“Hân Đồng? Làm şao vậy?".
“Chạy trước đã..” Ai ngờ mới đi được hai bước, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy, phía sau lưng là giọng nói nhàn nhạt không nghe ra đang vui hay đang giận: “Em lại muốn chạy nữa?”./
“Anh...”*.*
Nghiêm Kình trực tiếp bỏ qua dáng vẻ không hợp tác của cô, làm như không có gì mà nói: “Tan học rồi có phải nên về nhà hay không? Sao còn la cà vậy hửm?".
Thượng Quan Uyển giận đến đỏ mặt, vùng vẫy giật tay mình ra khỏi tay của người đàn ông: “Anh bỏ tay ra!".~
“Đã bảo là tôi và anh không có quan hệ gì mà! Anh đừng có đi theo tôi nữa!”.
“Ai nói không? Tôi và em còn quan hệ suốt cả một đêm, bây giờ em lại muốn chỗi? Em thậm chí còn cưỡng... Nói đến một chữ “cưỡng”, đôi môi của Nghiêm Kình liền bị lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ khóa chặt, gò má ửng hồng đến tận mang tai, trừng mắt nhìn hắn.
“Không được nói nữa!”
“Xấu hổ rồi à?” Đuôi mắt của người đàn ông khẽ cong, dựa vào góc khuất tầm nhìn mà đưa lưỡi liễm lên lòng bàn tay của cô: “Em theo tôi về nhà, tôi sẽ không nói nữa.”
Thượng Quan Uyển lập tức liền rút tay về, ban đầu hùng hồn bao nhiêu thì bây giờ đều bị hắn ghẹo đến lắp bắp mắng không thành lời: “Đỗ... Đỗ không có liêm sỉ!”
“Tôi không ồi!” Cô gái nhỏ lập tức ôm lấy cánh tay của Tuệ Yên, nhất quyết có chết cũng không chịu đi theo hắn, thậm chí còn muốn nhờ bạn mình nói giúp vài câu.
Ai ngờ liền bị Nghiêm Kình trực tiếp kéo cô lại, không nể nang mà bế trên tay, gật đầu chào Tuệ Yên một cái rồi rời đi.
“Em đừng cố gắng vô ích, chồng của bạn em cũng là anh em chí cốt của tôi, em có cầu cứu cũng vô dụng!”
Bóng dáng xa dần, thiếu nữ ðứng giữa sân trường chỉ biết giương ánh mắt bất lực đến người bạn đang bị gã đàn ông đễ trên tay mang đi, dù Thượng Quan Uyển có dùng ánh mắt khẩn thiết cách mẫy thì Tuệ Yên cũng đành lực bất tòng tâm.
Nghiêm Kình đặt cô vào ghế phụ, chủ động kéo dây an toàn thắt lại cho Thượng Quan Uyển rồi vòng về ghế lái chính của mình.
Lúc này hắn không còn giữ vẻ mặt nhàn nhã không mẫy bận tâm kia nữa, mi tâm khẽ cau lại, sắc mặt cũng trầm xuống, Nghiêm Kình im lặng thì Thượng Quan Uyển cũng không muốn nói chuyện, bầu không khí tĩnh mịch như thế cho đến khi thanh âm trầm thấp của hắn vang lên.
“Tôi biết em sẽ không tha thứ cho tôi.”
Thượng Quan Uyển liếc mắt nhìn đến gương mặt của Nghiêm Kình thông qua chiếc gương chiếu hậu, cô khẽ nhếch môi cười mỉa: Đúng vậy, đời này có chết cũng không tha thứ
Giây tiếp theo lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Nhưng em không thương con sao?”
“Chúng nó rất nhớ em, tôi biết em đối với tôi không còn tình cảm, nhưng tôi chắc chắn em sẽ không nỡ để mặc bọn nhỏ.”
Đến nước này, cô cũng có chút khó nói ở trong lòng, thật ra những gì mà Nghiêm Kình nói không hề sai chút nào, từ khi được sống lại cô đã vội vã chạy đến nơi này chỉ vì hai đứa bé.
Thậm chí dù có bị người đàn ông đó cấm cản, cô cũng mặc kệ. Tất nhiên Thượng Quan Uyển cũng biết, người ta có thể bỏ chồng, bỏ vợ nhưng mấy ai lại ðủ nhẫn tâm để bỏ rơi con của mình?
Thượng Quan Uyển im lặng không nhìn hắn nữa, cô biết là cô thương yêu bọn nhỏ, nhưng ở cuộc đời này cô chỉ có gương mặt giống với một “Thượng Quan Uyển”, Tiểu Sênh Nhi vì thế mà nhận ra mẹ nhưng máu mủ giữa cô với bọn nhỏ cũng chẳng liên quan gì đến nhau.
Suy cho cùng, ở cuộc đời này, trừ gương mặt ra thì cô cùng với ba cha con bọn họ cũng chỉ là người dưng nước lã mà thôi.
Thượng Quan Uyển cũng đã định rồi, chỉ cần nhìn thấy con của mình an ổn, cô sẽ quay về cuộc sống mới của bản thân, phó mặc cho số phận quyết định, nhưng ông trời lại khiến cô dính líu nhiều đến như vậy.
Rõ ràng đã quyết định rồi, nhưng khi nghe tin Nghiêm Kình kết hôn lần nữa, cô lại không đành lòng.
Người đàn ông bên cạnh cũng biết Thượng Quan Uyển đang rơi vào trầm tư, hắn có lẽ cũng đoán được một phần suy nghĩ trong đầu cô, dù bây giờ cô có không thú nhận đi chăng nữa, thì Nghiêm Kình vẫn biết ở trong thân xác của một Hân Đồng này chính là Uyển Uyển của hắn.
“Uyển, em có thể không vì tôi, nhưng em hãy vì con có được không? Tôi biết bọn nhóc là do em đã chấp sống cả đời để sinh ra, dù thời điểm đó em vẫn còn sống, chỉ cần bỏ đi chúng."
“Nhưng em vẫn chọn Thế Nhi và Sênh Nhi... Tôi cũng biết, em không thể nhẫn tâm đến vậy...”
Nghiêm Kình chỉ nói được một nửa, lời nói vẫn còn chưa dứt hết câu, thì Thượng Quan Uyển đã nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt cô lạnh tanh, cũng chẳng còn phủ nhận thêm nữa.
“Vậy chú muốn tôi phải làm gì? Chú muốn tôi phải quay lại sống cùng với chú chỉ vì chú là cha của bọn nhóc?"
“Nếu bây giờ tôi bảo chú trả bọn nhóc về cho tôi, thì chú có đồng ý không?”