì, có khi lại không chịu nổi, em thấy anh đúng là số con trâu đấy.”
Phòng bếp của trường học nằm ở toà nhà dạy học phía sau một lầu gác cũ, vừa mới đến gần, đã ngửi thấy mùi gạo chín thơm ngát. Mạc Vĩ đang đứng dựa vào cửa, nhìn thấy người tới, liền bỏ dở việc trong tay chào đón: “Phóng viên Hứa, cô tới rồi?”
Hứa Húc đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một phen, sắc mặt so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt thanh tú cũng không còn quá gầy gò nữa, đây mới đúng là tinh thần mà một người trẻ tuổi nên có.
“Cô vẫn khoẻ chứ?” Mạc Vĩ gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ cảm kích, “May là có luật sư Bách, không thôi chỉ sợ là ngay cả mạng tôi cũng không còn.”
Bách Đông Thanh cười lắc đầu: “Được rồi được rồi, anh cũng nói câu này bao nhiêu lần rồi.”
Nhìn thấy vành mắt Mạc Vĩ lại sắp đỏ lên, Trình Phóng đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Thấy anh không sao là tôi an tâm rồi, chuyện của em gái anh cũng có thể coi là có hậu rồi. Chuyện cũ đã, qua, người mất cũng đã mất, sau này cố gắng sống cho tốt, em gái anh ở dưới suối vàng có biết thì cũng sẽ yên lòng.”
Mạc Vĩ gật gật đầu: “Tôi biết, cũng phải cám ơn anh, Trình kiểm.”
Mấy người đang nói chuyện, có một người phụ nữ đi ra từ trong phòng bếp, hướng về phía mấy người bọn họ nói: “Mấy người nhanh chóng đến ăn cơm đi, đồ ăn Mạc Vĩ làm ngon lắm, không ăn sẽ bị người khác giành hết đấy.”
Mạc Vĩ có chút ngượng ngùng cười cười, quay người đi phía trước dẫn bọn họ vào trong.
Hứa Húc nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ngay cửa, cô ấy ăn mặc rất đơn giản, nhưng cả người tản ra một loại khí chất không hề phù hợp với nơi này, trên thực tế giọng nói của cô ấy cũng đã khẳng định điểm này, chỉ nghe cô ấy cười nói: “Đông Thanh, nhìn anh trông mong bạn gái kìa, ngày nào tôi cũng nghe anh nhắc tới, lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi.”
Trên mặt Bách Đông Thanh là vẻ vui sướng không thể che giấy, kéo tay Hứa Húc nói: “Đây là Tạ Vũ vợ của thầy giáo Lục, đây là bạn gái tôi Hứa Húc.”
Tạ Vũ nhíu nhíu mày, trêu chọc nói: “Nhìn xem khoé miệng của anh sắp cong đến huyệt thái dương luôn rồi.” Vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Húc, “Tôi nói cho cô biết, tôi thật sự phục Đông Thanh nhà cô luôn ấy, bình thường chẳng nói mấy lời, nhưng mà mở miệng ra là bạn gái tôi bạn gái của tôi, ăn đồ ăn ngon cũng nói bạn gái tôi chắc chắn sẽ thích món này, nhìn thấy hoa cỏ đẹp mắt cũng muốn chụp lại bảo là cho bạn gái xem, hôm trước vừa mới đổ mưa bên trên con suối xuất hiện cầu vồng, anh ta liền nhanh chóng bỏ việc trong tay tranh thù cầm máy ảnh quay phim lại, nói quay lại cho bạn gái cùng xem, còn có hôm nào có người cho hai con cá bắt được dưới sông, anh ta đòi nuôi trong lu nước, nói chờ cô tới mới cùng nhau ăn.”
Hứa Húc nghe vậy thì bật cười, quay đầu nhìn về phía Bách Đông Thanh, mặc dù giọng điệu của Tạ Vũ hơi có ý trêu chọc, có khi cũng đã nói quá nên không chừng, thế nhưng trong lòng Hứa Húc vẫn rất cảm động, bởi vì cô biết, cho dù anh không chính miệng nói ra những lời như vậy, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn nghĩ đến cô.
Bách Đông Thanh bị những lời vạch trần của Tạ Vũ làm cho đỏ mặt, gãi gãi lỗ tai, kéo Hứa Húc đi về phía phòng bếp: “Chúng ta đi ăn cơm đi, không thôi đồ ăn ngon lại bị cướp hết.”
Tạ Vũ đi theo phía sau nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của anh, thì cười ha ha.
Đúng lúc đó Lục Viễn đang xới cơm cho mọi người liếc mắt nhìn về phía bên này, cười nói: “Tạ Vũ, em đừng bắt nạt Đông Thanh nữa.”
“Em bắt nạt anh ta lúc nào?” Tạ Vũ phản bác, “Em thấy anh mới là người lúc nào cùi chỏ cũng xoay ra bên ngoài* đấy.”
*Cùi chỏ xoay ra ngoài: ý nói bệnh vực người ngoài thay vì người trong nhà.
Lục Viễn chỉ vào mấy chén cơm đã xới sẵn để trên bếp lò: “Mấy người đừng để ý đến cô ấy, tàu xe mệt mỏi vất vả, ăn cơm xong thì nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Bách Đông Thanh gật đầu, đặt ba lô của Hứa Húc sang một bên, kéo cô sang bên chỗ vòi nước bên cạnh rửa tay, cầm lấy một chén cơm đưa cho cô. Trong nồi đất món xương sườn hầm khoai tây với đậu que còn đang sôi trào, mùi hương thơm ngon khiến bụng sôi ùng ục. Một nồi đất lớn, cỡ chừng mười người ăn, chỉ là bên trong không có bao nhiêu xương sườn, vừa nãy tới trễ, thức ăn trong nồi lúc này cũng đã vơi đi phân nửa rồi. Bách Đông Thanh nhanh chóng dùng cái muôi múc hai khối sườn đặt vào chén của Hứa Húc: “Sườn do người trong thôn hầm đấy, ăn rất ngon.”
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn là người khiêm tốn, không tranh không đoạt, mới nãy Hứa Húc nhìn thấy dáng vẻ giành ăn của anh, thật sự là dở khóc dở cười.
Thế nhưng anh cũng chỉ múc cho cô hai khối sườn rồi để muôi xuống, bản thân mình chỉ lấy một chén đầy khoai tây cùng đậu que cũng đã vô cùng vui mừng rồi.
Hứa Húc gắp một khối sườn còn đang bốc khói trong chén của mình qua cho anh, cười nói: “Anh cứ làm như đang bị nạn đói vậy, em cũng không phải là chưa từng ăn thịt.”
Bách Đông Thanh liếc nhìn cô một cái, cười cười không nói gì.
Tạ Vũ vừa đứng dựa bên bếp lò, vừa nhìn xem hai người, cười nói: “Lúc trước tôi nghe Đông Thanh nhắc tới bạn gái, còn tưởng rằng hai người vừa mới quen nhau đang trong giai đoạn nồng nhiệt chứ, sau này tò mò dò hỏi một chút, mới biết được hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi. Chia sẻ kinh nghiệm hâm nóng tình cảm một chút đi, tôi mới kết hôn được có một năm, mà đã có cảm giác muốn tới bảy năm ngứa ngáy rồi đây này.”
“Ngứa ngáy? Có muốn anh giúp em gãi ngứa hay không?” Lục Viễn không biết đã bưng chén cơm đứng cạnh cô ấy từ lúc nào, liếc mắt nhìn sang, lạnh lùng hỏi một câu.
Tạ Vụ cười gượng ha ha hai tiếng, gắp một cây đậu que nhét vào trong miệng anh ấy: “Không phải em chỉ hỏi thăm một chút bí quyết chung sống hoà hợp với Đông Thanh và Hứa Húc thôi sao? Có thể giúp đỡ cho cuộc sống hôn nhân của chúng ta ngày càng hài hoà.”
“Anh cảm thấy như bây giờ là rất tốt rồi.” Sắc mặt Lục Viễn không chút thay đổi nói, khựng lại một chút, bổ sung một câu, “Với lại hai người bọn họ còn chưa kết hôn, đáng lẽ phải thỉnh giáo chúng ta mới đúng chứ.”
Bách Đông Thanh liên tục gật đầu: “Không sai không sai.”
Hứa Húc yên lặng đưa mắt nhìn đôi vợ chồng này, mặc dù nhìn qua không phải kiểu tình chàng ý thiếp thân mật nồng cháy, nhưng lại có một sự ăn ý làm cho người khác phải hâm mộ. Cô lại đưa mắt nhìn về phía Bách Đông Thanh, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn qua bên này, hai người không hiểu vì sao lại nhìn nhau cười một tiếng, rồi không hẹn mà cùng vùi đầu tiếp tục ăn cơm! Thật ra hai người bọn họ cũng rất ăn ý mà!
Ăn cơm xong đâu đấy, Bách Đông Thanh giúp thu dọn một chút, rồi không kịp chời đợi mà lôi kéo Hứa Húc chạy về ký túc xá.
“Anh làm gì đấy?” Hứa Húc cười, “Tất cả mọi người còn đang ở lại đó nói chuyện phiếm sau bữa ăn đấy!”
Bách Đông Thanh nói: “Bọn họ trò chuyện của bọn họ, hai ta trò chuyện của hai ta.”
Nơi anh ở là một gian phòng ký túc xá dành cho giáo viên độc thân, hai vị giáo viên duy nhất của trường là Lục Viễn và Tạ Vũ đã kết hôn chung sống với nhau, vừa đúng lúc bỏ không. Anh lôi kéo Hứa Húc vào phòng ký túc xá, sau đó đóng cửa lại.
Hứa Húc vốn dĩ tưởng rằng anh hành động vội vàng không nhìn được như thế này, là do cửu biệt trùng phùng, chuẩn bị củi khô bố lửa một phen, còn có hơi bất ngờ từ khi nào anh trở nên nôn nóng như vậy. Nào biết Bách Đông Thanh đóng cửa long, lại đi vào trong phòng kéo tới một cái ghế, để cô ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống cái ghế đối diện với cô.
Hứa Húc nháy nháy mắt: “Anh đây là đang muốn nói chuyện phiếm với em sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Ừ, lâu ngày không gặp, chỉ muốn hai đứa mình tâm sự thôi.”
Tốt lắm, đây quả thực rất phù hợp với tác phong của anh.
Hứa Húc nghĩ nghĩ, lại nắm lấy tay anh, mềm giọng nói: “Thật xin lỗi, trước đây em không nên nghi ngờ anh.”
Bách Đông Thanh cười lắc đầu: “Không trách em được, là do anh cố ý giấu em mà.”
Hứa Húc nhăn mũi một cái, cố ý nói hùa theo anh: “Đúng vậy đấy, anh giấu em làm gì, sợ em kéo chân sau của anh sao?”
Bách Đông Thanh bật cười: “Đương nhiên không phải, chỉ là sự việc có thể sẽ chuyển biến nghiêm trọng, anh sợ lỡ như có vấn đề gì, cho nên ngay từ đầu đã quyết định không nói với bất kỳ ai cả.” Nói xong, lại thở dài, “Em nhìn xem, cuối cũng không phải tin tức vẫn bị lộ đấy thôi.”
Hứa Húc nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Chuyện này lãnh đạo công ty luật của các anh hẳn là đã biết cả rồi nhỉ? Bọn họ sẽ xử lý thế nao?”
Bách Đông Thanh nói: “Công ty luật đang chú trọng phát triển mảng dân sự và thương nghiệp, chuyện này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Lúc ấy anh thu thập được chứng cứ, thật ra đã thương lượng với thầy Trần rồi, là ông ấy khuyến khích anh đi tố cáo, nói cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cũng sẽ để Hoa Thiên cùng chịu trách nhiện với anh. Nhưng Hoa Thiên không phải là Hoa Thiên của một mình ông ấy, còn có hơn ba mươi luật sư đối tác, hơn hai trăm luật sư đang hành nghề, không thể bởi vì hành động xốc nổi của anh, mà ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ được, cho nên anh đã đệ đơn từ chức lên thầy Trần.” Nói xong nhìn về phía cô cười cười, “Em đừng lo lắng, chuyện này không ảnh hưởng đến tư cách hành nghề của anh. Cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng, anh quyết định tự mình mở một văn phòng luật sư.”
Hứa Húc mở to hai mắt, ngạc nhiên mà vui vẻ nói: “Thật không?”
Bách Đông Thanh gật đầu, cười nói: “Như vậy anh có thể tự do lựa chọn bản ản, làm thêm nhiều bản án hỗ trợ Viện kiểm sát, càng có khả năng giúp đỡ nhiều người cần sự trợ giúp pháp luật hơn, chỉ là khoảng thời gian đầu có thể không kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải thuê trợ lý này nọ, chi tiền càng nhiều hơn.”
Hứa Húc vỗ ngực tự hào: “Mặc dù em học môn chuyên ngành không giỏi giang gì mấy, không dám hành nghề luật sư, nhưng làm một trợ lý nho nhỏ cho đại luật sư thì vẫn dư sức.”
Bách Đông Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Còn công việc của em thì sao?”
Hứa Húc nói: “Mặc dù em rất thích công việc hiện tại, nhưng mà dù sao cũng là truyền thông đại chúng trái ngành học, có quá nhiều giới hạn, làm lâu năm cũng không còn bao nhiêu động lực nữa.” Nói xong chợt nhớ tới chuyện gì đó, “Đúng rồi, vợ của thầy Lục, Tạ Vũ, có phải là cựu phóng viên trưởng của Tuần san Phương Đông trước đây không?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Đúng vậy!”
“Khó trách cảm thấy khá quen, trước đây khi cô ấy viết bài tố cáo tham nhũng phúc lợi công cộng, đã nhìn thấy hình của cô ấy.” Cô nói rồi thở dài, “Anh nhìn xem, như cô ấy mới được xem là phóng viên chân chính, như em đây cũng chỉ là tay mơ nửa mùa mà thôi. Cũng may em đã từng học luật, sau này tốt hơn là cùng anh làm chút chuyện gì đó hữu ích còn hơn.”
Bách Đông Thanh cười: “Anh chỉ sợ để em làm trợ lý, anh sẽ không nỡ sai bảo em.”
Hứa Húc nói: “Yên tâm, không cần anh sai bảo, em sẽ làm tốt mọi việc. Đừng thấy em lúc đi học vô lo vô nghĩ, không mấy tham vọng với công việc, nhưng mà sự tận tuỵ chuyên nghiệp ở toà soạn vậy mà rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là chỉ làm cho có thôi đâu.”
Bách Đông Thanh cười gật đầu: “Anh biết, tăng ca viết bản thao cũng là chuyện thường xảy ra,”
Hứa Húc nói: “Đúng rồi! Với lại em còn có kinh nghiệm về truyền thông, sau này văn phòng luật cần giao dịch với giới truyền thông, em chắc chẳn sẽ hữu dụng với anh hơn là một trợ lý sinh viên luật bình thường, cũng có thể viết bản thảo quan hệ công chúng nữa.” Nói xong còn bấm đốt ngón tay, “Tốt nghiệp chuyên ngành luật học, trải qua kỳ thi tư pháp, có kinh nghiệm bốn năm hành nghề truyền thông pháp luật, còn không cần tiền lương, anh nói xem anh có thể kiếm ở đâu ra một trợ lý tốt như vậy chứ?”
Bách Đông Thanh mới đầu còn bị cô chọc cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Công việc của anh em cũng biết rồi đấy, sau này tự mình mở văn phòng luật sự, chắc chắn sẽ càng bận rộn, anh sợ em cũng phải theo anh chịu khổ.”
Hứa Húc lơ đãng cười cười: “Anh bận rộn công việc lại bắt đầu không về nhà, không phải em cũng chịu cảnh phòng không gối chiếc sao, chi bằng cùng bận rộn với anh có phải tốt hơn không!”
Bách Đông Thanh bật cười: “Được, vậy trước tiên cứ quyết định như thế đi.”
Hai người đang nói chuyện, có người gõ cửa, là Mạc Vĩ: “Luật sư Bách phóng viên Hứa, thầy Lục đang chiếu phim ngoài trời, bảo tôi gọi hai người cùng đi xem!”
“Ừ được rồi, chúng tôi lập tức đến ngay.” Nói xong kéo tay Hứa Húc, “Em qua đó trước đi, anh lấy chút đồ rồi sẽ qua ngay,”
Hứa Húc âm thầm bĩu môi, cho nên nói cái gì mà cửu biệt trùng phùng củi khô bốc lửa đều là nói nhảm cả, u oán nhìn anh một cái, rồi cùng với Mạc Vĩ đi về phía sân thể dục.
Bách Đông Thanh mở ba lô hành lý của mình ra, lần mò tận ngăn trong cùng, lấy ra một cái hộp nhỏ bọc vải nhung đỏ, anh nhìn thoáng qua, hít vào một hơi thật sâu.
Chiếc nhẫn này mua hơn mấy tháng rồi, cùng anh bôn ba ngược xuôi bấy nhiêu thành phố, hôm nay rốt cuộc đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hoà, lại không phát huy được tác dụng, anh thật là muốn khóc cũng không khóc nổi mà.
“Chuyện đó …” Bách Đông Thanh ấp úng, “Là chân phải, đã hết đau rồi.”
“Nhanh như vậy à?” Hứa Húc dường như có điều gì đó suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh cười.
Bách Đông Thanh gãi gãi cành tay, đưa tay chỉ lung tung xung quanh một vòng: “Em không cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp hay sao? Rất thích hợp để nghỉ phép còn gì!”
Hứa Húc nói: “Cho nên anh mới gạt em tới đây?”
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn cô, cười cười: “Chỉ là muốn cùng em cùng nhau nghỉ phép mà thôi.”
Hứa Húc đánh giá anh từ trên xuống dưới, áo sơ mi trắng dính đầy bụi đất, đôi giày thể thao mang trên chân cũng nhem nhuốc, bàn tay nắm lấy tay mình rõ ràng đã nổi lên một lớp chai, cô nhéo tay anh một cái, dở khóc dở cười: “Anh đây là tới nghỉ phép sao? Hay là tới làm việc ngoài giờ?”
Bách Đông Thanh cũng không mấy quan tâm: “Lúc anh tới, thì bên trường học đang sửa cầu, anh ăn nhờ ở đâu nơi này, thì chắc chắn phải làm chút chuyện để kiếm sống chứ.” Anh đưa mắt nhìn Hứa Húc, “Chúng ta đợi xây cầu xong rồi trở về!”
Hứa Húc cười: “Cho nên vẫn là tới làm việc còn gì!”
Bách Đông Thanh cười: “Làm việc kết hợp nghỉ phép luôn!”
Hứa Húc gật gật đầu, liếc mắt nhìn về phía khuôn mặt rám nắng của anh: “Nói cũng phải, nếu bảo anh không động tay động chân việc gì, có khi lại không chịu nổi, em thấy anh đúng là số con trâu đấy.”
Phòng bếp của trường học nằm ở toà nhà dạy học phía sau một lầu gác cũ, vừa mới đến gần, đã ngửi thấy mùi gạo chín thơm ngát. Mạc Vĩ đang đứng dựa vào cửa, nhìn thấy người tới, liền bỏ dở việc trong tay chào đón: “Phóng viên Hứa, cô tới rồi?”
Hứa Húc đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một phen, sắc mặt so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, khuôn mặt thanh tú cũng không còn quá gầy gò nữa, đây mới đúng là tinh thần mà một người trẻ tuổi nên có.
“Cô vẫn khoẻ chứ?” Mạc Vĩ gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ cảm kích, “May là có luật sư Bách, không thôi chỉ sợ là ngay cả mạng tôi cũng không còn.”
Bách Đông Thanh cười lắc đầu: “Được rồi được rồi, anh cũng nói câu này bao nhiêu lần rồi.”
Nhìn thấy vành mắt Mạc Vĩ lại sắp đỏ lên, Trình Phóng đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Thấy anh không sao là tôi an tâm rồi, chuyện của em gái anh cũng có thể coi là có hậu rồi. Chuyện cũ đã, qua, người mất cũng đã mất, sau này cố gắng sống cho tốt, em gái anh ở dưới suối vàng có biết thì cũng sẽ yên lòng.”
Mạc Vĩ gật gật đầu: “Tôi biết, cũng phải cám ơn anh, Trình kiểm.”
Mấy người đang nói chuyện, có một người phụ nữ đi ra từ trong phòng bếp, hướng về phía mấy người bọn họ nói: “Mấy người nhanh chóng đến ăn cơm đi, đồ ăn Mạc Vĩ làm ngon lắm, không ăn sẽ bị người khác giành hết đấy.”
Mạc Vĩ có chút ngượng ngùng cười cười, quay người đi phía trước dẫn bọn họ vào trong.
Hứa Húc nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ngay cửa, cô ấy ăn mặc rất đơn giản, nhưng cả người tản ra một loại khí chất không hề phù hợp với nơi này, trên thực tế giọng nói của cô ấy cũng đã khẳng định điểm này, chỉ nghe cô ấy cười nói: “Đông Thanh, nhìn anh trông mong bạn gái kìa, ngày nào tôi cũng nghe anh nhắc tới, lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi.”
Trên mặt Bách Đông Thanh là vẻ vui sướng không thể che giấy, kéo tay Hứa Húc nói: “Đây là Tạ Vũ vợ của thầy giáo Lục, đây là bạn gái tôi Hứa Húc.”
Tạ Vũ nhíu nhíu mày, trêu chọc nói: “Nhìn xem khoé miệng của anh sắp cong đến huyệt thái dương luôn rồi.” Vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Húc, “Tôi nói cho cô biết, tôi thật sự phục Đông Thanh nhà cô luôn ấy, bình thường chẳng nói mấy lời, nhưng mà mở miệng ra là bạn gái tôi bạn gái của tôi, ăn đồ ăn ngon cũng nói bạn gái tôi chắc chắn sẽ thích món này, nhìn thấy hoa cỏ đẹp mắt cũng muốn chụp lại bảo là cho bạn gái xem, hôm trước vừa mới đổ mưa bên trên con suối xuất hiện cầu vồng, anh ta liền nhanh chóng bỏ việc trong tay tranh thù cầm máy ảnh quay phim lại, nói quay lại cho bạn gái cùng xem, còn có hôm nào có người cho hai con cá bắt được dưới sông, anh ta đòi nuôi trong lu nước, nói chờ cô tới mới cùng nhau ăn.”
Hứa Húc nghe vậy thì bật cười, quay đầu nhìn về phía Bách Đông Thanh, mặc dù giọng điệu của Tạ Vũ hơi có ý trêu chọc, có khi cũng đã nói quá nên không chừng, thế nhưng trong lòng Hứa Húc vẫn rất cảm động, bởi vì cô biết, cho dù anh không chính miệng nói ra những lời như vậy, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn nghĩ đến cô.
Bách Đông Thanh bị những lời vạch trần của Tạ Vũ làm cho đỏ mặt, gãi gãi lỗ tai, kéo Hứa Húc đi về phía phòng bếp: “Chúng ta đi ăn cơm đi, không thôi đồ ăn ngon lại bị cướp hết.”
Tạ Vũ đi theo phía sau nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của anh, thì cười ha ha.
Đúng lúc đó Lục Viễn đang xới cơm cho mọi người liếc mắt nhìn về phía bên này, cười nói: “Tạ Vũ, em đừng bắt nạt Đông Thanh nữa.”
“Em bắt nạt anh ta lúc nào?” Tạ Vũ phản bác, “Em thấy anh mới là người lúc nào cùi chỏ cũng xoay ra bên ngoài* đấy.”
*Cùi chỏ xoay ra ngoài: ý nói bệnh vực người ngoài thay vì người trong nhà.
Lục Viễn chỉ vào mấy chén cơm đã xới sẵn để trên bếp lò: “Mấy người đừng để ý đến cô ấy, tàu xe mệt mỏi vất vả, ăn cơm xong thì nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Bách Đông Thanh gật đầu, đặt ba lô của Hứa Húc sang một bên, kéo cô sang bên chỗ vòi nước bên cạnh rửa tay, cầm lấy một chén cơm đưa cho cô. Trong nồi đất món xương sườn hầm khoai tây với đậu que còn đang sôi trào, mùi hương thơm ngon khiến bụng sôi ùng ục. Một nồi đất lớn, cỡ chừng mười người ăn, chỉ là bên trong không có bao nhiêu xương sườn, vừa nãy tới trễ, thức ăn trong nồi lúc này cũng đã vơi đi phân nửa rồi. Bách Đông Thanh nhanh chóng dùng cái muôi múc hai khối sườn đặt vào chén của Hứa Húc: “Sườn do người trong thôn hầm đấy, ăn rất ngon.”
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn là người khiêm tốn, không tranh không đoạt, mới nãy Hứa Húc nhìn thấy dáng vẻ giành ăn của anh, thật sự là dở khóc dở cười.
Thế nhưng anh cũng chỉ múc cho cô hai khối sườn rồi để muôi xuống, bản thân mình chỉ lấy một chén đầy khoai tây cùng đậu que cũng đã vô cùng vui mừng rồi.
Hứa Húc gắp một khối sườn còn đang bốc khói trong chén của mình qua cho anh, cười nói: “Anh cứ làm như đang bị nạn đói vậy, em cũng không phải là chưa từng ăn thịt.”
Bách Đông Thanh liếc nhìn cô một cái, cười cười không nói gì.
Tạ Vũ vừa đứng dựa bên bếp lò, vừa nhìn xem hai người, cười nói: “Lúc trước tôi nghe Đông Thanh nhắc tới bạn gái, còn tưởng rằng hai người vừa mới quen nhau đang trong giai đoạn nồng nhiệt chứ, sau này tò mò dò hỏi một chút, mới biết được hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi. Chia sẻ kinh nghiệm hâm nóng tình cảm một chút đi, tôi mới kết hôn được có một năm, mà đã có cảm giác muốn tới bảy năm ngứa ngáy rồi đây này.”
“Ngứa ngáy? Có muốn anh giúp em gãi ngứa hay không?” Lục Viễn không biết đã bưng chén cơm đứng cạnh cô ấy từ lúc nào, liếc mắt nhìn sang, lạnh lùng hỏi một câu.
Tạ Vụ cười gượng ha ha hai tiếng, gắp một cây đậu que nhét vào trong miệng anh ấy: “Không phải em chỉ hỏi thăm một chút bí quyết chung sống hoà hợp với Đông Thanh và Hứa Húc thôi sao? Có thể giúp đỡ cho cuộc sống hôn nhân của chúng ta ngày càng hài hoà.”
“Anh cảm thấy như bây giờ là rất tốt rồi.” Sắc mặt Lục Viễn không chút thay đổi nói, khựng lại một chút, bổ sung một câu, “Với lại hai người bọn họ còn chưa kết hôn, đáng lẽ phải thỉnh giáo chúng ta mới đúng chứ.”
Bách Đông Thanh liên tục gật đầu: “Không sai không sai.”
Hứa Húc yên lặng đưa mắt nhìn đôi vợ chồng này, mặc dù nhìn qua không phải kiểu tình chàng ý thiếp thân mật nồng cháy, nhưng lại có một sự ăn ý làm cho người khác phải hâm mộ. Cô lại đưa mắt nhìn về phía Bách Đông Thanh, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn qua bên này, hai người không hiểu vì sao lại nhìn nhau cười một tiếng, rồi không hẹn mà cùng vùi đầu tiếp tục ăn cơm! Thật ra hai người bọn họ cũng rất ăn ý mà!
Ăn cơm xong đâu đấy, Bách Đông Thanh giúp thu dọn một chút, rồi không kịp chời đợi mà lôi kéo Hứa Húc chạy về ký túc xá.
“Anh làm gì đấy?” Hứa Húc cười, “Tất cả mọi người còn đang ở lại đó nói chuyện phiếm sau bữa ăn đấy!”
Bách Đông Thanh nói: “Bọn họ trò chuyện của bọn họ, hai ta trò chuyện của hai ta.”
Nơi anh ở là một gian phòng ký túc xá dành cho giáo viên độc thân, hai vị giáo viên duy nhất của trường là Lục Viễn và Tạ Vũ đã kết hôn chung sống với nhau, vừa đúng lúc bỏ không. Anh lôi kéo Hứa Húc vào phòng ký túc xá, sau đó đóng cửa lại.
Hứa Húc vốn dĩ tưởng rằng anh hành động vội vàng không nhìn được như thế này, là do cửu biệt trùng phùng, chuẩn bị củi khô bố lửa một phen, còn có hơi bất ngờ từ khi nào anh trở nên nôn nóng như vậy. Nào biết Bách Đông Thanh đóng cửa long, lại đi vào trong phòng kéo tới một cái ghế, để cô ngồi xuống, sau đó chính mình cũng ngồi xuống cái ghế đối diện với cô.
Hứa Húc nháy nháy mắt: “Anh đây là đang muốn nói chuyện phiếm với em sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Ừ, lâu ngày không gặp, chỉ muốn hai đứa mình tâm sự thôi.”
Tốt lắm, đây quả thực rất phù hợp với tác phong của anh.
Hứa Húc nghĩ nghĩ, lại nắm lấy tay anh, mềm giọng nói: “Thật xin lỗi, trước đây em không nên nghi ngờ anh.”
Bách Đông Thanh cười lắc đầu: “Không trách em được, là do anh cố ý giấu em mà.”
Hứa Húc nhăn mũi một cái, cố ý nói hùa theo anh: “Đúng vậy đấy, anh giấu em làm gì, sợ em kéo chân sau của anh sao?”
Bách Đông Thanh bật cười: “Đương nhiên không phải, chỉ là sự việc có thể sẽ chuyển biến nghiêm trọng, anh sợ lỡ như có vấn đề gì, cho nên ngay từ đầu đã quyết định không nói với bất kỳ ai cả.” Nói xong, lại thở dài, “Em nhìn xem, cuối cũng không phải tin tức vẫn bị lộ đấy thôi.”
Hứa Húc nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Chuyện này lãnh đạo công ty luật của các anh hẳn là đã biết cả rồi nhỉ? Bọn họ sẽ xử lý thế nao?”
Bách Đông Thanh nói: “Công ty luật đang chú trọng phát triển mảng dân sự và thương nghiệp, chuyện này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng. Lúc ấy anh thu thập được chứng cứ, thật ra đã thương lượng với thầy Trần rồi, là ông ấy khuyến khích anh đi tố cáo, nói cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cũng sẽ để Hoa Thiên cùng chịu trách nhiện với anh. Nhưng Hoa Thiên không phải là Hoa Thiên của một mình ông ấy, còn có hơn ba mươi luật sư đối tác, hơn hai trăm luật sư đang hành nghề, không thể bởi vì hành động xốc nổi của anh, mà ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ được, cho nên anh đã đệ đơn từ chức lên thầy Trần.” Nói xong nhìn về phía cô cười cười, “Em đừng lo lắng, chuyện này không ảnh hưởng đến tư cách hành nghề của anh. Cho nên sau khi cân nhắc kỹ càng, anh quyết định tự mình mở một văn phòng luật sư.”
Hứa Húc mở to hai mắt, ngạc nhiên mà vui vẻ nói: “Thật không?”
Bách Đông Thanh gật đầu, cười nói: “Như vậy anh có thể tự do lựa chọn bản ản, làm thêm nhiều bản án hỗ trợ Viện kiểm sát, càng có khả năng giúp đỡ nhiều người cần sự trợ giúp pháp luật hơn, chỉ là khoảng thời gian đầu có thể không kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải thuê trợ lý này nọ, chi tiền càng nhiều hơn.”
Hứa Húc vỗ ngực tự hào: “Mặc dù em học môn chuyên ngành không giỏi giang gì mấy, không dám hành nghề luật sư, nhưng làm một trợ lý nho nhỏ cho đại luật sư thì vẫn dư sức.”
Bách Đông Thanh nghiêng đầu nhìn cô: “Còn công việc của em thì sao?”
Hứa Húc nói: “Mặc dù em rất thích công việc hiện tại, nhưng mà dù sao cũng là truyền thông đại chúng trái ngành học, có quá nhiều giới hạn, làm lâu năm cũng không còn bao nhiêu động lực nữa.” Nói xong chợt nhớ tới chuyện gì đó, “Đúng rồi, vợ của thầy Lục, Tạ Vũ, có phải là cựu phóng viên trưởng của Tuần san Phương Đông trước đây không?”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Đúng vậy!”
“Khó trách cảm thấy khá quen, trước đây khi cô ấy viết bài tố cáo tham nhũng phúc lợi công cộng, đã nhìn thấy hình của cô ấy.” Cô nói rồi thở dài, “Anh nhìn xem, như cô ấy mới được xem là phóng viên chân chính, như em đây cũng chỉ là tay mơ nửa mùa mà thôi. Cũng may em đã từng học luật, sau này tốt hơn là cùng anh làm chút chuyện gì đó hữu ích còn hơn.”
Bách Đông Thanh cười: “Anh chỉ sợ để em làm trợ lý, anh sẽ không nỡ sai bảo em.”
Hứa Húc nói: “Yên tâm, không cần anh sai bảo, em sẽ làm tốt mọi việc. Đừng thấy em lúc đi học vô lo vô nghĩ, không mấy tham vọng với công việc, nhưng mà sự tận tuỵ chuyên nghiệp ở toà soạn vậy mà rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là chỉ làm cho có thôi đâu.”
Bách Đông Thanh cười gật đầu: “Anh biết, tăng ca viết bản thao cũng là chuyện thường xảy ra,”
Hứa Húc nói: “Đúng rồi! Với lại em còn có kinh nghiệm về truyền thông, sau này văn phòng luật cần giao dịch với giới truyền thông, em chắc chẳn sẽ hữu dụng với anh hơn là một trợ lý sinh viên luật bình thường, cũng có thể viết bản thảo quan hệ công chúng nữa.” Nói xong còn bấm đốt ngón tay, “Tốt nghiệp chuyên ngành luật học, trải qua kỳ thi tư pháp, có kinh nghiệm bốn năm hành nghề truyền thông pháp luật, còn không cần tiền lương, anh nói xem anh có thể kiếm ở đâu ra một trợ lý tốt như vậy chứ?”
Bách Đông Thanh mới đầu còn bị cô chọc cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Công việc của anh em cũng biết rồi đấy, sau này tự mình mở văn phòng luật sự, chắc chắn sẽ càng bận rộn, anh sợ em cũng phải theo anh chịu khổ.”
Hứa Húc lơ đãng cười cười: “Anh bận rộn công việc lại bắt đầu không về nhà, không phải em cũng chịu cảnh phòng không gối chiếc sao, chi bằng cùng bận rộn với anh có phải tốt hơn không!”
Bách Đông Thanh bật cười: “Được, vậy trước tiên cứ quyết định như thế đi.”
Hai người đang nói chuyện, có người gõ cửa, là Mạc Vĩ: “Luật sư Bách phóng viên Hứa, thầy Lục đang chiếu phim ngoài trời, bảo tôi gọi hai người cùng đi xem!”
“Ừ được rồi, chúng tôi lập tức đến ngay.” Nói xong kéo tay Hứa Húc, “Em qua đó trước đi, anh lấy chút đồ rồi sẽ qua ngay,”
Hứa Húc âm thầm bĩu môi, cho nên nói cái gì mà cửu biệt trùng phùng củi khô bốc lửa đều là nói nhảm cả, u oán nhìn anh một cái, rồi cùng với Mạc Vĩ đi về phía sân thể dục.
Bách Đông Thanh mở ba lô hành lý của mình ra, lần mò tận ngăn trong cùng, lấy ra một cái hộp nhỏ bọc vải nhung đỏ, anh nhìn thoáng qua, hít vào một hơi thật sâu.
Chiếc nhẫn này mua hơn mấy tháng rồi, cùng anh bôn ba ngược xuôi bấy nhiêu thành phố, hôm nay rốt cuộc đúng lúc thiên thời địa lợi nhân hoà, lại không phát huy được tác dụng, anh thật là muốn khóc cũng không khóc nổi mà.
Danh sách chương