Khương Dĩ Nha cúi mắt, suốt cả quá trình đều tránh ánh mắt của Vệ Độ Ảnh, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như ngọc tỏ ra lạnh lùng, xa cách.
Đặt thuốc và nước xuống rồi xoay người đi về phía người tiếp theo, không hề có ý định dừng lại chút nào.
Ánh sáng trong mắt Vệ Độ Ảnh chợt tắt, đôi mày nhíu chặt lại đầy khó chịu. Cơn sốt cao giày vò cũng không làm anh hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng cái xoay người vô tình của thiếu nữ đủ để đánh tan mọi phòng tuyến của anh.
Một tiếng hừ khẽ bật ra từ mũi, như tiếng thở dốc yếu ớt cố kìm nén.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Anh biết tất cả những gì đang xảy ra đều là do mình gieo gió gặt bão, nhưng khi thực sự đối mặt mới phát hiện ra điều này giày vò đến mức nào.
Một giây trước cô còn cười nói vui vẻ với người khác, giây tiếp theo đối mặt với anh lại là vẻ lạnh lùng.
Cả trái tim Vệ Độ Ảnh như đang bị lửa mạnh thiêu đốt, giày vò. Anh ghen đến phát điên, anh muốn Khương Dĩ Nha ôm anh một lần nữa.
Nhưng không thể nào, tất cả đều đã bị chính tay anh phá hủy rồi.
Cậu bạn sành điệu không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao lại hơi căng thẳng.
Tóm lại, nếu là anh thì anh không chịu nổi Khương Dĩ Nha đối xử với mình như vậy đâu.
Liếc nhìn Vệ Độ Ảnh với vẻ hả hê như muốn bỏ đá xuống giếng, cậu bạn sành điệu lon ton đi theo.
Mãi cho đến khi đi được một khoảng, Khương Dĩ Nha mới thở hắt ra một hơi dài.
Cho dù bây giờ hai người đã cách nhau rất xa, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực tỏa ra từ cơ thể đó.
Khương Dĩ Nha thậm chí không dám hồi tưởng lại lúc đứng trước mặt Vệ Độ Ảnh, đối mặt với luồng hơi nóng mênh m.ô.n.g ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như thể sắp bị cắn nuốt ngược lại, bị ăn tươi nuốt sống, bị hòa trộn vào dung nham nóng chảy, bị chúng bao bọc và làm tan chảy.
…
Những người bên phía nhà ăn ban đầu cũng bận rộn vì người bệnh, nhưng rất nhanh sau đó đã tụ lại với nhau thì thầm to nhỏ.
Chẳng mấy chốc, quản lý nhà ăn và Quan Dũng Sơn dẫn theo những người còn tỉnh táo khí thế hừng hực bước tới.
Hai người này thế mà lại không hề bị sốt.
Trong tay quản lý còn cầm chìa khóa cửa lớn của nhà ăn, vừa nhìn đã biết là ra vẻ muốn gây chuyện.
Cố Túng đi qua chặn họ lại, thái độ lịch sự nhưng lời lẽ sắc bén: “Không phiền giám đốc Lý dẫn người qua đây hỗ trợ đâu, ngài vẫn nên đi chăm sóc bệnh nhân của mình đi, nếu không có chuyện gì không hay xảy ra thì không tốt.”
Khương Dĩ Nha và những người khác nghe thấy động tĩnh, lập tức buông việc đang làm trong tay chạy tới.
Trong phút chốc, hai nhóm người như ở hai bên bờ sông Sở, ranh giới Hán, đứng đối diện nhau.
Bên cạnh quản lý nhà ăn là Quan Dũng Sơn, phía sau là những người công nhân cao lớn vạm vỡ, mặt mày hung dữ.
Phía sau Cố Túng lại chỉ có một đám học sinh trẻ tuổi và hai ba giáo viên gầy yếu, so sánh thì họ trông như những con gà con yếu ớt mong manh.
Về khí thế, họ đã thua đối phương một khoảng lớn.
May mà có sự tồn tại của Cố Túng, khiến đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Cố Túng biết mình không thể duy trì được bao lâu.
Đặt thuốc và nước xuống rồi xoay người đi về phía người tiếp theo, không hề có ý định dừng lại chút nào.
Ánh sáng trong mắt Vệ Độ Ảnh chợt tắt, đôi mày nhíu chặt lại đầy khó chịu. Cơn sốt cao giày vò cũng không làm anh hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng cái xoay người vô tình của thiếu nữ đủ để đánh tan mọi phòng tuyến của anh.
Một tiếng hừ khẽ bật ra từ mũi, như tiếng thở dốc yếu ớt cố kìm nén.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Anh biết tất cả những gì đang xảy ra đều là do mình gieo gió gặt bão, nhưng khi thực sự đối mặt mới phát hiện ra điều này giày vò đến mức nào.
Một giây trước cô còn cười nói vui vẻ với người khác, giây tiếp theo đối mặt với anh lại là vẻ lạnh lùng.
Cả trái tim Vệ Độ Ảnh như đang bị lửa mạnh thiêu đốt, giày vò. Anh ghen đến phát điên, anh muốn Khương Dĩ Nha ôm anh một lần nữa.
Nhưng không thể nào, tất cả đều đã bị chính tay anh phá hủy rồi.
Cậu bạn sành điệu không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao lại hơi căng thẳng.
Tóm lại, nếu là anh thì anh không chịu nổi Khương Dĩ Nha đối xử với mình như vậy đâu.
Liếc nhìn Vệ Độ Ảnh với vẻ hả hê như muốn bỏ đá xuống giếng, cậu bạn sành điệu lon ton đi theo.
Mãi cho đến khi đi được một khoảng, Khương Dĩ Nha mới thở hắt ra một hơi dài.
Cho dù bây giờ hai người đã cách nhau rất xa, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực tỏa ra từ cơ thể đó.
Khương Dĩ Nha thậm chí không dám hồi tưởng lại lúc đứng trước mặt Vệ Độ Ảnh, đối mặt với luồng hơi nóng mênh m.ô.n.g ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Như thể sắp bị cắn nuốt ngược lại, bị ăn tươi nuốt sống, bị hòa trộn vào dung nham nóng chảy, bị chúng bao bọc và làm tan chảy.
…
Những người bên phía nhà ăn ban đầu cũng bận rộn vì người bệnh, nhưng rất nhanh sau đó đã tụ lại với nhau thì thầm to nhỏ.
Chẳng mấy chốc, quản lý nhà ăn và Quan Dũng Sơn dẫn theo những người còn tỉnh táo khí thế hừng hực bước tới.
Hai người này thế mà lại không hề bị sốt.
Trong tay quản lý còn cầm chìa khóa cửa lớn của nhà ăn, vừa nhìn đã biết là ra vẻ muốn gây chuyện.
Cố Túng đi qua chặn họ lại, thái độ lịch sự nhưng lời lẽ sắc bén: “Không phiền giám đốc Lý dẫn người qua đây hỗ trợ đâu, ngài vẫn nên đi chăm sóc bệnh nhân của mình đi, nếu không có chuyện gì không hay xảy ra thì không tốt.”
Khương Dĩ Nha và những người khác nghe thấy động tĩnh, lập tức buông việc đang làm trong tay chạy tới.
Trong phút chốc, hai nhóm người như ở hai bên bờ sông Sở, ranh giới Hán, đứng đối diện nhau.
Bên cạnh quản lý nhà ăn là Quan Dũng Sơn, phía sau là những người công nhân cao lớn vạm vỡ, mặt mày hung dữ.
Phía sau Cố Túng lại chỉ có một đám học sinh trẻ tuổi và hai ba giáo viên gầy yếu, so sánh thì họ trông như những con gà con yếu ớt mong manh.
Về khí thế, họ đã thua đối phương một khoảng lớn.
May mà có sự tồn tại của Cố Túng, khiến đối phương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Cố Túng biết mình không thể duy trì được bao lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương