Từ lúc Ôn Chiêu xuất hiện đến khi hai người sóng vai nhau lướt qua những người đi đường, Văn Phi Khanh vẫn chưa hề mở miệng lần nào.

Dọc theo đường đi Văn Phi Khanh vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện thẳng thắn với Ôn Chiêu vào lúc nào.

“Anh uống vị gì?” Ôn Chiêu hỏi.

“Hả…? ” Văn Phi Khanh hoàn hồn, mới phát hiện ra mình đang đứng ở trong siêu thị, mà trong tay Ôn Chiêu đang cầm một lốc sữa vị xoài, hắn nhìn lướt qua giá bán rồi quyết định lấy cả lốc, “Vị xoài không có được không. “

“Ừ” Ôn Chiêu tiếp nhận lốc sữa trong tay hắn, bỏ vào xe đẩy hàng.

Lúc đi ngang qua giá hàng ở quầy thu tiền, Văn Phi Khanh thấy Ôn Chiêu tiện tay quơ luôn một lọ thuốc bôi trơn, nhìn màu sắc bao bì thì vẫn là loại có mùi xoài.

Về tới nhà của Ôn Chiêu, Văn Phi Khanh rất quen thuộc mở tủ lạnh ra để bỏ vào sữa với hoa quả cần phải bảo quản lạnh. Anh mới vừa đóng cửa tủ lạnh, đã có một ly nước nóng đưa qua từ phía sau.

Ôn Chiêu kề miệng ly vào ngay môi của anh.

Văn Phi Khanh ngước mắt nhìn Ôn Chiêu, hé môi uống hai ngụm, làn nước ấm áp chảy xuống theo đầu lưỡi.

Hai người một người mớm nước cho uống, một người uống nước, bầu không khí trong ánh mắt đang nhìn nhau, dần dần ấm lên.

Lúc Ôn Chiêu thấy anh nghiêng đầu ý là không uống nữa, mới thuận tay đem cái ly đặt ở trên tủ lạnh, hai tay ôm vào eo của anh, hơi cúi đầu để ngang tầm với trán anh.

Bị Ôn Chiêu nhìn một hồi bằng ánh mắt dịu dàng như thế, rốt cục Văn Phi Khanh cũng chịu hết nổi, “Em nhìn gì vậy?”

Ôn Chiêu dùng chóp mũi cà cà vào chóp mũi của anh, trả lời anh thật trầm, “Nhìn anh thôi.”

“… ” Văn Phi Khanh liếc xéo hắn, “Có gì để nhìn.”

Nghe không hiểu nên anh chỉ thuận miệng nói một câu, dù gì cũng chả phải lần đầu tiên bị nhìn chăm chú như vậy, kết quả Ôn Chiêu lại trả lời rất nghiêm túc: “Mắt, mũi, môi,” hắn nói đến chỗ nào thì hôn vào chỗ đó, từ đuôi mắt hôn một đường đến tận khóe môi, hơi thở ấm áp phả vào cổ của Văn Phi Khanh, “Nơi nào cũng đẹp… Nơi nào cũng làm em muốn nhìn đến lóa hết cả mắt. “

Văn Phi Khanh bị lời nói vừa ngọt ngào vừa sến rện khiến cho có chút ngượng ngùng, thiếu chút nữa đã bị dính chặt vào ánh mắt như kẹo mật của Ôn Chiêu, muốn tách rời khỏi lại bị bàn tay vòng qua ngang hông quấn chặt, làm cho anh không thể nào nhúc nhích. Cái loại bầu không khí khó có thể dùng lời diễn tả được bao quanh lấy anh, anh chỉ có thể mím môi dời ánh mắt đi, “… Em, em đừng có nói những lời như thế này nữa.”

“Nói gì cơ? Nói anh rất đẹp? ” Ôn Chiêu hôn một cái chóc lên đôi môi mềm mại của Văn Phi Khanh, giọng đủ trầm đến nghe không được, “Nhưng em không thể làm khác được, vì Khanh Khanh của em thật sự đẹp lắm.”

Văn Phi Khanh bị giọng nói trầm xuống của Ôn Chiêu, tràn đầy cả sự cưng chiều và dịu dàng lẫn tình yêu làm cho hai gò má anh như nóng lên. Còn chưa nghĩ nên trả lời như thể nào thì đã bị kéo lấy ôm vào trong lòng, ngực anh áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Ôn Chiêu kề môi với anh, dùng giọng gió nói ra hai chữ, bởi vì tiếng quá nhỏ nên anh cũng không có thể xác định mình có nghe đúng hay không, sững sờ nhìn vào mắt của hắn.

Có lẽ là lần đầu tiên nói ra, nên đối với Ôn Chiêu mà nói cũng có chút khó khăn, nhưng lần thứ hai thì đã rõ ràng hơn rất nhiều, khoảng cách của hắn rất gần, chăm chú nhìn vào cặp mắt xinh đẹp của Văn Phi Khanh, gọi anh dịu dàng du dương: “Cục cưng.”

Văn Phi Khanh chỉ cảm thấy trong đầu vang một tiếng ầm, ngây ngốc nhìn Ôn Chiêu, mắt cũng mở ra to hơn, không biết nên làm phản ứng gì.

Đại khái qua một hai phút Văn Phi Khanh mới phục hồi tinh thần lại sau cú shock khi nghe được cái từ ‘cục cưng’ kia, cả người cũng không được bình thường, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đã xấu hổ tới không chỗ chôn rồi. Anh nhìn không thấy hai gò má ửng đỏ và đôi mắt có chút ướt át của chính mình, chỉ thầm ước được chạy trốn khỏi bầu không khí quái gở này.

“Anh… ” Văn Phi Khanh mới vừa mở miệng nói ra một chữ đã bị Ôn Chiêu hôn vào mí mắt, xúc cảm ấm áp lan tràn từng chút đến trán.

Ôn Chiêu hôn môi Văn Phi Khanh thật cẩn thận, ở ngay môi anh nói giọng thật trầm: “… Thật lòng em yêu anh nhiều lắm…”

Hai tròng mắt Văn Phi Khanh mở thật to ra, nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, nụ hôn ấm áp trên môi và tiếng dỗ ngon dỗ ngọt vang lên bên tai, cộng thêm một tiếng ‘cục cưng’ có mức sát thương rất cao kia, không điều gì là không khiến anh thấy ngượng chết đi được.

Yêu một người đúng thật là sẽ có thể vì người đó mà hoàn toàn thay đổi chính bản thân mình, nhưng nếu như người mà mình đã yêu kia giờ lại là người không biết phải đáp lại thế nào trong khoảnh khắc này, thì đối phương sẽ cảm thấy luống cuống và bối rối.

“Ưhm…  “

Văn Phi Khanh bị ôm vào trong ngực thật chặt, theo nụ hôn sâu càng thêm triền miên phát ra tiếng kêu mờ nhạt không rõ. Mà dưới lớp quần áo, có hai bàn tay đang từ  phía dưới luồn lên, chầm chậm dùng lực vuốt ve thân thể của anh, từ chỗ xương cánh bướm hơi nhô ra đến eo ếch, lại xuyên vào dưới chỗ hông, dưới ngón tay đều là mông thịt trắng mịn co dãn. Anh bị đôi tay hơi thô ráp kia xoa nắn cặp mông, thậm chí nhiều lần nắn bóp vuốt nhè nhẹ từ chỗ xương cụt xuyên tới đáy chậu. Kiểu sờ mó đầy thân mật mà lại mang màu sắc tình dục này làm cho cơ thể anh không tự chủ được có phản ứng lại, súng đã lên nòng ở trước.

Ôn Chiêu cảm nhận được anh có phản ứng, cười nhẹ thành tiếng, dùng động tác bóp mạnh để bế anh lên bằng cách đỡ lấy mông, lúc Văn Phi Khanh đã hơi hoàn hồn thì vừa kịp hôn lên, ngậm vào đôi môi non mềm để mút mát, lưỡi trơn quấn lấy nhau lật qua lật lại.

Văn Phi Khanh bị bế lên đặt vào trên cái ghế chân cao có lót sẵn một miếng đệm. Vị trí anh ngồi làm phần hông hướng về phía hông của Ôn Chiêu. Anh ngửa đầu lên hôn môi với hắn, bị đòi hỏi khí tức không ngừng, nước bọt phân tiết ra cũng bị cuốn ngay đi. Môi lưỡi bị mút tới tê dại, còn thấy hơi ngưa ngứa. Hôm nay Văn Phi Khanh vốn đã không còn căng thẳng như khi mới vừa quen với Ôn Chiêu nên hai bên vẫn hơi xa lạ. Sau khi được buông ra, anh lập tức nhấc chân lên khóa chặt lấy hông của hắn, còn nhấc hông lên cạ cạ vào người hắn.

Ôn Chiêu bị cạ vào như thế, ngọn lửa dục còn cháy vượng hơn. Hắn vừa quấy lấy đầu lưỡi mút vào, vừa nhanh tay cởi tụt xuống quần của cả hai người, để lộ ra hai cây hàng đều đã cương lên cứng ngắc.

Mặc dù gương mặt Văn Phi Khanh nhìn thanh tú hơn so với Ôn Chiêu, dáng người cũng không rắn chắc mạnh mẽ như hắn. Nhưng bởi vì đã nếm trải tình dục nhiều năm qua, nên ‘thằng nhỏ’ của anh có màu hơi sậm, trên c* còn có những đường gân xanh mảnh hơi gồ lên, nhìn qua không hiện vẻ dữ tợn mà còn tăng thêm vẻ nhục cảm.

So ra thì màu sắc ‘thằng nhỏ’ của Ôn Chiêu nhìn non nớt hơn rất nhiều, nhưng lại hơn nhau ở độ to dài. Đối tượng duy nhất trước giờ với hắn cũng chỉ có Văn Phi Khanh, dục vọng bị đè nén nhiều năm hẳn nhiên sẽ khó khống chế, dù rất nhiều lần muốn được ‘làm’ với người ta nhưng lại bất lực nên đành bỏ qua.

“… Khanh Khanh.”

Tình yêu sâu đậm vẫn trước sau như một không thể giãi bày hết ra và những gì đã thấy ngày hôm nay đánh thẳng vào lý trí của Ôn Chiêu. Nhưng hắn không dám hỏi, hắn hiểu tính tình của Văn Phi Khanh, nếu như có thật sự muốn nói toạc ra hoặc đưa ra quyết định, thì sẽ không chừa đường để quay lại nữa.

Giống như Danh Phóng vậy.

Ôn Chiêu chỉ có thể tìm kiếm từ trên thân thể Văn Phi Khanh, hạ cái tôi của mình xuống, không đến nỗi hèn mọn nhưng lại vô cùng chân thành và đầy yêu thương. Mỗi một lần đều dốc hết lòng để Văn Phi Khanh nhìn thấy được tình yêu tràn đầy của hắn.

Từ trên ghế chân cao đến lúc bị ôm từ phía sau đặt trên ghế sa lon, Văn Phi Khanh đã trần như nhộng, cả người phiếm hồng, anh chỉ cảm thấy Ôn Chiêu hôm nay còn dữ hơn so với mọi ngày, phía dưới bị ma sát vào đến nóng hừng hực, c*c anh đã ướt đâm, dưới háng dinh dính một mảng.

” Ôn Chiêu… nhẹ chút thôi….” Văn Phi Khanh không áp chế được tiếng kêu trong miệng, ôm Ôn Chiêu đang cởi trần, chịu hết nổi mở miệng xin tha, “Em nhẹ chút… A! Khoan… Đừng làm ở chỗ đó!…”

Bình thường lúc ân ái đời nào Ôn Chiêu chịu nghe lời, huống chi là hôm nay, chẳng những không dừng lại  mà còn cứ hẩy hẩy vào hông Văn Phi Khanh đến mức anh cứ bị xịch lên phía trên, lối vào nhạy cảm bị cạ đến mức tiết ra dịch thể dính nhớp, một cây gậy th*t đỏ tươi sưng lên, vừa thô lại lớn.

“Sướng không?” hơi thở Ôn Chiêu nặng nề, đôi mắt nóng rực khóa chặt vào khuôn mặt đỏ ửng của anh.

“Sư…sướng lắm! Đừng… Ưm…! Ư ư….. ” Văn Phi Khanh lại bị một đợt ‘ma sát’ không ngừng ở ngoài làm cho cắt đứt lời muốn nói.

So với chuyện để bản thân mình sướng, Ôn Chiêu càng muốn làm cho người đang nằm dưới mình trở nên thêm… dâm loạn.

Hắn buông ra đôi môi ướt át bị mút vào đến đỏ thẫm, duỗi tay nắm chặt lấy cây hàng đã ướt đẫm của nh, hơi dùng sức mà sục lên sục xuống, còn vừa ‘dập’ háng mình vào háng của anh, chọc vào chỗ hai túi tinh.

Cơn sướng từ cả cơ thể và tinh thần như hành hạ Văn Phi Khanh, anh túm lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ôn Chiêu mà phập phồng không ngừng, từ trong hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn thấy đôi mắt chứa tình yêu và lửa dục  đang đan vào nhau của hắn. Ánh nhìn từ trên cao chiếu xuống kia làm cho khoái cảm của anh càng chất chồng, lúc này cảm giác đang bị khống chế lấy toàn bộ đánh sâu vào đầu óc của anh. Trong cơn trầm mê mơ hồ  anh nhìn thấy hắn giơ lên cái tay hồi nãy mới sục c* cho mình, đặt tay ở trên mặt anh.

Văn Phi Khanh chớp mắt, má phải cảm nhận được xúc cảm dính ướt.

“Khanh Khanh, anh nhìn này,” cái tay kia của Ôn Chiêu đặt ở trước mắt anh, năm ngón tay mở ra, theo những ngón tay chậm rãi mở, những sợi tinh sềnh sệch trong suốt được kéo ra, chảy xuống xuôi theo ngón tay, rơi vào trên ngực anh. Dịch thể hơi lạnh và lồng ngực nóng bỏng làm cho Văn Phi Khanh run lên.

“… Dưới đó của anh ướt quá.” Ôn Chiêu cúi đầu ghé vào lỗ tai anh, dùng giọng trầm thấp khàn khàn mà nói.

“… ” hơi thở Văn Phi Khanh dồn dập, thân thể nhịn không được run rẩy, anh bị câu nói dâm tà này của Ôn Chiêu tấn công đến mức đầu ngón chân cũng không nhịn được mà phải quắp lại vào.

Ôn Chiêu vẫn chưa chịu buông tha anh, dùng sức mút vào môi dưới của anh rồi khẽ nói rằng: “Khanh Khanh, em liếm cho anh sướng nhé?”

Anh dùng đôi mắt ướt át mà nhìn hắn, những lời này có vẻ như làm anh hoàn toàn từ bỏ ý định muốn chống đôi, lại dùng hai tay chạm vào lồng ngực hắn, giọng run lên mà hỏi: “Em… em muốn liếm chỗ nào cơ…..”

Rõ ràng là một câu hỏi, Ôn Chiêu lại thấy được mắt Văn Phi Khanh càng ngày càng ướt thêm, khóe mắt phiếm hồng còn đọng mấy giọt nước, hai gò má đã đỏ phừng lên, dáng vẻ đã động tình tới cùng cực lại khó khăn dằn xuống khao khát được thương yêu.

Như  một hồ nước bị khuấy động, Ôn Chiêu cố gắng dằn hết sức ham muốn được khống chế đang bạo phát, dùng ngón tay bấm vào đầu ti non mềm, “Chỗ này à?”

Văn Phi Khanh bị véo vào nên ưỡn ngực không tự chủ, cọ vào đầu ngón tay của Ôn Chiêu, “… Ừm….  “

Ôn Chiêu lại trượt đến phần eo hông căng mịn, hỏi tiếp: “Chỗ này thì sao? “

Văn Phi Khanh bị hắn chọc tới mức mắt đã đỏ lên, cắn môi trừng mắt với hắn, nhưng ‘thằng nhỏ’ ở dưới thân đã còn cương hơn trước, từng tia chất lỏng sềnh sệch tiết ra từ trong lỗ sáo, chậm rãi chảy dọc theo cây gậy th*t mà thấm ướt bộ lông mu, còn phần dư thừa dịch thể lại chảy qua xuống túi tinh, biến mất ở cửa vào ngay khe mông.

Ánh mắt Ôn Chiêu vẫn dõi theo, nhìn thẳng chằm chằm vào chỗ khe hở, cổ họng căng lên, miệng khô lưỡi khô, lúc này hắn lại cũng không nhớ nổi đang tính chọc anh như thế nào, chỉ thầm ước được bấu vào cặp mông chắc nịch căng mượt này mà hung hăng ‘liếm’ một trận.

“Khanh Khanh, anh đừng vội” cổ họng Ôn Chiêu trượt xuống, hơi thở càng thêm nặng nề, chậm rãi nói rằng:  “Ở dưới của anh càng ngày càng ướt rồi, để em liếm sạch cho anh trước. “

Ngoài miệng thì nói  Văn Phi Khanh  đừng có vội, nhưng chính hắn lại không đợi người ta kịp phản ứng đã ngậm vào con c* đang chảy nước, bắt đầu phun ra nuốt vào trong miệng.

“Ưhm! Sâu hơn chút.. ” Văn Phi Khanh  túm lấy tóc của hắn mà kêu lên dồn dập, ưỡn hông ra để đâm sâu vào trong miệng.

Cây gậy th*t trong miệng lúc thì căng phồng lên lúc lại nảy bật ra, Ôn Chiêu còn thừa dịp mà nhả ra cây hàng sắp tuôn trào, ở chỗ sâu trong đầu lưỡi từ gốc cay dùng sức liếm lên trên, làm bắp đùi buộc phải co rút lại.

“Em bú vào trong đi… ” Văn Phi Khanh khó nhịn mà dùng hai chân quấn lấy đầu Ôn Chiêu, không ngừng thúc hông mình vào mặt hắn “… Ôn Chiêu… Ôn Chiêu em bú tiếp cho anh đi….”

Nhưng Ôn Chiêu chỉ xoa xoa mấy cái rồi nâng hông của Văn Phi Khanh lên, mặc kệ mặt mình đã bị cạ vào tới ướt sũng, hắn vẫn vùi cả mặt vào mà liếm chỗ đáy chậu đến hiện lên ánh nước, lại liếm xuống dưới rãnh mông, theo khe hẹp bí ẩn đang dính dịch nhờn kia mà mở miệng mút vào.

Chỗ riêng tư nhất bị mút vào liếm cắn nhiều lần, làm cho Văn Phi Khanh có cảm giác đã khó chịu lại vẫn khó nhịn, ‘thằng nhỏ’ ở dưới người không được ai săn sóc cũng chỉ có thể bật rung theo.

Ôn Chiêu đem liếm rồi mút cả hông lẫn mông của Văn Phi Khanh đến đỏ cả mảng. Hắn liếm sạch theo đúng lời hắn nói, chỉ có ánh nước trong suốt. Trong lúc ánh mắt anh còn đang vương giọt lệ, hắn đã nhấc chân ngồi lên, dùng lỗ thịt chưa bôi trơn đầy đủ để chậm rãi nuốt con c*c đang sắp tiết ra vào trong thân thể hắn.

Trong phòng khách chỉ còn lại có giọng rên khi thì ngân nga lúc lại cất cao của Văn Phi Khanh, tiếng nước lép nhép và tiếng cơ thể va đập vào, đem nhiệt độ phòng khách cũng dậy sóng theo.

“Ưm… –! Hư… Đừng kẹp lại… A!”

Sau một tiếng rên lên rất dài, Văn Phi Khanh đã bắn cả vào người Ôn Chiêu.

Ôn Chiêu đong đưa phần hông giúp kéo dài cơn cực khoái của Văn Phi Khanh, mãi đến lúc cây gậy th*t trong người hắn từ từ mềm xuống, mới nâng thắt lưng lên để rút c*c anh ra. Hắn xoay người nằm  nghiêng ở bên cạnh, vừa ổn định lại hô hập nặng nề, vừa ôm người còn đắm chìm trong dư âm của đợt cao trào này. Hắn dùng ngón tay chậm rãi mân mê bắp đùi đang co rút của anh, da thịt căng mịn bóng loáng làm cho hắn chịu không nổi, cả bàn tay dán chặt vào da đùi xoa xoa, hưởng thụ xúc cảm.


Văn Phi Khanh chậm rãi mở mắt ra đã phải đối diện với đôi mắt đang nhìn anh đắm đuối của Ôn Chiêu, cơ thể anh mới vừa được thỏa mãn một phen nên vẫn hơi xao động, cái tay mặc dù tùy ý xoa nắn vuốt ve giữa hai chân anh, nhưng không có chạm tới ranh giới cuối cùng của anh. Nên anh cũng thả lỏng, nâng một chân lên gác vào trên hông của Ôn Chiêu.

Động tác thản nhiên trực tiếp ngoài dự đáon này làm cho đáy mắt Ôn Chiêu hơi sáng lên, khiến hắn được đằng chân lân đằng đầu mà dùng ngón tay tách chỗ khe mông ra, mò vào ngay chỗ lỗ hậu ở sau.

“Ưm…… ” chỗ ở dưới bị chọc cho vừa nhột vừa sướng, Văn Phi Khanh liếm liếm môi, ngửa đầu tùy ý để Ôn Chiêu dùng môi lưỡi mút nhẹ vào phần cổ và xương quai xanh, thêm vết hôn mới lên những chỗ dấu hôn cũ còn sót lại.

Hai người đá lưỡi với nhau, cả người Văn Phi Khanh mềm nhũn tựa ở trong lòng Ôn Chiêu từ từ nhắm hai mắt lại để mặc cho hắn hôn, từ trong nụ hôn sâu nóng bỏng lại phát ra tiếng rên rất nhỏ.

Rất lâu sau đó phòng khách mới không còn tiếng ‘mút mát’ vang lên nữa.

Ôn Chiêu ôm eo anh, bám dính lấy anh nửa hỏi nửa dụ dỗ: “Khanh Khanh, anh chuyển đến đây ở nhé?”

Nghe vậy, Văn Phi Khanh nâng mắt lên nhìn hắn, thấy ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc của hắn, mới vừa mở miệng lại bị khóa môi tiếp, hôn thêm chút nữa cuối cùng mới được buông ra, Văn Phi Khanh cũng hết cách dù có hơi bực.

“Em đã làm tới đó rồi thì anh còn nói gì được nữa?” Văn Phi Khanh trừng mắt với Ôn Chiêu. Dù gì anh cũng mới lăn qua lăn lại với hắn, mới được chịch nên sướng muốn chết, cả thể xác lẫn tâm lý đều thỏa mãn hết mức, lúc này trở mặt thì sẽ quá đáng lắm.

Đang khi Văn Phi Khanh có chút phiền não, Ôn Chiêu ôm eo anh thấp giọng nói rằng: “Khanh Khanh, em biết bây giờ anh tạm thời vẫn chưa muốn có gì xa hơn, nên em chỉ muốn ở bên anh như thế này cũng được rồi.”

Văn Phi Khanh nhíu mày, “Em…”

Ôn Chiêu kề vào trán anh, nghiêm túc vô cùng, “Đi mà anh? Em xin thề, em sẽ yêu anh cả đời, anh cũng không cần phải đáp lại em ngay, sau này thời gian còn rất dài để có thể chứng minh em yêu anh nhiều đến cỡ nào, Khanh Khanh, Khanh Khanh…  “

Tiếng Khanh Khanh cứ được gọi lên mãi, dịu dàng mà triền miên, chân thành đến độ như xuất phát từ nội tâm sâu trong linh hồn.

Văn Phi Khanh dời ánh mắt, không thể nào nhìn thẳng vào mắt của Ôn Chiêu, chậm rãi nói rằng:  “Anh… anh đã suy nghĩ, thế nhưng,” anh ngước lên, nghiêm túc nhìn Ôn Chiêu,  “Anh không hề nghi ngờ về việc tình cảm hay việc em nghiêm túc tới thế nào. Chẳng qua là lúc này đây, hoặc có thể trong cuộc sống sau này, anh cũng chưa chắc gì sẽ đáp lại được cho em hoặc là… có thể đối mặt với tình cảm của em. Nếu như sau này em nghĩ kỹ lại, cũng có thể nói cho anh biết.”

Văn Phi Khanh hy vọng Ôn Chiêu có thể suy nghĩ thông suốt sớm hơn, tình yêu mà chỉ có một bên trả giá thì thật không đáng.

Nghĩ tới đây anh thấy hơi phiền muộn từ trong thâm tâm, phiền lòng vì lại một lần nữa anh vẫn chọn cách thỏa hiệp, lại một lần nữa anh không làm ra quyết định đúng nhất chỉ vì còn đang chìm trong ham muốn dục vọng.

“Được mà.” Ôn Chiêu hiểu ý tứ của anh, hôn mổ vào môi anh, nhẹ nhàng nói rằng:  “Mặc kệ sau này thế nào, giờ em đã rất vui rồi. “

Sẽ thật tuyệt nếu niềm hạnh phúc này có thể kéo dài đến cuối đời, bất kể có được nhận lời hay không, chỉ cần mỗi ngày có thể giống như thế này là cũng quá tốt rồi.

Chương 14: Liếm sạch cho anh/ lần nói ra thứ N / lại vẫn cứ nhẹ dạ sau quá nhiều lần như thế

Từ lúc Ôn Chiêu xuất hiện đến khi hai người sóng vai nhau lướt qua những người đi đường, Văn Phi Khanh vẫn chưa hề mở miệng lần nào.

Dọc theo đường đi Văn Phi Khanh vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện thẳng thắn với Ôn Chiêu vào lúc nào.

“Anh uống vị gì?” Ôn Chiêu hỏi.

“Hả…? ” Văn Phi Khanh hoàn hồn, mới phát hiện ra mình đang đứng ở trong siêu thị, mà trong tay Ôn Chiêu đang cầm một lốc sữa vị xoài, hắn nhìn lướt qua giá bán rồi quyết định lấy cả lốc, “Vị xoài không có được không. “

“Ừ” Ôn Chiêu tiếp nhận lốc sữa trong tay hắn, bỏ vào xe đẩy hàng.

Lúc đi ngang qua giá hàng ở quầy thu tiền, Văn Phi Khanh thấy Ôn Chiêu tiện tay quơ luôn một lọ thuốc bôi trơn, nhìn màu sắc bao bì thì vẫn là loại có mùi xoài.

Về tới nhà của Ôn Chiêu, Văn Phi Khanh rất quen thuộc mở tủ lạnh ra để bỏ vào sữa với hoa quả cần phải bảo quản lạnh. Anh mới vừa đóng cửa tủ lạnh, đã có một ly nước nóng đưa qua từ phía sau.

Ôn Chiêu kề miệng ly vào ngay môi của anh.

Văn Phi Khanh ngước mắt nhìn Ôn Chiêu, hé môi uống hai ngụm, làn nước ấm áp chảy xuống theo đầu lưỡi.

Hai người một người mớm nước cho uống, một người uống nước, bầu không khí trong ánh mắt đang nhìn nhau, dần dần ấm lên.

Lúc Ôn Chiêu thấy anh nghiêng đầu ý là không uống nữa, mới thuận tay đem cái ly đặt ở trên tủ lạnh, hai tay ôm vào eo của anh, hơi cúi đầu để ngang tầm với trán anh.

Bị Ôn Chiêu nhìn một hồi bằng ánh mắt dịu dàng như thế, rốt cục Văn Phi Khanh cũng chịu hết nổi, “Em nhìn gì vậy?”

Ôn Chiêu dùng chóp mũi cà cà vào chóp mũi của anh, trả lời anh thật trầm, “Nhìn anh thôi.”

“… ” Văn Phi Khanh liếc xéo hắn, “Có gì để nhìn.”

Nghe không hiểu nên anh chỉ thuận miệng nói một câu, dù gì cũng chả phải lần đầu tiên bị nhìn chăm chú như vậy, kết quả Ôn Chiêu lại trả lời rất nghiêm túc: “Mắt, mũi, môi,” hắn nói đến chỗ nào thì hôn vào chỗ đó, từ đuôi mắt hôn một đường đến tận khóe môi, hơi thở ấm áp phả vào cổ của Văn Phi Khanh, “Nơi nào cũng đẹp… Nơi nào cũng làm em muốn nhìn đến lóa hết cả mắt. “

Văn Phi Khanh bị lời nói vừa ngọt ngào vừa sến rện khiến cho có chút ngượng ngùng, thiếu chút nữa đã bị dính chặt vào ánh mắt như kẹo mật của Ôn Chiêu, muốn tách rời khỏi lại bị bàn tay vòng qua ngang hông quấn chặt, làm cho anh không thể nào nhúc nhích. Cái loại bầu không khí khó có thể dùng lời diễn tả được bao quanh lấy anh, anh chỉ có thể mím môi dời ánh mắt đi, “… Em, em đừng có nói những lời như thế này nữa.”

“Nói gì cơ? Nói anh rất đẹp? ” Ôn Chiêu hôn một cái chóc lên đôi môi mềm mại của Văn Phi Khanh, giọng đủ trầm đến nghe không được, “Nhưng em không thể làm khác được, vì Khanh Khanh của em thật sự đẹp lắm.”


Văn Phi Khanh bị giọng nói trầm xuống của Ôn Chiêu, tràn đầy cả sự cưng chiều và dịu dàng lẫn tình yêu làm cho hai gò má anh như nóng lên. Còn chưa nghĩ nên trả lời như thể nào thì đã bị kéo lấy ôm vào trong lòng, ngực anh áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Ôn Chiêu kề môi với anh, dùng giọng gió nói ra hai chữ, bởi vì tiếng quá nhỏ nên anh cũng không có thể xác định mình có nghe đúng hay không, sững sờ nhìn vào mắt của hắn.

Có lẽ là lần đầu tiên nói ra, nên đối với Ôn Chiêu mà nói cũng có chút khó khăn, nhưng lần thứ hai thì đã rõ ràng hơn rất nhiều, khoảng cách của hắn rất gần, chăm chú nhìn vào cặp mắt xinh đẹp của Văn Phi Khanh, gọi anh dịu dàng du dương: “Cục cưng.”

Văn Phi Khanh chỉ cảm thấy trong đầu vang một tiếng ầm, ngây ngốc nhìn Ôn Chiêu, mắt cũng mở ra to hơn, không biết nên làm phản ứng gì.

Đại khái qua một hai phút Văn Phi Khanh mới phục hồi tinh thần lại sau cú shock khi nghe được cái từ ‘cục cưng’ kia, cả người cũng không được bình thường, chỉ cảm thấy khuôn mặt mình đã xấu hổ tới không chỗ chôn rồi. Anh nhìn không thấy hai gò má ửng đỏ và đôi mắt có chút ướt át của chính mình, chỉ thầm ước được chạy trốn khỏi bầu không khí quái gở này.

“Anh… ” Văn Phi Khanh mới vừa mở miệng nói ra một chữ đã bị Ôn Chiêu hôn vào mí mắt, xúc cảm ấm áp lan tràn từng chút đến trán.

Ôn Chiêu hôn môi Văn Phi Khanh thật cẩn thận, ở ngay môi anh nói giọng thật trầm: “… Thật lòng em yêu anh nhiều lắm…”

Hai tròng mắt Văn Phi Khanh mở thật to ra, nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, nụ hôn ấm áp trên môi và tiếng dỗ ngon dỗ ngọt vang lên bên tai, cộng thêm một tiếng ‘cục cưng’ có mức sát thương rất cao kia, không điều gì là không khiến anh thấy ngượng chết đi được.

Yêu một người đúng thật là sẽ có thể vì người đó mà hoàn toàn thay đổi chính bản thân mình, nhưng nếu như người mà mình đã yêu kia giờ lại là người không biết phải đáp lại thế nào trong khoảnh khắc này, thì đối phương sẽ cảm thấy luống cuống và bối rối.

“Ưhm…  “

Văn Phi Khanh bị ôm vào trong ngực thật chặt, theo nụ hôn sâu càng thêm triền miên phát ra tiếng kêu mờ nhạt không rõ. Mà dưới lớp quần áo, có hai bàn tay đang từ  phía dưới luồn lên, chầm chậm dùng lực vuốt ve thân thể của anh, từ chỗ xương cánh bướm hơi nhô ra đến eo ếch, lại xuyên vào dưới chỗ hông, dưới ngón tay đều là mông thịt trắng mịn co dãn. Anh bị đôi tay hơi thô ráp kia xoa nắn cặp mông, thậm chí nhiều lần nắn bóp vuốt nhè nhẹ từ chỗ xương cụt xuyên tới đáy chậu. Kiểu sờ mó đầy thân mật mà lại mang màu sắc tình dục này làm cho cơ thể anh không tự chủ được có phản ứng lại, súng đã lên nòng ở trước.

Ôn Chiêu cảm nhận được anh có phản ứng, cười nhẹ thành tiếng, dùng động tác bóp mạnh để bế anh lên bằng cách đỡ lấy mông, lúc Văn Phi Khanh đã hơi hoàn hồn thì vừa kịp hôn lên, ngậm vào đôi môi non mềm để mút mát, lưỡi trơn quấn lấy nhau lật qua lật lại.

Văn Phi Khanh bị bế lên đặt vào trên cái ghế chân cao có lót sẵn một miếng đệm. Vị trí anh ngồi làm phần hông hướng về phía hông của Ôn Chiêu. Anh ngửa đầu lên hôn môi với hắn, bị đòi hỏi khí tức không ngừng, nước bọt phân tiết ra cũng bị cuốn ngay đi. Môi lưỡi bị mút tới tê dại, còn thấy hơi ngưa ngứa. Hôm nay Văn Phi Khanh vốn đã không còn căng thẳng như khi mới vừa quen với Ôn Chiêu nên hai bên vẫn hơi xa lạ. Sau khi được buông ra, anh lập tức nhấc chân lên khóa chặt lấy hông của hắn, còn nhấc hông lên cạ cạ vào người hắn.

Ôn Chiêu bị cạ vào như thế, ngọn lửa dục còn cháy vượng hơn. Hắn vừa quấy lấy đầu lưỡi mút vào, vừa nhanh tay cởi tụt xuống quần của cả hai người, để lộ ra hai cây hàng đều đã cương lên cứng ngắc.

Mặc dù gương mặt Văn Phi Khanh nhìn thanh tú hơn so với Ôn Chiêu, dáng người cũng không rắn chắc mạnh mẽ như hắn. Nhưng bởi vì đã nếm trải tình dục nhiều năm qua, nên ‘thằng nhỏ’ của anh có màu hơi sậm, trên c* còn có những đường gân xanh mảnh hơi gồ lên, nhìn qua không hiện vẻ dữ tợn mà còn tăng thêm vẻ nhục cảm.

So ra thì màu sắc ‘thằng nhỏ’ của Ôn Chiêu nhìn non nớt hơn rất nhiều, nhưng lại hơn nhau ở độ to dài. Đối tượng duy nhất trước giờ với hắn cũng chỉ có Văn Phi Khanh, dục vọng bị đè nén nhiều năm hẳn nhiên sẽ khó khống chế, dù rất nhiều lần muốn được ‘làm’ với người ta nhưng lại bất lực nên đành bỏ qua.

“… Khanh Khanh.”

Tình yêu sâu đậm vẫn trước sau như một không thể giãi bày hết ra và những gì đã thấy ngày hôm nay đánh thẳng vào lý trí của Ôn Chiêu. Nhưng hắn không dám hỏi, hắn hiểu tính tình của Văn Phi Khanh, nếu như có thật sự muốn nói toạc ra hoặc đưa ra quyết định, thì sẽ không chừa đường để quay lại nữa.

Giống như Danh Phóng vậy.

Ôn Chiêu chỉ có thể tìm kiếm từ trên thân thể Văn Phi Khanh, hạ cái tôi của mình xuống, không đến nỗi hèn mọn nhưng lại vô cùng chân thành và đầy yêu thương. Mỗi một lần đều dốc hết lòng để Văn Phi Khanh nhìn thấy được tình yêu tràn đầy của hắn.

Từ trên ghế chân cao đến lúc bị ôm từ phía sau đặt trên ghế sa lon, Văn Phi Khanh đã trần như nhộng, cả người phiếm hồng, anh chỉ cảm thấy Ôn Chiêu hôm nay còn dữ hơn so với mọi ngày, phía dưới bị ma sát vào đến nóng hừng hực, c*c anh đã ướt đâm, dưới háng dinh dính một mảng.

” Ôn Chiêu… nhẹ chút thôi….” Văn Phi Khanh không áp chế được tiếng kêu trong miệng, ôm Ôn Chiêu đang cởi trần, chịu hết nổi mở miệng xin tha, “Em nhẹ chút… A! Khoan… Đừng làm ở chỗ đó!…”

Bình thường lúc ân ái đời nào Ôn Chiêu chịu nghe lời, huống chi là hôm nay, chẳng những không dừng lại  mà còn cứ hẩy hẩy vào hông Văn Phi Khanh đến mức anh cứ bị xịch lên phía trên, lối vào nhạy cảm bị cạ đến mức tiết ra dịch thể dính nhớp, một cây gậy th*t đỏ tươi sưng lên, vừa thô lại lớn.

“Sướng không?” hơi thở Ôn Chiêu nặng nề, đôi mắt nóng rực khóa chặt vào khuôn mặt đỏ ửng của anh.

“Sư…sướng lắm! Đừng… Ưm…! Ư ư….. ” Văn Phi Khanh lại bị một đợt ‘ma sát’ không ngừng ở ngoài làm cho cắt đứt lời muốn nói.

So với chuyện để bản thân mình sướng, Ôn Chiêu càng muốn làm cho người đang nằm dưới mình trở nên thêm… dâm loạn.

Hắn buông ra đôi môi ướt át bị mút vào đến đỏ thẫm, duỗi tay nắm chặt lấy cây hàng đã ướt đẫm của nh, hơi dùng sức mà sục lên sục xuống, còn vừa ‘dập’ háng mình vào háng của anh, chọc vào chỗ hai túi tinh.

Cơn sướng từ cả cơ thể và tinh thần như hành hạ Văn Phi Khanh, anh túm lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Ôn Chiêu mà phập phồng không ngừng, từ trong hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn thấy đôi mắt chứa tình yêu và lửa dục  đang đan vào nhau của hắn. Ánh nhìn từ trên cao chiếu xuống kia làm cho khoái cảm của anh càng chất chồng, lúc này cảm giác đang bị khống chế lấy toàn bộ đánh sâu vào đầu óc của anh. Trong cơn trầm mê mơ hồ  anh nhìn thấy hắn giơ lên cái tay hồi nãy mới sục c* cho mình, đặt tay ở trên mặt anh.

Văn Phi Khanh chớp mắt, má phải cảm nhận được xúc cảm dính ướt.

“Khanh Khanh, anh nhìn này,” cái tay kia của Ôn Chiêu đặt ở trước mắt anh, năm ngón tay mở ra, theo những ngón tay chậm rãi mở, những sợi tinh sềnh sệch trong suốt được kéo ra, chảy xuống xuôi theo ngón tay, rơi vào trên ngực anh. Dịch thể hơi lạnh và lồng ngực nóng bỏng làm cho Văn Phi Khanh run lên.

“… Dưới đó của anh ướt quá.” Ôn Chiêu cúi đầu ghé vào lỗ tai anh, dùng giọng trầm thấp khàn khàn mà nói.

“… ” hơi thở Văn Phi Khanh dồn dập, thân thể nhịn không được run rẩy, anh bị câu nói dâm tà này của Ôn Chiêu tấn công đến mức đầu ngón chân cũng không nhịn được mà phải quắp lại vào.

Ôn Chiêu vẫn chưa chịu buông tha anh, dùng sức mút vào môi dưới của anh rồi khẽ nói rằng: “Khanh Khanh, em liếm cho anh sướng nhé?”

Anh dùng đôi mắt ướt át mà nhìn hắn, những lời này có vẻ như làm anh hoàn toàn từ bỏ ý định muốn chống đôi, lại dùng hai tay chạm vào lồng ngực hắn, giọng run lên mà hỏi: “Em… em muốn liếm chỗ nào cơ…..”

Rõ ràng là một câu hỏi, Ôn Chiêu lại thấy được mắt Văn Phi Khanh càng ngày càng ướt thêm, khóe mắt phiếm hồng còn đọng mấy giọt nước, hai gò má đã đỏ phừng lên, dáng vẻ đã động tình tới cùng cực lại khó khăn dằn xuống khao khát được thương yêu.

Như  một hồ nước bị khuấy động, Ôn Chiêu cố gắng dằn hết sức ham muốn được khống chế đang bạo phát, dùng ngón tay bấm vào đầu ti non mềm, “Chỗ này à?”

Văn Phi Khanh bị véo vào nên ưỡn ngực không tự chủ, cọ vào đầu ngón tay của Ôn Chiêu, “… Ừm….  “

Ôn Chiêu lại trượt đến phần eo hông căng mịn, hỏi tiếp: “Chỗ này thì sao? “

Văn Phi Khanh bị hắn chọc tới mức mắt đã đỏ lên, cắn môi trừng mắt với hắn, nhưng ‘thằng nhỏ’ ở dưới thân đã còn cương hơn trước, từng tia chất lỏng sềnh sệch tiết ra từ trong lỗ sáo, chậm rãi chảy dọc theo cây gậy th*t mà thấm ướt bộ lông mu, còn phần dư thừa dịch thể lại chảy qua xuống túi tinh, biến mất ở cửa vào ngay khe mông.

Ánh mắt Ôn Chiêu vẫn dõi theo, nhìn thẳng chằm chằm vào chỗ khe hở, cổ họng căng lên, miệng khô lưỡi khô, lúc này hắn lại cũng không nhớ nổi đang tính chọc anh như thế nào, chỉ thầm ước được bấu vào cặp mông chắc nịch căng mượt này mà hung hăng ‘liếm’ một trận.

“Khanh Khanh, anh đừng vội” cổ họng Ôn Chiêu trượt xuống, hơi thở càng thêm nặng nề, chậm rãi nói rằng:  “Ở dưới của anh càng ngày càng ướt rồi, để em liếm sạch cho anh trước. “

Ngoài miệng thì nói  Văn Phi Khanh  đừng có vội, nhưng chính hắn lại không đợi người ta kịp phản ứng đã ngậm vào con c* đang chảy nước, bắt đầu phun ra nuốt vào trong miệng.

“Ưhm! Sâu hơn chút.. ” Văn Phi Khanh  túm lấy tóc của hắn mà kêu lên dồn dập, ưỡn hông ra để đâm sâu vào trong miệng.

Cây gậy th*t trong miệng lúc thì căng phồng lên lúc lại nảy bật ra, Ôn Chiêu còn thừa dịp mà nhả ra cây hàng sắp tuôn trào, ở chỗ sâu trong đầu lưỡi từ gốc cay dùng sức liếm lên trên, làm bắp đùi buộc phải co rút lại.

“Em bú vào trong đi… ” Văn Phi Khanh khó nhịn mà dùng hai chân quấn lấy đầu Ôn Chiêu, không ngừng thúc hông mình vào mặt hắn “… Ôn Chiêu… Ôn Chiêu em bú tiếp cho anh đi….”

Nhưng Ôn Chiêu chỉ xoa xoa mấy cái rồi nâng hông của Văn Phi Khanh lên, mặc kệ mặt mình đã bị cạ vào tới ướt sũng, hắn vẫn vùi cả mặt vào mà liếm chỗ đáy chậu đến hiện lên ánh nước, lại liếm xuống dưới rãnh mông, theo khe hẹp bí ẩn đang dính dịch nhờn kia mà mở miệng mút vào.

Chỗ riêng tư nhất bị mút vào liếm cắn nhiều lần, làm cho Văn Phi Khanh có cảm giác đã khó chịu lại vẫn khó nhịn, ‘thằng nhỏ’ ở dưới người không được ai săn sóc cũng chỉ có thể bật rung theo.

Ôn Chiêu đem liếm rồi mút cả hông lẫn mông của Văn Phi Khanh đến đỏ cả mảng. Hắn liếm sạch theo đúng lời hắn nói, chỉ có ánh nước trong suốt. Trong lúc ánh mắt anh còn đang vương giọt lệ, hắn đã nhấc chân ngồi lên, dùng lỗ thịt chưa bôi trơn đầy đủ để chậm rãi nuốt con c*c đang sắp tiết ra vào trong thân thể hắn.

Trong phòng khách chỉ còn lại có giọng rên khi thì ngân nga lúc lại cất cao của Văn Phi Khanh, tiếng nước lép nhép và tiếng cơ thể va đập vào, đem nhiệt độ phòng khách cũng dậy sóng theo.

“Ưm… –! Hư… Đừng kẹp lại… A!”

Sau một tiếng rên lên rất dài, Văn Phi Khanh đã bắn cả vào người Ôn Chiêu.

Ôn Chiêu đong đưa phần hông giúp kéo dài cơn cực khoái của Văn Phi Khanh, mãi đến lúc cây gậy th*t trong người hắn từ từ mềm xuống, mới nâng thắt lưng lên để rút c*c anh ra. Hắn xoay người nằm  nghiêng ở bên cạnh, vừa ổn định lại hô hập nặng nề, vừa ôm người còn đắm chìm trong dư âm của đợt cao trào này. Hắn dùng ngón tay chậm rãi mân mê bắp đùi đang co rút của anh, da thịt căng mịn bóng loáng làm cho hắn chịu không nổi, cả bàn tay dán chặt vào da đùi xoa xoa, hưởng thụ xúc cảm.

Văn Phi Khanh chậm rãi mở mắt ra đã phải đối diện với đôi mắt đang nhìn anh đắm đuối của Ôn Chiêu, cơ thể anh mới vừa được thỏa mãn một phen nên vẫn hơi xao động, cái tay mặc dù tùy ý xoa nắn vuốt ve giữa hai chân anh, nhưng không có chạm tới ranh giới cuối cùng của anh. Nên anh cũng thả lỏng, nâng một chân lên gác vào trên hông của Ôn Chiêu.

Động tác thản nhiên trực tiếp ngoài dự đáon này làm cho đáy mắt Ôn Chiêu hơi sáng lên, khiến hắn được đằng chân lân đằng đầu mà dùng ngón tay tách chỗ khe mông ra, mò vào ngay chỗ lỗ hậu ở sau.

“Ưm…… ” chỗ ở dưới bị chọc cho vừa nhột vừa sướng, Văn Phi Khanh liếm liếm môi, ngửa đầu tùy ý để Ôn Chiêu dùng môi lưỡi mút nhẹ vào phần cổ và xương quai xanh, thêm vết hôn mới lên những chỗ dấu hôn cũ còn sót lại.

Hai người đá lưỡi với nhau, cả người Văn Phi Khanh mềm nhũn tựa ở trong lòng Ôn Chiêu từ từ nhắm hai mắt lại để mặc cho hắn hôn, từ trong nụ hôn sâu nóng bỏng lại phát ra tiếng rên rất nhỏ.

Rất lâu sau đó phòng khách mới không còn tiếng ‘mút mát’ vang lên nữa.

Ôn Chiêu ôm eo anh, bám dính lấy anh nửa hỏi nửa dụ dỗ: “Khanh Khanh, anh chuyển đến đây ở nhé?”

Nghe vậy, Văn Phi Khanh nâng mắt lên nhìn hắn, thấy ánh mắt dịu dàng mà nghiêm túc của hắn, mới vừa mở miệng lại bị khóa môi tiếp, hôn thêm chút nữa cuối cùng mới được buông ra, Văn Phi Khanh cũng hết cách dù có hơi bực.

“Em đã làm tới đó rồi thì anh còn nói gì được nữa?” Văn Phi Khanh trừng mắt với Ôn Chiêu. Dù gì anh cũng mới lăn qua lăn lại với hắn, mới được chịch nên sướng muốn chết, cả thể xác lẫn tâm lý đều thỏa mãn hết mức, lúc này trở mặt thì sẽ quá đáng lắm.

Đang khi Văn Phi Khanh có chút phiền não, Ôn Chiêu ôm eo anh thấp giọng nói rằng: “Khanh Khanh, em biết bây giờ anh tạm thời vẫn chưa muốn có gì xa hơn, nên em chỉ muốn ở bên anh như thế này cũng được rồi.”

Văn Phi Khanh nhíu mày, “Em…”

Ôn Chiêu kề vào trán anh, nghiêm túc vô cùng, “Đi mà anh? Em xin thề, em sẽ yêu anh cả đời, anh cũng không cần phải đáp lại em ngay, sau này thời gian còn rất dài để có thể chứng minh em yêu anh nhiều đến cỡ nào, Khanh Khanh, Khanh Khanh…  “

Tiếng Khanh Khanh cứ được gọi lên mãi, dịu dàng mà triền miên, chân thành đến độ như xuất phát từ nội tâm sâu trong linh hồn.

Văn Phi Khanh dời ánh mắt, không thể nào nhìn thẳng vào mắt của Ôn Chiêu, chậm rãi nói rằng:  “Anh… anh đã suy nghĩ, thế nhưng,” anh ngước lên, nghiêm túc nhìn Ôn Chiêu,  “Anh không hề nghi ngờ về việc tình cảm hay việc em nghiêm túc tới thế nào. Chẳng qua là lúc này đây, hoặc có thể trong cuộc sống sau này, anh cũng chưa chắc gì sẽ đáp lại được cho em hoặc là… có thể đối mặt với tình cảm của em. Nếu như sau này em nghĩ kỹ lại, cũng có thể nói cho anh biết.”

Văn Phi Khanh hy vọng Ôn Chiêu có thể suy nghĩ thông suốt sớm hơn, tình yêu mà chỉ có một bên trả giá thì thật không đáng.

Nghĩ tới đây anh thấy hơi phiền muộn từ trong thâm tâm, phiền lòng vì lại một lần nữa anh vẫn chọn cách thỏa hiệp, lại một lần nữa anh không làm ra quyết định đúng nhất chỉ vì còn đang chìm trong ham muốn dục vọng.

“Được mà.” Ôn Chiêu hiểu ý tứ của anh, hôn mổ vào môi anh, nhẹ nhàng nói rằng:  “Mặc kệ sau này thế nào, giờ em đã rất vui rồi. “

Sẽ thật tuyệt nếu niềm hạnh phúc này có thể kéo dài đến cuối đời, bất kể có được nhận lời hay không, chỉ cần mỗi ngày có thể giống như thế này là cũng quá tốt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện