……
Mỗi khi Quách Lăng viết xong một câu thơ, sắc mặt Thu Ngọc lại trắng thêm một phần.
Bao ký ức năm xưa như bỗng ùa về, khiến nàng chẳng kịp né tránh.
Thuở ấy thế tử hãy còn trẻ, mỗi lần dạy Quách Du tập viết, ánh mắt hắn luôn vô thức lướt qua nàng, rồi khẽ sững lại trong chốc lát.
Phải đến khi Quách Du gọi hắn, hắn mới hoàn hồn.
Có lần hắn từng hỏi Quách Du:
“Cho ta Thu Ngọc, được không?”
Quách Du khi đó còn nhỏ, nghiêng đầu khó xử:
“Huynh lấy nàng làm gì?
Muội không nỡ, không có Thu Ngọc, muội không ngủ được.”
Quách Lăng chỉ bật cười, xoa đầu muội muội của mình.
Thu Ngọc được bán vào phủ Quận công từ năm tám tuổi, bởi Quách Du và vị huynh trưởng này thân thiết nhất, nên nàng cũng thường xuyên gặp hắn.
Chỉ là… Quách Lăng là thế tử, còn nàng chỉ là nha hoàn.
Nàng luôn giữ bổn phận, ngay cả một ánh nhìn thừa cũng vội thu lại.
Dù khi Quách Lăng tặng Quách Du bút lông sói quý làm lễ sinh thần, hắn cũng từng đưa mắt nhìn nàng, dịu giọng nói:
“Muội còn nhỏ, thật ra cây này không hợp lắm, chi bằng tặng cho Thu Ngọc đi, nàng dùng vừa vặn hơn, ta sẽ chuẩn bị cho muội cái khác.”
Ai cũng biết, thế tử là người ít nói, từ nhỏ đã trầm ổn chín chắn.
Thế nhưng có lần, khi hắn dạy nàng viết chữ, hắn lại nắm tay nàng viết chính tên của mình.
Thu Ngọc hoảng hốt:
“Thế tử... chuyện này không hợp lễ...”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khi ấy Quách Lăng vẫn còn là thiếu niên, nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng, mỉm cười, rồi bên cạnh tên mình, hắn thêm vào hai chữ: Thu Ngọc.
Sau đó, như lòng đã thỏa mãn, vành tai hắn ửng đỏ, khẽ thì thầm:
“Vậy chẳng phải là hợp lễ rồi sao?”
……
Đối với Quách Lăng, Thu Ngọc là một chấp niệm.
Một chấp niệm chôn sâu nơi đáy lòng, là thứ tình cảm yêu mà không có được từ thuở thiếu thời.
Và nay, cuối cùng hắn cũng được ôm nàng trong lòng, như những năm xưa, từng nét một dạy nàng viết chữ.
Chỉ là Thu Ngọc run đến mức không đứng vững, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra trên trán, tóc cũng ướt sũng.
Ánh mắt Quách Lăng vẫn dán vào bức tranh sơn thủy trước mặt, vẻ mặt như đang chuyên chú, nhưng lại ghé sát tai nàng, cười khẽ:
“Sao vậy? Đừng run, chữ viết lệch cả rồi.”
Cuối cùng, Thu Ngọc không chịu nổi nữa, nước mắt lã chã rơi như mưa, nghẹn ngào:
“Thế tử... Thế tử là người tốt...”
Lại một tràng cười khẽ vang bên tai.
Người đàn ông đang siết tay nàng đột ngột dừng lại.
Hắn ôm lấy eo nàng, xoay người nàng lại, bắt nàng đối diện với mình.
Quách Lăng đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy:
“Dĩ nhiên ta là người tốt nên mới sẵn lòng giúp ngươi, phải không?”
Thu Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, đầy vẻ hoảng hốt và hoang mang.
Quả nhiên, ánh mắt hắn dần cúi xuống, mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh miệt, khóe môi từ từ nhếch lên:
“Chỉ là… ngươi định dùng thứ gì để đổi lấy?”
Sói cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt.
Lớp vỏ bọc dịu dàng vô hại kia, một khi được gỡ xuống, lộ ra bộ mặt thật — tà ác và đáng sợ.
Thế tử phủ Quận công, người có dung mạo tuấn mỹ, giờ phút này đứng cao nhìn xuống nàng, ánh mắt đã lạnh dần.
Hắn không còn chút biểu cảm, bàn tay vươn ra lướt chầm chậm qua khuôn mặt nàng, rồi đến cằm, cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua lớp áo mỏng, men theo đường cong cơ thể nàng, cuối cùng dừng lại nơi vòng eo mềm mại.
“Bộ y phục này rất đẹp, dáng ngươi cũng đẹp…”
Hắn khẽ cười, giọng nói dịu dàng như gió thoảng mà khiến người rùng mình:
“Nhưng ta nghĩ, nếu cởi ra thì còn đẹp hơn.”
9.
Thu Ngọc nằm rạp trên án thư, bức họa sơn thủy hùng vĩ kia đã bị nàng siết chặt đến nhàu nát.
Mà người đàn ông phía sau, với cánh tay mạnh mẽ và cường tráng, siết chặt lấy tay nàng.
Tầm mắt nàng bắt đầu mờ đi, vì chiếc bàn gỗ trắc kia không vững chãi như nàng tưởng.
Nét chữ trên bức tranh cũng trở nên nhòe nhoẹt, chỉ lờ mờ đọc được:
*Xuân tâm vừa động, nguyện vứt bỏ muôn điều, chỉ đổi lấy thoáng chốc hoan lạc.
Hủy đức chuốc họa chẳng bận tâm, sóng tình dậy lên, chỉ khiến bản thân thương tích…*
Ba ngày sau, Tiêu ca ca được minh oan và thả ra.
Thu Ngọc trở thành thiếp của Quách Lăng.
Nàng đứng trước mặt Tiêu ca ca, ánh mắt bình thản:
“Sau này huynh cứ đưa Tiểu Bảo và mẹ sống yên ổn đi.
Ta... đã là người của thế tử rồi.”
Sau lưng nàng là cỗ xe phủ Quận công, xa hoa tráng lệ, hào hoa phú quý.
Tiêu ca ca không thể tin nổi, nắm lấy tay nàng, gặng hỏi nguyên do.
Thu Ngọc hất tay hắn ra, không biểu cảm quay người lại, nói:
“Đúng là vì huynh… nhưng ta cũng đã nghĩ thông rồi.
Thế tử có quyền có thế, còn huynh có gì?
Đến cả cái mạng, suýt nữa cũng chẳng giữ nổi.”
Một sinh mạng thấp hèn, trước quyền thế chẳng đáng là gì.
Quách Lăng thậm chí chẳng cần ra mặt, chỉ cần nhờ người chuyển lời, Tri phủ đại nhân liền đồng ý thả người.
Vậy thì, Thu Ngọc làm sao phản kháng được? Nàng không dám.
Vì thế, nàng đồng ý làm thiếp cho Quách Lăng, ngoan ngoãn nghe lời, và từ nay không bao giờ gặp lại Tiêu ca ca nữa.
Lúc ban đầu, nàng chỉ nghĩ là mình nhận mệnh, nên khi Quách Du tìm đến nàng, tức giận không thôi:
“Thu Ngọc! Ngươi chẳng phải vì muốn cứu Tiêu ca ca sao?
Huynh ấy đã được minh oan, cớ sao ngươi lại thành thiếp của ca ta?
Đừng nói là ca ta ép buộc ngươi đấy nhé?”
Tiêu ca ca và Quách Du, đều không phải kẻ ngốc.
Thế nhưng, Quách Lăng vẫn là ca ca của Quách Du, cho dù trong lòng có nghi ngờ, họ cũng lựa chọn không tin.
Vì vậy, Thu Ngọc chỉ nhẹ giọng đáp:
“Tam tiểu thư... không phải thế tử ép buộc.
Là... ta đã sớm có tình ý với ngài.”
Câu nói ấy khiến Quách Du trừng mắt, giận đến không thốt nên lời.
Khi những lời ấy truyền đến tai Quách Lăng, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng thư thái.
Trong trướng uyên ương, trên chiếc giường tơ gấm, hắn dịu dàng hơn rất nhiều, không còn trăm phương ngàn kế hành hạ nàng như trước, không còn hứng thú nhìn nàng khóc đến kiệt sức nữa.
Lúc hắn rời giường, thần sắc mãn nguyện, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên nụ cười ôn nhu hiếm thấy:
“Muốn uống nước không?
Ta rót cho, đút nàng uống.”
Thứ tình cảm yêu mà không được vào năm xưa, một khi thật sự có được trong tay, ắt sẽ được trân quý như bảo vật.
Việc thế tử sủng ái vị thiếp mới nạp này, cả phủ Quận công không ai là không biết.
Hắn thậm chí còn chẳng phân cho nàng một tiểu viện riêng, mà để nàng luôn ở trong khu viện thư phòng, tiện cho việc ngày đêm ở bên.
Quận công phu nhân không để tâm.
Bà không bận lòng chuyện Thu Ngọc từng có chồng hay bằng cách nào trở thành thiếp của thế tử.
Dẫu sao cũng chỉ là một a hoàn, thế tử thích là đủ.
Mỗi khi Quách Lăng viết xong một câu thơ, sắc mặt Thu Ngọc lại trắng thêm một phần.
Bao ký ức năm xưa như bỗng ùa về, khiến nàng chẳng kịp né tránh.
Thuở ấy thế tử hãy còn trẻ, mỗi lần dạy Quách Du tập viết, ánh mắt hắn luôn vô thức lướt qua nàng, rồi khẽ sững lại trong chốc lát.
Phải đến khi Quách Du gọi hắn, hắn mới hoàn hồn.
Có lần hắn từng hỏi Quách Du:
“Cho ta Thu Ngọc, được không?”
Quách Du khi đó còn nhỏ, nghiêng đầu khó xử:
“Huynh lấy nàng làm gì?
Muội không nỡ, không có Thu Ngọc, muội không ngủ được.”
Quách Lăng chỉ bật cười, xoa đầu muội muội của mình.
Thu Ngọc được bán vào phủ Quận công từ năm tám tuổi, bởi Quách Du và vị huynh trưởng này thân thiết nhất, nên nàng cũng thường xuyên gặp hắn.
Chỉ là… Quách Lăng là thế tử, còn nàng chỉ là nha hoàn.
Nàng luôn giữ bổn phận, ngay cả một ánh nhìn thừa cũng vội thu lại.
Dù khi Quách Lăng tặng Quách Du bút lông sói quý làm lễ sinh thần, hắn cũng từng đưa mắt nhìn nàng, dịu giọng nói:
“Muội còn nhỏ, thật ra cây này không hợp lắm, chi bằng tặng cho Thu Ngọc đi, nàng dùng vừa vặn hơn, ta sẽ chuẩn bị cho muội cái khác.”
Ai cũng biết, thế tử là người ít nói, từ nhỏ đã trầm ổn chín chắn.
Thế nhưng có lần, khi hắn dạy nàng viết chữ, hắn lại nắm tay nàng viết chính tên của mình.
Thu Ngọc hoảng hốt:
“Thế tử... chuyện này không hợp lễ...”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khi ấy Quách Lăng vẫn còn là thiếu niên, nắm lấy bàn tay run rẩy của nàng, mỉm cười, rồi bên cạnh tên mình, hắn thêm vào hai chữ: Thu Ngọc.
Sau đó, như lòng đã thỏa mãn, vành tai hắn ửng đỏ, khẽ thì thầm:
“Vậy chẳng phải là hợp lễ rồi sao?”
……
Đối với Quách Lăng, Thu Ngọc là một chấp niệm.
Một chấp niệm chôn sâu nơi đáy lòng, là thứ tình cảm yêu mà không có được từ thuở thiếu thời.
Và nay, cuối cùng hắn cũng được ôm nàng trong lòng, như những năm xưa, từng nét một dạy nàng viết chữ.
Chỉ là Thu Ngọc run đến mức không đứng vững, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra trên trán, tóc cũng ướt sũng.
Ánh mắt Quách Lăng vẫn dán vào bức tranh sơn thủy trước mặt, vẻ mặt như đang chuyên chú, nhưng lại ghé sát tai nàng, cười khẽ:
“Sao vậy? Đừng run, chữ viết lệch cả rồi.”
Cuối cùng, Thu Ngọc không chịu nổi nữa, nước mắt lã chã rơi như mưa, nghẹn ngào:
“Thế tử... Thế tử là người tốt...”
Lại một tràng cười khẽ vang bên tai.
Người đàn ông đang siết tay nàng đột ngột dừng lại.
Hắn ôm lấy eo nàng, xoay người nàng lại, bắt nàng đối diện với mình.
Quách Lăng đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy:
“Dĩ nhiên ta là người tốt nên mới sẵn lòng giúp ngươi, phải không?”
Thu Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, đầy vẻ hoảng hốt và hoang mang.
Quả nhiên, ánh mắt hắn dần cúi xuống, mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh miệt, khóe môi từ từ nhếch lên:
“Chỉ là… ngươi định dùng thứ gì để đổi lấy?”
Sói cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt.
Lớp vỏ bọc dịu dàng vô hại kia, một khi được gỡ xuống, lộ ra bộ mặt thật — tà ác và đáng sợ.
Thế tử phủ Quận công, người có dung mạo tuấn mỹ, giờ phút này đứng cao nhìn xuống nàng, ánh mắt đã lạnh dần.
Hắn không còn chút biểu cảm, bàn tay vươn ra lướt chầm chậm qua khuôn mặt nàng, rồi đến cằm, cổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua lớp áo mỏng, men theo đường cong cơ thể nàng, cuối cùng dừng lại nơi vòng eo mềm mại.
“Bộ y phục này rất đẹp, dáng ngươi cũng đẹp…”
Hắn khẽ cười, giọng nói dịu dàng như gió thoảng mà khiến người rùng mình:
“Nhưng ta nghĩ, nếu cởi ra thì còn đẹp hơn.”
9.
Thu Ngọc nằm rạp trên án thư, bức họa sơn thủy hùng vĩ kia đã bị nàng siết chặt đến nhàu nát.
Mà người đàn ông phía sau, với cánh tay mạnh mẽ và cường tráng, siết chặt lấy tay nàng.
Tầm mắt nàng bắt đầu mờ đi, vì chiếc bàn gỗ trắc kia không vững chãi như nàng tưởng.
Nét chữ trên bức tranh cũng trở nên nhòe nhoẹt, chỉ lờ mờ đọc được:
*Xuân tâm vừa động, nguyện vứt bỏ muôn điều, chỉ đổi lấy thoáng chốc hoan lạc.
Hủy đức chuốc họa chẳng bận tâm, sóng tình dậy lên, chỉ khiến bản thân thương tích…*
Ba ngày sau, Tiêu ca ca được minh oan và thả ra.
Thu Ngọc trở thành thiếp của Quách Lăng.
Nàng đứng trước mặt Tiêu ca ca, ánh mắt bình thản:
“Sau này huynh cứ đưa Tiểu Bảo và mẹ sống yên ổn đi.
Ta... đã là người của thế tử rồi.”
Sau lưng nàng là cỗ xe phủ Quận công, xa hoa tráng lệ, hào hoa phú quý.
Tiêu ca ca không thể tin nổi, nắm lấy tay nàng, gặng hỏi nguyên do.
Thu Ngọc hất tay hắn ra, không biểu cảm quay người lại, nói:
“Đúng là vì huynh… nhưng ta cũng đã nghĩ thông rồi.
Thế tử có quyền có thế, còn huynh có gì?
Đến cả cái mạng, suýt nữa cũng chẳng giữ nổi.”
Một sinh mạng thấp hèn, trước quyền thế chẳng đáng là gì.
Quách Lăng thậm chí chẳng cần ra mặt, chỉ cần nhờ người chuyển lời, Tri phủ đại nhân liền đồng ý thả người.
Vậy thì, Thu Ngọc làm sao phản kháng được? Nàng không dám.
Vì thế, nàng đồng ý làm thiếp cho Quách Lăng, ngoan ngoãn nghe lời, và từ nay không bao giờ gặp lại Tiêu ca ca nữa.
Lúc ban đầu, nàng chỉ nghĩ là mình nhận mệnh, nên khi Quách Du tìm đến nàng, tức giận không thôi:
“Thu Ngọc! Ngươi chẳng phải vì muốn cứu Tiêu ca ca sao?
Huynh ấy đã được minh oan, cớ sao ngươi lại thành thiếp của ca ta?
Đừng nói là ca ta ép buộc ngươi đấy nhé?”
Tiêu ca ca và Quách Du, đều không phải kẻ ngốc.
Thế nhưng, Quách Lăng vẫn là ca ca của Quách Du, cho dù trong lòng có nghi ngờ, họ cũng lựa chọn không tin.
Vì vậy, Thu Ngọc chỉ nhẹ giọng đáp:
“Tam tiểu thư... không phải thế tử ép buộc.
Là... ta đã sớm có tình ý với ngài.”
Câu nói ấy khiến Quách Du trừng mắt, giận đến không thốt nên lời.
Khi những lời ấy truyền đến tai Quách Lăng, lại khiến hắn cảm thấy vô cùng thư thái.
Trong trướng uyên ương, trên chiếc giường tơ gấm, hắn dịu dàng hơn rất nhiều, không còn trăm phương ngàn kế hành hạ nàng như trước, không còn hứng thú nhìn nàng khóc đến kiệt sức nữa.
Lúc hắn rời giường, thần sắc mãn nguyện, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nàng, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên nụ cười ôn nhu hiếm thấy:
“Muốn uống nước không?
Ta rót cho, đút nàng uống.”
Thứ tình cảm yêu mà không được vào năm xưa, một khi thật sự có được trong tay, ắt sẽ được trân quý như bảo vật.
Việc thế tử sủng ái vị thiếp mới nạp này, cả phủ Quận công không ai là không biết.
Hắn thậm chí còn chẳng phân cho nàng một tiểu viện riêng, mà để nàng luôn ở trong khu viện thư phòng, tiện cho việc ngày đêm ở bên.
Quận công phu nhân không để tâm.
Bà không bận lòng chuyện Thu Ngọc từng có chồng hay bằng cách nào trở thành thiếp của thế tử.
Dẫu sao cũng chỉ là một a hoàn, thế tử thích là đủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương