“Anh đưa Lâm Yên về một đoạn,” Chu Minh Viễn bất ngờ nói, “nhà cô ấy tiện đường.”

 
Kiều Vi mỉm cười gật đầu: “Lái xe cẩn thận nhé.”

Cô đứng nhìn xe Chu Minh Viễn rời khỏi bãi đỗ, rồi gọi một chiếc taxi.

 
“Bám theo chiếc Audi đen phía trước,” cô nói với tài xế.

Chu Minh Viễn không hề đưa Lâm Yên về nhà.

 
Chiếc xe dừng lại trước một nhà nghỉ ven đường, hai người tay trong tay bước vào.

 
Kiều Vi chụp lại ảnh, nhìn đồng hồ, đúng 11 giờ đêm, trùng với giờ "tan ca" thường ngày của anh ta.

Về đến nhà, Kiều Vi pha một tách cà phê.

 
Trên màn hình máy tính là thư mục bằng chứng cô đã tổng hợp: ảnh, video, ghi âm, sao kê ngân hàng…

 
Tất cả đủ để khiến Chu Minh Viễn thân bại danh liệt.

Nhưng cô chưa vội.

 
Kiều Vi mở điện thoại, nhìn tin nhắn vừa tới từ Chu Minh Viễn:

“Vợ ơi, nhà Lâm Yên xa quá, chắc anh về muộn. Em ngủ trước đi, đừng chờ.”

 
Kiều Vi nhắn lại: “Ừ, lái xe cẩn thận nhé.”

Cô đặt điện thoại xuống, mở tủ quần áo.

 
Sau cùng có một ngăn bí mật, bên trong cất một túi hồ sơ. Kiều Vi lấy ra xấp ảnh, đó là những tấm cô thuê người chụp tuần trước, ghi lại cảnh Chu Minh Viễn và Lâm Yên đi xem nhà.

Người môi giới cười niềm nở, còn Chu Minh Viễn thì ôm eo Lâm Yên, chỉ trỏ mẫu căn hộ mẫu một cách hào hứng.

 
Ngày chụp là đúng tuần cô đi công tác, khi đó Chu Minh Viễn nói đang tiếp khách hàng.

Kiều Vi đặt những tấm ảnh mới vào túi hồ sơ, khóa lại ngăn bí mật.

 
Ngoài cửa sổ, mưa đêm lại bắt đầu rơi.

 
Cô đứng bên cửa, lặng lẽ chờ chồng trở về, gương mặt phẳng lặng như mặt nước.

7.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm lụa chiếu vào phòng ngủ.

 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kiều Vi mở mắt, thấy bên gối đặt một hộp nhung xanh thẫm.

 
Cô đưa tay mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nắng ban mai.

“Chúc kỷ niệm ngày cưới vui vẻ.” Chu Minh Viễn bưng khay đồ ăn sáng đứng cạnh giường, nụ cười dịu dàng như tan trong nước, “Bảy năm rồi, vợ yêu.”

Kiều Vi ngồi dậy, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt dây chuyền.

 
Cô nhận ra kiểu dáng này vì tháng trước Lâm Yên từng khoe trên mạng, còn viết: “Gu thẩm mỹ tuyệt vời.” Lúc ấy, chính cô đã bấm like.

“Em thích không?” Chu Minh Viễn đặt khay xuống, tự tay đeo dây chuyền cho cô, “Anh nhờ bạn mang từ Ý về đấy.”

Kiều Vi chạm vào viên kim cương nơi xương quai xanh, lạnh buốt thấu xương.

 
“Rất đẹp, cảm ơn anh.” Cô ngẩng đầu đón nụ hôn của chồng, nếm được vị bạc hà từ kem đánh răng cùng sự giả dối trên môi anh.

Bữa sáng là trứng ốp la hình trái tim và nước cam tươi.

 
Chu Minh Viễn ngồi đối diện, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Tối nay anh đặt chỗ ở nhà hàng xoay, chỉ có hai chúng mình.”

 
Kiều Vi nhấp một ngụm nước cam, vị chua ngọt lan trên đầu lưỡi. “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Anh xin nghỉ nửa buổi.”

 
Chu Minh Viễn lau miệng, “Chiều có một cuộc họp quan trọng, họp xong anh về đón em.” Anh liếc đồng hồ, “Anh phải đi rồi, vợ yêu.”

Kiều Vi tiễn anh ra cửa, chỉnh lại cà vạt cho anh.

 
Chu Minh Viễn nhân cơ hội ôm eo cô, thì thầm bên tai: “Bảy năm rồi, anh vẫn yêu em như ngày đầu.”

Cánh cửa thang máy khép lại, nụ cười trên mặt Kiều Vi cũng tan biến ngay tức khắc.

Cô tháo sợi dây chuyền, đưa lên ánh sáng kiểm tra kỹ, và ở chốt khóa, cô phát hiện một dòng chữ nhỏ: LY & ZMY.

 
Chữ cái viết tắt của Lâm Yên và Chu Minh Viễn.

Kiều Vi đặt lại dây chuyền vào hộp, cầm điện thoại lên kiểm tra định vị.

 
Chiếc xe của Chu Minh Viễn không hề đi đến công ty, mà đang chạy về khu căn hộ cao cấp phía đông thành phố, nơi Lâm Yên đang sống.

Cô bật máy tính, đăng nhập vào tài khoản lưu trữ đám mây.

 
Phần mềm giám sát mà cô cài tối qua đã đồng bộ toàn bộ thư viện ảnh trong điện thoại của Chu Minh Viễn.

Bức ảnh mới nhất là một tấm tự sướng của Lâm Yên trong bộ đồ ngủ gợi cảm, thời gian hiển thị là sáu giờ sáng, chính là lúc anh ta đang “chuẩn bị bữa sáng bất ngờ”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện