Tờ lời khai thứ ba là của tên trộm khét tiếng Hoàng Tiểu Thủ.
Nói thì, Hoàng Tiểu Thủ và Chiêm Thế Nam vốn quen từ , hai từng gặp khi còn ở vùng Trư Lĩnh.
Còn với Tống Thao thì càng duyên nợ sâu xa hơn.
Còn nhớ đó, để thoát khỏi nghi án g.i.ế.c , Tống Thao cố ý khai rằng cùng Hoàng Tiểu Thủ hợp mưu, trộm một lô vải gấm từ xưởng thêu Linh Lung đem ngoài bán.
Nàng thậm chí còn nhận tội và ký khẩu cung, miêu tả chi tiết diện mạo của Hoàng Tiểu Thủ.
Chính vì , trốn một hầm rượu ở vùng quê lân cận hơn một năm, dám ló mặt ngoài.
Cũng chính trong thời gian đó, quen Phúc Nhi.
Phúc Nhi là một phụ nữ nhà chồng ruồng bỏ, tạm thời tá túc ở nhà ruột.
Nàng dung mạo xinh , mỗi khi , ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
trai và chị dâu nàng đối đãi với nàng vô cùng hà khắc, thường mắng nàng là kẻ phúc, chẳng thể sinh con, mang vận xui xẻo nhà.
Dù , nàng vẫn cáng đáng việc trong nhà: gánh nước, chẻ củi, giặt giũ, nấu ăn, việc gì cũng đến tay.
Vậy mà ngay cả bọn trẻ trong nhà cũng thể tùy ý mắng nhiếc, đánh đập nàng.
Khi Hoàng Tiểu Thủ đang trốn hầm trong ruộng, một vô tình Phúc Nhi phát hiện.
Ban đầu, nàng gương mặt như cá trê của dọa cho giật .
khi kỹ , nàng nhịn đến gập cả .
Nàng :
“Ngươi là cá trê tu thành tinh, chuột thành tinh thế hả?”
Rõ ràng, Phúc Nhi là gan , chẳng dễ dọa.
Những khi rảnh rỗi, tâm trạng buồn phiền, nàng thường lén đến hầm tìm trò chuyện, tiện thể mang theo chút gì ăn .
Có Hoàng Tiểu Thủ hỏi nàng:
“ trai và chị dâu ngươi đối xử như , dứt khoát rời khỏi đó?”
Phúc Nhi thở dài, chống cằm, buồn bã :
“Ta bây giờ?
Là một phụ nữ nhà chồng bỏ, nếu theo chị, còn sống cùng ai?
Dù họ mắng chửi vài câu, cũng còn hơn sống đơn độc, để ngoài tùy ý bắt nạt.
Nhà góa vợ thì ít khói bếp, cửa quả phụ thì nhiều thị phi.
Ngươi , một đàn bà sống độc lập, chịu bao nhiêu ánh mắt dòm ngó?
Thế gian thiếu sói lang hổ báo, mà phần lớn đều thích nhe nanh với nữ nhân.”
Phúc Nhi chỉ xinh mà còn rõ đời, chuyện gì cũng sáng suốt.
Hoàng Tiểu Thủ hỏi:
“Chồng của ngươi chết, tự xưng là quả phụ?”
Phúc Nhi hừ lạnh, khinh thường :
“Mẹ chê sinh con, bắt bỏ . Hắn chẳng dám hó hé một tiếng.
Đến khi thu dọn hành lý rời , chắn cửa, bảo đời đừng lấy ai khác, thủ tiết vì đến hết đời.
Hắn trong lòng chỉ , dù cưới khác thì cũng là bất đắc dĩ.
Giữa chúng là tình sâu duyên mỏng, nếu theo khác, thì là phản bội tấm chân tình của .
Hắn giữ trọn lễ giáo nữ nhi, còn gì mà gái ngoan gả hai .
Phi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đàn ông thì nuôi , chơi kỹ nữ, rượu hát đầy nhà, gọi một tiếng phong lưu tiêu sái.
Còn đàn bà thì chỉ cần đến hai chữ trinh tiết là như ép chỗ chết.
Loại đàn ông khốn kiếp như thế, trong mắt cũng chẳng khác gì hết, coi như mù mắt.”
Phúc Nhi lúc mắng , lông mày dựng ngược, mắt long sòng sọc, sống động vô cùng.
Nàng tức giận :
“Hồi đó đáng lẽ đá một cú ngay chỗ hiểm, cho tuyệt hậu luôn mới .
sợ và hợp sức đánh , nghĩ thấy chẳng đáng vì loại như mà mất mạng, nên thôi.
Sau nếu tái giá, nhất định sẽ gả cho gấp trăm tên khốn .
Mặc kệ cái gì mà trinh tiết với tiết hạnh!
Ta thế , cớ gì thể lấy chồng hai ?”
Từ đó, Phúc Nhi thường xuyên đến tìm Hoàng Tiểu Thủ, xem như bạn, chuyện gì cũng kể, chẳng hề giấu giếm.
Giữa đồng ruộng thôn quê, hai còn từng cùng đào hố nướng khoai lang.
Hoàng Tiểu Thủ ăn khoai cháy đen cả miệng, khiến Phúc Nhi ngặt nghẽo, càng giống chuột hơn nữa.
Mắt nhỏ như hạt đậu, mép còn hai sợi ria chuột — Hoàng Tiểu Thủ xí đến cực điểm, bắt đầu thích nụ của Phúc Nhi.
Hắn trốn trong hầm đất ở nông thôn suốt một năm rưỡi, Phúc Nhi cũng ở bên suốt một năm rưỡi.
Chưa từng phụ nữ nào thiết với đến thế, còn mang cả kim chỉ từ nhà đến vá quần áo rách cho .
Hắn thì thích chọc nàng , mà mỗi khi nàng , liền vui suốt nửa ngày.
Cho đến một hôm, Phúc Nhi với , chị nàng nhờ mai mối cho nàng một mối hôn sự, là duyên lành, nàng sắp tái giá.
Hoàng Tiểu Thủ ngẩn nàng, hồi lâu lời nào.
Phúc Nhi hớn hở kể:
“Đối phương là một địa chủ ở Trư Lĩnh, sẽ vợ kế của ông , về cũng cần sinh con vì trong nhà đủ đầy .
Chỉ là... tuổi lớn một chút, nhưng , chủ yếu là gả để hưởng phúc, lớn tuổi thì , đối xử với là .”
Phúc Nhi thao thao bất tuyệt, nhưng càng đến cuối, giọng dần chùng xuống, im bặt.
Một lúc , Phúc Nhi sang hỏi Hoàng Tiểu Thủ:
“Ngươi gì với ?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khóe miệng Hoàng Tiểu Thủ khẽ giật, hai vết nhăn như ria chuột lay động, khẽ:
“Chúc mừng.”
Phúc Nhi , thở dài:
“Ta cứ tưởng ngươi sẽ bảo đừng lấy chồng.
Hoàng Tiểu Thủ, thật ngươi là ai.
Lệnh truy nã ngươi, nha môn dán khắp thành từ lâu .
Nếu ngươi là kẻ trộm thì mấy...
Thôi . Ngày mai sẽ đến nữa.
Ngươi cố gắng trốn kỹ, đừng trộm cắp nữa, thể cứ con chuột sống mãi trong hầm như thế .”
Sau khi Phúc Nhi rời , Hoàng Tiểu Thủ thật lâu.
Đêm đó, về nhà , leo lên xà nhà, lấy xuống một xấp ngân phiếu giấu kỹ từ .
Hắn bản xứng với Phúc Nhi, nhưng nghĩ nếu thể để chút tiền cho nàng của hồi môn, cũng xem như chút lòng thành.
Dù thì, tiền bạc của nhà địa chủ giàu , cũng là của nàng.
Nói thì, Hoàng Tiểu Thủ và Chiêm Thế Nam vốn quen từ , hai từng gặp khi còn ở vùng Trư Lĩnh.
Còn với Tống Thao thì càng duyên nợ sâu xa hơn.
Còn nhớ đó, để thoát khỏi nghi án g.i.ế.c , Tống Thao cố ý khai rằng cùng Hoàng Tiểu Thủ hợp mưu, trộm một lô vải gấm từ xưởng thêu Linh Lung đem ngoài bán.
Nàng thậm chí còn nhận tội và ký khẩu cung, miêu tả chi tiết diện mạo của Hoàng Tiểu Thủ.
Chính vì , trốn một hầm rượu ở vùng quê lân cận hơn một năm, dám ló mặt ngoài.
Cũng chính trong thời gian đó, quen Phúc Nhi.
Phúc Nhi là một phụ nữ nhà chồng ruồng bỏ, tạm thời tá túc ở nhà ruột.
Nàng dung mạo xinh , mỗi khi , ánh mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
trai và chị dâu nàng đối đãi với nàng vô cùng hà khắc, thường mắng nàng là kẻ phúc, chẳng thể sinh con, mang vận xui xẻo nhà.
Dù , nàng vẫn cáng đáng việc trong nhà: gánh nước, chẻ củi, giặt giũ, nấu ăn, việc gì cũng đến tay.
Vậy mà ngay cả bọn trẻ trong nhà cũng thể tùy ý mắng nhiếc, đánh đập nàng.
Khi Hoàng Tiểu Thủ đang trốn hầm trong ruộng, một vô tình Phúc Nhi phát hiện.
Ban đầu, nàng gương mặt như cá trê của dọa cho giật .
khi kỹ , nàng nhịn đến gập cả .
Nàng :
“Ngươi là cá trê tu thành tinh, chuột thành tinh thế hả?”
Rõ ràng, Phúc Nhi là gan , chẳng dễ dọa.
Những khi rảnh rỗi, tâm trạng buồn phiền, nàng thường lén đến hầm tìm trò chuyện, tiện thể mang theo chút gì ăn .
Có Hoàng Tiểu Thủ hỏi nàng:
“ trai và chị dâu ngươi đối xử như , dứt khoát rời khỏi đó?”
Phúc Nhi thở dài, chống cằm, buồn bã :
“Ta bây giờ?
Là một phụ nữ nhà chồng bỏ, nếu theo chị, còn sống cùng ai?
Dù họ mắng chửi vài câu, cũng còn hơn sống đơn độc, để ngoài tùy ý bắt nạt.
Nhà góa vợ thì ít khói bếp, cửa quả phụ thì nhiều thị phi.
Ngươi , một đàn bà sống độc lập, chịu bao nhiêu ánh mắt dòm ngó?
Thế gian thiếu sói lang hổ báo, mà phần lớn đều thích nhe nanh với nữ nhân.”
Phúc Nhi chỉ xinh mà còn rõ đời, chuyện gì cũng sáng suốt.
Hoàng Tiểu Thủ hỏi:
“Chồng của ngươi chết, tự xưng là quả phụ?”
Phúc Nhi hừ lạnh, khinh thường :
“Mẹ chê sinh con, bắt bỏ . Hắn chẳng dám hó hé một tiếng.
Đến khi thu dọn hành lý rời , chắn cửa, bảo đời đừng lấy ai khác, thủ tiết vì đến hết đời.
Hắn trong lòng chỉ , dù cưới khác thì cũng là bất đắc dĩ.
Giữa chúng là tình sâu duyên mỏng, nếu theo khác, thì là phản bội tấm chân tình của .
Hắn giữ trọn lễ giáo nữ nhi, còn gì mà gái ngoan gả hai .
Phi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đàn ông thì nuôi , chơi kỹ nữ, rượu hát đầy nhà, gọi một tiếng phong lưu tiêu sái.
Còn đàn bà thì chỉ cần đến hai chữ trinh tiết là như ép chỗ chết.
Loại đàn ông khốn kiếp như thế, trong mắt cũng chẳng khác gì hết, coi như mù mắt.”
Phúc Nhi lúc mắng , lông mày dựng ngược, mắt long sòng sọc, sống động vô cùng.
Nàng tức giận :
“Hồi đó đáng lẽ đá một cú ngay chỗ hiểm, cho tuyệt hậu luôn mới .
sợ và hợp sức đánh , nghĩ thấy chẳng đáng vì loại như mà mất mạng, nên thôi.
Sau nếu tái giá, nhất định sẽ gả cho gấp trăm tên khốn .
Mặc kệ cái gì mà trinh tiết với tiết hạnh!
Ta thế , cớ gì thể lấy chồng hai ?”
Từ đó, Phúc Nhi thường xuyên đến tìm Hoàng Tiểu Thủ, xem như bạn, chuyện gì cũng kể, chẳng hề giấu giếm.
Giữa đồng ruộng thôn quê, hai còn từng cùng đào hố nướng khoai lang.
Hoàng Tiểu Thủ ăn khoai cháy đen cả miệng, khiến Phúc Nhi ngặt nghẽo, càng giống chuột hơn nữa.
Mắt nhỏ như hạt đậu, mép còn hai sợi ria chuột — Hoàng Tiểu Thủ xí đến cực điểm, bắt đầu thích nụ của Phúc Nhi.
Hắn trốn trong hầm đất ở nông thôn suốt một năm rưỡi, Phúc Nhi cũng ở bên suốt một năm rưỡi.
Chưa từng phụ nữ nào thiết với đến thế, còn mang cả kim chỉ từ nhà đến vá quần áo rách cho .
Hắn thì thích chọc nàng , mà mỗi khi nàng , liền vui suốt nửa ngày.
Cho đến một hôm, Phúc Nhi với , chị nàng nhờ mai mối cho nàng một mối hôn sự, là duyên lành, nàng sắp tái giá.
Hoàng Tiểu Thủ ngẩn nàng, hồi lâu lời nào.
Phúc Nhi hớn hở kể:
“Đối phương là một địa chủ ở Trư Lĩnh, sẽ vợ kế của ông , về cũng cần sinh con vì trong nhà đủ đầy .
Chỉ là... tuổi lớn một chút, nhưng , chủ yếu là gả để hưởng phúc, lớn tuổi thì , đối xử với là .”
Phúc Nhi thao thao bất tuyệt, nhưng càng đến cuối, giọng dần chùng xuống, im bặt.
Một lúc , Phúc Nhi sang hỏi Hoàng Tiểu Thủ:
“Ngươi gì với ?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Khóe miệng Hoàng Tiểu Thủ khẽ giật, hai vết nhăn như ria chuột lay động, khẽ:
“Chúc mừng.”
Phúc Nhi , thở dài:
“Ta cứ tưởng ngươi sẽ bảo đừng lấy chồng.
Hoàng Tiểu Thủ, thật ngươi là ai.
Lệnh truy nã ngươi, nha môn dán khắp thành từ lâu .
Nếu ngươi là kẻ trộm thì mấy...
Thôi . Ngày mai sẽ đến nữa.
Ngươi cố gắng trốn kỹ, đừng trộm cắp nữa, thể cứ con chuột sống mãi trong hầm như thế .”
Sau khi Phúc Nhi rời , Hoàng Tiểu Thủ thật lâu.
Đêm đó, về nhà , leo lên xà nhà, lấy xuống một xấp ngân phiếu giấu kỹ từ .
Hắn bản xứng với Phúc Nhi, nhưng nghĩ nếu thể để chút tiền cho nàng của hồi môn, cũng xem như chút lòng thành.
Dù thì, tiền bạc của nhà địa chủ giàu , cũng là của nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương