Edit: Thiên Tình

Bước chân của Tống Tranh ngừng lại, mím chặt môi mỏng, trong lúc nhất thời, bỗng dưng cảm thấy sợ sệt.

Nếu như bệ hạ đối với nàng như vậy, nàng có thể được người khác xưng là tốt số, hai người bên nhau được khen là phu thê ân ái. Vậy những hành động ngày thường của hắn lại là gì? Hắn thử lục lọi ký ức ngày xưa ra so sánh, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như mình chưa từng dẫn nàng dạo phố, hai người ở chung lại rất ít ỏi.

Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, khiến các hộ vệ canh giữ ngoài cửa chú ý, một vị đầu lĩnh đi báo cho Vương Đức Vĩnh.

Vương Đức Vĩnh đi ra, lúc nhìn thấy người đến chính là Tống Tranh, tức khắc kinh ngạc không ngớt, vô ý thức liếc nhìn trong điếm, sau đó như có như không chắn trước mặt hắn, ngượng ngùng cười hỏi: "Tống đại nhân không ở Binh bộ làm việc, sao lại đến đây?"

Tống Tranh yên lặng liếc hắn một cái, lúc mở miệng, âm thanh bất giác đã mất tiếng: "... Xin nghỉ phép, dẫn tiểu nữ mua quần áo trang sức."

Vương Đức Vĩnh đang chột dạ, nên lanh mồm lanh miệng: "Sao không mang theo Tống phu nhân cùng đi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức muốn cắn đầu lưỡi của mình! Phi, hỏi cái gì không tốt!

Mắt Tống Tranh như chim ưng, nhìn thẳng hắn, "Vương tổng quản nghĩ sao?"

"Hẳn là Tống đại nhân ra ngoài vội vàng, không nhớ đến phu nhân." Hắn ho nhẹ, sau đó có chút cảm thán nói, "Đại nhân không biết, nữ nhân trong hậu trạch cũng như đóa hoa vậy, nếu không thường quan tâm, sẽ dễ dàng héo úa. Nếu Tống đại nhân có thời gian, vẫn nên ở cạnh phu nhân thì hơn." Lời này nếu người khác nói lại có vẻ cợt nhả, nhưng hắn là một thái giám, nhiều năm trà trộn chốn hậu cung, nói một chút cũng không sao.

Nhưng hàm ý trong lời nói lại hùng hổ doạ người, khiến tay Tống Tranh hiện lên gân xanh.

Cho đến khi nhìn thấy hai người trong tiệm mua xong, lúc xuất hiện bên ngoài, hắn giận dữ cười nhạt: "Bệ hạ du ngoạn với mỹ nhân, quả thực thoải mái."

Vệ Lăng Hằng thấy hắn cũng ngẩn ra, Văn Anh nghe vậy lại khẽ hít một hơi, lùi một bước.

Đúng lúc một chiếc xe ngựa chạy như bay tới, nàng ngây người, mắt thấy sắp bị bánh xe bên hông đâm trúng, cánh tay Vệ Lăng Hằng duỗi ra, ôm nàng vào trong lồng ngực!

"Có sao không?" Hắn không rảnh bận tâm Tống Tranh, giọng nói chứa mấy phần nghĩ mà sợ, nhẹ giọng hỏi nàng.

Nàng lắc đầu, trái lại kiểm tra cánh tay hắn, quả nhiên bị trầy một đường, cũng may cách ống tay áo, chỉ cắt vào y phục.

Tống Tranh thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, trong nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh, tầm mắt rơi vào bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng, đôi tay đó từng thay hắn bưng trà nước, bê sách vở, ủi quần áo, bây giờ lại đỡ cánh tay của một nam nhân khác, mà cặp mắt kia toát ra vẻ quan tâm không thể che giấu được.

Cho dù hắn đang đứng trước mặt nàng.

Hắn không khỏi siết chặt nắm đấm.

Vệ Lăng Hằng rốt cục nhớ tới Tống Tranh, khẽ mỉm cười với hắn: "Không nghĩ tới có thể ở đây tình cờ gặp Tống đại nhân." Hắn tránh đi cách xưng hô có thể làm bại lộ thân phận.

"Ta cũng không nghĩ tới." Tống Tranh trào phúng gợi lên khóe miệng.

Văn Anh không nói một lời.

Mặt nàng vẫn mang khăn che mặt, nhưng có một số việc không cần chọc thủng, ba người cũng đã rõ ràng.

*

Văn Anh vốn cho là sau khi hồi phủ, chờ đợi nàng sẽ là một trận bão táp, không nghĩ tới vừa vào phủ, đã nghe tin Tống Tầm sinh bệnh.

"Gia đâu?" Nàng hỏi tiểu nha hoàn.

"Gia cũng đang ở trong phòng thiếu gia, phu nhân mau đi đi!"

Tiểu Thập đưa ánh nhìn quan tâm, nàng lắc đầu biểu lộ không sao, để nàng ta ở ngoài cửa, chính mình đẩy cửa ra.

Trong phòng, Tống Tranh đang ở tự tay mớm thuốc cho Tống Tầm. Bé mập mạp này giống như vừa nôn xong, suy yếu nằm trên giường, chỉ là tính khí trước sau như một bá đạo, ngay cả phụ thân hắn không nể mặt. Tống Tranh múc một muỗng đút tới bên miệng hắn, hắn quay đầu đi, không thèm nhìn tới.

Tống Tranh sao có thể thuận theo tính tình của hắn, lập tức muốn răn dạy, chén trong tay lại bị bưng đi.

Lập tức, một giọng nữ mềm mại mà bất đắc dĩ vang lên, "Tầm Nhi sợ đắng, sao chịu uống được?"

Thân thể hắn hơi cứng đờ, cũng không ngăn trở.

"Mẹ!" Tống Tầm thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, "Cha đi ra, ta muốn mẹ đút!"

Tống Tranh nhìn nàng, nàng cũng nhìn sang, tầm mắt hai người chạm nhau, lại nhanh chóng dời mắt.

Sau đó, hắn thấy nàng bưng tới một đĩa mứt đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh, hắn lạnh nhạt nói: "Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân (Nếm được cái khổ nhất trong cái khổ, mới trở thành người trên người khác), một chút đau khổ đã chịu không nổi, làm sao có thể xưng là nam nhân?"

"Cha đừng hù dọa ta, mẹ nói, ta còn là con nít, không phải nam nhân!"

Tống Tầm làm mặt quỷ với hắn, nàng nhịn không được cười một tiếng.

Hắn định nói tiếp, tay lại bị nàng đè xuống, nàng hướng hắn lắc đầu. Rõ ràng nàng chưa nói gì, ánh mắt cũng không giao hội, hắn lại hiểu ý nàng.

Lúc hài tử đang sinh bệnh, tức giận với con làm gì.

Tống Tầm có Văn Anh làm chỗ dựa, tức khắc huênh hoang đắc ý, hàng lông mày có vẻ tinh thần hơn.

Động tác của nàng ôn nhu cẩn thận, trước khi mớm thuốc còn tỉ mỉ thổi đến nhiệt độ vừa miệng, Tống Tầm quả nhiên cau mày đau khổ uống hết.

"Đắng không?"

"Đắng!" Bé mập oán giận với nàng, đòi kẹo mứt.

Nàng cười rộ lên, "Vậy thì đắng đi."

Bé mập: "!?"

"Cha con răn dạy phải nghe, biết không?" Nàng lấy khăn lau miệng cho hắn, "Nếu không chỉ sung sướng nhất thời, chờ đến khi hồi vị, con sẽ phải nếm mùi đau khổ."

Dù nói thế, nàng vẫn đút cho hắn một viên mứt, bé mập mặt mày giãn ra, trái lại ngoan ngoãn gật đầu.

Cảnh tượng này đập vào mi mắt, Tống Tranh chỉ cảm thấy ngổn ngang trăm mối, nàng đối với bọn họ luôn cực kỳ để bụng.

Đêm hôm ấy, Văn Anh từ đầu đến cuối không chờ đến lời chất vấn của Tống Tranh, cũng rất kinh ngạc.

Đến ngày thứ hai, thánh thượng ban bố ý chỉ, bởi vì Tống Tranh xử lý nạn binh hoả có công, đặc biệt phong thê tử của Tống Tranh tức Văn Anh làm nhị phẩm Cáo mệnh phu nhân.

Do lúc trước có người vợ nguyên phối, Tống Tranh chưa bao giờ nghĩ tới vì nàng xin phong Cáo mệnh, cho nên nàng vẫn là bình dân.

Mà chiếu theo quy củ, hai người cần phải vào cung khấu tạ hoàng ân.

Thời cơ phong tước Cáo mệnh quá mức trùng hợp, cho nên Tống Tranh lờ mờ cảm thấy, bệ hạ làm thế trận lớn như vậy, có lẽ là muốn quang minh chính đại nhìn nàng có khỏe hay không.

Mà suy đoán này, cũng làm cho trái tim hắn triệt để chìm xuống.

Trên đại điện, hai người ba quỳ chín lạy xong, đã được gọi dậy.

Vệ Lăng Hằng đặt mu bàn tay ở phía sau, ngón cái và ngón trỏ vân vê, đây là biểu hiện lúc hắn khá là căng thẳng. Trong khi miệng hắn nói: "Tống ái khanh có công với quốc gia xã tắc, không cần như vậy." Tầm mắt lại rơi xuống người Văn Anh.

Qua một đêm, khuôn mặt thanh uyển của nàng có chút tiều tụy.

Hắn lập tức khẩn trương, là Tống Tranh đã nói gì, làm gì sao? Hôm qua sau khi bị Tống Tranh gặp phải, hắn đã nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát đưa nàng tiến cung. Có lẽ trước kia kiềm nén khắc chế phần cảm xúc này, một khi sinh ý niệm, liền không thể ngăn cản. Làm thế nào để nàng không lại chịu uất ức và chỉ trích, đầu hắn bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Nhưng cuối cùng bị nàng hô dừng.

Nàng nói muốn tự mình nói rõ ràng với Tống Tranh.

Hắn mặt ngoài đáp ứng, nhưng đáy lòng vẫn lo Tống Tranh sẽ gây bất lợi cho nàng, thế là bảo Hàn Lâm viện suốt đêm soạn cáo thư, ngày hôm sau liền từ nội các ban bố xuống.

Hôm nay nhìn lại, thật mừng vì mình đã làm như vậy.

Chỉ nghe Tống Tranh lạnh lùng đáp: "Quy củ như thế, vi thần nên tuân thủ nghiêm ngặt."

Vệ Lăng Hằng nhíu mày, khí thế đột nhiên trở nên sắc bén, khiến cho người khác hô hấp khó khăn.

Qua nhiều lần ở chung, Văn Anh đối với Vệ Lăng Hằng cũng coi như hiểu rõ, vừa thấy vẻ mặt và động tác của hắn, liền biết hắn sắp không kiềm chế được cảm xúc muốn làm cái gì đó.

Nhắc tới cũng lạ, có lẽ là tình cảm có thể thay đổi trạng thái của một người, trước khi quen biết Văn Anh, Vệ Lăng Hằng luôn là người trầm ổn mà nội liễm, nhưng sau khi gặp nàng, một "chính mình" khác giấu ở sâu trong nội tâm hắn sẽ thường xuyên xuất hiện, tùy ý làm một số chuyện mà hắn bình thường không dám làm.

Nhưng trong cung điện không chỉ có ba người họ, nàng sao dám để mặc hắn xằng bậy?

Thế là, âm thanh nhu hoà của nữ tử vang lên, "Đêm qua tiểu nhi trong nhà thượng thổ hạ tả, khóc rống không ngớt, hôm nay tạ ân đến muộn, mong bệ hạ thứ tội."

Chuyện con cái mà nói ở đây thì rất không phù hợp, huống hồ, đang yên đang lành, đột nhiên giải thích nguyên nhân mình bị trễ, lại từ đâu mà ra? Chẳng thà không nói, bệ hạ có lẽ còn không nghĩ tới nữa là.

Các cung nhân đều oán thầm, Tống phu nhân không có mắt nhìn người như vậy, e rằng sẽ bị bệ hạ ghét.

Ai ngờ ngoài dự đoán, thần sắc của hoàng đế lại dịu đi, thậm chí còn có vẻ thoải mái, kỳ lạ, lẽ nào bệ hạ quả thật vướng mắc chuyện bọn họ tạ ân trễ?

Nhưng bệ hạ luôn là người không so đo những chuyện nhỏ nhặt này mà...

Ngoại trừ Vương Đức Vĩnh vẫn bình chân như vại, những người còn lại đều kinh ngạc không ngớt.

Mà Vệ Lăng Hằng lại đúng như Tống Tranh suy đoán, chỉ muốn quang minh chánh đại nhìn nàng có khỏe hay không, xác nhận nàng là vì chăm sóc hài tử hài tử mới tiều tụy, ngoài ra cũng không có ảnh hưởng xấu khác, lông mày nhíu chặt của hắn lập tức thả lỏng.

Thông thường, hoàng đế mỗi ngày phải xử lý rất nhiều công việc, đa số nhhững người được thưởng tạ ân thường dập đầu là xong, ở lại nói mấy câu đã là hiếm thấy, ở lâu hơn, sẽ chỉ khiến người sinh nghi.

Vệ Lăng Hằng bất đắc dĩ chỉ phải nhìn họ lui xuống.

Ai ngờ còn chưa ra cửa, Tống Tranh bỗng nghiêng đầu nhìn nàng, kêu một tiếng: "Bội Bội."

"Sao?"

Văn Anh kinh ngạc khi hắn đột nhiên gọi nhũ danh của mình, đặc biệt là trong trường hợp chính thức thế này. Mà càng kinh ngạc chính là, kế tiếp hắn dắt tay nàng, "Cẩn thận chút." Sau đó, nắm tay nàng bước ra ngưỡng cửa.

Như thể chỉ lo lắng nàng sẽ bị ngưỡng cửa vấp chân.

Lrong lúc cung nhân cảm thán bọn họ phu thê ân ái, lại không phát hiện nam nhân ngồi trên ghế rồng kia, tầm mắt như một con dao sắc bén đâm thẳng sau lưng Tống Tranh.

*

Chỉ trong hai ngày đã biến đổi bất ngờ, dù Văn Anh tâm thái mạnh mẽ, thân thể cũng chịu không nổi, nàng xoa ấn đường, mệt mỏi ứng phó.

Nhưng mà, khi nàng hồi phủ nằm trên giường không được bao lâu, lại nghe tin Tống Tầm hộc máu.

Lúc nàng chạy tới ngoài phòng Tống Tầm, nghe thấy tiếng đối thoại từ trong truyền ra.

"Độc đến từ đĩa điểm tâm này, đây là một loại độc dược mãn tính, tích thiểu thành đại mới có thể phát tác, xem ra lệnh công tử trúng độc đã có một thời gian."

"Hắn thường ăn điểm tâm này?" Tống Tranh hỏi hạ nhân.

"Này, điểm tâm này thiếu gia thích ăn nhất, mỗi ngày đi học về nhất định phải ăn một đĩa..."

"Điểm tâm này từ đâu ra?"

"Trong phủ, chỉ có trong phòng bếp của phu nhân mới có."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện