“Mẹ?”

Từ này đối với Cố Hồng Việt mà nói, quả thật xa lạ.

Hắn cúi đầu nhìn Phú Quý, “Lấy đâu ra đấy?”

Chú chó to lớn đáng yêu nghiêng đầu tỏ vẻ ngốc nghếch, ánh mắt toát lên vẻ ngây thơ trong sáng.

Cố Hồng Việt cúi người nhặt nút bấm phát ra tiếng nói.

Nó còn rất mới, kiểu dáng chi tiết cũng khác với bộ hắn đã mua.

Bộ hắn mua, riêng nút “Mẹ” đã bị hắn vứt bỏ.

Bởi vì hắn cho rằng, con trai hắn không cần mẹ.

Gia đình lớn như vậy có bố, có cô, còn có rất nhiều người thân yêu thương nó, vậy là đủ rồi.

Nhưng sự xuất hiện của nút bấm phát ra tiếng nói này, đủ để chứng minh, đứa trẻ có mong muốn của riêng mình.

Cố Hồng Việt cảm thấy, con trai hắn cũng có thể có mẹ.

Chỉ là, hắn cần phải dành thêm thời gian và tâm sức để tìm hiểu lại Thẩm Nhất Nhất.

Hắn phải làm rõ, tại sao sáu năm trước cô lại mang thai con của hắn, nhưng lại cố tình che giấu, còn chơi trò mất tích.

Tại sao sau khi sinh con, cô lại bặt vô âm tín, không một lời từ biệt!

Mang thai chín tháng mười ngày, chẳng lẽ cô không có chút tình cảm nào với con sao? Hai mẹ con đã xa cách nhau sáu năm.

Hơn hai nghìn ngày đêm.

Khoảng thời gian dài như vậy đủ để một người thay đổi chóng mặt.

Trước đây hắn đã không nhìn thấu cô, bây giờ càng không thể bàn đến.

Hắn muốn cho con trai những điều tốt đẹp nhất, bao gồm cả người mẹ.

Nếu người mẹ không đủ tư cách, thì thà thiếu còn hơn.

Cố Hồng Việt dắt Phú Quý ra khỏi thư phòng.

Lúc mở cửa, một bóng dáng nhỏ bé lén lút vụt qua hành lang.

Khóe môi Cố Hồng Việt hơi nhếch lên, sau đó, dùng sức bóp nút bấm phát ra tiếng nói.

“Mẹ.”

Cậu bé trốn ở góc hành lang có chút căng thẳng.

Do dự một hồi, cậu bé mới đi ra.

Cậu bé cúi đầu, thái độ nhận lỗi rất rõ ràng, “Bố, cái nút đó là con cho Phú Quý chơi, bố trách con đi.”

Ánh mắt sắc bén của Cố Hồng Việt, trong nháy mắt trở nên dịu dàng.

Cậu bé luôn cứng đầu hơn cả hắn, vậy mà lại phá lệ học cách nhận lỗi?

Đây có phải là con trai hắn không?

Hay là, bởi vì đứa trẻ cũng nghe nói Thẩm Nhất Nhất đã về nước, vì muốn gặp mẹ, nên mới cố ý thay đổi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-4.html.]

Cố Hồng Việt âm thầm thở dài trong lòng, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Cố Ân Nặc, xoa đầu cậu bé, “Bố biết tâm nguyện của con rồi.”



Đêm đó.

Cuối cùng Thẩm Nhất Nhất vẫn phải nhờ đến sự giúp đỡ của vệ sĩ nhà họ Cố, mới có thể tránh được đám họ hàng như ruồi muỗi nhà họ Thẩm, đưa bà nội lên xe riêng rời khỏi huyện Lam Khê.

Thế nhưng, chuyện này khiến cô cảm thấy rất tệ.

Cô mới về nước chưa đầy một ngày, Cố Hồng Việt đã như âm hồn bất tán bám theo. 

Điều này chỉ có thể chứng minh, hắn vẫn luôn phái người theo dõi nhà họ Thẩm.

Tại sao hắn lại làm như vậy?

Vừa nghĩ đến quá khứ, cô lại nhớ đến, nước biển ngày hôm đó lạnh lẽo đến thấu xương.

Cô thường xuyên nửa đêm giật mình tỉnh giấc, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở cận kề cái c.h.ế.t đó.

Mảnh đất chôn rau cắt rốn này, giờ đây đối với cô, gần như chỉ còn lại những hồi ức đau buồn…

Cô chỉ hận không thể lập tức rời đi.

Vẻ mặt âu sầu của Thẩm Nhất Nhất phản chiếu trên cửa kính xe, bà nội Thẩm thấy áy náy trong lòng, liền an ủi cháu gái, “Nhất Nhất à, cháu đừng lo lắng, bà nội có tiền mà.”

Bà cụ dùng bàn tay nhăn nheo, nhẹ nhàng xoa vai Thẩm Nhất Nhất, “Mấy năm nay, mỗi tháng cháu gửi vào thẻ của cháu một vạn tệ, bà nội một đồng cũng chưa dùng đến, đều gửi hết vào đó, sau này cháu kết hôn còn có thể dùng.”

Thẩm Nhất Nhất ngạc nhiên hoàn hồn, “Một vạn tệ gì ạ? Cháu ngoài việc đưa cho bà một lần 10 vạn tệ ra, thì chưa từng…”

Cô còn chưa nói hết lời, điện thoại cục gạch của bà nội Thẩm bỗng vang lên tiếng thông báo như chuông đồng:

【Tài khoản thẻ ghi nợ của quý khách 0458, đã nhận được 200.000,00 NDT】

Giọng nữ máy móc liên tục đọc ra một tràng dài “không”, khiến tài xế cũng nhịn không được giảm tốc độ để nghe cho rõ.

“Ôi!” Bà nội Thẩm một tay ôm ngực, một tay đưa điện thoại cho Thẩm Nhất Nhất, “Đây, đây là bao nhiêu vậy?!”

Thẩm Nhất Nhất sững sờ, “Đây là cái thẻ trước kia của cháu sao? Vẫn còn dùng được ạ? Không bị khóa ạ?”

“Mỗi tháng cháu đều gửi tiền vào đó, sao lại bị khóa được? Năm đó cháu đi, có người còn cố tình gửi lại hết đồ đạc của cháu. Bà tìm thấy thẻ ngân hàng, thẻ điện thoại của cháu, nên vẫn luôn dùng số cũ của cháu, giữ mấy cái thẻ này…”

Nói đến đây, bà nội Thẩm vội vàng đẩy đẩy tay Thẩm Nhất Nhất, “Bây giờ 20 vạn này là từ đâu ra vậy? Cháu mau kiểm tra xem, có phải là ai chuyển nhầm không.”

20 vạn.

Thẩm Nhất Nhất sững sờ.

Ký ức tưởng chừng đã c.h.ế.t điên cuồng ùa về.

Đây là mức lương hàng tháng của cô khi còn là trợ lý thân cận, kiêm người tình bí mật của Cố Hồng Việt.

Từng có một thời gian, cô nhìn số tiền này, tự vẽ ra cho mình một giấc mộng hào môn xa hoa.

Cô cứ ngỡ mình có thể trở thành Cố phu nhân.

Nhất là vào khoảnh khắc cô biết mình mang thai con của Cố Hồng Việt.

Thế nhưng, chỉ sau một đêm, bong bóng mộng đẹp màu hồng vỡ tan tành.

Cô trở thành người thừa thãi, trở thành một món đồ chơi bị vứt bỏ, thậm chí không xứng đáng tồn tại trên thế giới này.

Hai năm, hơn bốn trăm vạn, không chỉ định mua đứt tuổi thanh xuân của cô, mà còn suýt chút nữa cướp đi mạng sống của cô.

Cô đã dành sáu năm để hàn gắn lỗ hổng trong tim mình, nhưng không ngờ, chưa chính thức gặp lại, người đó lại dùng mức giá tương tự để đong đếm cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện