Hoàng Tiểu Thủ khi trộm cắp từng dùng đủ trò mánh khóe.
Hắn từng nói, hạ nhân trong các phủ lớn đông như kiến, nào là tiền viện, hậu viện, nha hoàn, sai vặt, kẻ quản sự... ngay cả người trong phủ cũng chưa chắc gọi tên hết được.
Chỉ cần lời nói hợp lý, thân phận không sơ hở, hành sự lại cẩn trọng, thì một gương mặt lạ vẫn có khả năng lẩn vào dễ dàng.
Năm đó hắn từng cọ rửa chuồng ngựa ở hậu viện nhà họ Lư suốt mười ngày, mãi đến khi quản sự mới bắt đầu sinh nghi.
Lần này, Hoàng Tiểu Thủ tình nguyện xung phong, cùng Tống Thao bàn bạc đủ kiểu phương thức đục nước béo cò và kinh nghiệm tích lũy nhiều năm qua.
Dù vậy, Chiêm Thế Nam vẫn không đồng ý.
Hắn nói phủ Quận công không phải nhà họ Lư, hiện giờ phòng bị nghiêm ngặt, mạo hiểm quá lớn.
Hoàng Tiểu Thủ sốt ruột, nói toáng lên:
“Giờ cũng có còn cách nào khác đâu! Không được thì để ta đi!
Chỉ cần có thể đòi lại công bằng cho Phúc Nhi, dù có mạo hiểm ta cũng cam lòng!”
“Quách Du còn chưa xuất giá, viện trong toàn là nha hoàn, ngươi có giả làm gia nô đi chăng nữa, thì làm sao có cơ hội trà trộn vào trong?”
Tống Thao trầm ngâm một hồi, rồi giải thích suy tính trong lòng.
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Chiêm Thế Nam, ánh mắt nghiêm túc:
“Đến cả Hoàng Tiểu Thủ còn sẵn sàng liều mạng vì Phúc Nhi, chẳng lẽ tình cảm giữa muội và Linh Xảo lại không xứng để muội làm như vậy sao?
Di ca, muội biết huynh lo cho muội, nhưng huynh có biết, từ hôm qua đến giờ, lòng muội ân hận đến nhường nào không?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Sau khi huynh rời đi, muội vào ngục, là Linh Xảo hết lần này tới lần khác đến thăm, đứng ngoài song sắt mang cơm cho muội, dặn muội phải cố gắng sống tiếp, nói rằng trộm cắp không phải tội chết, huống hồ muội chỉ là tòng phạm, chẳng mấy mà ra được.
Nàng nhận nuôi Kim Nguyên Bảo, đón muội ra tù, chưa bao giờ coi muội là gánh nặng, luôn coi muội như người nhà, tin tưởng và đối đãi không chút điều kiện.
Về sau muội vào nha môn Tân Kiến làm việc, nàng luôn tranh thủ đến thăm, từ áo quần muội mặc, đôi tất dưới chân, đến mấy dải băng nguyệt sự trong tủ, đều là do nàng tự tay may lấy.
Nàng vì muội làm nhiều đến thế, mà muội thì sao?
Ngay cả sinh nhật nàng muội cũng không nhớ nổi.
Lúc nào cũng bận bịu, chẳng mấy khi quan tâm nàng.
Có một thời gian, vì sợ nhà họ Lư trả thù, vô tình làm liên lụy đến Linh Xảo, nên mỗi lần nàng tìm đến, muội đều trốn trong nha môn, không dám gặp.
Khi nàng rời đi, từng bước từng bước ngoái đầu lại, ánh mắt luyến tiếc đó, muội mãi mãi không quên được…
A Di ca, đời người ngắn ngủi, sáng còn tối mất, duyên phận vốn đã mỏng manh.
Bất kể là huynh hay Linh Xảo, với muội đều vô cùng quan trọng.
Đừng nói là mạo hiểm, dù có phải liều cả mạng sống này vì nàng, muội cũng cam lòng.”
Đến cuối câu, trong mắt Tống Thao đã ngân ngấn lệ.
Ánh mắt kiên định ấy khiến Chiêm Thế Nam không thể nào cất lời ngăn cản.
Hắn thở dài, đành gật đầu chấp thuận:
“Bất kể có lấy được tin tức hay không, muội nhất định phải rút ra thật nhanh, không được liều lĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta sẽ chờ ở con hẻm sau phủ Quận công, nếu có chuyện gì nguy hiểm, hãy lập tức thổi còi sứ trên người, ta sẽ xông vào cứu muội.”
Trên người Tống Thao có mang một chiếc còi sứ hình hạt mơ nhỏ nhắn, là do chồng của Linh Xảo — Đông Vinh nung chế.
Còi này vốn là một cặp. Linh Xảo đã đưa chiếc của mình cho Tống Thao, rồi lại nũng nịu dụ dỗ Đông Vinh đưa nốt chiếc còn lại.
Khi ấy nàng vui vẻ nói:
“Thứ này nhìn là biết hợp ý con gái, đẹp thế kia mà, Lan tỷ nhi, chúng ta mỗi người một cái, xem như tín vật kết nghĩa tỉ muội.”
Tống Thao vẫn luôn mang chiếc còi ấy theo bên mình.
4.
Chiêm Thế Nam mai phục ở con hẻm bên cạnh cửa sau phủ Quận công, phục kích và bắt được một người hầu vừa rời phủ một mình.
Người hầu ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng gầy gò, gương mặt tầm thường không mấy nổi bật.
Tại một căn viện nhỏ tồi tàn trong thành, Hoàng Tiểu Thủ đang nấu keo cá, chuẩn bị da hoẵng, bột chu sa và các loại thuốc mỡ cần thiết.
Hắn không làm mặt giả theo diện mạo của người hầu kia, mà chỉ hóa trang cho Tống Thao thành một nha hoàn bình thường, không có điểm gì đáng chú ý.
Hoàng Tiểu Thủ nói, dù có tay nghề giỏi đến đâu cũng không thể biến ra một khuôn mặt giống hệt.
Cách tốt nhất để đánh lạc hướng người khác là “dương đông kích tây”, dùng mánh khóe để che mắt.
Chiêm Thế Nam dí d.a.o vào cổ người hầu, khiến bà ta sợ đến mức lập tức khai hết từ thân phận đến những điều mình biết về phủ Quận công.
Tống Thao thay y phục của người đó, mang theo thẻ xuất phủ.
Người hầu ấy tên là Thích thị, là một hạ nhân thô sử chuyên quét dọn vườn trong viện ngoài của khu nội phủ.
Lần này bà ta ra ngoài là để ra chợ mua măng lác tươi.
Gần đây Quận công phu nhân ăn uống không ngon miệng, một vị mama thân cận bên cạnh tạm thời dặn bếp viện ngoài chuẩn bị một bữa cháo măng lác cho buổi tối.
Muốn có măng tươi nhất thì chỉ có thể ra chợ sớm.
Việc ra ngoài mua măng ban đầu được giao cho một nha hoàn trong phòng bếp, nhưng nha hoàn đó lười biếng, ra cổng gặp Thích thị đang quét sân liền nhét luôn cái giỏ vào tay bà.
Tống Thao trà trộn vào phủ, đều đã tính toán kỹ lưỡng.
Di ca từng làm mã phu trong phủ Quận công, nên biết rõ thời điểm đổi ca gác ở cửa sau.
Như Hoàng Tiểu Thủ từng nói, trong phủ lớn như vậy hạ nhân nhiều vô kể, ra vào đều là cổng sau, chỉ cần nói được thân phận, mang theo thẻ xuất phủ, là có cơ hội trà trộn vào.
Họ chuẩn bị chu toàn mọi thứ, cố ý đợi đến đúng lúc Thích thị rời phủ thì lính gác đổi ca, Tống Thao mới thong thả xách giỏ măng đi qua.
Khi lính gác kiểm tra thẻ, nàng xưng là nha hoàn phòng bếp của viện ngoài, tên gọi Thúy Chi.
Trong bếp quả thực có người tên Thúy Chi, tuổi xấp xỉ nàng, vốn ít khi ra khỏi phủ, lại có tính cách thật thà.
Thông tin này đều là từ miệng Thích thị mà ra, nên lính gác không nghi ngờ gì, để nàng đi thẳng vào.
Hắn từng nói, hạ nhân trong các phủ lớn đông như kiến, nào là tiền viện, hậu viện, nha hoàn, sai vặt, kẻ quản sự... ngay cả người trong phủ cũng chưa chắc gọi tên hết được.
Chỉ cần lời nói hợp lý, thân phận không sơ hở, hành sự lại cẩn trọng, thì một gương mặt lạ vẫn có khả năng lẩn vào dễ dàng.
Năm đó hắn từng cọ rửa chuồng ngựa ở hậu viện nhà họ Lư suốt mười ngày, mãi đến khi quản sự mới bắt đầu sinh nghi.
Lần này, Hoàng Tiểu Thủ tình nguyện xung phong, cùng Tống Thao bàn bạc đủ kiểu phương thức đục nước béo cò và kinh nghiệm tích lũy nhiều năm qua.
Dù vậy, Chiêm Thế Nam vẫn không đồng ý.
Hắn nói phủ Quận công không phải nhà họ Lư, hiện giờ phòng bị nghiêm ngặt, mạo hiểm quá lớn.
Hoàng Tiểu Thủ sốt ruột, nói toáng lên:
“Giờ cũng có còn cách nào khác đâu! Không được thì để ta đi!
Chỉ cần có thể đòi lại công bằng cho Phúc Nhi, dù có mạo hiểm ta cũng cam lòng!”
“Quách Du còn chưa xuất giá, viện trong toàn là nha hoàn, ngươi có giả làm gia nô đi chăng nữa, thì làm sao có cơ hội trà trộn vào trong?”
Tống Thao trầm ngâm một hồi, rồi giải thích suy tính trong lòng.
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Chiêm Thế Nam, ánh mắt nghiêm túc:
“Đến cả Hoàng Tiểu Thủ còn sẵn sàng liều mạng vì Phúc Nhi, chẳng lẽ tình cảm giữa muội và Linh Xảo lại không xứng để muội làm như vậy sao?
Di ca, muội biết huynh lo cho muội, nhưng huynh có biết, từ hôm qua đến giờ, lòng muội ân hận đến nhường nào không?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Sau khi huynh rời đi, muội vào ngục, là Linh Xảo hết lần này tới lần khác đến thăm, đứng ngoài song sắt mang cơm cho muội, dặn muội phải cố gắng sống tiếp, nói rằng trộm cắp không phải tội chết, huống hồ muội chỉ là tòng phạm, chẳng mấy mà ra được.
Nàng nhận nuôi Kim Nguyên Bảo, đón muội ra tù, chưa bao giờ coi muội là gánh nặng, luôn coi muội như người nhà, tin tưởng và đối đãi không chút điều kiện.
Về sau muội vào nha môn Tân Kiến làm việc, nàng luôn tranh thủ đến thăm, từ áo quần muội mặc, đôi tất dưới chân, đến mấy dải băng nguyệt sự trong tủ, đều là do nàng tự tay may lấy.
Nàng vì muội làm nhiều đến thế, mà muội thì sao?
Ngay cả sinh nhật nàng muội cũng không nhớ nổi.
Lúc nào cũng bận bịu, chẳng mấy khi quan tâm nàng.
Có một thời gian, vì sợ nhà họ Lư trả thù, vô tình làm liên lụy đến Linh Xảo, nên mỗi lần nàng tìm đến, muội đều trốn trong nha môn, không dám gặp.
Khi nàng rời đi, từng bước từng bước ngoái đầu lại, ánh mắt luyến tiếc đó, muội mãi mãi không quên được…
A Di ca, đời người ngắn ngủi, sáng còn tối mất, duyên phận vốn đã mỏng manh.
Bất kể là huynh hay Linh Xảo, với muội đều vô cùng quan trọng.
Đừng nói là mạo hiểm, dù có phải liều cả mạng sống này vì nàng, muội cũng cam lòng.”
Đến cuối câu, trong mắt Tống Thao đã ngân ngấn lệ.
Ánh mắt kiên định ấy khiến Chiêm Thế Nam không thể nào cất lời ngăn cản.
Hắn thở dài, đành gật đầu chấp thuận:
“Bất kể có lấy được tin tức hay không, muội nhất định phải rút ra thật nhanh, không được liều lĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta sẽ chờ ở con hẻm sau phủ Quận công, nếu có chuyện gì nguy hiểm, hãy lập tức thổi còi sứ trên người, ta sẽ xông vào cứu muội.”
Trên người Tống Thao có mang một chiếc còi sứ hình hạt mơ nhỏ nhắn, là do chồng của Linh Xảo — Đông Vinh nung chế.
Còi này vốn là một cặp. Linh Xảo đã đưa chiếc của mình cho Tống Thao, rồi lại nũng nịu dụ dỗ Đông Vinh đưa nốt chiếc còn lại.
Khi ấy nàng vui vẻ nói:
“Thứ này nhìn là biết hợp ý con gái, đẹp thế kia mà, Lan tỷ nhi, chúng ta mỗi người một cái, xem như tín vật kết nghĩa tỉ muội.”
Tống Thao vẫn luôn mang chiếc còi ấy theo bên mình.
4.
Chiêm Thế Nam mai phục ở con hẻm bên cạnh cửa sau phủ Quận công, phục kích và bắt được một người hầu vừa rời phủ một mình.
Người hầu ấy khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng gầy gò, gương mặt tầm thường không mấy nổi bật.
Tại một căn viện nhỏ tồi tàn trong thành, Hoàng Tiểu Thủ đang nấu keo cá, chuẩn bị da hoẵng, bột chu sa và các loại thuốc mỡ cần thiết.
Hắn không làm mặt giả theo diện mạo của người hầu kia, mà chỉ hóa trang cho Tống Thao thành một nha hoàn bình thường, không có điểm gì đáng chú ý.
Hoàng Tiểu Thủ nói, dù có tay nghề giỏi đến đâu cũng không thể biến ra một khuôn mặt giống hệt.
Cách tốt nhất để đánh lạc hướng người khác là “dương đông kích tây”, dùng mánh khóe để che mắt.
Chiêm Thế Nam dí d.a.o vào cổ người hầu, khiến bà ta sợ đến mức lập tức khai hết từ thân phận đến những điều mình biết về phủ Quận công.
Tống Thao thay y phục của người đó, mang theo thẻ xuất phủ.
Người hầu ấy tên là Thích thị, là một hạ nhân thô sử chuyên quét dọn vườn trong viện ngoài của khu nội phủ.
Lần này bà ta ra ngoài là để ra chợ mua măng lác tươi.
Gần đây Quận công phu nhân ăn uống không ngon miệng, một vị mama thân cận bên cạnh tạm thời dặn bếp viện ngoài chuẩn bị một bữa cháo măng lác cho buổi tối.
Muốn có măng tươi nhất thì chỉ có thể ra chợ sớm.
Việc ra ngoài mua măng ban đầu được giao cho một nha hoàn trong phòng bếp, nhưng nha hoàn đó lười biếng, ra cổng gặp Thích thị đang quét sân liền nhét luôn cái giỏ vào tay bà.
Tống Thao trà trộn vào phủ, đều đã tính toán kỹ lưỡng.
Di ca từng làm mã phu trong phủ Quận công, nên biết rõ thời điểm đổi ca gác ở cửa sau.
Như Hoàng Tiểu Thủ từng nói, trong phủ lớn như vậy hạ nhân nhiều vô kể, ra vào đều là cổng sau, chỉ cần nói được thân phận, mang theo thẻ xuất phủ, là có cơ hội trà trộn vào.
Họ chuẩn bị chu toàn mọi thứ, cố ý đợi đến đúng lúc Thích thị rời phủ thì lính gác đổi ca, Tống Thao mới thong thả xách giỏ măng đi qua.
Khi lính gác kiểm tra thẻ, nàng xưng là nha hoàn phòng bếp của viện ngoài, tên gọi Thúy Chi.
Trong bếp quả thực có người tên Thúy Chi, tuổi xấp xỉ nàng, vốn ít khi ra khỏi phủ, lại có tính cách thật thà.
Thông tin này đều là từ miệng Thích thị mà ra, nên lính gác không nghi ngờ gì, để nàng đi thẳng vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương