Nam Phương Hải Triều (Sóng thần phương nam)
Tác giả: Tạp Bỉ Khâu
Edit: Quá khứ chậm rãi
Chương 3
Triệu Cạnh ngồi một mình trên chiếc ghế dài bằng sắt, tựa lưng vào ghế.
Mặt trời đã lên cao, nắng nóng bắt đầu thiêu đốt mặt đất, chiếc ghế dưới anh cũng nóng lên. Trên mặt đất lác đác vài con cá chết, mùi tanh hôi bốc lên, và anh cảm giác như còn có mùi thối rữa, khiến thời gian chờ đợi dường như dài vô tận.
Vi Gia Dịch đã rời đi được khoảng năm phút, không biết bao lâu mới quay lại. Khắp người Triệu Cạnh đầy vết thương rát bỏng, chân trái thì chẳng thể nhúc nhích, mỗi phút giây trôi qua càng khiến anh cảm thấy sự chờ đợi này là quá mức chịu đựng.
Cuộc sống gần ba mươi năm đầu của Triệu Cạnh là một con đường bằng phẳng, không chút trở ngại. Anh chưa từng chịu khổ về thể xác, ngay cả khi học bơi cũng chưa bao giờ bị sặc nước. Nhưng giờ đây, toàn thân dính đầy bùn đất, chân bị thương không thể tự đi, phải dựa vào ghế ngồi chờ người đến cứu, điều khiến anh không thể chấp nhận là người duy nhất anh có thể dựa vào lúc này lại chính là Vi Gia Dịch. Triệu Cạnh cảm thấy cả thể xác và lòng tự tôn của mình đều bị tổn thương.
Ánh nắng gay gắt khiến anh phải nhắm mắt, cảm thấy khó chịu, anh bèn cầm chiếc khăn của Vi Gia Dịch đắp lên mắt. Trong nỗi đau nhức mờ mịt, anh chua chát nghĩ, hóa ra đây lại là cơ hội để Vi Gia Dịch tiếp cận anh.
Lần đầu gặp Vi Gia Dịch là trong một buổi tiệc mùa xuân ở trường đại học, sinh nhật của một người bạn. Khi ấy, công ty của Triệu Cạnh đã phát triển, công việc bận rộn đến mức anh hiếm khi gặp cha mẹ. Hôm đó là Chủ Nhật, bạn anh thuê xe riêng đến đón, lại nói buổi tiệc chỉ có vài người thân thiết nên anh mới đi.
Tiệc tổ chức trong một nhà kính giữa vườn hoa, thật sự không đông người, hầu hết đều là người quen. Chỉ có một người dường như thân thiết với mọi người nhưng lại là người mà Triệu Cạnh chưa từng gặp. Người đó nhuộm tóc màu bạc, pha thêm vài sợi màu, giống như một con kỳ nhông xấu xí, dáng người cao gầy, mặc đồ rộng, trên tay cầm máy ảnh, không ngừng chụp hình.
Triệu Cạnh hỏi bạn: "Đó là ai?"
Bạn anh ngạc nhiên hỏi lại: "Vi Gia Dịch, cậu không biết à?"
Lúc ấy, ống kính máy ảnh của Vi Gia Dịch quay về phía họ và chụp một bức hình của anh cùng bạn. Triệu Cạnh không chần chừ, bước tới yêu cầu anh ta xóa ảnh.
Bạn anh lúng túng đứng bên, mặt hơi gượng gạo, còn Vi Gia Dịch chỉ ngẩn người một chút rồi xóa ngay, như thể không có gì xảy ra, vẫn cười tươi đưa tay ra bắt tay anh, hòa nhã nói: "Xin chào, tôi là Vi Gia Dịch, xin lỗi vì vừa chụp vu vơ. Rất vui được gặp anh."
Triệu Cạnh có con mắt nhìn người sắc sảo, ngay lập tức nhận ra Vi Gia Dịch là kiểu người khéo miệng, khôn khéo, ham muốn danh lợi, bề ngoài một đằng, trong lòng một nẻo – loại người mà cha anh hay gọi là kẻ hai mặt. Vì vậy, anh không bắt tay, cũng chẳng buồn đáp lại, chỉ đi thẳng đến chỗ ngồi.
Hôm đó Vi Gia Dịch rời đi sớm, Triệu Cạnh cứ nghĩ có lẽ cả đời sẽ không phải gặp lại. Ai ngờ vài năm sau, Vi Gia Dịch nổi lên như một nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng, tận dụng mọi mối quan hệ để vươn lên, đến cả mẹ anh ta cũng đã thành quen biết.
May mà Triệu Cạnh vốn ít tham gia sự kiện công khai, nếu không phải lần này bị mẹ bắt ép đến dự đám cưới của Lý Minh Miễn, thì Vi Gia Dịch sẽ chẳng có cơ hội gặp anh lần nữa.
Triệu Cạnh nghĩ đến đây, bất chợt cảm thấy may mắn. Nếu là cha mẹ anh ở đây, chắc chắn khó lòng sống sót qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Chiếc khăn đắp trên mặt đã nóng lên, Triệu Cạnh nhấc tay bỏ xuống. Cơn đau khiến anh nghi ngờ vết thương có thể đã nhiễm trùng, cơ thể có vẻ đang phát sốt. Anh lục tìm trong túi sơ cứu của Vi Gia Dịch, hy vọng có thuốc giảm đau hay nhiệt kế, thì bỗng nghe tiếng khóc khe khẽ.
Ngẩng đầu nhìn, anh thấy có điều gì đó động đậy sau đám cây đổ. Anh lên tiếng: "Có ai không?"
Tiếng động ngưng lại, rồi một giọng nói lẫn trong tiếng nức nở trả lời gì đó không rõ. Sau một hồi, từ phía sau đám cây một cậu bé gầy gò chui ra.
Cậu bước lại gần, và Triệu Cạnh nhận ra đó là một đứa bé bản địa, khoảng chừng bảy, tám tuổi, không mặc áo, chỉ có chiếc quần ngắn rộng thùng thình, chân tay đều đầy vết xước.
Khuôn mặt lấm lem bùn đất, hai dòng nước mắt chảy dài như hai vệt sạch trên gương mặt cậu. Cậu lắp bắp hỏi bằng tiếng Anh: "Anh có thấy bố em đâu không?"
"Tôi không biết bố em là ai." Triệu Cạnh đáp nhẹ nhàng.
"Bố em đêm qua trực đêm ở bộ phận khách sạn, em ngủ trong phòng của ông ấy. Nước tràn vào cuốn em đi, em quay lại nhưng không thấy bố." Cậu bé nói đứt quãng, giọng nghẹn ngào.
Triệu Cạnh vẫn không biết rõ bố cậu bé là ai, bèn bảo: "Lại đây ngồi cạnh tôi, chúng ta cùng đợi."
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống bên anh. Thấy trên tay cậu có vài vết thương sâu, Triệu Cạnh bảo cậu ngồi yên, lấy chai nước còn lại mà Vi Gia Dịch dặn kỹ không dùng để rửa mặt, rồi cẩn thận đổ nước lên vết thương cho cậu.
Vi Gia Dịch lúc này đã lục tìm trong đống đổ nát của nhà hàng và tìm được vài chai nước suối. Anh vừa bước ra đường lớn không lâu thì thấy một chiếc xe tải cứu hộ tiến lại gần. Trên xe là hai người dân bản địa, họ cho biết nhờ có hai nhân viên phát hiện nước biển rút nên đã báo động kịp thời, hầu hết khách và nhân viên đã sơ tán lên núi. Hiện tại, đội cứu hộ đều tập trung phía sau ngôi làng.
"Đêm qua ở khách sạn có tổ chức đám cưới đúng không?" Người lái xe tên Nick, hỏi: "Chú rể nói có một người thân quan trọng bị kẹt lại khách sạn, không kịp đưa ra ngoài, không biết sống chết thế nào. Cậu ấy trả tiền thuê chúng tôi đến đây kiểm tra xem sao. Tôi và Watt cứ nghĩ không còn ai sống sót, nào ngờ cậu vẫn còn ở đây."
Vi Gia Dịch nghe vậy cũng bất ngờ, bởi người mà Lý Minh Miễn nhắc đến không phải anh. Thầm nghĩ chắc hẳn Lý Minh Miễn không hề nhớ đến mình.
Anh không kéo dài câu chuyện, chỉ nói với hai người về xác của Mario và người đàn ông gãy chân đang chờ cứu trợ ở cuối đường.
Ngồi lên xe của Nick, Vi Gia Dịch chỉ đường cho họ. Khi xe đi được nửa đường, gặp một thân cây chắn ngang. Vi Gia Dịch và Watt cùng mang cáng xuống xe và đi bộ về phía Triệu Cạnh.
Dưới nắng gay gắt, họ lách qua đám cây đổ và thấy Triệu Cạnh ngồi bệt dưới đất bên cạnh chiếc ghế dài, trên ghế là một cậu bé. Cậu bé đang cúi xuống, tay đưa ra, còn Triệu Cạnh cầm chai nước suối dội lên cho cậu, nhưng vì không biết tiết kiệm nước, chỉ trong chốc lát chai đã cạn mà tay cậu bé vẫn dính bùn đen.
"Triệu Cạnh." Vi Gia Dịch gọi, mắt lướt qua cậu bé.
Triệu Cạnh ngẩng đầu lên, bộ dạng đầy bụi bẩn, sắc mặt khó chịu: "Sao giờ mới tới? Đây là đứa bé tôi vừa gặp, bố nó mất tích. Cậu mang nó đi cùng luôn."
Anh gật đầu chào Watt, lịch sự mà xa cách, không giống người được cứu, mà như lãnh đạo đang đánh giá nhân viên.
Anh đưa tay về phía Vi Gia Dịch, rồi rút lại vào trong tay áo, ám chỉ Vi Gia Dịch giúp đỡ. Vi Gia Dịch giả vờ không hiểu, thò tay vào trong tay áo và nắm lấy tay anh. Sắc mặt Triệu Cạnh thay đổi, có vẻ đã nhẫn nhịn không nổi đoá. Vi Gia Dịch nén cười, giữ vẻ mặt nghiêm túc cùng Watt đưa Triệu Cạnh lên cáng.
Triệu Cạnh có vóc dáng cao lớn, nhưng khi nằm trên cáng lại không thể nằm yên, vừa được nhấc lên đã thay đổi tư thế, khiến Vi Gia Dịch phải giữ chặt, tay mỏi nhừ.
Cậu bé đứng một bên không có ý định đi theo. Vi Gia Dịch để ý thấy, cúi xuống nhỏ nhẹ hỏi: "Tên em là gì? Người nhà em còn ai ở đây không? Có muốn đi cùng bọn anh không?"
"Em tên là LiNi." cậu bé đáp: "Em không tìm thấy bố. Bố em làm ở khách sạn, em phải tìm ông ấy."
Vi Gia Dịch chợt nhớ đến thi thể mà mình đặt trên sofa, trong lòng thoáng chột dạ, hỏi: "Bố em tên gì?"
LiNi gầy gò, đôi mắt to tròn như mắt nai, tóc xoăn ngắn ôm sát da đầu. Cậu ngước lên nhìn Vi Gia Dịch, đáp: "Tên là Mario."
Tay Vi Gia Dịch bám chặt vào cáng, còn Watt vì quá bất ngờ mà thả lỏng tay, suýt nữa làm Triệu Cạnh rơi xuống. Triệu Cạnh thót tim, sợ bị ngã làm tổn thương thêm chân, tức giận quay sang Vi Gia Dịch: "Vi Gia Dịch, cậu làm cái trò gì đấy?"
"... Bố em ấy qua đời rồi." Vi Gia Dịch nhẹ nhàng nói với Triệu Cạnh bằng tiếng Trung.
Triệu Cạnh lập tức im lặng.
Nick lái xe bán tải vào tận sảnh lớn đã bị phá hủy của khách sạn. Sau khi để LiNi và Triệu Cạnh yên vị trong xe, Vi Gia Dịch cùng Watt cẩn thận quấn thi thể Mario trong tấm vải trắng rồi đặt vào thùng xe. Đóng nắp thùng lại, họ im lặng trở về chỗ ngồi.
Không ai nỡ phá vỡ bầu không khí nặng nề, chỉ có Triệu Cạnh dám nhận trách nhiệm, đơn giản giải thích tình hình cho LiNi. Cậu bé im lặng một lúc, rồi quay đi, giấu mặt khóc thầm.
Chiếc xe tải lăn bánh trên con đường gồ ghề, tiến về phía ngọn núi. Vi Gia Dịch ngồi gần cửa sổ, cúi đầu khử trùng vết thương cho LiNi, thoáng thấy bên đường là những gốc cây đổ rạp, lớn nhỏ nằm ngổn ngang.
Trong đầm lầy, những mảnh vỡ bê tông, xe lật, xoong nồi, ghế gãy, những người ngồi quỳ khóc, thi thể rải rác như bị rút cạn sinh khí, tất cả chìm trong sự hoang tàn. Khung cảnh ảm đạm đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.
Gió thổi qua mang theo mùi tanh nồng và vị mặn, thoảng qua mặt Vi Gia Dịch, một cảnh tượng đau đớn mà chân thực đến khó quên, như một cơn ác mộng không cách nào thức tỉnh.
Ra khỏi khu dân cư, đi dọc đường núi, không khí dần trong lành bớt ngột ngạt hơn.
Nick lên tiếng trước: "Tôi phải quay lại cứu hộ trong khu dân cư. Giờ tôi sẽ đưa các cậu đến trạm y tế trước. Đó cách khá xa nơi chú rể đang ở, nên khi nào có sóng các cậu tự liên hệ nhé."
Không lâu sau, anh rẽ vào một con đường nhỏ trên núi, dừng xe bên cạnh một căn nhà tạm đơn sơ. Trên bãi đất trống xung quanh, có nhiều xe tải chở người bị thương xuống, từng người được dìu ra khỏi xe. Nick sẽ đưa LiNi về lại làng để tìm mẹ, Vi Gia Dịch đành đỡ Triệu Cạnh vào bên trong.
Cảnh tượng trong phòng như địa ngục, màn che được căng lên ở nhiều nơi, không khí nồng nặc mùi máu tanh và chất khử trùng, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên liên tục.
Vi Gia Dịch và Triệu Cạnh im lặng. Một cô gái đến gần, tay cầm sổ, nói nhanh: "Anh bị thương ở đâu?"
"Chân anh ấy." Vi Gia Dịch trả lời: "Chắc là gãy xương."
"Các anh đến khu ghế đợi bên kia, lát nữa tôi sẽ gọi." Cô gái vừa ghi vừa chỉ vào hàng ghế trống chỉ còn lại hai chỗ, rồi xé tờ giấy nhỏ đưa cho Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch nhìn thoáng qua, trên giấy ghi số "21", bèn hỏi: "Xin hỏi khoảng bao lâu nữa mới tới lượt?"
"Ít nhất cũng phải một tiếng." Cô gái nói rồi vội vã rời đi.
Vi Gia Dịch lại cõng Triệu Cạnh đến chỗ ghế gỗ ngồi.
Lần này Triệu Cạnh không hề càu nhàu như Vi Gia Dịch nghĩ, có lẽ vì chân quá đau nên anh ngồi im lặng trên ghế, không hé một lời trong suốt hai phút.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Vi Gia Dịch lấy chiếc điện thoại màn hình nứt ra, thấy sóng đã nhích thêm một vạch nhưng vẫn không thể gửi tin nhắn hay gọi điện. Không biết người quản lý và nhóm của anh có đang lo lắng tìm kiếm hay không.
Khi anh đang bồn chồn thì bỗng nghe Triệu Cạnh lịch sự hỏi người bệnh ngồi cạnh: "Xin lỗi, tôi thấy khăn của chị ướt, ở đây có chỗ nào để giặt rửa không?"
"Có đấy." người phụ nữ trung niên vui vẻ đáp: "qua cánh cửa kia, có một phòng rửa mặt đơn sơ."
... Được yên tĩnh cũng chỉ được hai phút. Trong đầu Vi Gia Dịch lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Quả nhiên, Triệu Cạnh quay lại, yêu cầu: "Còn lâu mới đến lượt, cậu đưa tôi đi rửa mặt đi."
Vi Gia Dịch vô thức bấm lại số của Lý Minh Miễn, hy vọng tìm được một vị cứu tinh giúp anh thoát khỏi Triệu Cạnh, nhưng không thành công. Số vẫn không liên lạc được.
Nhìn ánh mắt kiên định đầy kiêu hãnh của Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch chưa bao giờ thấy khao khát được xin giấy nghỉ vì chấn thương đến thế.
Tác giả: Tạp Bỉ Khâu
Edit: Quá khứ chậm rãi
Chương 3
Triệu Cạnh ngồi một mình trên chiếc ghế dài bằng sắt, tựa lưng vào ghế.
Mặt trời đã lên cao, nắng nóng bắt đầu thiêu đốt mặt đất, chiếc ghế dưới anh cũng nóng lên. Trên mặt đất lác đác vài con cá chết, mùi tanh hôi bốc lên, và anh cảm giác như còn có mùi thối rữa, khiến thời gian chờ đợi dường như dài vô tận.
Vi Gia Dịch đã rời đi được khoảng năm phút, không biết bao lâu mới quay lại. Khắp người Triệu Cạnh đầy vết thương rát bỏng, chân trái thì chẳng thể nhúc nhích, mỗi phút giây trôi qua càng khiến anh cảm thấy sự chờ đợi này là quá mức chịu đựng.
Cuộc sống gần ba mươi năm đầu của Triệu Cạnh là một con đường bằng phẳng, không chút trở ngại. Anh chưa từng chịu khổ về thể xác, ngay cả khi học bơi cũng chưa bao giờ bị sặc nước. Nhưng giờ đây, toàn thân dính đầy bùn đất, chân bị thương không thể tự đi, phải dựa vào ghế ngồi chờ người đến cứu, điều khiến anh không thể chấp nhận là người duy nhất anh có thể dựa vào lúc này lại chính là Vi Gia Dịch. Triệu Cạnh cảm thấy cả thể xác và lòng tự tôn của mình đều bị tổn thương.
Ánh nắng gay gắt khiến anh phải nhắm mắt, cảm thấy khó chịu, anh bèn cầm chiếc khăn của Vi Gia Dịch đắp lên mắt. Trong nỗi đau nhức mờ mịt, anh chua chát nghĩ, hóa ra đây lại là cơ hội để Vi Gia Dịch tiếp cận anh.
Lần đầu gặp Vi Gia Dịch là trong một buổi tiệc mùa xuân ở trường đại học, sinh nhật của một người bạn. Khi ấy, công ty của Triệu Cạnh đã phát triển, công việc bận rộn đến mức anh hiếm khi gặp cha mẹ. Hôm đó là Chủ Nhật, bạn anh thuê xe riêng đến đón, lại nói buổi tiệc chỉ có vài người thân thiết nên anh mới đi.
Tiệc tổ chức trong một nhà kính giữa vườn hoa, thật sự không đông người, hầu hết đều là người quen. Chỉ có một người dường như thân thiết với mọi người nhưng lại là người mà Triệu Cạnh chưa từng gặp. Người đó nhuộm tóc màu bạc, pha thêm vài sợi màu, giống như một con kỳ nhông xấu xí, dáng người cao gầy, mặc đồ rộng, trên tay cầm máy ảnh, không ngừng chụp hình.
Triệu Cạnh hỏi bạn: "Đó là ai?"
Bạn anh ngạc nhiên hỏi lại: "Vi Gia Dịch, cậu không biết à?"
Lúc ấy, ống kính máy ảnh của Vi Gia Dịch quay về phía họ và chụp một bức hình của anh cùng bạn. Triệu Cạnh không chần chừ, bước tới yêu cầu anh ta xóa ảnh.
Bạn anh lúng túng đứng bên, mặt hơi gượng gạo, còn Vi Gia Dịch chỉ ngẩn người một chút rồi xóa ngay, như thể không có gì xảy ra, vẫn cười tươi đưa tay ra bắt tay anh, hòa nhã nói: "Xin chào, tôi là Vi Gia Dịch, xin lỗi vì vừa chụp vu vơ. Rất vui được gặp anh."
Triệu Cạnh có con mắt nhìn người sắc sảo, ngay lập tức nhận ra Vi Gia Dịch là kiểu người khéo miệng, khôn khéo, ham muốn danh lợi, bề ngoài một đằng, trong lòng một nẻo – loại người mà cha anh hay gọi là kẻ hai mặt. Vì vậy, anh không bắt tay, cũng chẳng buồn đáp lại, chỉ đi thẳng đến chỗ ngồi.
Hôm đó Vi Gia Dịch rời đi sớm, Triệu Cạnh cứ nghĩ có lẽ cả đời sẽ không phải gặp lại. Ai ngờ vài năm sau, Vi Gia Dịch nổi lên như một nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng, tận dụng mọi mối quan hệ để vươn lên, đến cả mẹ anh ta cũng đã thành quen biết.
May mà Triệu Cạnh vốn ít tham gia sự kiện công khai, nếu không phải lần này bị mẹ bắt ép đến dự đám cưới của Lý Minh Miễn, thì Vi Gia Dịch sẽ chẳng có cơ hội gặp anh lần nữa.
Triệu Cạnh nghĩ đến đây, bất chợt cảm thấy may mắn. Nếu là cha mẹ anh ở đây, chắc chắn khó lòng sống sót qua hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Chiếc khăn đắp trên mặt đã nóng lên, Triệu Cạnh nhấc tay bỏ xuống. Cơn đau khiến anh nghi ngờ vết thương có thể đã nhiễm trùng, cơ thể có vẻ đang phát sốt. Anh lục tìm trong túi sơ cứu của Vi Gia Dịch, hy vọng có thuốc giảm đau hay nhiệt kế, thì bỗng nghe tiếng khóc khe khẽ.
Ngẩng đầu nhìn, anh thấy có điều gì đó động đậy sau đám cây đổ. Anh lên tiếng: "Có ai không?"
Tiếng động ngưng lại, rồi một giọng nói lẫn trong tiếng nức nở trả lời gì đó không rõ. Sau một hồi, từ phía sau đám cây một cậu bé gầy gò chui ra.
Cậu bước lại gần, và Triệu Cạnh nhận ra đó là một đứa bé bản địa, khoảng chừng bảy, tám tuổi, không mặc áo, chỉ có chiếc quần ngắn rộng thùng thình, chân tay đều đầy vết xước.
Khuôn mặt lấm lem bùn đất, hai dòng nước mắt chảy dài như hai vệt sạch trên gương mặt cậu. Cậu lắp bắp hỏi bằng tiếng Anh: "Anh có thấy bố em đâu không?"
"Tôi không biết bố em là ai." Triệu Cạnh đáp nhẹ nhàng.
"Bố em đêm qua trực đêm ở bộ phận khách sạn, em ngủ trong phòng của ông ấy. Nước tràn vào cuốn em đi, em quay lại nhưng không thấy bố." Cậu bé nói đứt quãng, giọng nghẹn ngào.
Triệu Cạnh vẫn không biết rõ bố cậu bé là ai, bèn bảo: "Lại đây ngồi cạnh tôi, chúng ta cùng đợi."
Cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống bên anh. Thấy trên tay cậu có vài vết thương sâu, Triệu Cạnh bảo cậu ngồi yên, lấy chai nước còn lại mà Vi Gia Dịch dặn kỹ không dùng để rửa mặt, rồi cẩn thận đổ nước lên vết thương cho cậu.
Vi Gia Dịch lúc này đã lục tìm trong đống đổ nát của nhà hàng và tìm được vài chai nước suối. Anh vừa bước ra đường lớn không lâu thì thấy một chiếc xe tải cứu hộ tiến lại gần. Trên xe là hai người dân bản địa, họ cho biết nhờ có hai nhân viên phát hiện nước biển rút nên đã báo động kịp thời, hầu hết khách và nhân viên đã sơ tán lên núi. Hiện tại, đội cứu hộ đều tập trung phía sau ngôi làng.
"Đêm qua ở khách sạn có tổ chức đám cưới đúng không?" Người lái xe tên Nick, hỏi: "Chú rể nói có một người thân quan trọng bị kẹt lại khách sạn, không kịp đưa ra ngoài, không biết sống chết thế nào. Cậu ấy trả tiền thuê chúng tôi đến đây kiểm tra xem sao. Tôi và Watt cứ nghĩ không còn ai sống sót, nào ngờ cậu vẫn còn ở đây."
Vi Gia Dịch nghe vậy cũng bất ngờ, bởi người mà Lý Minh Miễn nhắc đến không phải anh. Thầm nghĩ chắc hẳn Lý Minh Miễn không hề nhớ đến mình.
Anh không kéo dài câu chuyện, chỉ nói với hai người về xác của Mario và người đàn ông gãy chân đang chờ cứu trợ ở cuối đường.
Ngồi lên xe của Nick, Vi Gia Dịch chỉ đường cho họ. Khi xe đi được nửa đường, gặp một thân cây chắn ngang. Vi Gia Dịch và Watt cùng mang cáng xuống xe và đi bộ về phía Triệu Cạnh.
Dưới nắng gay gắt, họ lách qua đám cây đổ và thấy Triệu Cạnh ngồi bệt dưới đất bên cạnh chiếc ghế dài, trên ghế là một cậu bé. Cậu bé đang cúi xuống, tay đưa ra, còn Triệu Cạnh cầm chai nước suối dội lên cho cậu, nhưng vì không biết tiết kiệm nước, chỉ trong chốc lát chai đã cạn mà tay cậu bé vẫn dính bùn đen.
"Triệu Cạnh." Vi Gia Dịch gọi, mắt lướt qua cậu bé.
Triệu Cạnh ngẩng đầu lên, bộ dạng đầy bụi bẩn, sắc mặt khó chịu: "Sao giờ mới tới? Đây là đứa bé tôi vừa gặp, bố nó mất tích. Cậu mang nó đi cùng luôn."
Anh gật đầu chào Watt, lịch sự mà xa cách, không giống người được cứu, mà như lãnh đạo đang đánh giá nhân viên.
Anh đưa tay về phía Vi Gia Dịch, rồi rút lại vào trong tay áo, ám chỉ Vi Gia Dịch giúp đỡ. Vi Gia Dịch giả vờ không hiểu, thò tay vào trong tay áo và nắm lấy tay anh. Sắc mặt Triệu Cạnh thay đổi, có vẻ đã nhẫn nhịn không nổi đoá. Vi Gia Dịch nén cười, giữ vẻ mặt nghiêm túc cùng Watt đưa Triệu Cạnh lên cáng.
Triệu Cạnh có vóc dáng cao lớn, nhưng khi nằm trên cáng lại không thể nằm yên, vừa được nhấc lên đã thay đổi tư thế, khiến Vi Gia Dịch phải giữ chặt, tay mỏi nhừ.
Cậu bé đứng một bên không có ý định đi theo. Vi Gia Dịch để ý thấy, cúi xuống nhỏ nhẹ hỏi: "Tên em là gì? Người nhà em còn ai ở đây không? Có muốn đi cùng bọn anh không?"
"Em tên là LiNi." cậu bé đáp: "Em không tìm thấy bố. Bố em làm ở khách sạn, em phải tìm ông ấy."
Vi Gia Dịch chợt nhớ đến thi thể mà mình đặt trên sofa, trong lòng thoáng chột dạ, hỏi: "Bố em tên gì?"
LiNi gầy gò, đôi mắt to tròn như mắt nai, tóc xoăn ngắn ôm sát da đầu. Cậu ngước lên nhìn Vi Gia Dịch, đáp: "Tên là Mario."
Tay Vi Gia Dịch bám chặt vào cáng, còn Watt vì quá bất ngờ mà thả lỏng tay, suýt nữa làm Triệu Cạnh rơi xuống. Triệu Cạnh thót tim, sợ bị ngã làm tổn thương thêm chân, tức giận quay sang Vi Gia Dịch: "Vi Gia Dịch, cậu làm cái trò gì đấy?"
"... Bố em ấy qua đời rồi." Vi Gia Dịch nhẹ nhàng nói với Triệu Cạnh bằng tiếng Trung.
Triệu Cạnh lập tức im lặng.
Nick lái xe bán tải vào tận sảnh lớn đã bị phá hủy của khách sạn. Sau khi để LiNi và Triệu Cạnh yên vị trong xe, Vi Gia Dịch cùng Watt cẩn thận quấn thi thể Mario trong tấm vải trắng rồi đặt vào thùng xe. Đóng nắp thùng lại, họ im lặng trở về chỗ ngồi.
Không ai nỡ phá vỡ bầu không khí nặng nề, chỉ có Triệu Cạnh dám nhận trách nhiệm, đơn giản giải thích tình hình cho LiNi. Cậu bé im lặng một lúc, rồi quay đi, giấu mặt khóc thầm.
Chiếc xe tải lăn bánh trên con đường gồ ghề, tiến về phía ngọn núi. Vi Gia Dịch ngồi gần cửa sổ, cúi đầu khử trùng vết thương cho LiNi, thoáng thấy bên đường là những gốc cây đổ rạp, lớn nhỏ nằm ngổn ngang.
Trong đầm lầy, những mảnh vỡ bê tông, xe lật, xoong nồi, ghế gãy, những người ngồi quỳ khóc, thi thể rải rác như bị rút cạn sinh khí, tất cả chìm trong sự hoang tàn. Khung cảnh ảm đạm đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.
Gió thổi qua mang theo mùi tanh nồng và vị mặn, thoảng qua mặt Vi Gia Dịch, một cảnh tượng đau đớn mà chân thực đến khó quên, như một cơn ác mộng không cách nào thức tỉnh.
Ra khỏi khu dân cư, đi dọc đường núi, không khí dần trong lành bớt ngột ngạt hơn.
Nick lên tiếng trước: "Tôi phải quay lại cứu hộ trong khu dân cư. Giờ tôi sẽ đưa các cậu đến trạm y tế trước. Đó cách khá xa nơi chú rể đang ở, nên khi nào có sóng các cậu tự liên hệ nhé."
Không lâu sau, anh rẽ vào một con đường nhỏ trên núi, dừng xe bên cạnh một căn nhà tạm đơn sơ. Trên bãi đất trống xung quanh, có nhiều xe tải chở người bị thương xuống, từng người được dìu ra khỏi xe. Nick sẽ đưa LiNi về lại làng để tìm mẹ, Vi Gia Dịch đành đỡ Triệu Cạnh vào bên trong.
Cảnh tượng trong phòng như địa ngục, màn che được căng lên ở nhiều nơi, không khí nồng nặc mùi máu tanh và chất khử trùng, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên liên tục.
Vi Gia Dịch và Triệu Cạnh im lặng. Một cô gái đến gần, tay cầm sổ, nói nhanh: "Anh bị thương ở đâu?"
"Chân anh ấy." Vi Gia Dịch trả lời: "Chắc là gãy xương."
"Các anh đến khu ghế đợi bên kia, lát nữa tôi sẽ gọi." Cô gái vừa ghi vừa chỉ vào hàng ghế trống chỉ còn lại hai chỗ, rồi xé tờ giấy nhỏ đưa cho Vi Gia Dịch.
Vi Gia Dịch nhìn thoáng qua, trên giấy ghi số "21", bèn hỏi: "Xin hỏi khoảng bao lâu nữa mới tới lượt?"
"Ít nhất cũng phải một tiếng." Cô gái nói rồi vội vã rời đi.
Vi Gia Dịch lại cõng Triệu Cạnh đến chỗ ghế gỗ ngồi.
Lần này Triệu Cạnh không hề càu nhàu như Vi Gia Dịch nghĩ, có lẽ vì chân quá đau nên anh ngồi im lặng trên ghế, không hé một lời trong suốt hai phút.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Vi Gia Dịch lấy chiếc điện thoại màn hình nứt ra, thấy sóng đã nhích thêm một vạch nhưng vẫn không thể gửi tin nhắn hay gọi điện. Không biết người quản lý và nhóm của anh có đang lo lắng tìm kiếm hay không.
Khi anh đang bồn chồn thì bỗng nghe Triệu Cạnh lịch sự hỏi người bệnh ngồi cạnh: "Xin lỗi, tôi thấy khăn của chị ướt, ở đây có chỗ nào để giặt rửa không?"
"Có đấy." người phụ nữ trung niên vui vẻ đáp: "qua cánh cửa kia, có một phòng rửa mặt đơn sơ."
... Được yên tĩnh cũng chỉ được hai phút. Trong đầu Vi Gia Dịch lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Quả nhiên, Triệu Cạnh quay lại, yêu cầu: "Còn lâu mới đến lượt, cậu đưa tôi đi rửa mặt đi."
Vi Gia Dịch vô thức bấm lại số của Lý Minh Miễn, hy vọng tìm được một vị cứu tinh giúp anh thoát khỏi Triệu Cạnh, nhưng không thành công. Số vẫn không liên lạc được.
Nhìn ánh mắt kiên định đầy kiêu hãnh của Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch chưa bao giờ thấy khao khát được xin giấy nghỉ vì chấn thương đến thế.
Danh sách chương