Nam Cung Phong cầm chìa khóa xe đi thẳng ra khỏi văn phòng, chẳng thèm để ý đến Âu Dương Kiều. Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định, bước ra ngoài theo anh, đồng thời cất cao giọng, nói với theo: “Anh rể, anh làm ơn tin em đi mà. Em xin thề, tất cả những gì em nói đều là thật.”

“Tôi cảnh cáo cô, đừng có bám theo tôi nữa!”

Nam Cung Phong trừng Âu Dương Kiều bằng ánh mắt sắc lẻm, quanh người tản ra khí lạnh hung ác nham hiểm, khiến cô ta sợ hãi đến sững sờ. Cô ta đứng im lặng chôn chân tại chỗ, không dám cử động một chút nào, miệng vẫn lẩm bẩm: “Mặc kệ anh tin hay không, những gì em nói đều là thật...”

Lúc Nam Cung Phong về đến nhà thì Âu Dương Vân vẫn chưa về, anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho cô: “Đang ở đâu thế?”

“Đang ăn cơm với Lâm Ái. Anh có muốn đến không?”

“Thôi, chỉ muốn nghe giọng em chút thôi. Vậy hai người ăn đi, anh cúp máy đây.”

“Ừm, được rồi.”

Âu Dương Vân vừa cúp điện thoại, Lâm Ái liền hỏi: “Ai gọi thế? Chồng cậu hả?”

“Ừ.”

“Coi bộ hai người ở chung với nhau hòa thuận nhỉ.”

“Cũng được.”

Âu Dương Vân tựa như có rất nhiều tâm sự: “Lâm Ái..."

Cô khẽ khàng gọi tên người bạn tốt của mình. Lâm Ái thấy vậy, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

“Cậu có thấy giữa hai người yêu nhau không có thứ gì gọi là bí mật không?”

“Ý cậu là sao?”

“Chẳng hạn như là, cho dù bí mật này sẽ làm tổn thương người kia nhưng cũng không nên giấu, đúng không?”

“Cậu có thể nói thẳng ra luôn được không? Não của tớ không có nhiều nếp nhăn lắm, nghĩ không ra đâu.”

Âu Dương Vân hơi do dự một lát rồi nói ra sự thật: “Tớ muốn nói thẳng với Nam Cung Phong về mục đích mà tớ cưới anh ấy.”

Lâm Ái vội lắc đầu với vẻ kinh sợ: “Không được, nhất quyết không được nói.”

“Tại sao chứ?”

“Có người đàn ông nào chấp nhận được việc vợ mình đem mình ra làm công cụ báo thù đâu chứ, chưa kể Nam Cung Phong còn từng bị phụ nữ lừa.”

“Nhưng không nói ra thì tớ thấy rất áy náy. Tớ cũng do dự lắm, rất nhiều lần muốn mở miệng nói thật với anh ấy, nhưng lại sợ anh ấy không chấp nhận nổi. Tớ rất để ý đến thứ tình cảm khó lắm mới kiếm được này.”

“Nếu đã để ý thì nhất định phải gìn giữ cho thật tốt. Chỉ có đứa nào bị đần thì mới nói thẳng nói thật hết với người đàn ông của mình thôi, thậm chí giữa vợ chồng với nhau cũng vẫn có những lời không thể nói. Đừng tưởng là bây giờ anh ta yêu cậu thì sẽ có thể tha thứ cho cậu. Không nắm chắc trăm phần trăm thì không thể mạo hiểm như thế được.”

Những lời của Lâm Ái càng khiến Âu Dương Vân băn khoăn hơn. Trong lòng cô tranh đấu rất nhiều, có một giọng nói đang cổ vũ cô nên thẳng thắn đối mặt, nhưng cùng lúc đó một giọng khác lại cảnh cáo rằng cô không được làm thế.

“Nhưng tớ luôn cảm thấy, dù tớ không nói thì chuyện này cũng không thể giấu lâu được. Chẳng có bí mật nào giấu được mãi mãi cả...”

“Vậy thì ít nhất cũng phải chờ đến khi tình cảm của các cậu mặn nồng hơn. Khi ấy, cho dù anh ta không chấp nhận được thì cũng không nỡ dứt bỏ mối tình này. Cậu không cảm thấy là bây giờ thật sự chưa phải lúc à? Hai người chỉ vừa mới yêu nhau mà thôi.”

Điều khiến Âu Dương Vân phân vân mãi chính là đây. Mỗi sáng tỉnh lại, cô đều tự nói với mình rằng hôm nay nhất định phải nói thật mọi chuyện, nhưng mỗi khi trời tối trước khi đi ngủ cô lại tự nhủ, thôi để mai hẵng nói. Cuộc sống từng ngày trôi qua, tâm lý trốn tránh này của cô có thể được giải thích chính xác nhất bằng vài chữ “không dám nói thật”.

Ngoài ra cũng có thể giải thích nó bằng một cách khác, đó là cô chưa đủ tin tưởng vào tình yêu của Nam Cung Phong.

Lúc này, Nam Cung Phong đang ở trong phòng sách để làm việc. Lúc Âu Dương Vân trở về, cô đứng ngay cạnh cửa, ló đầu vào cười với anh: “Này, em về rồi đây.”

“Lại đây hôn một cái.”

Nam Cung Phong vẫy tay gọi, Âu Dương Vân nhẹ bước tới gần anh, ngoan ngoãn tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào trên mặt.

“Tối nay ăn gì thế?”

“Dù sao cũng không phải là cua.”

Anh cười cười: “Sợ rồi à?”

“Đâu chỉ là sợ, phải là bị dọa mới đúng.”

“Vậy lần sau anh dẫn em đi ăn món Đông Bắc.”

“Được đó, thêm một hũ rượu trắng nữa là tuyệt vời.”

Hai người nhìn nhau cười, sau đó Âu Dương Vân lười biếng duỗi người, hỏi: “Anh còn làm lâu không? Em đi tắm trước."

“Ừ, chắc là muộn đấy. Em đi tắm rồi ngủ trước đi.”

Cô gật đầu, quay người đi ra cửa. Lúc sắp bước ra ngoài, Nam Cung Phong bỗng lên tiếng gọi cô: “Tiểu Vân."

“Dạ?”

Cô ngoái đầu lại, đôi mắt to tròn trong veo chớp chớp.

Nhìn ánh mắt ấy, những lời đang định nói ra lại bị anh nuốt ngược trở về: “Thôi, không có gì đâu, em đi đi.”

Âu Dương Vân phì cười rồi đóng cửa phòng lại cho anh. Nam Cung Phong thở dài một hơi, cảm thấy may mắn vì vừa rồi không hỏi ra mấy lời không nên hỏi, nếu không thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy anh không đủ yêu cô. Bởi vì, khi yêu không phải nên tin tưởng nhau ư?

Âu Dương Vân tắm xong liền đi vào căn phòng nhỏ bí mật của mình. Cô lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở ngăn kéo của bàn đọc sách, ở ngay giữa ngăn kéo là quyển nhật ký màu xanh sẫm. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã có thói quen viết nhật ký rồi. Bởi vì có quá nhiều chuyện đau lòng mà không thể nào tâm sự hết với người khác, nên việc viết nhật ký đã trở thành cách duy nhất để cô có thể trút hết mọi buồn thương trong lòng.

Khi viết được đến một nửa, cửa mật thất bỗng nhiên bị đẩy ra, Nam Cung Phong bước vào: “Phải rồi, hôm nay ba em ký hợp đồng mà không có dấu, mai em báo cho ông ấy, bảo ông ấy mang dấu đến công ty để đóng nhé.”

Âu Dương Vân không ngờ anh xuất hiện đột ngột như vậy, giật mình hoảng hốt vội đóng quyển nhật ký đang viết dở lại rồi nhét vào trong ngăn kéo, sau đó trả lời với giọng hơi ấp úng: “Được... Được.”

“Em còn chưa tắm nữa à?”

“Em đi đây.”

Cô luống cuống đứng dậy, kéo Nam Cung Phong đi ra ngoài. Anh quay đầu lại liếc nhìn ngăn kéo bị cô đóng lại khi nãy, sau đó nhìn vẻ hốt hoảng trên mặt cô, không hiểu sao tâm trạng lại chìm xuống.

Âu Dương Vân đi vào phòng tắm nhưng Nam Cung Phong cũng không rời đi. Anh lại đưa mắt liếc nhìn cửa gian phòng nhỏ bí mật, nhẫn nhịn một lúc rất lâu mà vẫn không kiềm chế được, cuối cùng lặng lẽ quay trở vào trong đó.

Anh đứng im ở trước bàn đọc sách, bàn tay hết nắm lại mở, mở rồi lại nắm. Dù trong lòng anh biết rõ làm thế này là không đúng, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm được mà vươn tay kéo ngăn kéo ra, đôi mắt nhìn vào quyển nhật ký màu xanh sẫm trong đó.

Nam Cung Phong nhớ lại những lời của Âu Dương Kiều và hành vi biểu cảm của Âu Dương Vân khi nãy, cuối cùng ôm lấy tâm trạng bất an mà mở quyển nhật ký kia ra.

Anh không giở từ trang cuối ra xem, cũng không mở trang đầu, mà lại nhắm ngay những trang ở giữa. Sau khi quyết tâm đọc được một phần, những gì viết trong đó khiến đầu óc anh như bị nổ tung.

Mười ba tháng ba, trời trong xanh.

Hôm nay, kế hoạch báo thù nhiều năm của mình rốt cuộc cũng thành công được bước đầu. Nghe nói người đàn ông biến thái suốt ngày ly hôn như ăn cơm bữa kia có một người mẹ rất tin vào Phật, vì thế, mình mua chuộc vị cao tăng ở núi Đế Vương, để ông ấy nói với bà ta rằng chỉ có để hai người mang họ kép kết hợp với nhau, thì mới phòng ngừa được tấn bi kịch ly hôn mãi của con trai bà. Thật không ngờ bà ta lại tin theo. Tiếp đó, Âu Dương Trường Phong và Nguyễn Kim Tuệ chắc chắn sẽ vì mớ tiền làm quà hỏi cưới kếch xù kia mà chấp nhận bán con gái đi. Mà mình, mình chính là lựa chọn tốt nhất. Mình nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này thật chắc, khiến cho người đàn ông kia phải yêu mình, sau đó từ từ giẫm đạp những kẻ đã từng cưỡi trên đầu mình khi xưa.

Tay Nam Cung Phong run lên, quyển nhật ký rơi “bộp” xuống đất. Anh đau đớn nhắm mắt lại, ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào gương mặt tái nhợt không chút máu của anh.

Những gì được viết ra sau đó, anh không muốn đọc mà cũng không cần thiết phải đọc nữa. Anh ngơ ngác bước ra khỏi gian phòng nhỏ, cả người hệt như rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm. Đi vào phòng sách, liếc thấy ly nước được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, anh tức giận cầm lên đập nó thẳng vào tường. Ly vỡ, tay cũng rách, dòng máu đỏ tươi chảy dài theo những ngón tay run rẩy của anh, nhỏ giọt trên sàn nhà, tạo thành một đóa hoa anh túc thê lương đến cùng cực.

Lần đầu tiên bị lừa là do không ngờ tới, lần thứ hai bị lừa là ngu. Dòng máu trong cơ thể Nam Cung Phong cuồn cuộn tuôn chảy, sôi trào dữ dội, mạch máu như thể muốn nổ tung, khiến anh đau đớn đến nỗi cảm thấy sống không bằng chết.

Cộc cộc, tiếng gõ vang lên trên cánh cửa, giọng nói của Âu Dương Vân vọng đến từ bên ngoài: “Phong, sao anh lại khóa trái cửa thế?”

Anh hít sâu một hơi, đường nét cứng ngắc trên gương mặt bỗng khôi phục lại vẻ thường ngày. Anh đứng dậy nhặt ly nước vỡ tan trên đất ném vào thùng rác, sau đó lau sạch vết máu dính trên vách tường rồi mới đi đến mở cửa ra.

“Anh sao thế?”

Âu Dương Vân hoảng hốt nhìn anh, nhưng anh chỉ cười cười: “Không sao cả, vừa gục xuống bàn ngủ thiếp đi thôi.”

Anh giấu bàn tay bị thương của mình ở sau lưng, cố gắng không để cho cô nhìn thấy. Âu Dương Vân cắn cắn môi: “Đừng làm việc muộn quá, nghỉ ngơi sớm chút nhé.”

“Ừ.”

Nhìn theo bóng lưng dần xa khuất của cô, trong lòng anh như bị khoét thành một cái hố thật sâu, máu chảy ra xối xả từ miệng hố ấy. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã đến, anh thật sự không nên mở cánh cửa khóa chặt lòng mình ra, để cho bản thân lại phải bất ngờ chịu thương tổn một lần nữa.

Đêm đã khuya, anh bước ra khỏi phòng đọc sách của mình, từ từ đi vào phòng ngủ. Trong phòng, bên cạnh tủ nhỏ đầu giường, ngọn đèn nho nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp vẫn được bật để đợi anh, tia sáng dịu nhẹ phủ lên gương mặt yên bình đang say ngủ của Âu Dương Vân. Hô hấp của cô rất đều, hai hàng lông mi thỉnh thoảng sẽ hơi rung lên một chút, giống như cảm nhận được rằng có người đang tập trung ngắm nhìn mình.

Nam Cung Phong nhẹ nhàng nằm xuống, vươn cánh tay không bị thương ra, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.

Khi ngọn đèn vụt tắt, lòng của anh cũng rơi vào khoảng không tối tăm vô tận.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Vân hé mở cặp mắt còn ngái ngủ ra, ánh vào mi mắt chính là một bên mặt tuấn tú của Nam Cung Phong. Cô nhẹ nhàng đứng lên, rón rén đi vào trong toilet.

Lúc cô ra ngoài, Nam Cung Phong đã tỉnh. Anh đang tựa người vào đầu giường, nhả ra những làn khói mỏng manh.

Thấy cảnh này, cô khá là kinh ngạc, bởi xưa nay cô chưa từng thấy anh hút thuốc vào sáng sớm bao giờ. Cô mang theo nỗi nghi ngờ tiến đến, đang định mở miệng thì chợt nhìn thấy băng gạc quấn quanh bàn tay anh: “Tay anh bị gì vậy?”

Nam Cung Phong cười cười với vẻ cưng chiều: “Không có gì, vô ý chạm phải mảnh kim loại trên giá sách thôi.”

“Nghiêm trọng lắm không? Để em xem một chút.”

“Không sao đâu, rách chút da thôi mà.”

Nói xong, anh dập tắt nửa điếu thuốc còn lại trên tay, vén chăn bước xuống giường, Âu Dương Vân vội vàng lấy một cái áo sơ mi từ trong tủ ra đưa cho anh. Mặc áo xong, Nam Cung Phong vào phòng tắm tắm thật sạch, sau đó đứng cạnh tấm gương ở cạnh bồn rửa mặt, khóe môi từ từ cong lên thành một nụ cười cay nghiệt mà tuyệt vọng.

Trước khi ra cửa, Âu Dương Vân vẫn đeo cravat cho anh như thường ngày, cũng không hề phát hiện ra anh có biểu hiện khác lạ nào. Đột nhiên, anh hỏi một câu với giọng điệu mang đầy ý nghĩa sâu xa: “Em có gì muốn nói với anh không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện