Nam Phương Hải Triều (Sóng thần phương nam)

Tác giả: Tạp Bỉ Khâu

Edit: Quá khứ chậm rãi

Chương 12

Vi Gia Dịch còn chưa hiểu hết, lại hỏi lại: "Kiện vì lý do gì?" Anh cũng không rõ Triệu Cạnh lấy đâu ra thông tin để đưa ra lời khuyên pháp lý này. Theo trí nhớ của anh, Triệu Cạnh vừa rồi có vẻ đang họp.

Triệu Cạnh nhướng mày, nhắc nhở: "Hắn đã mua hàng loạt bài báo để chuyển hướng dư luận, phủi sạch mối liên hệ với anh, làm tổn hại danh dự của anh."

Giọng anh ta pha chút khó chịu như thể đang xem Vi Gia Dịch là một kẻ ngốc không biết tự bảo vệ mình.

Vi Gia Dịch bắt đầu hiểu ra chút ít. Triệu Cạnh đang nói đến những bài báo nhắm vào anh trên mạng, chủ yếu là do công ty quản lý của Phan Dịch Phi đứng sau. Nội dung miêu tả Vi Gia Dịch là người đồng tính, khi ở chung nhà thì si mê Phan Dịch Phi, quấy rầy đến mức anh ta phải chuyển đi.

Thật ra những bài viết như thế trong hai năm gần đây đã ít đi. Không hiểu sao Triệu Cạnh lại đọc được.

Vi Gia Dịch cũng không hiểu vì sao anh lại muốn can thiệp vào chuyện này. Chẳng lẽ sau mấy ngày bên nhau, Triệu Cạnh đã xem Vi Gia Dịch là "dân trong khu vực quản lý của mình"? Rốt cuộc, mấy hôm trước, anh và Lý Minh Miễn đã có một vị trí "đặc biệt" với anh ta, thậm chí anh còn cao hơn một chút.

Đùa là vậy, nhưng trong chuyện này, Vi Gia Dịch không thể cứ thuận theo Triệu Cạnh.

Vấn đề có lẽ nằm ở chính Vi Gia Dịch.

Vi Gia Dịch luôn xem công ty quản lý và bản thân Phan Dịch Phi là hai cá thể độc lập. Anh tự nhủ như vậy để dễ chấp nhận hơn, dù rằng đó có phần là để an ủi bản thân. Vì nghĩ vậy nên anh cảm thấy mọi chuyện nhẹ nhàng hơn.

Thực ra, Phan Dịch Phi cũng không đối xử quá tệ với Vi Gia Dịch. Vào các dịp lễ, anh ta thường nhờ trợ lý gửi đồ ăn đến cho Vi Gia Dịch và thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình của anh. Hai tháng sau vụ chụp ảnh tạp chí, Phan Dịch Phi cũng chủ động gọi cho Vi Gia Dịch xin lỗi, nói rằng anh không hề biết gì về quyết định của quản lý và nếu biết, chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Tính cách của Phan Dịch Phi vốn ôn hòa, dễ gần, làm gì cũng có chừng mực, khiến người khác khó mà tức giận. Trừ khi anh ta dính vào những chuyện cờ bạc, rượu chè, nợ nần và vay mượn không trả, bằng không cả hai sẽ chẳng bao giờ phải lôi nhau ra tòa.

Dù vậy, Vi Gia Dịch hiểu rõ Phan Dịch Phi không thể hoàn toàn không biết gì về việc làm của quản lý. Dù sao, lần đầu tiên khi chụp ảnh cho anh ta, Vi Gia Dịch cũng từng có cảm giác thích người này. Phan Dịch Phi rất thẳng thắn về điều đó, còn Vi Gia Dịch thì không. Những gì báo chí đưa tin cũng không hẳn là sai.

Dù vậy, Vi Gia Dịch không định bàn chuyện này với Triệu Cạnh. Anh không coi Triệu Cạnh là người mình có thể tâm sự hay nhờ tư vấn. Anh cũng chẳng hiểu vì sao Triệu Cạnh lại muốn tìm hiểu chuyện này, vì họ đâu thân thiết đến mức đó.

Nếu đây là cách quan tâm của một cấp trên tạm thời, Vi Gia Dịch cảm thấy sự quan tâm ấy có chút vượt quá giới hạn. Hơn nữa, Triệu Cạnh trông như chưa từng hiểu gì về chuyện tình cảm. Nhờ anh cho lời khuyên cũng chẳng khác gì đứng bên đường hỏi một chú bọ cánh cứng về diện tích bóng râm của đa giác.

Nhưng có vẻ Triệu Cạnh không nghĩ vậy, anh ta vẫn đợi Vi Gia Dịch lên tiếng. Anh khoanh tay, nét mặt tỏ vẻ kiên nhẫn. Chiếc áo khoác màu nâu nhạt bằng chất liệu vải lanh pha tơ tằm ôm sát bắp tay rắn chắc của anh, nếp vải phẳng phiu, toát lên cảm giác sang trọng.

"Cứ như chỉ cần Vi Gia Dịch mở miệng, lập tức sẽ có một đội luật sư mang theo cả một nhóm chuyên gia ngồi trực thăng bay đến đảo, giúp anh ta soạn thảo đơn kiện."

Nhìn gương mặt tràn đầy quyết tâm và chẳng hiểu chút gì về các mối quan hệ của Triệu Cạnh, Vi Gia Dịch cảm thấy khó xử. Anh nghĩ ngợi rồi quyết định tạo khoảng cách tâm lý với Triệu Cạnh, thử thăm dò bằng cách hỏi: "Triệu tổng, vì sao anh lại muốn giúp tôi?"

"Ý anh là sao?" Triệu Cạnh nhìn anh, khóe môi nhếch lên vẻ không vui. Trông có vẻ kiêu ngạo, nhưng Vi Gia Dịch hiểu anh không biết phải trả lời thế nào. Nói là vì quan tâm thì sẽ làm tổn thương lòng tự trọng, mà thừa nhận là xen vào chuyện của người khác thì càng không thể.

"Chỉ là ít người quan tâm đến tôi thế này, cảm ơn anh vì đã quan tâm." Vi Gia Dịch cười nhẹ, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, vừa không muốn làm mất lòng Triệu Cạnh, vừa muốn anh ta bớt chú ý đến chuyện này: "Tuy nhiên, tôi không muốn truy cứu mấy chuyện nhỏ này. Thực ra, cũng có lý do, nhưng nói ra không đơn giản."

Nói đến đây, Vi Gia Dịch ngừng lại một chút, vì vẫn chưa nghĩ ra lý do nào cụ thể.

Triệu Cạnh lập tức chớp ngay cơ hội: "Chuyện nhỏ không truy cứu, vậy đợi đến khi thành chuyện lớn? Lý do là gì, cậu nói thử xem."

Triệu Cạnh xen vào chuyện cá nhân của Vi Gia Dịch một cách rất tự nhiên. Vi Gia Dịch hiểu ý tốt của anh ta nhưng vẫn cảm thấy hơi quá. Anh ngập ngừng, cuối cùng quyết định nói thẳng: "Vì tôi không thể kiện họ là bôi nhọ tôi. Thông tin nói tôi là đồng tính không sai, nói tôi từng thích Phan Dịch Phi cũng không hoàn toàn sai."

Triệu Cạnh thoáng giật mình, đôi tay khoanh trước ngực buông xuống, hỏi: "Anh thật sự từng thích anh ta sao?"

"Từng thích thầm." Vi Gia Dịch miễn cưỡng trả lời, trong lòng vô cùng ngượng ngùng. Chủ đề này bỗng nhiên chuyển sang vấn đề tình cảm, điều mà anh không hề muốn thảo luận với Triệu Cạnh.

Gương mặt Triệu Cạnh có chút biến đổi, vài giây sau anh ta lên tiếng: "Ra tòa chỉ cần anh không thừa nhận, ai biết được anh từng thích hay không? Vẫn có thể kiện được."

"...Thực ra không cần thiết phải kiện." Vi Gia Dịch thở dài, cảm thấy như đang giải thích với một đứa trẻ. Anh nhìn thẳng vào mắt Triệu Cạnh, kiên nhẫn giải thích: "Dù gì họ cũng từng hợp tác với tôi, là nguồn thu nhập chính của tôi. Cùng lắm tôi chỉ mất chút tổn thương tinh thần do bị fan chửi rủa. Nếu bỏ ngoài tai thì chẳng vấn đề gì, nhưng nếu tôi kiện khách hàng, sau này còn ai dám hợp tác với tôi nữa."

Lý do này khá hợp lý, cuối cùng Triệu Cạnh cũng chịu thôi, dù vẫn trông có vẻ không hài lòng.

Vi Gia Dịch thở phào nhẹ nhõm. Anh định cảm ơn và chấm dứt cuộc trò chuyện, nhưng Triệu Cạnh hừ một tiếng, nói: "Được rồi." Anh ngừng một chút, rồi nói thêm: "Vậy tôi sẽ tìm công ty quan hệ công chúng xóa bài đó đi."

Giọng anh nói rất nhỏ, giống như đã chịu một ấm ức lớn lao nào đây vậy.

Càng tiếp xúc nhiều Vi Gia Dịch càng nhận ra Triệu Cạnh dù có vẻ ngoài lạnh lùng và tự cao nhưng thật ra dễ mềm lòng và cũng khá lương thiện. Tuy nhiên, cách anh thể hiện sự tốt bụng thường quá mức quyết liệt.

Vi Gia Dịch không thể nói lời cảm ơn hoa mỹ nào vì cảm thấy mọi câu nói ra đều thiếu chân thành. Cuối cùng anh chỉ có thể thốt ra một câu đơn giản: "Cảm ơn."

Triệu Cạnh tỏ vẻ không kiên nhẫn, ậm ừ đáp lại, có vẻ bực mình vì sự bất lực của Vi Gia Dịch: "Nhưng anh cũng thật thiếu gu. Tên Phan đó xấu kinh, nhìn ảnh anh ta mà tôi đau cả mắt."

"Xin lỗi." Vi Gia Dịch lập tức đáp: "Chắc là tại tôi chụp không đẹp."

"Ảnh cậu chụp thì tạm ổn, còn lại thì quá tệ." Triệu Cạnh nói thêm, rồi tiếp tục phàn nàn: "Đồ ăn anh ta làm nhìn cũng chẳng ngon, thua xa món của dì LiNi, lại còn kêu là tiệc lớn cơ."

Vi Gia Dịch thấy sắc mặt Triệu Cạnh đã dịu đi, đành thuận theo: "Đúng, đúng vậy, chủ yếu là khi đó tôi chưa từng được ăn ngon."

Nhắc đến bài đăng trong mục bạn bè, Vi Gia Dịch chợt nhận ra lời Triệu Cạnh nói không phải không có lý. Như thể nói với Triệu Cạnh, nhưng cũng là tự nhủ với chính mình, anh nói: "Tôi sẽ xóa bài đăng đó đi, giữ lại cũng chẳng ý nghĩa gì."

Ý anh là tối sẽ xóa khi có thời gian rảnh. Nhưng không ngờ Triệu Cạnh lại xích lại gần, hơi cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại của Vi Gia Dịch và ra lệnh: "Ừ, xóa đi."

Triệu Cạnh đang chờ anh xóa ngay tại chỗ.

Không còn cách nào khác, Vi Gia Dịch đành mở mục bạn bè, kéo xuống dưới rất lâu mới tìm thấy bài đăng. Trước khi bấm nút xóa ở góc trên bên phải, trong đầu anh thoáng hiện lên vài hình ảnh về khoảng thời gian đó. Đó là lúc đầu xuân.

Phan Dịch Phi chuẩn bị vào đoàn phim, đến Tân Cương quay phim. Hôm trước, Vi Gia Dịch từ nơi khác làm việc về, bay chuyến đêm về để tiễn Phan Dịch Phi, còn giúp anh ta sắp xếp đồ đạc. Phan Dịch Phi gói ghém tất cả quần áo dày, ôm Vi Gia Dịch một cái như hai người bạn tốt, nói lời cảm ơn anh.

Đêm đó, Vi Gia Dịch làm một bàn đầy món ăn, còn ăn lại đồ thừa suốt hai ngày sau mới hết.

"Sau đó, Phan Dịch Phi đóng xong bộ phim này lại tiếp bộ phim khác, không bao giờ trở lại nữa. Tháng mười hai, hợp đồng thuê nhà hết hạn. Vi Gia Dịch giờ cũng không thiếu tiền, anh đổi nhà dọn đi, hỏi Phan Dịch Phi xem có cần những thứ còn lại không. Phan Dịch Phi rất bận, để trợ lý đến thu dọn giúp anh ta. Vi Gia Dịch đi xuống tầng, thấy trợ lý nhét hết bao lớn bao nhỏ vào phòng rác cạnh tòa nhà.

Vi Gia Dịch nghĩ lại những chuyện này cũng không còn thấy khó chịu nữa, vốn dĩ tình cảm cũng chẳng sâu đậm đến thế, đau khổ rồi sẽ qua đi, không có gì xảy ra, không có gì đáng lưu luyến.

Anh xóa bài đăng trên khoảnh khắc bạn bè, Triệu Cạnh rụt cổ lại, thái độ lạnh lùng tỏ vẻ khó chịu nói: "Nhìn mấy món này một cái, mắt tôi lại thấy khó chịu rồi."

Vi Gia Dịch nhìn anh ta, không hiểu sao lại không nhịn được, bị giọng điệu gượng gạo của Triệu Cạnh chọc cười.

Triệu Cạnh tất nhiên nhìn thấy, chất vấn: "Vi Gia Dịch, anh còn cười được à?"

"Vì tôi không ngờ anh quan tâm tôi như vậy, còn giúp tôi tìm đội quan hệ công chúng xóa bài, nghĩ đến thôi cũng thấy cảm động lắm rồi."

Thật sự nói dối quá rõ ràng, dù là người dễ bị lừa cũng có thể nhận ra, Triệu Cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Toàn là lời đường mật."

Vì vẻ mặt của Triệu Cạnh thực sự buồn cười, Vi Gia Dịch rất muốn đưa tay vỗ vào cánh tay anh ta, bảo anh ta đừng giận nữa. Tay đưa đến nửa chừng, cảm thấy không nên lại thả xuống.

"Anh làm gì đấy?" Triệu Cạnh hỏi anh.

"Không có gì." Vi Gia Dịch nói: "nhìn nhầm thôi, tưởng trên áo anh có vết bẩn."

Triệu Cạnh lập tức cúi đầu nhìn thử, tự mình xác nhận tay áo sạch sẽ mới yên tâm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện