Editor: Huyn

Thi Ỷ Ni ngồi trong khu ghế bành, điềm tĩnh uống trà.

Giang Vân Niệm luôn ở bên cạnh cô, hoàn toàn không nhận ra rằng kho lạnh đã được bật lên.

Hơn nửa tiếng trôi qua, ước chừng Trình Bách Vũ dù không biến thành cây kem thì cũng đã mất gần nửa mạng, lúc này Thi Ỷ Ni mới khoan thai đứng dậy rời đi.

Giống như sợ cô thay đổi ý không đi, Giang Vân Niệm cũng lặng lẽ đi theo đưa cô đến bên cạnh xe.

Tài xế ân cần mở ô và kéo cửa xe, Thi Ỷ Ni quay lại, “À đúng rồi——”

“Cuối tháng này tôi sẽ đính hôn, đến lúc đó mời cô tới tham dự lễ có được không?”

Giang Vân Niệm lập tức sửng sốt: “A… hả?”

Thi Ỷ Ni mỉm cười, khóe môi cong lên.

“Chồng sắp cưới của tôi chắc cô cũng quen biết,Trình Bách Vũ, cô học chung lớp với anh ấy hồi cấp ba, có phải không?”

Giang Vân Niệm giống như bị nghẹn lại, chỉ có thể khó khăn gật đầu.

“Thật là trùng hợp. Hiện tại chúng tôi không còn liên lạc với nhiều bạn cũ nữa.”Thi Ỷ Ni nhìn cô, ánh mắt mang một ý vị không rõ ràng, “Hẹn gặp lại nhé.”

Giang Vân Niệm đương nhiên phải đến. Lễ đính hôn này,Thi Ỷ Ni không phải là nhân vật chính — mà Trình Bách Vũ và Giang Vân Niệm mới là nhân vật chính.

Tin tức về mối quan hệ của Thi gia cùng Trình gia đã lan truyền rầm rộ trong giới thượng lưu,hiện tại cô biết rất rõ việc chia tay với Trình Bách Vũ là do anh ta ngoại tình, nhưng những người không hiểu rõ cũng không biết sẽ lan truyền câu chuyện này ra sao.

Ngày đính hôn, hầu hết các nhân vật nổi tiếng đều sẽ có mặt, để họ chứng kiến cho rõ.

Cô không làm gì sai, không cần phải dính dáng đến những điều bẩn thỉu này.

Còn về phần Trình Bách Vũ và Giang Vân Niệm, vậy cứ để họ bị hủy diệt cùng nhau đi.



Vào buổi tối, Thi Ỷ Ni nhận được tin Trình Bách Vũ phải nhập viện khẩn cấp.

Thật đúng là bất ngờ.

Trình Bách Vũ bị đông lạnh lâu như vậy, chắc chắn là phải chịu khổ, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại phải nhập viện?! Quả là một tin vui bất ngờ.

Thi Ỷ Ni giả vờ không biết gì, chuyển điện thoại sang chế độ máy bay rồi đi ngủ sớm.

Trước đây, khi lệch múi giờ nói chuyện phiếm cùng Trình Bách Vũ, cô thường đợi anh ta làm xong công việc vào giữa đêm rồi gọi điện, thức khuya hay thiếu ngủ là chuyện thường.

Nhưng hiện tại, tên cặn bã này không xứng để cô phải có quầng mắt thâm, anh ta so với một lỗ chân lông trên mặt cô cũng không đáng để cô phải quan tâm đến.

Ngủ một giấc ngon lành,tự nhiên thức dậy, tâm trạng phấn chấn, làn da tươi sáng rạng ngời.

Thi Ỷ Ni lười biếng nhắn lại vài tin nhắn, rồi hỏi thăm tình hình của Trình Bách Vũ, ăn sáng xong mới đến bệnh viện.

Trình Bách Vũ đang nằm tại một bệnh viện tư nhân nổi tiếng, môi trường cao cấp, thiết bị tiên tiến, bảo mật cũng rất tốt.

Có vẻ anh ta không định để lộ tin tức về việc bị đông lạnh.

Thi Ỷ Ni đi từ bãi đậu xe thẳng lên tầng trên cùng, mở cửa phòng bệnh VIP.

“Anh sao lại…” Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn người trên giường bệnh, “Biến thành như vậy??”

Sự ngạc nhiên của cô không phải giả vờ, tình trạng của Trình Bách Vũ còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.

Tứ chi của anh bị băng trắng quấn chặt, không thể cử động. Hai tay không nhìn thấy ngón, vụng về bị quấn thành hai cái túi vải.

Thậm chí ngay cả đầu cũng được băng bó, khuôn mặt có thể thấy được những vết bầm tím sưng to, trên lỗ tai còn có đốm đỏ.

Khi nhìn thấy Thi Ỷ Ni, rõ ràng Trình Bách Vũ căng thẳng một chút, anh chớp chớp mắt, giọng nói rất nhẹ: “Không cẩn thận… bị bỏng.”

Thi Ỷ Ni: “…”

Cũng đúng, bây giờ là mùa hè, việc bị đông lạnh rất khó thuyết phục, nhưng bỏng thì có thể tin được.

Thi Ỷ Ni ngạc nhiên, đi đến ngồi xuống trên ghế bên cạnh giường bệnh, “Tại sao lại bị bỏng thế này? Sao lại không cẩn thận như vậy?”

“Đêm qua họp xong về muộn, lúc tắm thì máy nước nóng đột nhiên hỏng.” Trình Bách Vũ liếm môi, cúi đầu không nhìn cô, “Lúc đó anh quá mệt, không chú ý…”

Từ từ.

Chuyện ma quỷ như này mà cũng có thể bịa ra được.

Nhớ lại những lần trước cô không biết anh ta đã nói dối bao nhiêu lần, Thi Ỷ Ni cảm thấy thật hoang đường, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cô nhíu mày, không muốn tiếp tục diễn trò nữa, đứng lên giả vờ đi ra ngoài, “Em đi hỏi bác sĩ xem sao.”

“Đừng đi!” Trình Bách Vũ đột nhiên gọi to.

Thi Ỷ Ni ngồi lại, nhướng mày nhìn anh ta.

Trình Bách Vũ dùng khuỷu tay chưa bị băng quấn đỡ cơ thể, ngồi thẳng dậy.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thi Ỷ Ni mới nhận ra quanh mắt anh ta đều bị sưng đỏ.

“Ỷ Ni, hiện tại anh như thế này…” Trình Bách Vũ nhìn cô, muốn nói lại thôi,“Chúng ta, còn đính hôn không?”

Thi Ỷ Ni hơi ngẩn ra, hiểu được ý anh ta —Trình Bách Vũ bị thương nặng như vậy, không biết khi nào mới phục hồi, nhưng nhìn tình trạng hiện tại, khó tránh khỏi sẽ lưu lại sẹo.

Anh ta tuy không phải là soái ca hàng đầu, nhưng ít nhất cũng là một người thanh tú. Nếu trên khuôn mặt trắng trẻo này thật sự để lại vết sẹo thì…

Chắc chắn trời có mắt rồi!

Thi Ỷ Ni kìm nén sự dao động trong lòng, chỉ nói: “Lễ đính hôn chắc chắn sẽ diễn ra đúng hẹn.”

Lễ đính hôn thì đúng hẹn, nhưng cô sẽ không kết hôn với anh ta.

“Đừng lo chuyện khác, anh cứ dưỡng thương cho tốt đã.” Thi Ỷ Ni vỗ nhẹ hai cái lên giường anh ta như an ủi, “Chuyện sau này thì sau này tính.”

Về sau như thế nào, dù sao cũng không liên quan gì đến cô nữa.

Sẽ để lại cho Giang Vân Niệm chậm rãi hưởng thụ đi.

Nghe cô nói vậy, ánh mắt Trình Bách Vũ có chút dao động, ngoài ý muốn xúc động.

Ngày hôm qua, Thi Ỷ Ni lần đầu tiên đề cập việc tới cửa hàng hoa, sau đó lại tình cờ gặp Giang Vân Niệm, anh đã nghĩ rằng cô thật sự biết chuyện gì đó. Kết quả chuyện ngoài ý muốn gì cũng chưa phát sinh, ngược lại là chính anh gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy.  

Nằm trên giường bệnh, anh rất lo lắng về vết thương của mình, sợ cô sẽ chán ghét anh, thậm chí hủy bỏ hôn ước giữa hai gia đình.

Nhưng cô thì không. Cô không có chút do dự nào.Trước sau như một muốn đính hôn cùng anh.

Giống như cô trước đây không quan tâm đến sự phản đối của người khác, kiên định muốn cùng anh ở bên nhau….

Trình Bách Vũ nhắm mắt thở ra một hơi, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.

Anh cảm thấy có loại nhặt được may mắn, lại có một loại cảm xúc phức tạp không thể diễn tả được.

Lần đầu tiên trong lòng sinh ra một loại cảm kích mềm mại ấm áp, cũng có loại bất an cùng áy náy…

“Anh nhìn xem ——” Thi Ỷ Ni đem hộp giữ nhiệt đặt lên trên bàn, “Em mang đến cho anh cái gì này?”

Cô mở nắp hộp ra, hơi nước màu trắng lượn lờ bay lên.

Trình Bách Vũ cúi đầu nhìn, “Canh gà sao?”

Anh nhìn Thi Ỷ Ni, có chút khó tin nói: “Là em làm sao?Em còn biết nấu canh sao?”

Thi Ỷ Ni nhẹ nhàng nhướng đuôi mắt: “Có gì mà không làm được.”

—— Chỉ là gọi một bữa ăn ngoài thôi mà.

Cô múc một bát ra, “Nấu với dược liệu, bệnh nhân uống vào chắc sẽ hồi phục rất tốt!”

Trong lòng Trình Bách Vũ cảm thấy chấn động kỳ lạ.

Anh rất hiểu Thi Ỷ Ni, chân chính là được nuông chiều từ bé,từ nhỏ đến lớn không cần làm gì, ăn uống đều có người phục vụ. Khi du học ở nước ngoài, ông cô lo lắng cô không quen ăn uống, đã cử người giúp việc từ xa đến nấu ăn cho cô.

Một cô tiểu thư mười đầu ngón tay không đọng việc gì như thế này, lại vì anh mà tự tay nấu canh…

Trình Bách Vũ vội vàng ngồi dậy, cười nói: “Nhanh lên, để anh nếm thử một chút!”

Cả hai tay anh ta đều bị băng bó, Thi Ỷ Ni cầm bát, múc một muỗng canh gà đưa đến bên môi anh.

Cô cười tươi nhìn anh ta há miệng nuốt một ngụm lớn, hài lòng nhìn anh ——

Thiếu chút nữa phun ra.

“Em, em ——”, Trình Bách Vũ ho khan liên tục, lại bởi vì miệng v·ết th·ương bị kéo ra, đau đến nhe răng trợn mắt, “Em cho cái gì vào vậy!”

“Thuốc Đông Y”. Thi Ỷ Ni bày ra vẻ mặt ngạc nhiên vô tội, “Em nghe nói canh gà bỏ thêm dược liệu sẽ rất bổ dưỡng, nghĩ đến anh đang bị thương,em bỏ vào không ít dược liệu đâu…”

Ví dụ như nước rắn Lào Sơn, siro cấp cứu, red screaming, nước cần tây xanh, v.v.

Có thể chữa bệnh được hay không thì không biết,nhưng uống vào một ngụm, nói không chừng phải cần cả đời để chữa lành.

Nhưng cô làm gì có ý xấu đâu.

Cô chỉ là một người bạn gái tỉ mỉ nhưng tay nghề nấu ăn kém thôi.

Thi Ỷ Ni chậm rãi buông chén: “Làm sao vậy, uống không ngon sao?”

Trình Bách Vũ: “……”

Người khác nấu canh lao lực, Thi Ỷ Ni nấu canh lại phải trả giá bằng mạng sống.

Cô gái cầm bát canh cúi đầu thất vọng, một lọn tóc rơi bên má, thoạt nhìn vô hại lại mềm mại.

Trình Bách Vũ cũng bất giác cảm thấy trái tim mình mềm lại.

Anh lắc đầu, mỉm cười dịu dàng nói: “Không có,uống rất ngon.”

“Vậy thì tốt quá!” Thi Ỷ Ni vui mừng, lấy hộp giữ nhiệt bên cạnh, đổ hết canh gà vào bát, “Vậy anh uống hết đi!”



Món canh gà địa ngục của Thi Ỷ Ni thành công đã khiến Trình Bách Vũ phải bấm nút gọi cấp cứu, bác sĩ và y tá ào vào như sóng vỡ.

Thành công rút lui, Thi Ỷ Ni bước chân nhẹ nhàng khoan khoái rời khỏi phòng bệnh.

Cô đang trên đường đến thang máy thì bị một bác sĩ mặc áo trắng gọi lại. Đó là bác sĩ chủ trị của Trình Bách Vũ,họ Lý, là chuyên gia ngoại khoa rất nổi tiếng.

Bác sĩ Lý muốn nói chuyện với cô về tình trạng của Trình Bách Vũ, Thi Ỷ Ni suy nghĩ một chút rồi đi theo ông đến phòng làm việc.

Về mặt hình thức, cô vẫn là vị hôn thê của Trình Bách Vũ, không có lý do gì để từ chối.

“Cô Thi, tình trạng của Trình tổng hơi phức tạp.” Bác sĩ Lý đẩy kính mắt, ánh mắt qua lớp kính thoáng hiện lên vẻ bối rối, “Chúng tôi chẩn đoán anh ấy bị thương do bị đông lạnh, mức độ có vẻ rất nghiêm trọng. Nhưng mùa hè thế này sao lại bị đông lạnh được… Trình tổng cũng không chịu giải thích.”

Thi Ỷ Ni trong lòng thầm cười lạnh.

Anh ta đương nhiên không chịu giải thích rồi.

Chuyện bị vị hôn thê nhốt trong kho lạnh vì ngoại tình, nói ra còn không đủ mất mặt sao.

Thi Ỷ Ni không nói chuyện, chỉ gật gật đầu, ý bảo bác sĩ tiếp tục.

“Thực ra, hôm qua Trình tổng được đưa vào bệnh viện cũng khá kịp thời, nhưng vấn đề là…” Bác sĩ dừng lại một chút, thở dài bất lực, “Theo chẩn đoán của tôi, sau khi anh ấy bị đông lạnh, có người đã đổ rất nhiều nước nóng lên người anh ấy. Người này có lẽ thấy anh ấy bị đông lạnh, muốn giúp đỡ, nhưng sau khi bị đông lạnh thì tuyệt đối không được ngâm nước nóng, như vậy sẽ làm tổn thương các mô da, khiến da bị hoại tử, bong ra rất lớn!”

Thi Ỷ Ni: “……”

Nói như vậy xem ra, Trình Bách Vũ nói mình bị “bỏng”, ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là thật.

Không khó để tưởng tượng, khi phát hiện Trình Bách Vũ bị đông lạnh trong kho, chắc Giang Vân Niệm đã rất hoảng loạn sợ hãi, vội vàng muốn “giải cứu” anh ta, không ngờ lại làm hại anh ta thêm.

Giang Vân Niệm thật đúng là……

Làm tốt lắm!!!!

“Bất quá Thi tiểu thư, cô cũng không cần quá lo lắng,hiện tại Trình tổng đã qua cơn nguy hiểm.” Thấy sắc mặt Thii Ỷ Ni hơi kỳ lạ, bác sĩ Lý vội vã an ủi, “Nếu đông lạnh nghiêm trọng, có thể dẫn đến hoại tử cơ bắp, thậm chí phải cắt cụt chi. Nói thật thì, Trình tổng hiện giờ cũng xem như may mắn.”

Thi Ỷ Ni: “……”

May mắn cái gì, rõ ràng là bất hạnh của cô.

Im lặng một lúc, bác sĩ đặt hai tay lên bệnh án, đây là tư thế rất cẩn trọng. Quả nhiên, ông ấy khẽ mím môi, muốn nói lại thôi: “Thi tiểu thư, Trình tổng hiện tại đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng ngoài da, một số cơ quan của anh ấy có thể cũng bị tổn thương…”

Thi Ỷ Ni từ từ chớp mắt. Cô có linh cảm rằng vị bác sĩ này đã dẫn dắt câu chuyện rất dài, hiện tại, mới là điểm quan trọng.

Cô do dự hỏi: “Cơ quan… gì vậy?”

Bác sĩ Lý ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, thậm chí là có chút xót thương.

“… Cơ quan sinh dục.”

Tác giả có lời muốn nói: Phương Phương: Còn có chuyện tốt như vậy sao!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện