Thời gian Tịch Nguyệt đến nơi rất vừa vặn, không sớm cũng không muộn, chỉ vừa mới bắt đầu, phải biết rằng những tú nữ này đã vào cung từ rất sớm, các nàng còn phải qua lượt sơ tuyển đã. Nếu như trên thân thể có tì vết thì đều bị loại, những người được lưu lại đương nhiên là không có tật xấu gì trên người.
Nhìn lại danh sách, đúng là không ít người.
Hôm nay Huệ phi mặc một bộ váy màu lam, gương mặt trang điểm tinh xảo diễm lệ, nhìn như vậy giống như một mỹ nhân lạnh lùng. Tề phi ở bên cạnh ôn hòa hơn rất nhiều, váy màu trắng nhạt, cả người rất ít trang sức khiến cho người ta có cảm giác ôn nhu.
Tịch Nguyệt không có tình cảm tốt gì với hai người này nhưng so với Huệ phi cao ngạo thì Tịch Nguyệt càng ghét Tề phi ôn nhu giả vờ thanh cao kia hơn. Nhớ đến nàng ta chuyên dùng vẻ ngụy trang này để gạt người. Lần này không biết được ai tin vào vẻ ngoài của nàng ta, trúng gian kế của nàng ta đây? Cảnh Đế ngồi ở chủ vị, bên trái là Thái Hậu và Thẩm Quý phi, bên phải là Huệ phi và Tề phi.
Hiện giờ nhìn như vậy cũng coi như là hài hòa.
Một tiếng thông báo vang lên, tuyển tú chính thức bắt đầu.
Những nữ tử này đương nhiên là theo chức quan của cha để tiến vào, lượt đầu tiên, chính là lượt có thứ muội của Phó Cẩn Dao, Phó Cẩn Nghiên.
Tịch Nguyệt cẩn thận đánh giá nữ tử này, trái lại, không hề có nét nào tương tự Phó Cẩn Dao.
Tịch Nguyệt biết Phó Cẩn Nghiên này là thứ xuất, nghĩ lại, có lẽ nàng ấy giống mẫu thân của mình hơn. Không hề diễm lệ như huynh muội Phó Cẩn Dao mà ngược lại, có thêm vài phần thanh lệ.
Nói thât, Tịch Nguyệt cảm thấy dung mạo của Phó Cẩn Nghiên này không bằng mình, so với Phó Cẩn Dao thì lại càng là một trời một vực. Nhưng mà vẻ điềm đạm trên gương mặt nàng ấy thì không phải là Phó Cẩn Dao không thể có được.
Cho dù là như vậy nhưng chỉ là một thứ nữ dung mạo không quá xuất sắc, tại sao Phó tướng lại cố ý đưa nàng ấy tiến cung? Tịch Nguyệt trầm tư không hiểu rốt cuộc vì sao Phó tướng lại làm vậy.
Nếu như là vì tương lại của Phó gia, vậy thì chuyện buông tha Phó Cẩn Dao mà chọn Phó Cẩn Nghiên lại càng khiến cho Tịch Nguyệt nghi hoặc.
Nhìn về phía Tề phi, tuy trên mặt nàng ta mỉm cười như giữa đôi lông mày lại có nếp nhăn, nghĩ lại, đối với nhân vật như vậy, Tề phi hẳn cũng phải phòng bị.
Tất cả mọi người đều hiểu phải phòng bị Phó Cẩn Nghiên vậy thì tại sao Phó tướng lại cố ý làm như vậy?
Có lẽ nào bản thân nàng ấy chỉ là một cái bia ngắm?
Dù sao, theo tính tình của Phó Cẩn Dao thì ở trong cung cũng không chiếm được tiên nghi gì nhưng nếu như có một người diện mạo không xuất chúng nhưng lại được Phó tướng coi trong tiến cung mà lại có thể từng bước đi lên thì có lẽ lực chú ý của người khác sẽ bị dẫn đi?
Trong lòng Tịch Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nếu như nghĩ như vậy thì đó là về mặt âm mưu, bất luận thế nào đều là đích thứ khác nhau, Phó tướng thực sự sẽ vì một đứa con gái thứ xuất mà bỏ qua đích nữ của mình sao?
Mặc dù Phó Cẩn Dao có tùy hứng thì người làm cha làm mẹ cũng không thể như vậy.
Giấu những suy nghĩ của mình đi, Tịch Nguyệt ngồi ngăn ngắn ở đó, cũng nở nụ cười giống như thực sự đang nhìn những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kia.
Quả nhiên Phó Cẩn Nghiên được lưu bài tử lại, Tịch Nguyệt khẽ liếc nhìn Thái Hậu, phát hiện Thái Hậu cũng không có gì không vui, dường như Thái Hậu rất phản cảm với Phó Cẩn Dao.
Thời điểm kiếp trước Tịch Nguyệt đã từng nghe nói Thái Hậu và phu nhân của Phó tướng là chị em họ nhưng vì không hề thân thiết lại là họ hàng cực xa cho nên không thường lui tới.
Người người đều cảm thán Phó phu nhân bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ tốt như vậy nhưng mà lúc này Tịch Nguyệt nhớ đến chuyện này thì lại cảm thấu chẳng lẽ Thái hậu vốn rất oán hận người biểu tỷ kia. Vì vậy cho nên mới không muốn gặp Phó Cẩn Dao. Sở dĩ không có quá nhiều biểu tình với Phó Cẩn Nghiên cũng là bởi vì nàng ấy do thiếp thất sinh ra?
Không nghĩ nữa, những chuyện này đều không liên quan gì đến chuyện này hôm nay.
Lúc này Hoàng Thượng chỉ nhìn một chút, chỉ có những người đặc biệt có hứng thú mới cho biểu diễn tài nghệ, nếu như ánh nhìn đầu tiên đã không thích thì trực tiếp loại bỏ. Tuy vậy nhưng lại để lại nhiều người hơn năm của bọn họ.
Tịch Nguyệt nghĩ nghĩ, nếu như lần này mình mới tuyển tú thì quả thực là không chắc chắn có thể trúng tuyển.
Nhìn những mỹ nhân trong truyền thuyết này, Tịch Nguyệt ngầm gật đầu, quả nhiên là có vài phần cảm giác vừa thấy đã thương.
Lúc trước rất nhiều người đều cho rằng Hoàng Thượng không thích loại mỹ nhân như Chu Vũ Ngưng nên lập tức điều tra khắp nơi tìm cách ăn mặc của nàng mà mắt thấy đến đợt tuyển tú lần này mà Lệ tần Chu Vũ Ngưng lại được sủng ái trở lại, không thể không cảm thán rằng thế sự vô thường.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, những người tự nhận là xinh đẹp này cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Nguyệt ngồi trên cao, cũng có không ít người liếc mắt nhìn nàng một cái, dù sao nàng cũng được coi như một truyền kỳ của Nam Thấm.
Một nữ nhi của Tuyển thị Hàn Lâm Viện, trong vòng ba năm ngắn ngủi từ một Thường Tại nho nhỏ đi đến vị trí Quý phi đứng đầu tứ phi, đây là tốc độ thần kỳ thế nào.
Mọi người đều có lòng hiếu kỳ, đều muốn nhìn người tuy không có mỹ mạo kinh người, cũng không có tài nghệ hơn người trong truyền thuyết kia có dáng vẻ như thế nào.
Đợi đến khi thấy Thẩm Quý phi, rất nhiều người tâm cao khí ngạo đều cảm thấy cùng lắm chỉ có như vậy mà không ít người thông minh thấy vậy lại hiểu, dù sao nữ tử của Nam Thấm Quốc từ trước đến giờ không phải là chọn người dựa vào dung mạo.
Thẩm Quý phi này tuy không phải là tuyệt mỹ nhưng đã xinh đẹp hơn rất nhiều người rồi.
Nàng không có vẻ đẹp truyền thống linh hoạt kỳ ảo của Nam Thấm mà ngược lại, như một đóa hoa phú quý ở nhân gian.
Mà giữa khí độ và phòng tình giữa hai hàng lông mày của nàng khiến cho rất nhiều người phải thấy thua kém.
Nghĩ đến Hoàng thượng chuyên sủng nàng cũng hợp lý.
Huệ phi kia đương nhiên là xinh đẹp theo kiểu tinh xảo tuyệt mỹ nhưng Thẩm Quý phi ngồi bên cạnh nàng cũng không hề bị lép vế. Đợi đến lượt của Uyển nhi cô nương của Nhị phòng Thẩm gia thì cũng đã sắp kết thúc rồi.
Chức quan của thúc thúc Tịch Nguyệt hơi thấp, Thẩm Uyển Như này đương nhiên là được xếp ở phía sau, nàng cũng có dáng vẻ thanh lệ của một tiểu cô nương được nuông chiều, thấy dáng vẻ của nàng như vậy Phó Cẩn Dao khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không bị người ngoài nghe thấy.
Tư sắc như vậy, cho dù Thẩm Tịch Nguyệt không yêu cầu thì Hoàng Thượng cũng không hẳn sẽ tuyển nàng. Đúng là, còn cho rằng cô nương của chi thứ hai nhà nàng ta tuyệt sắc thế nào chứ!
Ma Thái Hậu thấy Thẩm Uyển Như thì cũng hiểu quả thực là không phải Tịch Nguyệt ghen tị mà là thực sự cảm thấy Thẩm Uyển Như không thích hợp để tiến cung, các mặt đều không phải quá xuất sắc, lại còn hơi nhát gan. Nữ tử như vậy quả thực không thích hợp để tiến cung.
Cảnh Đế đúng là giữ chữ tín, đương nhiên là bỏ bài tử nhưng mà trước khi bỏ còn khen ngợi mấy câu.
Tịch Nguyệt cũng biết là Cảnh Đế cho nàng mặt mũi, Thẩm Uyển Như tuy không trúng tuyển nhưng lại được Hoàng Thượng khen ngợi, như vậy truyền ra ngoài thì sau này Uyển Như đàm luận hôn sự thì sẽ càng thuận lợi hơn.
Nghĩ đến đây, Tịch Nguyệt tươi cười ngọt ngào với Cảnh Đế, Thái Hậu thấy Tịch Nguyệt như vậy, cười lắc đầu.
Huệ phi ở bên cạnh cắn môi, không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì.
Ai bảo phụ thân của nàng ta lãnh khốc vô tình như vậy.
Tuy Tề phi không có biểu tình gì nhưng trong lòng cũng sáng tỏ, thì ra Thẩm Uyển Như quả thực là một cô nương bình thường.
Nghĩ lại, Thẩm Tịch Nguyệt này đúng là tốt số! Lại nghĩ đến vài người xuất sắc trong lần tuyền tú này, ánh mắt Tề phi tối sầm lại.
Phó Cẩn Nghiên, dung mạo thanh lệ như tiểu cô nương được nuông chiều nhưng lại có một người cha tốt, tuy là thứ xuất nhưng cũng coi như là được Phó tướng sủng ái. Xem ra đó cũng là một người không đơn giản.
Lý Yên Nhiên, con gái của Lý đại nhân, nổi danh là tài nữ, người này cũng không cao ngạo như khi Liên Tú Vân mới tiến cung, trong cử chỉ để lộ ra vài phần linh khí khiến cho người ta yêu thích.
An Thục Viện, muội muội của An Tu nghi, nổi danh là mỹ nhân ở kinh thành, dáng vẻ yểu điệu điển hình của mỹ nhân Nam Thấm.
Trương Lan, con gái của Võ quan Trương đại nhân, do từ nhỏ tập võ nên tư thế oai hùng hiên ngang, có vài phần xinh đẹp hiệp nghĩa nhưng cử chỉ lại vô cùng khéo lẽo.
Xem những nữ tử trúng tuyển lần này càng khiến cho người ta phải lo lắng hơn ba năm trước. Lần trước, người xuất sắc cũng chỉ có một người là Phó Cẩn Dao, mặc dù về sau xuất hiện hắc mã là Thẩm Tịch Nguyệt nhưng cũng không còn ai xuất sắc nữa.
Nhưng mà nhìn lại năm nay, cả đám đều không tầm thường.
Đúng rồi, còn có Phương Từ kia nữa, con gái của Phương đại nhân, gia thế cũng thấp như Thẩm gia nhưng không biết tại sao Tề phi lại cảm thấy nhất cử nhất động và cách nói chuyện của nàng ta đều như bắt chước Thẩm Tịch Nguyệt, xem ra cũng là một người không khiến người ta bớt lo.
Tề phi ngầm cân nhắc những người xuất sắc năm nay, những người khác cũng không nhàn rỗi, bất luận là Phó Cẩn Dao hay Thẩm Tịch Nguyệt thì cũng đều cân nhắc những người này.
Thực ra nhìn những người này, Thẩm Tịch Nguyệt quả thực cảm thấy có hứng thú.
Phó Cẩn Nghiên kiếp trước không hề xuất hiện, Trương Lan bị người ta hãm hại mà chết, còn có Phương Từ hơi giống mình.
Phương Từ không phải là một người đơn giản, kiếp trước cũng không thành thật nhưng mà còn có cá tính của mình, mà kiếp này, nàng ta có cử chỉ giống mình, Tịch Nguyệt hiểu những thứ này chỉ la giả vờ mà thôi.
Chẳng qua bao lâu mà mình cũng đã trở thành đối tượng bị người khác bắt chước rồi.
Tịch Nguyệt cong môi cười, bị người khác bắt chước, cảm giác này quả thực không tốt, nhưng mà, như vậy thì sao chứ!
Cho dù bắt chước giống đến đâu thì cũng không phải là người thật.
Những người mới này tiến cung, trong cung lại có một phen tranh đấu sóng gió rồi.
Tịch Nguyệt luôn luôn theo nguyên tắc ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.
So ra thì nàng cần phải chú ý Hoàng Thượng, chú ý Thái Hậu, chú ý Lục Vương gia.
Người đầu tiên là phải lấy lòng, người ở giữa kia là phải đề phòng, người cuối cùng, chỉ là vô cùng chán ghét và tính kế.
Nàng bắt buộc phải giải quyết cái phiền toái này, hơn nữa còn phải giải quyết không để lại dấu vết.
Tuyền tú kéo dài đến lúc chạng vạng, đến khi toàn bộ kết thúc thì mọi người đều hồi cung.
Cảnh Đế cũng không đến cung của ai mà lại đến cung của Thái Hậu, mọi người đều thấy được Cảnh Đế cực kỳ nể trọng Thái Hậu. Chỉ nói đến hậu cung này, nhìn qua thì như là do Phó Cẩn Dao tạm thời quản lý nhưng Tịch Nguyệt biết rằng nếu như nói đến thực quyền thì chỉ có Thái Hậu.
Tuy Thái Hậu xếp người vào các cung nhưng Cảnh Đế cũng không phản đối, không những không phản đối mà còn cực kỳ an tâm.
Nếu tương lại, Lục Vương gia quả thực có ý xấu thì không thể đảm bảo Thái Hậu sẽ không hãm hại Thẩm gia, mà trong lòng Hoàng thượng, Thẩm gia so với Thái Hậu.... Tịch Nguyệt im lặng.... đương nhiên là Cảnh Đế sẽ tin Thái Hậu.
Nghĩ đến đây, Tịch Nguyệt lại cảm thấy con đường phía trước thật u ám.
Không thể đối nghịch lại với Thái Hậu làm Cảnh Đế khó xử, đương nhiên Cảnh Đế sẽ nghiêng về phía Thái Hậu. Không đối đầu với Thái Hậu mới là đúng đắn. Nhưng mà có thể làm như vậy hay không? Rốt cuộc phải làm gì thì mới có thể khiến cho Thái Hậu hoàn toàn mất lòng tin với Lục Vương gia đây?
Tịch Nguyệt cắn môi cân nhắc.
Nhìn lại danh sách, đúng là không ít người.
Hôm nay Huệ phi mặc một bộ váy màu lam, gương mặt trang điểm tinh xảo diễm lệ, nhìn như vậy giống như một mỹ nhân lạnh lùng. Tề phi ở bên cạnh ôn hòa hơn rất nhiều, váy màu trắng nhạt, cả người rất ít trang sức khiến cho người ta có cảm giác ôn nhu.
Tịch Nguyệt không có tình cảm tốt gì với hai người này nhưng so với Huệ phi cao ngạo thì Tịch Nguyệt càng ghét Tề phi ôn nhu giả vờ thanh cao kia hơn. Nhớ đến nàng ta chuyên dùng vẻ ngụy trang này để gạt người. Lần này không biết được ai tin vào vẻ ngoài của nàng ta, trúng gian kế của nàng ta đây? Cảnh Đế ngồi ở chủ vị, bên trái là Thái Hậu và Thẩm Quý phi, bên phải là Huệ phi và Tề phi.
Hiện giờ nhìn như vậy cũng coi như là hài hòa.
Một tiếng thông báo vang lên, tuyển tú chính thức bắt đầu.
Những nữ tử này đương nhiên là theo chức quan của cha để tiến vào, lượt đầu tiên, chính là lượt có thứ muội của Phó Cẩn Dao, Phó Cẩn Nghiên.
Tịch Nguyệt cẩn thận đánh giá nữ tử này, trái lại, không hề có nét nào tương tự Phó Cẩn Dao.
Tịch Nguyệt biết Phó Cẩn Nghiên này là thứ xuất, nghĩ lại, có lẽ nàng ấy giống mẫu thân của mình hơn. Không hề diễm lệ như huynh muội Phó Cẩn Dao mà ngược lại, có thêm vài phần thanh lệ.
Nói thât, Tịch Nguyệt cảm thấy dung mạo của Phó Cẩn Nghiên này không bằng mình, so với Phó Cẩn Dao thì lại càng là một trời một vực. Nhưng mà vẻ điềm đạm trên gương mặt nàng ấy thì không phải là Phó Cẩn Dao không thể có được.
Cho dù là như vậy nhưng chỉ là một thứ nữ dung mạo không quá xuất sắc, tại sao Phó tướng lại cố ý đưa nàng ấy tiến cung? Tịch Nguyệt trầm tư không hiểu rốt cuộc vì sao Phó tướng lại làm vậy.
Nếu như là vì tương lại của Phó gia, vậy thì chuyện buông tha Phó Cẩn Dao mà chọn Phó Cẩn Nghiên lại càng khiến cho Tịch Nguyệt nghi hoặc.
Nhìn về phía Tề phi, tuy trên mặt nàng ta mỉm cười như giữa đôi lông mày lại có nếp nhăn, nghĩ lại, đối với nhân vật như vậy, Tề phi hẳn cũng phải phòng bị.
Tất cả mọi người đều hiểu phải phòng bị Phó Cẩn Nghiên vậy thì tại sao Phó tướng lại cố ý làm như vậy?
Có lẽ nào bản thân nàng ấy chỉ là một cái bia ngắm?
Dù sao, theo tính tình của Phó Cẩn Dao thì ở trong cung cũng không chiếm được tiên nghi gì nhưng nếu như có một người diện mạo không xuất chúng nhưng lại được Phó tướng coi trong tiến cung mà lại có thể từng bước đi lên thì có lẽ lực chú ý của người khác sẽ bị dẫn đi?
Trong lòng Tịch Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nếu như nghĩ như vậy thì đó là về mặt âm mưu, bất luận thế nào đều là đích thứ khác nhau, Phó tướng thực sự sẽ vì một đứa con gái thứ xuất mà bỏ qua đích nữ của mình sao?
Mặc dù Phó Cẩn Dao có tùy hứng thì người làm cha làm mẹ cũng không thể như vậy.
Giấu những suy nghĩ của mình đi, Tịch Nguyệt ngồi ngăn ngắn ở đó, cũng nở nụ cười giống như thực sự đang nhìn những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kia.
Quả nhiên Phó Cẩn Nghiên được lưu bài tử lại, Tịch Nguyệt khẽ liếc nhìn Thái Hậu, phát hiện Thái Hậu cũng không có gì không vui, dường như Thái Hậu rất phản cảm với Phó Cẩn Dao.
Thời điểm kiếp trước Tịch Nguyệt đã từng nghe nói Thái Hậu và phu nhân của Phó tướng là chị em họ nhưng vì không hề thân thiết lại là họ hàng cực xa cho nên không thường lui tới.
Người người đều cảm thán Phó phu nhân bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ tốt như vậy nhưng mà lúc này Tịch Nguyệt nhớ đến chuyện này thì lại cảm thấu chẳng lẽ Thái hậu vốn rất oán hận người biểu tỷ kia. Vì vậy cho nên mới không muốn gặp Phó Cẩn Dao. Sở dĩ không có quá nhiều biểu tình với Phó Cẩn Nghiên cũng là bởi vì nàng ấy do thiếp thất sinh ra?
Không nghĩ nữa, những chuyện này đều không liên quan gì đến chuyện này hôm nay.
Lúc này Hoàng Thượng chỉ nhìn một chút, chỉ có những người đặc biệt có hứng thú mới cho biểu diễn tài nghệ, nếu như ánh nhìn đầu tiên đã không thích thì trực tiếp loại bỏ. Tuy vậy nhưng lại để lại nhiều người hơn năm của bọn họ.
Tịch Nguyệt nghĩ nghĩ, nếu như lần này mình mới tuyển tú thì quả thực là không chắc chắn có thể trúng tuyển.
Nhìn những mỹ nhân trong truyền thuyết này, Tịch Nguyệt ngầm gật đầu, quả nhiên là có vài phần cảm giác vừa thấy đã thương.
Lúc trước rất nhiều người đều cho rằng Hoàng Thượng không thích loại mỹ nhân như Chu Vũ Ngưng nên lập tức điều tra khắp nơi tìm cách ăn mặc của nàng mà mắt thấy đến đợt tuyển tú lần này mà Lệ tần Chu Vũ Ngưng lại được sủng ái trở lại, không thể không cảm thán rằng thế sự vô thường.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, những người tự nhận là xinh đẹp này cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Nguyệt ngồi trên cao, cũng có không ít người liếc mắt nhìn nàng một cái, dù sao nàng cũng được coi như một truyền kỳ của Nam Thấm.
Một nữ nhi của Tuyển thị Hàn Lâm Viện, trong vòng ba năm ngắn ngủi từ một Thường Tại nho nhỏ đi đến vị trí Quý phi đứng đầu tứ phi, đây là tốc độ thần kỳ thế nào.
Mọi người đều có lòng hiếu kỳ, đều muốn nhìn người tuy không có mỹ mạo kinh người, cũng không có tài nghệ hơn người trong truyền thuyết kia có dáng vẻ như thế nào.
Đợi đến khi thấy Thẩm Quý phi, rất nhiều người tâm cao khí ngạo đều cảm thấy cùng lắm chỉ có như vậy mà không ít người thông minh thấy vậy lại hiểu, dù sao nữ tử của Nam Thấm Quốc từ trước đến giờ không phải là chọn người dựa vào dung mạo.
Thẩm Quý phi này tuy không phải là tuyệt mỹ nhưng đã xinh đẹp hơn rất nhiều người rồi.
Nàng không có vẻ đẹp truyền thống linh hoạt kỳ ảo của Nam Thấm mà ngược lại, như một đóa hoa phú quý ở nhân gian.
Mà giữa khí độ và phòng tình giữa hai hàng lông mày của nàng khiến cho rất nhiều người phải thấy thua kém.
Nghĩ đến Hoàng thượng chuyên sủng nàng cũng hợp lý.
Huệ phi kia đương nhiên là xinh đẹp theo kiểu tinh xảo tuyệt mỹ nhưng Thẩm Quý phi ngồi bên cạnh nàng cũng không hề bị lép vế. Đợi đến lượt của Uyển nhi cô nương của Nhị phòng Thẩm gia thì cũng đã sắp kết thúc rồi.
Chức quan của thúc thúc Tịch Nguyệt hơi thấp, Thẩm Uyển Như này đương nhiên là được xếp ở phía sau, nàng cũng có dáng vẻ thanh lệ của một tiểu cô nương được nuông chiều, thấy dáng vẻ của nàng như vậy Phó Cẩn Dao khẽ hừ một tiếng nhưng cũng không bị người ngoài nghe thấy.
Tư sắc như vậy, cho dù Thẩm Tịch Nguyệt không yêu cầu thì Hoàng Thượng cũng không hẳn sẽ tuyển nàng. Đúng là, còn cho rằng cô nương của chi thứ hai nhà nàng ta tuyệt sắc thế nào chứ!
Ma Thái Hậu thấy Thẩm Uyển Như thì cũng hiểu quả thực là không phải Tịch Nguyệt ghen tị mà là thực sự cảm thấy Thẩm Uyển Như không thích hợp để tiến cung, các mặt đều không phải quá xuất sắc, lại còn hơi nhát gan. Nữ tử như vậy quả thực không thích hợp để tiến cung.
Cảnh Đế đúng là giữ chữ tín, đương nhiên là bỏ bài tử nhưng mà trước khi bỏ còn khen ngợi mấy câu.
Tịch Nguyệt cũng biết là Cảnh Đế cho nàng mặt mũi, Thẩm Uyển Như tuy không trúng tuyển nhưng lại được Hoàng Thượng khen ngợi, như vậy truyền ra ngoài thì sau này Uyển Như đàm luận hôn sự thì sẽ càng thuận lợi hơn.
Nghĩ đến đây, Tịch Nguyệt tươi cười ngọt ngào với Cảnh Đế, Thái Hậu thấy Tịch Nguyệt như vậy, cười lắc đầu.
Huệ phi ở bên cạnh cắn môi, không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì.
Ai bảo phụ thân của nàng ta lãnh khốc vô tình như vậy.
Tuy Tề phi không có biểu tình gì nhưng trong lòng cũng sáng tỏ, thì ra Thẩm Uyển Như quả thực là một cô nương bình thường.
Nghĩ lại, Thẩm Tịch Nguyệt này đúng là tốt số! Lại nghĩ đến vài người xuất sắc trong lần tuyền tú này, ánh mắt Tề phi tối sầm lại.
Phó Cẩn Nghiên, dung mạo thanh lệ như tiểu cô nương được nuông chiều nhưng lại có một người cha tốt, tuy là thứ xuất nhưng cũng coi như là được Phó tướng sủng ái. Xem ra đó cũng là một người không đơn giản.
Lý Yên Nhiên, con gái của Lý đại nhân, nổi danh là tài nữ, người này cũng không cao ngạo như khi Liên Tú Vân mới tiến cung, trong cử chỉ để lộ ra vài phần linh khí khiến cho người ta yêu thích.
An Thục Viện, muội muội của An Tu nghi, nổi danh là mỹ nhân ở kinh thành, dáng vẻ yểu điệu điển hình của mỹ nhân Nam Thấm.
Trương Lan, con gái của Võ quan Trương đại nhân, do từ nhỏ tập võ nên tư thế oai hùng hiên ngang, có vài phần xinh đẹp hiệp nghĩa nhưng cử chỉ lại vô cùng khéo lẽo.
Xem những nữ tử trúng tuyển lần này càng khiến cho người ta phải lo lắng hơn ba năm trước. Lần trước, người xuất sắc cũng chỉ có một người là Phó Cẩn Dao, mặc dù về sau xuất hiện hắc mã là Thẩm Tịch Nguyệt nhưng cũng không còn ai xuất sắc nữa.
Nhưng mà nhìn lại năm nay, cả đám đều không tầm thường.
Đúng rồi, còn có Phương Từ kia nữa, con gái của Phương đại nhân, gia thế cũng thấp như Thẩm gia nhưng không biết tại sao Tề phi lại cảm thấy nhất cử nhất động và cách nói chuyện của nàng ta đều như bắt chước Thẩm Tịch Nguyệt, xem ra cũng là một người không khiến người ta bớt lo.
Tề phi ngầm cân nhắc những người xuất sắc năm nay, những người khác cũng không nhàn rỗi, bất luận là Phó Cẩn Dao hay Thẩm Tịch Nguyệt thì cũng đều cân nhắc những người này.
Thực ra nhìn những người này, Thẩm Tịch Nguyệt quả thực cảm thấy có hứng thú.
Phó Cẩn Nghiên kiếp trước không hề xuất hiện, Trương Lan bị người ta hãm hại mà chết, còn có Phương Từ hơi giống mình.
Phương Từ không phải là một người đơn giản, kiếp trước cũng không thành thật nhưng mà còn có cá tính của mình, mà kiếp này, nàng ta có cử chỉ giống mình, Tịch Nguyệt hiểu những thứ này chỉ la giả vờ mà thôi.
Chẳng qua bao lâu mà mình cũng đã trở thành đối tượng bị người khác bắt chước rồi.
Tịch Nguyệt cong môi cười, bị người khác bắt chước, cảm giác này quả thực không tốt, nhưng mà, như vậy thì sao chứ!
Cho dù bắt chước giống đến đâu thì cũng không phải là người thật.
Những người mới này tiến cung, trong cung lại có một phen tranh đấu sóng gió rồi.
Tịch Nguyệt luôn luôn theo nguyên tắc ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.
So ra thì nàng cần phải chú ý Hoàng Thượng, chú ý Thái Hậu, chú ý Lục Vương gia.
Người đầu tiên là phải lấy lòng, người ở giữa kia là phải đề phòng, người cuối cùng, chỉ là vô cùng chán ghét và tính kế.
Nàng bắt buộc phải giải quyết cái phiền toái này, hơn nữa còn phải giải quyết không để lại dấu vết.
Tuyền tú kéo dài đến lúc chạng vạng, đến khi toàn bộ kết thúc thì mọi người đều hồi cung.
Cảnh Đế cũng không đến cung của ai mà lại đến cung của Thái Hậu, mọi người đều thấy được Cảnh Đế cực kỳ nể trọng Thái Hậu. Chỉ nói đến hậu cung này, nhìn qua thì như là do Phó Cẩn Dao tạm thời quản lý nhưng Tịch Nguyệt biết rằng nếu như nói đến thực quyền thì chỉ có Thái Hậu.
Tuy Thái Hậu xếp người vào các cung nhưng Cảnh Đế cũng không phản đối, không những không phản đối mà còn cực kỳ an tâm.
Nếu tương lại, Lục Vương gia quả thực có ý xấu thì không thể đảm bảo Thái Hậu sẽ không hãm hại Thẩm gia, mà trong lòng Hoàng thượng, Thẩm gia so với Thái Hậu.... Tịch Nguyệt im lặng.... đương nhiên là Cảnh Đế sẽ tin Thái Hậu.
Nghĩ đến đây, Tịch Nguyệt lại cảm thấy con đường phía trước thật u ám.
Không thể đối nghịch lại với Thái Hậu làm Cảnh Đế khó xử, đương nhiên Cảnh Đế sẽ nghiêng về phía Thái Hậu. Không đối đầu với Thái Hậu mới là đúng đắn. Nhưng mà có thể làm như vậy hay không? Rốt cuộc phải làm gì thì mới có thể khiến cho Thái Hậu hoàn toàn mất lòng tin với Lục Vương gia đây?
Tịch Nguyệt cắn môi cân nhắc.
Danh sách chương