Dịch giả: Thiên Tình
Ta thường hay nghĩ, có lẽ đời trước ta nợ hắn, đời này mới gặp cảnh ngộ như vậy.
_____
Vũ Văn Hoằng tức giận nở nụ cười, "Nàng vì trả thù ta, cố ý cấu kết với Vũ Văn Lạc, ám kết châu thai, muốn giả mạo là nhi tử của ta?!"
Văn Anh nhìn hắn một lát, rồi khẽ cười nhạo một tiếng.
"Ngài lúc đó, cũng cho là như vậy."
Hắn cố nén cơn thịnh nộ, vì nhận ra thâm ý trong lời của nàng, "Lẽ nào không phải?"
"Ta quả thật vì trả thù ngài nên mới qua lại với Vũ Văn Lạc, ta thậm chí thích hắn..." Nàng dời tầm mắt, khóe môi nhếch lên, nụ cười tựa vui tựa buồn, "Bệ hạ có lẽ không biết, một nữ tử bị phu quân ghét bỏ, cuộc đời này coi như chấm hết. Nếu không phải vì muốn chứng tỏ với ngài, nếu không phải vì trả thù cái tai vạ vô cớ này, e rằng ta đã tự sát rồi. Nhưng ta lại gặp được một người như vậy, hắn sẽ nhẹ giọng dỗ dành ta, sẽ chọc cho ta cười, thậm chí phái người bảo vệ ta. Bệ hạ đối với ta bỏ như giày rách, hắn lại đối đãi ta như châu như bảo. Cho dù biết rõ mục đích hắn tiếp cận ta cũng không đơn thuần, nhưng ta không thể ngăn bản thân rơi vào giấc mộng đẹp này được."
Nữ nhân luôn buông lời sắc nhọn này, bây giờ mắt đã ngấn lệ.
Tim hắn bất giác đau nhói, nhưng đôi mắt đen kia vẫn cứ thâm trầm mà nhìn nàng, "Dù vậy, nàng làm thế vẫn là lẫn lộn huyết thống, tội đáng chém. Ta chỉ khiến nàng sẩy thai, đã xem như là bảo toàn cho nàng rồi."
"Bảo toàn cho ta?"
Văn Anh nghe xong, không nhịn được cười ra tiếng. Nàng ngấn lệ cười đến nghiêng ngả, thê lương mà xinh đẹp, "Người bệ hạ muốn bảo toàn là Chính phi nương nương, có dính dáng gì ta đâu!"
"Ngô Ngọc Trinh? Chuyện này liên quan gì tới nàng ấy?"
"Vậy thì phải cảm tạ bệ hạ rồi. Nếu không phải ngài nói cho ta thì đến chết ta cũng không biết. Hoá ra Chính phi nương nương đã sớm biết ta và Vũ Văn Lạc bí mật lui tới. Không chỉ sáng tạo rất nhiều cơ hội cho chúng ta, thậm chí vì bắt được nhược điểm của ta, nàng ta còn cố ý bỏ tình hương vào lò sưởi..."
Tình hương sẽ xúc tiến nam nữ mất lý trí, kích thích ý muốn giao cấu mãnh liệt. Nó là thuốc chỉ có câu lan viện mới sử dụng, trong cung nghiêm cấm. Ngô Ngọc Trinh thân là con gái nhà quan lại có được thứ này, không những vậy mà còn dùng lên người Trắc phi của hắn, để thúc đẩy nàng kết hợp với một người đàn ông khác!
Vũ Văn Hoằng bỗng cảm thấy choáng váng buồn nôn.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, sung sướng cười nhạo, "Ngài cho rằng ta là kẻ ngu ư? Ngài chưa bao giờ chạm vào ta, ta lại có thai, ngại mình chết không đủ nhanh chắc? Kẻ thật sự lẫn lộn huyết thống, chính là người vợ tốt mà ngài cẩn thận che chở đó!"
Vũ Văn Hoằng vịn bàn, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Hắn nhắm mắt hỏi: "Nàng nói ta là người kể cho nàng biết..."
"Đúng vậy... Ngày đó ngài tới lãnh cung, nói rất nhiều chuyện với ta. Ban đầu ta không muốn để ý ngài, ngài liền kể cho ta chuyện này. Ngài nói rằng ngài cũng là về sau mới biết, nhưng vì không để Chính phi mang tiếng xấu, liền đẩy mọi chuyện lên người ta. Dù sao ta lập thân bất chính, xác thật có lén lút qua lại với Vũ Văn Lạc." Nàng thấp giọng cười nhẹ, không biết đang cười hắn hay đang cười chính mình.
[Nhưng điều làm ta không hiểu chính là, cuối cùng hắn lại lẩm bẩm "Đời này ta chưa từng sủng hạnh ngươi, nàng ấy còn làm như vậy, thế còn đời trước thì thế nào?". Không biết có ý gì.]
Ngay giây phút nội tâm nàng xuất hiện câu nói này, một ý nghĩ tương tự chợt lóe qua đầu hắn.
Vũ Văn Hoằng bỗng dưng nhớ lại ngày Ngô Ngọc Trinh chết. Khi tỳ nữ khuyên can, nàng nói: "Là ta quá ngu xuẩn, ánh mắt chỉ biết nhìn hậu trạch, không nghĩ tới lại làm hỏng đại cuộc của điện hạ, cuối cùng hại chính ta."
Lúc đó hắn cho rằng nàng đang tự trách vì không thể giúp được hắn, trong lòng rất là cảm động.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Ngô Ngọc Trinh dùng chữ "hỏng", xem ra không chỉ đơn giản là tự trách. Có lẽ, lời này ám chỉ rằng nàng chỉ lo tranh đấu hậu trạch, dung túng Văn Anh và Vũ Văn Lạc qua lại với nhau, thậm chí cố ý thúc đẩy, mới có thể mặc cho bọn họ truyền tin tức ngay dưới mí mắt mình, cuối cùng trở thành một nước đi hủy diệt hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Văn Anh bắt đầu phức tạp lên.
Văn Anh lại tựa như vừa thoát khỏi ác mộng, thần sắc thư thái hơn nhiều, không lại nhìn hắn bằng ánh mắt hận thù nữa.
"Quên đi, ta nói với ngài mấy câu này có ý nghĩa gì chứ. Dù sao ngài không phải hắn, ta không nên áp đặt thù hận đối với hắn lên người ngài." Nàng lau nước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngài tốt hơn hắn nhiều lắm."
Vũ Văn Hoằng sửng sốt, không ngờ nàng sẽ nói ra lời này.
Theo hắn, khi hết thảy một lần nữa bắt đầu, mọi người sẽ hành động giống như đời trước, nên phản bội hắn vẫn sẽ phản bội hắn, chết vì hắn vẫn sẽ như vậy. Cho nên hắn mới có thể trút hết phẫn nộ trước lúc chết để trả thù những người này. Nhưng nàng lại nói, hắn không giống Vũ Văn Hoằng kia.
Vậy còn nàng thì sao?
Nàng và Văn Anh của đời trước hiển nhiên không giống nhau, Chi Chi và các nàng... cũng là bất đồng.
*
Mấy ngày nay Vũ Văn Hoằng luôn nhớ lại cuộc đối thoại với Văn Anh khi đó, đêm khó ngủ ngon, muốn tìm nàng nói chuyện, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Chính lúc này, một sự kiện đột phát, nhiều khu vực vùng núi gặp tuyết tan lũ quét, thánh thượng dự định sai hắn đi rèn luyện, vì thế giao cho hắn toàn quyền giải quyết sự kiện này. Hắn nhất thời không rảnh đi tìm Văn Anh, phải tập trung tinh lực ở triều chính.
Khi hạ triều, hắn mời mấy vị đại thần có liên quan đến Đông cung. Dựa theo chức vị của Vũ Văn Lạc, hắn vốn không có tư cách tham dự, nhưng hắn tuy là hoàng tử, mặt ngoài vẫn thuộc phe Thái tử, bởi vậy cũng được đi cùng.
Kỳ thực đời trước Vũ Văn Hoằng đã trải qua sự kiện lần này. Lúc đó Vũ Văn Phong nổi trội hơn, nên việc này được giao cho Vũ Văn Phong, hắn cũng hoàn thành rất tốt. Nhưng Khâm sai đại thần mà Vũ Văn Phong cử đi là người của phe hắn, Vũ Văn Hoằng tất nhiên không định dùng.
Vũ Văn Hoằng quét nhìn mọi người và hỏi: "Các vị đại nhân có kiến giải gì, cứ nói thoải mái."
Nạn hồng thủy là sự kiện xảy ra theo mùa vụ, trước kia đã có thông lệ, chủ trương của các đại thần cũng không có gì bất đồng. Đa phần là muốn trong triều phái ra một vị Khâm sai tới khu vực thiên tai, kết hợp với quan chức địa phương trị tai, sau đó mời quân đội gần đó giúp đỡ vân vân.
Nhưng trong những âm thanh này, Vũ Văn Hoằng dùng thuật đọc tâm nghe được một đoạn suy nghĩ đặc biệt.
Trong lúc người khác đang bàn luận viển vông, người này đã nghĩ sẵn trong đầu, tính toán cặn kẽ những nơi trước kia từng xuất hiện tình trạng tương tự, cần phải xử lý thế nào, bắt đầu từ đâu trước, tính nết của các quan chức địa phương. Vừa thực tế lại vừa thông hiểu đạo làm quan, Vũ Văn Hoằng nghe xong lập tức mừng rỡ.
Nhưng chờ đến khi hắn tìm ra người "nói chuyện", lại sững sờ.
Người này không phải ai khác, chính là vị Khâm sai đại thần mà đời trước Vũ Văn Phong đã bổ nhiệm, Hộ bộ Tả thị lang.
Cùng lúc đó, ở phía bên trái hắn, Vũ Văn Lạc bởi vì tập trung suy nghĩ mà nội tâm buông lỏng, làm hắn đọc được suy nghĩ.
[Hộ bộ Tả thị lang tuy thuộc phe nhị ca, nhưng làm người cần cù chân thật. Theo ngày thường quan sát, hắn và nhị ca chỉ là quan hệ thông gia, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong triều, người này có thể dùng.]
Ấn đường Vũ Văn Hoằng hơi trầm xuống, hắn đột nhiên đặt câu hỏi: "Không biết lục đệ có kiến giải gì?"
Vũ Văn Lạc không nghĩ tới sẽ bị điểm danh nên hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng nói ra quan điểm của mình. Hắn không đề cử Hộ bộ Tả thị lang, lại nhìn thấu Vũ Văn Hoằng đang lưỡng lự, bèn nói: "Giả như Điện hạ lo lắng Khâm sai đại thần chểnh mảng nhiệm vụ, không bằng lại cử một người làm Đốc sát, đi theo bên cạnh."
Thân là một người lãnh đạo, cần phải mắt sáng như đuốc, tri nhân thiện nhậm, lại phải am hiểu chế hành chi đạo. Vũ Văn Lạc một thứ cũng không thiếu.
Vũ Văn Hoằng chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, mới gật đầu đồng ý.
*
Trị tai dù sao cũng không phải vấn đề khó giải quyết, nhưng từ sự kiện này hắn lại nhận ra rất nhiều vấn đề thuộc về mình. Từ nhỏ hắn đã được lập làm Thái tử, đạo trị quốc hắn học bao lâu nay khiến hắn tư duy cố định. Hơn nữa hắn và Vũ Văn Phong tuổi tác tương đương, mẫu thân Vũ Văn Phong lại là sủng phi, năm đó phụ hoàng hắn suýt nữa phế hậu lập người khác. Thế nên Hoàng hậu thường tỏ ra sầu lo, sợ ngôi vị Thái tử của hắn không vững chắc. Bởi vậy một chữ "đấu", đã triệt để cắm rễ trong đầu hắn, nhổ không ra.
Hắn vẫn cho rằng, đời trước mình tín nhiệm Vũ Văn Lạc, giao quân quyền vào tay hắn, nên cuối cùng hắn mới bị diệt. Vì vậy đời này vẫn tiếp tục đấu, chỉ là hành vi càng kín đáo hơn mà thôi.
Nhưng giờ đây, hắn bỗng không xác định, năng lực của bản thân hắn, có đủ để gánh vác ngôi quân chủ hay không?
Ngay lúc đang hoài nghi chính mình, hắn thấy Văn Anh ngồi dưới hàng hiên.
Từ khi nàng Văn Anh này đến, hắn và nàng liền phân phòng mà ngủ, mấy ngày không gặp là chuyện bình thường. Hôm nay chạm mặt, hắn lại nhớ tới cuộc đối thoại mười mấy ngày trước.
Văn Anh ngồi ở hành lang phơi nắng, hôm nay ánh nắng đặc biệt ấm áp, nàng lười biếng nheo mắt, tay che trước mặt nhìn về phía chân trời.
"Đang nhìn cái gì?" Vũ Văn Hoằng đến gần hỏi.
"Nhìn bầu trời." Nàng giữ nguyên tư thế, cũng không thỉnh an. Trong sự khó hiểu của hắn, nàng nói, "Bất kể là lãnh cung hay hậu trạch, cuộc sống đều rất phiền muộn, ngoại trừ đấu đá, dường như không có chuyện gì khác để làm, chỉ có bầu trời sẽ mang đến sự biến hóa và niềm vui bất ngờ thôi."
Không trung chỉ có mây trắng trôi bồng bềnh, hình ảnh yên tĩnh vô vị như thế, lại được nàng gọi là biến hóa và niềm vui bất ngờ.
Vũ Văn Hoằng cùng nàng nhìn một lát, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên người nàng. Hắn chợt hỏi: "Lần trước nàng nói, ta và hắn không giống nhau. Hắn... là người như thế nào?"
Nàng bỏ tay xuống vỗ vỗ mép váy, vừa ngẫm nghĩ vừa nói: "... Nếu để ta nói thật, ta cảm thấy hắn tựa như ma quỷ, bò ra từ địa ngục, cừu hận toàn bộ thế gian. Trong lòng hắn, tất cả mọi người đều có mục đích, có mưu đồ. Cho dù là Ngô Ngọc Trinh, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, nếu không cũng sẽ không phái người điều tra nàng ta. Dù không bị chúng bạn xa lánh, hắn vẫn là một kẻ cô độc, bởi vì không chờ người khác phản bội, hắn cũng đã giết sạch." Nói đến đây, nàng hình như cảm thấy buồn cười, bèn cười rộ lên.
Vũ Văn Hoằng im lặng chốc lát, lại hỏi: "Hắn cuối cùng làm Hoàng đế, vậy quốc gia do hắn thống trị thế nào..."
"Ngài nghĩ tại sao đến cuối cùng hắn lại tới lãnh cung tìm ta?" Nàng liếc hắn một cái, khuôn mặt rét lạnh, nụ cười không có ý tốt, "Một vương triều to lớn như vậy, suýt nữa đã hủy trong tay hắn. Hắn đăng cơ chưa được mấy năm, với thủ đoạn chế hành của hắn, ngược lại làm đảng phái mọc lên như nấm, đấu đá không dứt, triều đình chướng khí mù mịt. Mà tính chiếm hữu của hắn đối với bất kỳ người hoặc vật đã đạt đến mức đáng sợ. Thường có câu "Tướng tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ (*)", hắn lại không yên tâm giao quyền thống lĩnh cho một người. Trong một trận chiến với dị tộc, hắn phái ra mấy đốc quân còn chưa đủ, còn muốn tự mình hạ lệnh, làm đại tướng quân chịu cản trở. Bình thành cấp báo, đốc quân lại ở hậu phương tranh cãi, hoàng mệnh chưa hạ, viện quân không vội cứu, ba trăm ngàn tướng sĩ bị vây chết trong thành..."
(*) Tướng ở ngoài tiền tuyến, lệnh vua ra có thể không theo.
"Ba trăm ngàn." Nàng nhẹ giọng lặp lại, nhìn hắn mà nói, "Vẻ mặt ngay lúc đó của hắn, nghĩ lại có chút giống ngài bây giờ, chỉ là trông chán chường hơn, đã cận kề sụp đổ. Đấy có lẽ là sai lầm lớn nhất mà cuộc đời hắn mắc phải, máu của ba trăm ngàn nhân mạng chảy dài trên lưng hắn, hắn trắng đêm khó ngủ. Nhưng dù vậy, không có ai ở bên có thể thay hắn sẻ chia. Đến nỗi hắn chỉ có thể đến tìm ta, một kẻ đã nhìn hắn bước đi từ thuở tiềm long, một kẻ mà hắn tàn nhẫn giết chết, để cáo tội."
Từ lời kể của nàng, Vũ Văn Hoằng đã sớm chấn động, cảnh tượng chiến tranh trong đầu càng làm lưng hắn đổ mồ hôi lạnh.
Thật lâu sau, hắn mới thấp giọng: "Cáo tội.. cái từ này, thật là chuẩn xác."
Thấy nàng cười không nói, hắn định mở miệng nói gì đó, lại phát hiện kết cục của thế giới kia còn tàn khốc hơn thế giới hắn từng trải qua, nhất thời không biết nên nói gì.
Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể hỏi nàng: "Người hại ba trăm ngàn tướng sĩ là hắn, hắn lại vì giải tỏa bực bội trong lòng mà giết nàng, nàng có hận hắn không?"
"Ta thường hay nghĩ, có lẽ đời trước ta nợ hắn, đời này mới gặp cảnh ngộ như vậy."
Nàng cười cười, lại khiến tim hắn run lên.
Nàng không đáp hận hay không hận, chỉ vỗ vỗ váy, phất đi hạt bụi dính ở phía trên, lại như đang phất đi đoạn ký ức bụi bậm kia. Nàng đứng lên.
*
Khi kết thúc buổi tán gẫu ở hành lang, Văn Anh cảm thấy đã truyền đạt hết nhưng tin tức muốn truyền rồi, còn dư lại thì phải xem bản thân Vũ Văn Hoằng có thể suy nghĩ đến mức nào.
Nguyên bản cô định khôi phục về tính cách của Chi Chi, nhưng cô đột nhiên phát hiện mình có phần khó mà thoát khỏi nhân vật hiện tại, bởi vì hồi ức quá nặng nề mang đến cho cô gánh nặng, khiến cô khó trở lại trạng thái vô tư lự được.
Văn Anh ở đời thứ hai, thậm chí còn khiến cô đau xót hơn cả Văn Anh đời thứ nhất.
Kỳ thực ở đời thứ nhất, kết cục của nguyên chủ cũng không tốt. Nguyên chủ không ứng phó được với hậu trạch chi tranh, nên nghe lời ngon tiếng ngọt của Vũ Văn Lạc mà vì hắn làm việc, lại bị Chính phi nhân cơ hội hãm hại, mang thai con của Vũ Văn Lạc. Nhưng cuối cùng Vũ Văn Lạc không thể làm tròn lời hứa, hộ nàng một đời bình an. Nàng giống như đóa hoa cần được cẩn thận che chở, nhanh chóng héo úa trong chốn hậu cung khắc nghiệt, chết trong trong một cung điện chẳng khác gì lãnh cung.
Mà đời thứ hai, nguyên chủ cho dù không làm gì, thì sự tồn tại của nàng đã là một gánh nặng, bị lợi dụng triệt để, rồi nhanh chóng bị vứt bỏ. Nàng thông minh hơn đời thứ nhất, biết rõ Vũ Văn Lạc không phải thật lòng, lại vẫn lưu luyến chút ôn nhu của hắn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đến chết, ngoại trừ con đường không lối thoát này, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Liên tục thử mấy ngày vẫn không thể điều chỉnh được trạng thái, Văn Anh không thể không đi ra ngoài, giải tỏa những cảm xúc tích tụ.
Trong lúc đang ở ven hồ cho cá ăn, cô gặp Vũ Văn Phong.
Vũ Văn Phong do dự một lát, mới tiến đến chào hỏi: "... Lại gặp phải hoàng tẩu, thật khéo."
Văn Anh liếc hắn, "Ngươi yên tâm, ta biết ngươi còn chưa chết."
Vũ Văn Phong: "... Hoàng tẩu minh giám."
"Chẳng qua sớm hay muộn cũng chết." Văn Anh dựa vào lan can, trầm tĩnh nhìn bầy cá bơi lội, "Chỉ hi vọng đời này, ngươi sẽ không lại chịu nỗi khổ lăng trì, ít ra cũng chết nhẹ nhàng một chút."
Vũ Văn Phong nhắm mắt.
Hoàng tẩu cứ việc nói thẳng đi, ta rốt cuộc đắc tội ngài chỗ nào?!
3528 chữ
Ta thường hay nghĩ, có lẽ đời trước ta nợ hắn, đời này mới gặp cảnh ngộ như vậy.
_____
Vũ Văn Hoằng tức giận nở nụ cười, "Nàng vì trả thù ta, cố ý cấu kết với Vũ Văn Lạc, ám kết châu thai, muốn giả mạo là nhi tử của ta?!"
Văn Anh nhìn hắn một lát, rồi khẽ cười nhạo một tiếng.
"Ngài lúc đó, cũng cho là như vậy."
Hắn cố nén cơn thịnh nộ, vì nhận ra thâm ý trong lời của nàng, "Lẽ nào không phải?"
"Ta quả thật vì trả thù ngài nên mới qua lại với Vũ Văn Lạc, ta thậm chí thích hắn..." Nàng dời tầm mắt, khóe môi nhếch lên, nụ cười tựa vui tựa buồn, "Bệ hạ có lẽ không biết, một nữ tử bị phu quân ghét bỏ, cuộc đời này coi như chấm hết. Nếu không phải vì muốn chứng tỏ với ngài, nếu không phải vì trả thù cái tai vạ vô cớ này, e rằng ta đã tự sát rồi. Nhưng ta lại gặp được một người như vậy, hắn sẽ nhẹ giọng dỗ dành ta, sẽ chọc cho ta cười, thậm chí phái người bảo vệ ta. Bệ hạ đối với ta bỏ như giày rách, hắn lại đối đãi ta như châu như bảo. Cho dù biết rõ mục đích hắn tiếp cận ta cũng không đơn thuần, nhưng ta không thể ngăn bản thân rơi vào giấc mộng đẹp này được."
Nữ nhân luôn buông lời sắc nhọn này, bây giờ mắt đã ngấn lệ.
Tim hắn bất giác đau nhói, nhưng đôi mắt đen kia vẫn cứ thâm trầm mà nhìn nàng, "Dù vậy, nàng làm thế vẫn là lẫn lộn huyết thống, tội đáng chém. Ta chỉ khiến nàng sẩy thai, đã xem như là bảo toàn cho nàng rồi."
"Bảo toàn cho ta?"
Văn Anh nghe xong, không nhịn được cười ra tiếng. Nàng ngấn lệ cười đến nghiêng ngả, thê lương mà xinh đẹp, "Người bệ hạ muốn bảo toàn là Chính phi nương nương, có dính dáng gì ta đâu!"
"Ngô Ngọc Trinh? Chuyện này liên quan gì tới nàng ấy?"
"Vậy thì phải cảm tạ bệ hạ rồi. Nếu không phải ngài nói cho ta thì đến chết ta cũng không biết. Hoá ra Chính phi nương nương đã sớm biết ta và Vũ Văn Lạc bí mật lui tới. Không chỉ sáng tạo rất nhiều cơ hội cho chúng ta, thậm chí vì bắt được nhược điểm của ta, nàng ta còn cố ý bỏ tình hương vào lò sưởi..."
Tình hương sẽ xúc tiến nam nữ mất lý trí, kích thích ý muốn giao cấu mãnh liệt. Nó là thuốc chỉ có câu lan viện mới sử dụng, trong cung nghiêm cấm. Ngô Ngọc Trinh thân là con gái nhà quan lại có được thứ này, không những vậy mà còn dùng lên người Trắc phi của hắn, để thúc đẩy nàng kết hợp với một người đàn ông khác!
Vũ Văn Hoằng bỗng cảm thấy choáng váng buồn nôn.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, sung sướng cười nhạo, "Ngài cho rằng ta là kẻ ngu ư? Ngài chưa bao giờ chạm vào ta, ta lại có thai, ngại mình chết không đủ nhanh chắc? Kẻ thật sự lẫn lộn huyết thống, chính là người vợ tốt mà ngài cẩn thận che chở đó!"
Vũ Văn Hoằng vịn bàn, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Hắn nhắm mắt hỏi: "Nàng nói ta là người kể cho nàng biết..."
"Đúng vậy... Ngày đó ngài tới lãnh cung, nói rất nhiều chuyện với ta. Ban đầu ta không muốn để ý ngài, ngài liền kể cho ta chuyện này. Ngài nói rằng ngài cũng là về sau mới biết, nhưng vì không để Chính phi mang tiếng xấu, liền đẩy mọi chuyện lên người ta. Dù sao ta lập thân bất chính, xác thật có lén lút qua lại với Vũ Văn Lạc." Nàng thấp giọng cười nhẹ, không biết đang cười hắn hay đang cười chính mình.
[Nhưng điều làm ta không hiểu chính là, cuối cùng hắn lại lẩm bẩm "Đời này ta chưa từng sủng hạnh ngươi, nàng ấy còn làm như vậy, thế còn đời trước thì thế nào?". Không biết có ý gì.]
Ngay giây phút nội tâm nàng xuất hiện câu nói này, một ý nghĩ tương tự chợt lóe qua đầu hắn.
Vũ Văn Hoằng bỗng dưng nhớ lại ngày Ngô Ngọc Trinh chết. Khi tỳ nữ khuyên can, nàng nói: "Là ta quá ngu xuẩn, ánh mắt chỉ biết nhìn hậu trạch, không nghĩ tới lại làm hỏng đại cuộc của điện hạ, cuối cùng hại chính ta."
Lúc đó hắn cho rằng nàng đang tự trách vì không thể giúp được hắn, trong lòng rất là cảm động.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Ngô Ngọc Trinh dùng chữ "hỏng", xem ra không chỉ đơn giản là tự trách. Có lẽ, lời này ám chỉ rằng nàng chỉ lo tranh đấu hậu trạch, dung túng Văn Anh và Vũ Văn Lạc qua lại với nhau, thậm chí cố ý thúc đẩy, mới có thể mặc cho bọn họ truyền tin tức ngay dưới mí mắt mình, cuối cùng trở thành một nước đi hủy diệt hắn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Văn Anh bắt đầu phức tạp lên.
Văn Anh lại tựa như vừa thoát khỏi ác mộng, thần sắc thư thái hơn nhiều, không lại nhìn hắn bằng ánh mắt hận thù nữa.
"Quên đi, ta nói với ngài mấy câu này có ý nghĩa gì chứ. Dù sao ngài không phải hắn, ta không nên áp đặt thù hận đối với hắn lên người ngài." Nàng lau nước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngài tốt hơn hắn nhiều lắm."
Vũ Văn Hoằng sửng sốt, không ngờ nàng sẽ nói ra lời này.
Theo hắn, khi hết thảy một lần nữa bắt đầu, mọi người sẽ hành động giống như đời trước, nên phản bội hắn vẫn sẽ phản bội hắn, chết vì hắn vẫn sẽ như vậy. Cho nên hắn mới có thể trút hết phẫn nộ trước lúc chết để trả thù những người này. Nhưng nàng lại nói, hắn không giống Vũ Văn Hoằng kia.
Vậy còn nàng thì sao?
Nàng và Văn Anh của đời trước hiển nhiên không giống nhau, Chi Chi và các nàng... cũng là bất đồng.
*
Mấy ngày nay Vũ Văn Hoằng luôn nhớ lại cuộc đối thoại với Văn Anh khi đó, đêm khó ngủ ngon, muốn tìm nàng nói chuyện, lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Chính lúc này, một sự kiện đột phát, nhiều khu vực vùng núi gặp tuyết tan lũ quét, thánh thượng dự định sai hắn đi rèn luyện, vì thế giao cho hắn toàn quyền giải quyết sự kiện này. Hắn nhất thời không rảnh đi tìm Văn Anh, phải tập trung tinh lực ở triều chính.
Khi hạ triều, hắn mời mấy vị đại thần có liên quan đến Đông cung. Dựa theo chức vị của Vũ Văn Lạc, hắn vốn không có tư cách tham dự, nhưng hắn tuy là hoàng tử, mặt ngoài vẫn thuộc phe Thái tử, bởi vậy cũng được đi cùng.
Kỳ thực đời trước Vũ Văn Hoằng đã trải qua sự kiện lần này. Lúc đó Vũ Văn Phong nổi trội hơn, nên việc này được giao cho Vũ Văn Phong, hắn cũng hoàn thành rất tốt. Nhưng Khâm sai đại thần mà Vũ Văn Phong cử đi là người của phe hắn, Vũ Văn Hoằng tất nhiên không định dùng.
Vũ Văn Hoằng quét nhìn mọi người và hỏi: "Các vị đại nhân có kiến giải gì, cứ nói thoải mái."
Nạn hồng thủy là sự kiện xảy ra theo mùa vụ, trước kia đã có thông lệ, chủ trương của các đại thần cũng không có gì bất đồng. Đa phần là muốn trong triều phái ra một vị Khâm sai tới khu vực thiên tai, kết hợp với quan chức địa phương trị tai, sau đó mời quân đội gần đó giúp đỡ vân vân.
Nhưng trong những âm thanh này, Vũ Văn Hoằng dùng thuật đọc tâm nghe được một đoạn suy nghĩ đặc biệt.
Trong lúc người khác đang bàn luận viển vông, người này đã nghĩ sẵn trong đầu, tính toán cặn kẽ những nơi trước kia từng xuất hiện tình trạng tương tự, cần phải xử lý thế nào, bắt đầu từ đâu trước, tính nết của các quan chức địa phương. Vừa thực tế lại vừa thông hiểu đạo làm quan, Vũ Văn Hoằng nghe xong lập tức mừng rỡ.
Nhưng chờ đến khi hắn tìm ra người "nói chuyện", lại sững sờ.
Người này không phải ai khác, chính là vị Khâm sai đại thần mà đời trước Vũ Văn Phong đã bổ nhiệm, Hộ bộ Tả thị lang.
Cùng lúc đó, ở phía bên trái hắn, Vũ Văn Lạc bởi vì tập trung suy nghĩ mà nội tâm buông lỏng, làm hắn đọc được suy nghĩ.
[Hộ bộ Tả thị lang tuy thuộc phe nhị ca, nhưng làm người cần cù chân thật. Theo ngày thường quan sát, hắn và nhị ca chỉ là quan hệ thông gia, chưa bao giờ tham dự tranh đấu trong triều, người này có thể dùng.]
Ấn đường Vũ Văn Hoằng hơi trầm xuống, hắn đột nhiên đặt câu hỏi: "Không biết lục đệ có kiến giải gì?"
Vũ Văn Lạc không nghĩ tới sẽ bị điểm danh nên hơi ngẩn người, sau đó nhanh chóng nói ra quan điểm của mình. Hắn không đề cử Hộ bộ Tả thị lang, lại nhìn thấu Vũ Văn Hoằng đang lưỡng lự, bèn nói: "Giả như Điện hạ lo lắng Khâm sai đại thần chểnh mảng nhiệm vụ, không bằng lại cử một người làm Đốc sát, đi theo bên cạnh."
Thân là một người lãnh đạo, cần phải mắt sáng như đuốc, tri nhân thiện nhậm, lại phải am hiểu chế hành chi đạo. Vũ Văn Lạc một thứ cũng không thiếu.
Vũ Văn Hoằng chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, mới gật đầu đồng ý.
*
Trị tai dù sao cũng không phải vấn đề khó giải quyết, nhưng từ sự kiện này hắn lại nhận ra rất nhiều vấn đề thuộc về mình. Từ nhỏ hắn đã được lập làm Thái tử, đạo trị quốc hắn học bao lâu nay khiến hắn tư duy cố định. Hơn nữa hắn và Vũ Văn Phong tuổi tác tương đương, mẫu thân Vũ Văn Phong lại là sủng phi, năm đó phụ hoàng hắn suýt nữa phế hậu lập người khác. Thế nên Hoàng hậu thường tỏ ra sầu lo, sợ ngôi vị Thái tử của hắn không vững chắc. Bởi vậy một chữ "đấu", đã triệt để cắm rễ trong đầu hắn, nhổ không ra.
Hắn vẫn cho rằng, đời trước mình tín nhiệm Vũ Văn Lạc, giao quân quyền vào tay hắn, nên cuối cùng hắn mới bị diệt. Vì vậy đời này vẫn tiếp tục đấu, chỉ là hành vi càng kín đáo hơn mà thôi.
Nhưng giờ đây, hắn bỗng không xác định, năng lực của bản thân hắn, có đủ để gánh vác ngôi quân chủ hay không?
Ngay lúc đang hoài nghi chính mình, hắn thấy Văn Anh ngồi dưới hàng hiên.
Từ khi nàng Văn Anh này đến, hắn và nàng liền phân phòng mà ngủ, mấy ngày không gặp là chuyện bình thường. Hôm nay chạm mặt, hắn lại nhớ tới cuộc đối thoại mười mấy ngày trước.
Văn Anh ngồi ở hành lang phơi nắng, hôm nay ánh nắng đặc biệt ấm áp, nàng lười biếng nheo mắt, tay che trước mặt nhìn về phía chân trời.
"Đang nhìn cái gì?" Vũ Văn Hoằng đến gần hỏi.
"Nhìn bầu trời." Nàng giữ nguyên tư thế, cũng không thỉnh an. Trong sự khó hiểu của hắn, nàng nói, "Bất kể là lãnh cung hay hậu trạch, cuộc sống đều rất phiền muộn, ngoại trừ đấu đá, dường như không có chuyện gì khác để làm, chỉ có bầu trời sẽ mang đến sự biến hóa và niềm vui bất ngờ thôi."
Không trung chỉ có mây trắng trôi bồng bềnh, hình ảnh yên tĩnh vô vị như thế, lại được nàng gọi là biến hóa và niềm vui bất ngờ.
Vũ Văn Hoằng cùng nàng nhìn một lát, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên người nàng. Hắn chợt hỏi: "Lần trước nàng nói, ta và hắn không giống nhau. Hắn... là người như thế nào?"
Nàng bỏ tay xuống vỗ vỗ mép váy, vừa ngẫm nghĩ vừa nói: "... Nếu để ta nói thật, ta cảm thấy hắn tựa như ma quỷ, bò ra từ địa ngục, cừu hận toàn bộ thế gian. Trong lòng hắn, tất cả mọi người đều có mục đích, có mưu đồ. Cho dù là Ngô Ngọc Trinh, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng, nếu không cũng sẽ không phái người điều tra nàng ta. Dù không bị chúng bạn xa lánh, hắn vẫn là một kẻ cô độc, bởi vì không chờ người khác phản bội, hắn cũng đã giết sạch." Nói đến đây, nàng hình như cảm thấy buồn cười, bèn cười rộ lên.
Vũ Văn Hoằng im lặng chốc lát, lại hỏi: "Hắn cuối cùng làm Hoàng đế, vậy quốc gia do hắn thống trị thế nào..."
"Ngài nghĩ tại sao đến cuối cùng hắn lại tới lãnh cung tìm ta?" Nàng liếc hắn một cái, khuôn mặt rét lạnh, nụ cười không có ý tốt, "Một vương triều to lớn như vậy, suýt nữa đã hủy trong tay hắn. Hắn đăng cơ chưa được mấy năm, với thủ đoạn chế hành của hắn, ngược lại làm đảng phái mọc lên như nấm, đấu đá không dứt, triều đình chướng khí mù mịt. Mà tính chiếm hữu của hắn đối với bất kỳ người hoặc vật đã đạt đến mức đáng sợ. Thường có câu "Tướng tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ (*)", hắn lại không yên tâm giao quyền thống lĩnh cho một người. Trong một trận chiến với dị tộc, hắn phái ra mấy đốc quân còn chưa đủ, còn muốn tự mình hạ lệnh, làm đại tướng quân chịu cản trở. Bình thành cấp báo, đốc quân lại ở hậu phương tranh cãi, hoàng mệnh chưa hạ, viện quân không vội cứu, ba trăm ngàn tướng sĩ bị vây chết trong thành..."
(*) Tướng ở ngoài tiền tuyến, lệnh vua ra có thể không theo.
"Ba trăm ngàn." Nàng nhẹ giọng lặp lại, nhìn hắn mà nói, "Vẻ mặt ngay lúc đó của hắn, nghĩ lại có chút giống ngài bây giờ, chỉ là trông chán chường hơn, đã cận kề sụp đổ. Đấy có lẽ là sai lầm lớn nhất mà cuộc đời hắn mắc phải, máu của ba trăm ngàn nhân mạng chảy dài trên lưng hắn, hắn trắng đêm khó ngủ. Nhưng dù vậy, không có ai ở bên có thể thay hắn sẻ chia. Đến nỗi hắn chỉ có thể đến tìm ta, một kẻ đã nhìn hắn bước đi từ thuở tiềm long, một kẻ mà hắn tàn nhẫn giết chết, để cáo tội."
Từ lời kể của nàng, Vũ Văn Hoằng đã sớm chấn động, cảnh tượng chiến tranh trong đầu càng làm lưng hắn đổ mồ hôi lạnh.
Thật lâu sau, hắn mới thấp giọng: "Cáo tội.. cái từ này, thật là chuẩn xác."
Thấy nàng cười không nói, hắn định mở miệng nói gì đó, lại phát hiện kết cục của thế giới kia còn tàn khốc hơn thế giới hắn từng trải qua, nhất thời không biết nên nói gì.
Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể hỏi nàng: "Người hại ba trăm ngàn tướng sĩ là hắn, hắn lại vì giải tỏa bực bội trong lòng mà giết nàng, nàng có hận hắn không?"
"Ta thường hay nghĩ, có lẽ đời trước ta nợ hắn, đời này mới gặp cảnh ngộ như vậy."
Nàng cười cười, lại khiến tim hắn run lên.
Nàng không đáp hận hay không hận, chỉ vỗ vỗ váy, phất đi hạt bụi dính ở phía trên, lại như đang phất đi đoạn ký ức bụi bậm kia. Nàng đứng lên.
*
Khi kết thúc buổi tán gẫu ở hành lang, Văn Anh cảm thấy đã truyền đạt hết nhưng tin tức muốn truyền rồi, còn dư lại thì phải xem bản thân Vũ Văn Hoằng có thể suy nghĩ đến mức nào.
Nguyên bản cô định khôi phục về tính cách của Chi Chi, nhưng cô đột nhiên phát hiện mình có phần khó mà thoát khỏi nhân vật hiện tại, bởi vì hồi ức quá nặng nề mang đến cho cô gánh nặng, khiến cô khó trở lại trạng thái vô tư lự được.
Văn Anh ở đời thứ hai, thậm chí còn khiến cô đau xót hơn cả Văn Anh đời thứ nhất.
Kỳ thực ở đời thứ nhất, kết cục của nguyên chủ cũng không tốt. Nguyên chủ không ứng phó được với hậu trạch chi tranh, nên nghe lời ngon tiếng ngọt của Vũ Văn Lạc mà vì hắn làm việc, lại bị Chính phi nhân cơ hội hãm hại, mang thai con của Vũ Văn Lạc. Nhưng cuối cùng Vũ Văn Lạc không thể làm tròn lời hứa, hộ nàng một đời bình an. Nàng giống như đóa hoa cần được cẩn thận che chở, nhanh chóng héo úa trong chốn hậu cung khắc nghiệt, chết trong trong một cung điện chẳng khác gì lãnh cung.
Mà đời thứ hai, nguyên chủ cho dù không làm gì, thì sự tồn tại của nàng đã là một gánh nặng, bị lợi dụng triệt để, rồi nhanh chóng bị vứt bỏ. Nàng thông minh hơn đời thứ nhất, biết rõ Vũ Văn Lạc không phải thật lòng, lại vẫn lưu luyến chút ôn nhu của hắn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa. Đến chết, ngoại trừ con đường không lối thoát này, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Liên tục thử mấy ngày vẫn không thể điều chỉnh được trạng thái, Văn Anh không thể không đi ra ngoài, giải tỏa những cảm xúc tích tụ.
Trong lúc đang ở ven hồ cho cá ăn, cô gặp Vũ Văn Phong.
Vũ Văn Phong do dự một lát, mới tiến đến chào hỏi: "... Lại gặp phải hoàng tẩu, thật khéo."
Văn Anh liếc hắn, "Ngươi yên tâm, ta biết ngươi còn chưa chết."
Vũ Văn Phong: "... Hoàng tẩu minh giám."
"Chẳng qua sớm hay muộn cũng chết." Văn Anh dựa vào lan can, trầm tĩnh nhìn bầy cá bơi lội, "Chỉ hi vọng đời này, ngươi sẽ không lại chịu nỗi khổ lăng trì, ít ra cũng chết nhẹ nhàng một chút."
Vũ Văn Phong nhắm mắt.
Hoàng tẩu cứ việc nói thẳng đi, ta rốt cuộc đắc tội ngài chỗ nào?!
3528 chữ
Danh sách chương