Kiều Vi tắt máy tính, bước vào phòng tắm.

 
Khi đang đánh răng, cô phát hiện bên mép bồn rửa có một chiếc kẹp tóc nhỏ đính đá màu hồng, rõ ràng không phải gu của cô.

Cô nhặt chiếc kẹp lên, nhớ lại tấm selfie tuần trước của Lâm Yên, cô ta cũng dùng đúng kiểu kẹp tóc đó.

Buổi trưa, Kiều Vi hẹn gặp một thám tử tư tại quán cà phê.

 
Người kia đưa cho cô một chiếc USB: “Hôm qua quay được, rất đặc sắc.”

Kiều Vi cắm USB vào laptop.

 
Trong video, Chu Minh Viễn và Lâm Yên ôm hôn trong thang máy khu căn hộ, tay anh ta luồn sâu vào váy cô ta.

 
Thời gian là ba giờ chiều hôm qua, khi đó, anh nói với cô là đang gặp khách hàng.

“Còn cái này nữa.” Thám tử đẩy sang một bản sao hóa đơn: “Tháng trước chồng cô đã thanh toán tiền thuê cả năm cho căn hộ, dùng tài khoản đứng tên hai người.”

Kiều Vi nhìn con số, đủ để mua cái túi mà cô thích từ lâu.

 
Mỗi lần đi ngang cửa tiệm, Chu Minh Viễn đều nói: “Đắt quá, không đáng.”

8.

Về đến nhà, Kiều Vi giấu USB vào ngăn bí mật.

 
Vừa trấn tĩnh lại tinh thần thì điện thoại vang lên, là Chu Minh Viễn gọi tới: “Vợ ơi, họp xong rồi, anh đang đến đón em.”

Nhà hàng xoay nằm ở tòa nhà cao nhất trung tâm thành phố.

 
Chu Minh Viễn đã đặt bàn cạnh cửa sổ, ánh đèn thành phố như ngân hà đổ xuống ngoài khung kính.

“Em còn nhớ buổi hẹn đầu tiên của chúng ta không?” Chu Minh Viễn nắm tay cô, “Cũng là một đêm như thế này.”

 
Kiều Vi mỉm cười gật đầu.

Tất nhiên cô nhớ, hôm đó, Chu Minh Viễn mặc chiếc sơ mi xanh nhạt, căng thẳng đến mức làm đổ rượu vang lên khăn bàn.

 
Còn bây giờ, trên cổ tay anh là chiếc đồng hồ Lâm Yên tặng, mặt kính lấp lánh dưới ánh nến.

Khi món chính được dọn lên, điện thoại của Chu Minh Viễn sáng màn hình.

 
Kiều Vi liếc thấy bản xem trước tin nhắn: “Nhớ anh... tối nay chỗ cũ nhé?”

 
Người gửi là “Vương Tổng”, biệt danh anh dùng cho Lâm Yên.

Chu Minh Viễn điềm nhiên lật úp điện thoại: “Khách hàng toàn tìm anh ngoài giờ hành chính.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 
Anh cắt một miếng bít tết đưa đến trước miệng cô: “Nếm thử đi, loại em thích nhất đấy, chín vừa.”

Kiều Vi ngoan ngoãn há miệng.

 
Thịt mềm mọng, nhưng nhạt nhẽo đến mức như nhai sáp.

Ánh mắt cô vượt qua vai Chu Minh Viễn, dừng lại ở cửa nhà hàng.

 
Lâm Yên bước vào cùng một cô gái, mặc váy cổ xẻ sâu, nơi xương quai xanh lấp lánh một viên kim cương quen thuộc.

“Sao vậy?” Chu Minh Viễn quay đầu theo ánh mắt cô, cả người cứng lại trong một thoáng.

 
“Cái dây chuyền của cô gái đó giống hệt cái em đang đeo.” Kiều Vi cố ý nói, “Trùng hợp quá nhỉ?”

Yết hầu Chu Minh Viễn khẽ động đậy: “Chắc hàng nhái thôi.”

 
Anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Tráng miệng em muốn ăn bánh chocolate lava hay tiramisu?”

Sau bữa tối, Chu Minh Viễn đề nghị đi dạo.

 
Khi đi ngang một cửa hàng trang sức, anh chỉ vào chiếc vòng tay trong tủ kính: “Em thích không? Tháng sau sinh nhật anh tặng.”

Kiều Vi nhận ra chiếc vòng ấy, hai tuần trước Lâm Yên cũng đăng hình đeo mẫu này, ghi chú là “Món quà tuyệt vời nhất”.

 
Cô khoác tay chồng, cười nói: “Tốn kém quá, để dành tiền mua nhà thì hơn.”

Sắc mặt Chu Minh Viễn khẽ thay đổi: “Mua nhà?”

 
“Lần trước chẳng phải anh nói muốn đổi sang căn to hơn sao?” Kiều Vi giả ngây hỏi.

 
“À, đúng rồi...” Chu Minh Viễn ậm ừ, “Đợi thị trường ổn định rồi tính.”

Về đến nhà, Chu Minh Viễn nói có email gấp cần xử lý, rồi chui vào thư phòng.

 
Kiều Vi thay đồ ngủ, cố tình không khép chặt cửa phòng.

Qua khe cửa, cô nghe thấy tiếng chồng thì thầm:

“...Không được, hôm nay không tiện... cô ấy có thể nghi ngờ... mai anh ‘tăng ca’ rồi gặp...”

Kiều Vi nhẹ nhàng đóng cửa lại, rút từ dưới gối ra một máy ghi âm.

Đây là thiết bị cô mua từ tuần trước, đã ghi lại vô số cuộc đối thoại tương tự.

Sáng hôm sau, Chu Minh Viễn dậy sớm hơn thường lệ.

 
Anh chuẩn bị một bữa sáng phong phú, còn giúp Kiều Vi chọn sẵn trang phục để mặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện