“Anh phải tăng ca, chắc sẽ về rất muộn.” Anh hôn lên trán cô, “Đừng đợi anh nhé.”

 
Kiều Vi gật đầu: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Sau khi Chu Minh Viễn rời đi, Kiều Vi mở ứng dụng theo dõi trên điện thoại.

 
Quả nhiên, xe anh đang chạy đến căn hộ của Lâm Yên.

Cô gọi một cú điện thoại: “Anh ta qua rồi, có thể bắt đầu.”

Ba giờ chiều, Kiều Vi nhận được một loạt ảnh.

 
Chu Minh Viễn và Lâm Yên ôm hôn trên ban công, rèm cửa phòng ngủ mở toang, hoàn toàn không né tránh.

 
Góc chụp cho thấy người chụp đứng từ một căn hộ đối diện.

Kiều Vi lưu lại ảnh, rồi bắt đầu dọn dẹp lại album bảy năm qua.

 
Trong từng tấm ảnh chụp chung, Chu Minh Viễn đều cười rất chân thành, vòng tay ôm cô thật chặt.

 
Lật đến tấm gần đây nhất, cô bất chợt nhận ra ngón áp út tay phải của Chu Minh Viễn không còn chiếc nhẫn cưới.

 
Hôm đó anh nói là do tập gym nên tháo ra.

Chiều tối, Chu Minh Viễn gửi tin nhắn: “Tăng ca chắc đến khuya, em ngủ trước đi.”

 
Kèm theo đó là một tấm ảnh chụp văn phòng, góc ảnh có nửa ly cà phê cố tình lọt vào.

Kiều Vi phóng to ảnh, trong ánh phản chiếu trên ly cà phê, cô thấy một bóng hình mờ mờ: Lâm Yên đang mặc áo sơ mi của anh ta, cúi đầu cài cúc áo.

9.

Cô đặt điện thoại xuống, bật TV.

 
Bản tin buổi tối đang đưa tin tức địa phương thì bất ngờ chuyển cảnh đến cửa một khách sạn cao cấp.

 
Phóng viên hào hứng đưa tin về một vụ bê bối của ngôi sao nào đó, nhưng trong nền, Chu Minh Viễn và Lâm Yên tay trong tay bước vào cửa xoay.

Kiều Vi lập tức bấm nút ghi hình.

 
Dù chỉ lướt qua trong chớp mắt, nhưng đủ để nhận diện.

Cô tắt TV, đi vào phòng tắm, mở vòi sen.

 
Nước nóng xối lên người, nhưng không thể rửa sạch cảm giác dơ bẩn vì bị phản bội.

Nửa đêm, tiếng mở cửa đánh thức cô.

 
Kiều Vi giả vờ ngủ, cảm nhận Chu Minh Viễn rón rén lên giường, trên người là mùi sữa tắm lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sáng hôm sau, Chu Minh Viễn đã chuẩn bị bữa sáng, tinh thần phấn chấn:

“Hôm nay công ty tổ chức tiệc tất niên,” anh vừa thắt cà vạt vừa nói, “em có muốn đi cùng không?”

Kiều Vi khuấy cháo yến mạch: “Có chứ, mấy giờ bắt đầu?”

 
Chu Minh Viễn hơi sững lại: “Bảy giờ... nhưng em không phải có dự án phải nộp vào ngày mai à?”

 
“Có thể dời lại.” Kiều Vi nhìn thẳng vào mắt anh, “Em muốn gặp đồng nghiệp của anh.”

Nụ cười của Chu Minh Viễn hơi cứng đờ: “Vậy... tốt quá.” Anh liếc đồng hồ, “Anh phải đi sớm chuẩn bị, tối đến đón em nhé?”

 
Kiều Vi gật đầu.

Chu Minh Viễn vừa đi khỏi, cô lập tức gọi cho Tô Mộng:

“Giúp tớ tra xem tiệc tất niên công ty họ có cho phép mang người thân không.”

Buổi trưa, Tô Mộng gọi lại:

“Hỏi phòng nhân sự rồi, năm nay quy định chỉ được dẫn vợ/chồng.”

 
Cô dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Nhưng Lâm Yên là trợ lý phòng, bắt buộc phải tham gia.”

Kiều Vi bật cười: “Vậy càng hay.”

Tối đó, Kiều Vi diện một chiếc váy đỏ rực, trang điểm kỹ lưỡng.

 
Khi Chu Minh Viễn thấy cô, mắt anh mở to: “Vợ ơi, hôm nay em đẹp quá.”

Buổi tiệc diễn ra trong không gian xa hoa lộng lẫy.

 
Chu Minh Viễn ôm eo Kiều Vi suốt buổi, khoe với đồng nghiệp: “Vợ tôi đấy, xinh không?”

Lâm Yên, với tư cách nhân viên, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, lặng lẽ đi lại giữa các khách mời.

 
Mỗi lần cô ta đến gần, ngón tay Chu Minh Viễn lại siết chặt nhẹ.

“Chu ca và chị dâu đúng là cặp đôi kiểu mẫu.” Một cậu nhân viên phòng thị trường giơ ly chúc:

“Khi nào thì tính chuyện có em bé đây?”

Chu Minh Viễn cười giả lả: “Cứ để thuận theo tự nhiên thôi.”

Kiều Vi để ý thấy khi nghe đến câu đó, khóe miệng Lâm Yên khẽ cong lên đầy đắc ý.

Cô cố tình tựa vào chồng:

“Chồng ơi, em hơi chóng mặt, mình ra ban công hít thở chút nhé?”

Ban công không một bóng người.

 
Chu Minh Viễn vừa định nói gì đó, thì Kiều Vi đột nhiên chỉ tay ra xa:

“Kia... có phải là đồng nghiệp của anh không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện