Bách Đông Thanh không quá để ý cười cười: “Lúc đó mọi người đã giúp tớ rất nhiều, tớ có làm nhiều thêm chút chuyện cũng chỉ là tiện tay mà thôi, đều là bạn bè với nhau, cam tâm tình nguyện giúp đỡ, có gì đâu mà cám ơn với không cám ơn.”

Trình Phóng nhìn anh trầm mặc một lát, cuối cùng cũng chỉ cười khẽ một tiếng, ngồi lại trên băng ghế nhỏ, tiếp tục thêm củi vào lò.

Ở nông thôn rất ít khi ăn nhẹ bữa sáng đúng nghĩa, để có sức lực cho một ngày làm việc, bữa sáng thường được xem như là một bữa ăn chính như bữa tối, mọi người bắt đầu làm việc sau khi ăn xong.

Ăn cơm xong, Trình Phóng và Mạc Vĩ muốn khởi hành trở về. Lúc tạm biệt, Mạc Vĩ kéo tay Bách Đông Thanh, mém chút nữa là lại cảm động đến rơi nước mắt, tất cả mọi người đứng đó có chút dở khóc dở cười.

Trình Phóng bá vai anh ta, cười nói: “Anh còn như vậy, luật sư Bách sẽ bị áp lực đấy.”

Mạc Vĩ có chút không được tự nhiên gãi gãi đầu, thấp giọng nói: “Cũng chỉ vì trước đây tôi đã hiểu lầm luật sư Bách, bây giờ nhớ lại thì vô cùng áy náy.”

Hứa Húc nói: “Đừng nói anh không nhận ra được, chính tôi đây là bạn gái chung sống mấy năm với anh ấy, cũng còn hiểu lầm anh ấy đây! Cho nên chuyện này không trách anh được, muốn trách thì phải trách anh ấy che giấu quá tốt.” Nói xong, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh, trêu chọc nói, “Em thấy kỹ thuật diện xuất của anh rất tốt đấy, hay là đừng làm luật sư nữa, đi làm diễn viên đi, dù sao hình tượng của anh cũng thể thua kém những thấn tượng trên TV kia được. Ba em hình như có quen biết vài vị đạo diễn của đài truyền hình địa phương đấy, để ông ấy đánh tiếng cho, em có thể làm người đại diện cho anh, nhân lúc anh còn trẻ nhan sắc đạt đỉnh, nhanh chóng đoạt giải đi.”

Trình Phóng phụ hoạ: “Tớ thấy được đấy, anh tớ cũng có quen biết vài vị đạo diễn đấy, tớ giúp cậu hỏi thăm một chút.”

Bách Đông Thanh nhẹ cười cười, đối diện với anh mắt đùa cợt của Hứa Húc: “Giới giải trí nhiều diễn viên nữ xinh đẹp như vậy, em yên tâm được à?”

Hứa Húc nghĩ nghĩ: “Mặc dù em rất yên tâm với con người của anh, nhưng mà với tính cách này của anh, ai nhờ anh giúp đỡ anh cũng không từ chối, đi vào vòng tròn hỗn loạn kia, không biết đem về cho em bao nhiêu đoá hoa đào nữa.”

Bách Đông Thanh yếu ớt nói: “… Thật ra anh cũng biết từ chối.”

Trình Phóng thở dài: “Chịu không nổi màn cơm chó buồn nôn của hai người, có thể suy nghĩ cho cảm giác của tớ một chút hay không?” Nói rồi vỗ vai Mạc Vĩ, “Hai cái bóng đèn lớn như chúng ta nhanh chóng rời khỏi đi!”

Hứa Húc cười: “Trình kiểm sắp được thăng chức lên Phó kiểm sát trưởng khu vực phía Nam rồi, đừng hạ thấp bản thân mình đến đáng thương như vậy chứ.”

“Sai!” Trình Phóng nở nụ cười đắc ý, duỗi một ngón tay lắc lắc, “Lệnh điều động công tác của anh đã được chuyển tới, không thăng chức Phó kiểm khu vực nữa, trực tiếp điều vào Viện kiểm sát thành phố làm công tố viên cao cấo. Bản án của Lâm thị và Lâm Khải Kiệt có liên quan rất lớn, sẽ do Viện kiểm sát thành phố phụ trách, anh sẽ một trong những công tố viên tham gia.”

Hứa Húc ngoài cười nhưng trong không cười dò xét từ trên xuống dưới một chút: “Thật đúng là nhìn không ra anh sắp trở thành công tố viên cao cấp rồi đấy. Vậy thì chúc anh từng bước thăng tiến, tiền đồ như gấm nhé!”

Trình Phóng có chút không mấy để ý cười hề hề nói: “Đen tình thì đỏ bạc mà!” Vừa nói vừa thoáng nghiêm mặt, “Mặc dù nhìn anh không mấy ra dáng công tố viên, nhưng mà sau này nhất định sẽ làm tốt chức trách, cống hiến sức mình xây dựng một xã hội hài hoà.”

Hứa Húc xì một tiếng: “Quả nhiên là dân công chức nha! Tư tưởng giác ngộ này đúng là đáng được người ta nể phục.”

Trình Phóng cười khẽ một tiếng, kéo tay Mạc Vĩ quay người rời đi, đi được vài bước, lại quay đầu lớn tiếng nói: “Lão Tam, sau này nếu có dịp gặp lại nhau trên toà án, chúng ta lại phân cao thấp.”

Bách Đông Thanh chững chạc đàng hoàng trả lời: “Toà án không phải là nơi để cậu phân cao thấp, mà là nơi đảm bảo quyền lợi của công dân, giữ gìn tôn nghiêm của pháp luật, tớ cũng chỉ dựa trên sự thật cùng những chứng cứ mà mình có được mà biện hộ, tuyệt đối không bao giờ vì động cơ so đo cao thấp với bất kỳ người nào.”

Trình Phóng nhất thời bị nghẹn không nói được lời nào, một lúc sau mới làm động tác bái chào, hắng giọng, có chút cam chịu nói: “… Lão Tam, cậu không đi làm thẩm phán thật đáng tiếc.”

Bách Đông Thanh cười cười, không nói gì.

Trình Phóng thở dài, buồn cười quay người tiếp tục đi về phía bên kia bờ sông.

Lúc này đã hơn mười giờ, ngày mùa thu mặt trời sáng chói nơi bầu trời xanh thẳm, anh ta ngẩng đầu nhìn trời một lát, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên phì cười một tiếng.

Mạc Vĩ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

Trình Phóng lắc đầu: “Không có việc gì.”

Bách Đông Thanh dường như luôn có thể khiến người khác tự ti mặc cảm, cả đời này có lẽ anh ta sẽ không làm được hạng người chính trực lương thiện, sau này có khi cũng phải luồn cúi nơi công sở, nhưng chỉ cần có thể hướng về điều thiện tránh xa việc ác, vậy thì chính anh ta cũng không thẹn với lương tâm.



Đưa mắt nhìn hai người đi qua cầu ngồi lên chiếc xe ba bánh chạy đi, Hứa Húc đứng trên sân thể dục chợt nhớ lại, quay đầu hỏi Bách Đông Thanh: “Đúng rồi, trước đây sao anh không nghĩ tới việc đi thi thẩm phán đi?”

Bách Đông Thanh cười nói: “Là một người thực thi pháp luật cho dù là thẩm phán, công tố viên, hay là luật sự, trong mắt anh thật ra không có gì quá khác biệt. Bởi vì ba bên không phải đối lập với nhau, mà là cùng nhau tạo thành một bộ phận không thể chia cắt trong hệ thống pháp luật. Chỉ khi cả ba bên đều tồn tại, mới thể bảo đảm bộ máy pháp luật vận hành bình thường và tốt đẹp, giữ gìn quyền lợi công dân và trật tự xã hội. Mặc dù có người hay nói cái gì mà luật sư vô lương tâm, thật ra cái nghề luật sư này và sự xấu xa không có bất kỳ liên quan gì cả, vô lương tâm chỉ là con người. Không phải các cơ quan kiếm sát cũng có nhiều sâu mọt sao, với lại luật sư luôn là một bộ phận yếu thế trong bộ máy tư pháp ở đất nước chúng ta, cho nên người thực thi pháp luật hẳn là nên cố gắng hơn trong lĩnh vực này.”

“Trời đất ơi!” Hứa Húc cố tình làm ra vẻ khoa trương, “Đông Thanh! Em sợ rằng một ngày nào đó trên đỉnh đầu anh sẽ xuất hiện một vòng hào quang đấy!”

“Hoá thánh à?” Khoé miệng Bách Đông Thanh giật giật một cái, nghiêng người qua cô, sau đó lại cong môi nở nụ cười, “Anh cảm thấy vấn đề đơn giản như vậy em không nên hỏi, cho nên mới trả lời như vậy cho em nghe thôi. Anh chọn đi làm luật sư không phải vì nghề luật sư thu nhập rất khá sao? Không kiếm nhiều tiền làm sao anh cưới được vợ?”

Hứa Húc cười ha ha. Trước đây cô cũng không mấy hiểu rõ, lấy tính cách của anh sao lại đi làm luật sư? Chẳng lẽ xuất ngoại du học trở về làm một thầy giáo dạy cấp ba. Hoặc là thi công chức tiến vào cơ quan nhà nước không phải thích hợp với anh hơn sao? Lúc ấy anh nói rất đúng, muốn thử một lần, muốn vì cuộc sống của mình là liều một phen. Sau này cô dần dần hiểu rõ nguyên nhân. Cho dù cô có muốn khiêm tốn và xem nhẹ gia cảnh của mình, thậm chí cũng bởi vì ba cô giàu có tương đối trễ, cho nên cô thực sự không ý thức được bản thân mình cũng là một phú nhị đại. Thế nhưng bối cảnh gia đình cô vẫn là sự thật trước mắt, đối với anh mà nói nó là một cỗ áp lực trùng trùng điệp điệp như một ngọn núi lớn, anh làm sao có thể chọn một công việc an nhàn ổn định tám năm mười năm, hoặc thậm chí còn có thể lâu hơn? Hứa Húc nghĩ nghĩ, kéo cánh tay của anh, thấp giọng nói: “Sau này anh cứ yên tâm làm việc mình muốn làm, đừng mãi suy nghĩ muốn kiếm tiền gì gì đó. Thật ra trước năm mười bốn mười lăm tuổi, hoàn cảnh cuộc sống của em cũng rất bình dân, em cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không phải là không tốt.”

Bách Đông Thanh quay đầu yên lặng nhìn cô.

“Được rồi!” Hứa Húc buông tay, nói chi tiết, “Dù gì cha mẹ em cũng chỉ có một đứa con gái là em, tiền của bọn họ không cho em xài thì cho ai xài đây? Anh kết hôn với em thì cũng xem như một nửa con trai của bọn họ rồi, thực sự không cần khách sáo hay là giữ lòng tự trọng, sau đó lại vì bôn ba kiếm tiền mà phải làm chuyện mình không thích làm.”

Bách Đông Thanh trầm mặc một hồi lâu, mới cười khẽ một tiếng, gật đầu: “Được!”

*

Hai người trốn ở sơn thôn chờ đợi ròng rã một tuần lễ. Ban ngày, Bách Đông Thanh đi giúp sửa cầu, Hứa Húc thì giúp Tạ Vũ chuẩn bị thức ăn, luống cuống tay chân chừng hai ngày, sau đó cũng dần dần thuần thục. Khi học sinh lên lớp thì giúp đỡ giảng dạy một hai tiết, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Ở nông thôn trời tối sớm, cũng không có mấy hoạt động giải trí, trên cơ bản chỉ có thể sớm trở về ký túc xá nghỉ ngơi, để ngày hôm sau có tinh thần làm việc. Bách Đông Thanh không còn đi mượn áo mưa nữa, không phải là bỏ qua niềm vui duy nhất vào ban đêm, mà lúc đi cùng Lục Viễn ra trấn mua sắm, thuận tiện mua luôn một hộp.

Một tuần trôi qua rất nhanh, cây cầu nhỏ cũng hoàn thành đúng hạn. Nhìn khung cảnh bọn họ hưng phấn vui đùa ầm ĩ trên cầu, Hứa Húc đột nhiên cảm thấy xúc động không sao giải thích được.

“Cuối năm chúng tôi cũng về Thượng Hải, sau này hai người có đến Thượng Hải, thì cùng nhau ăn bữa cơm uống chén rượu.” Lục Viễn đứng ở đầu cầu tiễn biệt hai người, cười nói.

“Nhất định như vậy.” Bách Đông Thanh cũng cười, “Mấy ngày nay quấy rầy rồi.”

Tạ Vũ cười: “Sửa cây cầu kia anh cũng đã góp mười vạn tệ, nếu anh nguyện ý, thì ở lại nửa năm một năm chúng tôi cũng hoan nghênh.”

“Thôi thôi!” Hứa Húc cười, “Hai người cứ yên tâm ở lại đây chờ giáo viên chính thức được điều tới đảm nhận chức vị đi nhé, chúng tôi trở về thành phố xa hoa truỵ lạc trước chờ hai người cố lên.”

Lục Viễn bật cười: “Bảo trọng! Nhân tiện cũng sớm chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”

“Cám ơn!” Bách Đông Thanh nghe được hai chữ tân hôn, trên mặt không nhịn được lộ rõ sự vui mừng.

Vẻ mặt này của anh bị Tạ Vũ thấy được, đương nhiên sẽ không bỏ qua mà trêu chọc nói: “Hứa Húc, cô nhìn Đông Thanh nhà cô xem, nói đến chuyện kết hôn là khoé miệng sắp dính đến huyệt thái dương luôn rồi.”

Hứa Húc quay đầu đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, hẳn là bởi vì bị Tạ Vũ chỉ điểm, cho nên có chút ngượng ngùng, muốn thu lại nụ cười nhưng không thành công, dứt khoát cam chịu nói: “Lúc kết hôn cô không vui à?”

Tạ Vũ nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Lục Viễn, nhún nhún vai: “Vui chứ, thực sự là rất vui.”

Lục Viễn nói: “Gặp lại!”

“Gặp lại!”

*



Sau khi về đến nhà, hai người ai làm chuyện nấy, chính là nộp đơn từ chức. Trước khi Bách Đông Thanh tố cáo sự việc, lúc nói chuyện với Trần Thuỵ Quốc, thì đã đệ đơn từ chức rồi. Anh là đệ tử quan môn của Trần Thuỵ Quốc, rất được vị luật sự danh tiếng tựa như Thái Đẩu* này coi trọng, bởi vì xuất thân nghèo khó, Trần Thái Đẩu đương nhiên quan tâm đến Bách Đông Thanh nhiều hơn người khác một chút. Vốn là không đành lòng nhìn anh vì việc này mà phải từ chức, lo anh một thân một mình không ai chống lưng rời khỏi Hoa Thiên, sẽ phải huỷ đi con đường công danh thật vất vả mới xây dựng được.

*Thái Sơn Bắc Đẩu: ý chỉ núi Thái Sơn cao lớn vời vợi, và ngôi sao Bắc Đẩu là ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Đại Hùng. Gộp chung ý chỉ danh tiếng vang xa vững chắc.

Cho đến sau khi biết được cha vợ tương lai của anh là ai, thì mới yên tâm để anh tự đi lập thân lập nghiệp.

Anh nhanh chóng hoàn thành bàn giao công việc, thế nhưng Hứa Húc bởi vì đột ngột từ chức, cho dù trước đó đã xin nghỉ hơn nửa tháng, nhưng mà đối với toà soạn báo mà nói, thì cũng có chút đột ngột. Làm đúng theo quy trình, một tháng sau, cô mới chính thức rời khỏi chức vị.

Hôm từ chức ngày đó, đương nhiên là phải mời mấy người bạn đồng nghiệp cùng làm chung mấy năm đi ăn một bữa cơm chia tay.

Chạng vạng tối giờ tan tầm, bước ra khỏi toà nhà văn phòng nơi cô đã làm việc mấy năm, từ đằng xa cô đã nhìn thấy Bách Đông Thanh đang đứng ở ven đường đợi cô tan làm.

Hứa Húc nhìn anh, cười nói với người bên cạnh đã trở thành đồng nghiệp cũ: “Hôm nay ăn cơm chia tay, bạn trại tôi xin mời mọi người.”

Đỗ Tiểu Mộc sẵng giọng: “Thật vậy sao! Đợi lâu lắm rồi, đó giờ cậu không chịu dẫn người bạn trai luật sư thần bí của cậu cho bọn tớ gặp mặt, hôm nay từ chức, rốt cuộc cũng chịu để chúng ta nhìn thấy Thái Sơn trong truyền thuyết.” Cô nàng vừa dứt lời, liền nhìn thấy Bách Đông Thanh đang đứng bên đường, hỏi một tiếng: “Đây không phải là luật sư Bách sao?”

Hứa Húc nhịn cười, giả bộ hắng giọng một cái.

Bách Đông Thanh mỉm cười đi tới: “Xin chào mọi người!”

“Luật sư Bách, sao anh lại ở đây?”

Giọng điệu của Bách Đông Thanh ôn hoà: “Tới đón bạn gái của tôi!”

Đỗ Tiểu Mộc ngây ngốc hỏi: “Bạn gái anh làm việc gần đây à?”

Bách Đông Thanh nhìn về phía Hứa Húc đang cố nín cười, đưa tay kéo cô đến bên cạnh mình: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái tôi!”

Mấy người phóng viên biên tập viên lập tức xôn xao.

Đỗ Tiểu Mộc thét to: “Á … Cái … Cái gì! Húc nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”

Hứa Húc hắng giọng: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai tôi Bách Đông Thanh.”

Đỗ Tiểu Mộc hình như chưa thể phản ứng lại bình thường, mở to hai mắt nói: “Cậu chia tay với người bạn trai kia từ lúc nào?” Nói xong lại ú ớ hai tiếng, “Cậu và luật sư Bách ở bên nhau từ lúc nào?”

“…” Hứa Húc nói: “Người bạn trai làm luật sư ở Hoa Thiên của tôi là Đông Thanh, ừ, vẫn luôn là anh ấy. Trước đây bởi vì liên quan đến công việc, cho nên tôi mới không nói với mọi người, mọi người đừng trách tôi! Đương nhiên, hiện giờ anh ấy đã tự thân lập nghiêp, đã không còn là luật sư của Hoa Thiên nữa. Cho nên tôi mới muốn từ chức, chuẩn bị cùng anh ấy gầy dựng sự nghiệp, sau này giữa Tuần san Pháp luật và chúng tôi chắc chắn sẽ còn có cơ hội hợp tác! Mọi người cũng đừng quá nhớ tôi.”

Đỗ Tiểu Mộc giống như bị đả kích rất lớn oa oa kêu to: “Húc nhi, cậu quá xấu xa rồi, chuyện kinh thiên động địa như vậy mà dám giấu giếm bọn này đây, tớ nói cho cậu biết, đêm nay không ăn cho cậu và luật sư Bách phá sản, quyết không bỏ qua.”

Hứa Húc vô cùng vui mừng cười nói: “Không sao, cậu cứ việc ăn, bạn trai tớ tính tiền.”

Bách Đông Thanh nhìn cô nàng một cái, ôn hoà nói: “Cám ơn mọi người đã chiếu cố bạn gái tôi mấy năm qua, đêm nay muốn ăn cái gì cứ việc chọn.”

Đỗ Tiểu Mộc nhìn dáng vẻ nồng tình mật ý của hai người kia, cười nói: “Hai người rải thức ăn cho chó từ nãy đến giờ, tôi nhìn thôi không ăn cũng đủ no rồi.” Nói xong nhìn về phía Hứa Húc, “Cậu cũng đủ ác đấy! Trước khi ra đi còn bỏ lại một trái bom lớn như vậy, văn phòng chúng ta không cần lo mấy tháng tiếp theo không có chuyện để bát quái rồi.”

Đám người cười to.

Đương nhiên, một bữa cơm tối không thể nào ăn đến phá sản, về phần văn phòng Tuần san Pháp luật mấy tháng tiếp theo bàn tán ra được chuyện gì, đối với Bách Đông Thanh và Hứa Húc mà nói là không quá quan trọng. Quan trọng là, bọn họ sẽ cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới.

Mà đối với Bách Đông Thanh mà nói, chuyện quan trọng nhất, cũng không phải vội vã lập nghiệp, mà là đi Hứa gia cầu hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện