Nếu gia tộc đã không để ý đến sống chết của nàng, muốn đưa người kia tiến cung thì nàng cũng sẽ không để cho nàng ta có được ân huệ gì, đến lúc đó đừng trách nàng ác độc.

“Chủ tử việc gì phải nóng giận vì những kẻ ty tiện đó, bất luận thế nào thì nàng ta cũng chỉ là một Tiểu Nghi Thứ lục phẩm nho nhỏ, không nói đến nàng ta, cho dù tam tiểu thư có tiến cung thì cũng phải bắt đầu từ phân vị thấp. Nam Thấm Quốc của chúng ta bất luận có thân phận hiển hách thế nào thì khi tiến cung cũng phải đi lên từng bước một, như vậy chủ tử cần gì phải lo lắng, người đã là Phi tử Thứ nhất phẩm, so với các nàng thì đã khác nhau một trời một vực rồi.”

Vân Tuyết khuyên nhủ tốt hơn Vân Lam, cũng có thêm mấy phần lý trí và tâm tư, trước kia nàng khuyên nhủ Phó Cẩn Dao cũng có tác dụng hơn.

Nàng vừa nói như vậy, quả nhiên sắc mặt Phó Cẩn Dao tốt hơn một chút, dù vậy nhưng trong lòng vẫn còn hơi tức giận. Có ai không biết đạo lý này nhưng ai có thể thực sự xem nhẹ tất cả những chuyện này.

“Tuy là khác nhau một trời một vực nhưng không thể đảm bảo là phân vị của bọn họ không tăng lên, không nói đến người khác, ngươi xem Thẩm Tịch Nguyệt kia không phải là lên như diều gặp gió sao? Con gái của một vị quan nhỏ lại có thể leo lên vị trí Quý phi!”

Vân Tuyết vừa nghe liền vội vàng ngăn cản: “Chủ tử đừng nói như vậy, tuy rằng chức quan của Thẩm gia rất nhỏ nhưng điều này không có liên quan gì đến hậu cung, Hoàng thượng thông thích phi tần nói chuyện triều chính, chủ tử đừng quên kết cục của Tống phi.”

Phó Cẩn Dao tỉnh táo lại, mím môi.

Vân Tuyết lặng lẽ thở dài.

“Chủ tử, càng là những lúc như thế này thì chúng ta càng phải bình tĩnh. Hiện giờ người đã ở vị trí cao, không chỉ vậy, người còn nắm quyền hành trong cung, tuy người luôn tức giận vì Thái Hậu xen vào chuyện cung vụ quá nhiều nhưng nghĩ theo hướng khác thì người khác làm gì có cơ hội này. Không phải là Thẩm Qúy phi cũng không thể nhúng tay vào sao? Mặc dù tạm thời chúng ta không có tiểu hoàng tử, phân vị của người cũng không phải là cao nhất nhưng trong cung này người cũng là một người duy nhất có được sủng ái của Hoàng thượng, quyền thế trong cung và gia thế hiển hách là điều không thể phủ nhận. Chỉ cần người không phạm sai lầm lớn thì người có thể một đời sống vinh hoa phú quý.”

Vân Lam nghe Vân Tuyết nói như vậy cũng gật đầu, nói như vậy không phải là không có lý.

“Nhưng từ trước đến giờ thứ ta muốn không phải là phân vị cao cũng không phải là thứ quyền lợi có được dễ như trở bàn tat này. Thứ ta muốn là sự chân tình của Hoàng thượng chứ không phải là sủng ái. Ta muốn ngài yêu ta. Ta chỉ muốn ngài yêu ta!”

Ngoại trừ Thẩm Tịch Nguyệt thì Cảnh Đế không chịu ngủ cùng giường với bất kỳ ai khác khiến cho nàng cực kỳ khổ sở.

Nàng thực vô cùng hy vọng người đặc biệt kia có là mình.

Vân Tuyết và Vân Lâm nhìn nhau, đều nhìn được sự bất lực trong mắt người kia, chủ tử của các nàng chính là như vậy. Qủa thực là muốn từng bước từng bước đi lên địa vị cao, chỉ như vậy thì tốt rồi nhưng thứ chủ tử muốn lại là tình yêu của đế vương. Đừng nói người ngoài, ngay cả người làm nô tỳ như các nàng cũng hiểu đây là chuyện không thể nào.

Hai người không nói gì, Phó Cẩn Dao cắn môi đứng bên cửa sổ, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự bi thương. Ngày ngày được sủng ái thì sao chứ, dù sao cũng không phải là người đặc biệt kia.

Con của nàng, con của nàng....

Có phải là vì nàng tự thương tổn con của mình cho nên hắn mới không trở lại nữa? Nhưng ngay cả nữ nhân ác độc như Đức phi cũng có con trai của mình, vì sao nàng lại không có, vì sao chứ? Đôi tay của Phó Cẩn Dao nắm chặt khăn tay, hai cung nữ ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ, bất luận hai nàng nói cái gì chủ tử cũng không nghe.

***

Cảnh Đế vừa hạ triều là lập tức đến Khánh An Cung.

Vừa rồi ở trên triều hắn vừa phong huynh trưởng Thẩm Thư Bình của Thẩm Tịch Nguyệt, người người đều nói Đại tiểu thư của Thẩm gia giờ đã là nữ tử tôn quý trong hậu cung rồi.

Con nối dòng của Cảnh Đế vẫn luôn ít ỏi, lần này Thẩm Quý phi một lượt sinh ra ba bào thai, trong đó còn có hai vị hoàng tử đương nhiên là khiến cho dòng họ vô cùng vui sướng.

Vốn Cảnh Đế luôn phân rõ chuyện hậu cung và chuyện triều chính nên không ai nói gì nhưng họ cũng biết cho dù nói cũng vô ích. Khi Cảnh Đế mới lên ngôi thì còn có thể nghe theo bọn họ, hiện tại thì không thể nào. Tuy nhìn hắn ôn hòa nhưng một khi đã đưa ra quyết định thì rất khó thay đổi.

Lại nhìn thái độ của hắn với Lục Vương gia, mọi người đều hiểu, đến huynh đệ ruột thịt còn như vậy, bọn họ còn có thể làm gì.

Cảnh Đế ở trên triều thuận lợi như cá gặp nước, nghĩ đến tiểu hồ ly và ba đứa nhóc ở Khánh An Cung, tâm tình càng thêm vui vẻ.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng....” Lệ tần Chu Vũ Ngưng vừa ra khỏi tẩm cung của Tịch Nguyệt thì gặp Cảnh Đế, vội vàng cúi người hành lễ.

Cảnh Đế nhìn Chu Vũ Ngưng một cái: “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Nhắc tới Chu Vũ Ngưng, ở trong cung quả thực là nàng như một người trong suốt, mang danh là đệ nhất mỹ nhân nhưng không được Hoàng Thượng yêu thích, đi đến ngày hôm nay cũng chỉ là một Tần.

Ánh mắt Cảnh Đế nhìn Chu Vũ Ngưng tối tăm không rõ. Đến lúc trong lòng Chu Vũ Ngưng cảm thấy có gì không đúng thì hắn lại nở nụ cười.

“Hình như trẫm đã lâu chưa đến chỗ của Lệ tần phải không?”

Chu Vũ Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy biểu tình đó của Cảnh Đế, trong lòng lại càng không yên.

“Lệ tần giống như cố ý đợi trẫm ở đây. Để cho trẫm nhìn xem, quả nhiên lại xinh đẹp hơn rồi.”

Cảnh Đế chưa dứt lời thì lời nói như vậy đã khiến cho gương mặt của Chu Vũ Ngưng lúc xanh lúc trắng, miễn cưỡng nở một nụ cười, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên một chút. Nàng hơi nhún người: “Đa tạ hoàng thượng khen ngợi. Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng--”

Lúc này nàng lại nói như vậy, ý tứ của Hoàng thượng đã rõ ràng như thế, nàng nói như vậy tương đương với đánh vào mặt Hoàng thượng.

Nhưng mà....

Không có nhưng mà!

Lại ngẩng đầu lên, Chu Vũ Ngưng mơ hồ cười.

Cảnh Đế cười như có như không: “Nếu Lệ tần đã cố ý đợi trẫm thì sao trẫm có thể phụ ý tốt của mỹ nhân. Đi thôi.”

Cảnh Đế đột nhiên ôm eo Chu Vũ Ngưng. Không biết được tâm tư của Hoàng thượng là gì, bất luận trong lòng Chu Vũ Ngưng có muốn hay không thì vẫn phải mang khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng theo Cảnh Đế rời đi.

Chẳng qua bao lâu tin tức này đã truyền khắp hậu cung, đặc biệt là Khánh An Cung.

Đào Nhi nhìn chủ tử đang chơi đùa với các tiểu chủ tử có hơi tức giận: “Sao Lệ tần có thể làm như vậy chứ? Nô tỳ vẫn cảm thấy nàng ấy rất tốt thì ra cũng chỉ là mượn ngài để quyến rũ Hoàng thượng. Bình thường lúc nào cũng mang dáng vẻ lạnh nhạt nhưng mà lại kéo Hoàng thượng từ cửa cung của chúng ta đi.”

Biểu tình của Tịch Nguyệt không hề biến hóa, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Hoàng thượng cũng không phải của một mình ta, cái gì mà quyến rũ hay không. Nếu như ngài không đi, Lệ tần còn có thể lấy dây kéo ngài đi sao?”

Chu ma ma ở bên cười khuyên nhủ: “Chủ tử đừng tức giận, tâm tình của người không tốt thì các tiểu chủ tử cũng cảm nhận được.”

Tịch Nguyệt đương nhiên không nghe lời, trách mắng: “Ta đương nhiên sẽ không tức giận với bảo bảo.”

Nghe chủ tử nói nhảm như trẻ con, Chu ma ma cười lắc đầu.

“Các ngươi lui ra đi, ma muốn ngủ cùng các bảo bảo một chút.”

Thấy hình như tâm tình của chủ tử không tốt, tất cả mọi người đều nối đuôi nhau ra ngoài. Đợi tất cả mọi người ra ngoài, Tịch Nguyệt nở nụ cười, thực ra nàng đâu có ghen! Nàng đã sớm biết Hoàng thượng không phải là của một mình nàng, cũng sẽ không chung tình với một mình nàng. Nhớ đến Chu Vũ Ngưng, ánh mắt của nàng tối sầm lại, nếu như nói Chu Vũ Nhưng có thể cướp Cảnh Đế từ cửa cung của nàng đi thì nàng cũng không thể nào tin. Chuyện này đúng là không bình thường. Nàng vẫn tương đối thích Chu Vũ Ngưng nhưng mà không biểu hiện ra, nàng chưa bao giờ coi thường tình yêu của nữ nhân với một người. Chu Vũ Ngưng yêu Lục Vương gia điểm ấy là không thể nghi ngờ, bất luận là chân tướng lúc trước cậu tra ra được hay chân tướng lúc nàng hôn mê.

Nàng nhớ rõ câu nói kia của Thái hậu: “Ngươi bảo tiện nhân kia đi nói gì đó với Hoàng thượng.”

Kẻ tiện nhân đó đương nhiên là nói Chu Vũ Ngưng. Thực ra nàng vốn muốn lợi dụng Chu Vũ Ngưng để cho Hoàng thượng hoàn toàn chán ghét Lục Vương gia nhưng mà lại cảm thấy có lẽ Cảnh Đế cũng biết. Sau khi biết được lại vẫn nhẫn nhịn không có biểu hiện gì đương nhiên là có dụng ý của hắn.

Hôm nay thay vì nói Chu Vũ Ngưng quyến rũ Hoàng thượng thì Tịch Nguyệt lại cảm thấy có thể là Cảnh Đế muốn làm gì đó.

Thực ra về mặt lý trí, Tịch Nguyệt hiểu được Chu Vũ Ngưng càng lún sâu vào chuyện này thì nàng càng có lợi nhưng về mặt tình cảm thì nàng lại thấy hơi khó chịu.

Nếu nói trong cũng này có bạn bè thì Chu Vũ Ngưng được xem như là người bạn duy nhất của nàng. Sau này, sau này người bạn duy nhất của nàng sẽ mất đi sao?

Tiểu Ngũ Nhi hừ hừ hai tiếng, Tịch Nguyệt vội cúi đầu, nhìn thấy hắn đang cong môi nở nụ cười. Nhìn nụ người ngốc ngốc của hắn, Tịch Nguyệt cũng nở nụ cười.

Nàng ôm thằng bé lên, hôn chụt một cái.

“Tiểu Ngũ Nhi, vừa rồi mẫy thân thật đạo đức giả đúng không?”

Thấy đứa con của mình đáng yêu như vậy Tịch Nguyệt lại cảm thấy vừa rồi nàng quả thực là đạo đức giả.

Thực ra rất nhiều chuyện không phải là nàng có thể quyết định, cho dù biết một chút chân tướng nhưng mà nói đến chuyện hại người thì nàng chưa từng làm. Mỗi người đều có nhân quả của mình, cứ như vậy đi.

Lại nhìn đứa bé của mình.

“A... a...” Tiểu Ngũ Nhi quơ cánh tay nhỏ nhắt của mình, Tịch Nguyệt càng nhìn càng thấy thích, lại hôn hắn mấy cái.

Tiểu Ngũ Nhi luôn lười biếng không biết tại sao hôm nay lại hoạt bát.

Tịch Nguyệt vuốt ve khuôn mặt của cậu bé, nỉ non: “Tiểu Ngũ Nhi, con cảm thấy mẫu thân phiền muộn sao? Cho nên mới đùa như vậy để mẫu thân vui vẻ sao? Bảo bảo tốt của mẫu thân, các con mới là quan trong nhất, bất luận và vì các con hay vì Thẩm gia thì mẫu thân đều sẽ cố gắng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện