2.
Trước khi rời , phận của Chiêm Thế Nam mặt giấy tờ là con rể của Hàn đại nhân, quan giám sát Giang Lăng.
Tống Thao ngoài mặt luôn giữ cách, kính cẩn gọi một tiếng “Bùi đại nhân”.
Còn Bùi đại nhân thì lúc nào cũng giữ bộ dạng lạnh nhạt, nghiêm túc.

Thế nhưng lưng , thường nửa đêm lẻn phòng nàng, âu yếm một hồi ôm nàng ngủ.
Chuyện nên thì họ cả, chỉ điều… chuyện nên thì vẫn động đến.

Không vì , mà là vì Chiêm Thế Nam luôn giữ lễ nghĩa trong chuyện nam nữ, cho rằng bước cuối cùng nên dành cho đêm thành .
Như mới trọn vẹn.
Tống Thao cũng chẳng lấy buồn phiền gì.

Bề ngoài Thế Nam luôn tỏ vẻ thuần hậu, nhưng mỗi khi buông thả thì khiến mặt đỏ tía tai, khó lòng chống đỡ.

Có một dạo, ban ngày nàng chẳng dám lâu.
Chỉ cần ánh mắt chạm là lập tức né tránh, hai chân mềm nhũn, mặt đỏ bừng.

Thế nhưng thích trêu ghẹo, cứ giữ vẻ nghiêm túc mà gọi tên nàng, mặt bao hỏi:
“Tống cô nương, là ngươi nên khám lang trung ? 
Ban đỏ nổi lên đến tận cổ kìa.”

Tống Thao cố ý mặc áo cổ tròn, che phần lớn cổ.
Nghe , nàng lập tức rụt cổ xuống, mặt đỏ bừng vì giận, lườm một cái sắc lẹm:
“Bùi đại nhân xin tự trọng, dám phiền ngài lo lắng!”

Trong nha môn ai cũng , bổ đầu mới nhậm chức và cô nương pháp y Tống Lan tỷ nhi hợp .
Hai suốt ngày đấu khẩu, chạm mặt là gây chuyện.

Chỉ là ánh mắt của Bùi đại nhân khi nàng, tuy mang theo ý nhàn nhạt, luôn ẩn chứa sự chiều chuộng mực.
chỉ chớp mắt, thể trưng vẻ mặt lạnh tanh, hừ một tiếng:
“Không !”

Cảnh tượng , đúng là khiến ngoài cảm thấy kỳ lạ.

Mà sự ngang ngược của Chiêm Thế Nam ban ngày, thường sẽ Tống Thao “báo thù” ban đêm.
Nàng sẽ đè lên , gian trá:
“Bùi đại nhân khám lang trung ? 
Trên mọc răng sói đấy.”

Chiêm Thế Nam liền giữ chặt cả hai tay nàng .
Nàng thì giống hệt một con cá trơn tuột, cố rúc lòng , chu miệng cọ lên n.g.ự.c — “Sữa ? Ta bú~”

Chỉ là màn trả đũa cho câu “ sữa thì là ” mà từng đó.

Chiêm Thế Nam thật sự , bèn đè nàng xuống, khẽ thở dài:
“Lúc với nàng thì chẳng nhớ, nhớ mấy chuyện thôi.”

“Hừ, thì với lúc nào?”
Tống Thao phản bác, nhưng trong lòng chột .

Nàng nhớ cái hôm đập đầu, rõ ràng chỉ bầm một mảng nhỏ, mà về đến nha môn liền Chiêm Thế Nam bôi thuốc, còn quấn cho một lớp vải thô thật dày.

thứ Chiêm Thế Nam nghĩ đến mấy chuyện đó.
Hắn trở , ép sát nàng xuống giường, ghé sát tai nàng khẽ:
“Không hầu hạ nàng chu đáo , bảo bối của ?”

Hai chữ “bảo bối” thốt dịu dàng đến tan lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tim Tống Thao run bần bật.
Nàng cố vẻ bình tĩnh mà liếc sang hướng khác, tai đỏ rực, miệng thì vẫn dữ dằn:
“Sau chọc ghẹo mặt khác nữa.”

“Ai chọc ghẹo nàng chứ, ban ngày nàng phớt lờ , chuyện với khác rôm rả, tìm mãi mới cơ hội với nàng vài câu đấy.”
Chiêm Thế Nam hậm hực.

Người khác mà , tất nhiên chính là tên bổ khoái Lục Hành.
Dù Tống Thao từ chối đến ba , mặt mũi càng dày, thậm chí còn với nàng một câu:
“Chí thành sở cảm, kim thạch vi khai. (Lòng thành cảm động đến trời đất, đến sắt đá cũng lay chuyển)
Tống Thao, nàng cứ chờ xem thể hiện.”

Chưa hết, còn ngang nhiên với khác:
“Tống Thao càng từ chối, càng thấy nàng đáng quý, nhất định lấy ai ngoài nàng !”

Tống Thao bó tay với kiểu mặt dày như .

Về , Lục Hành thậm chí còn chạy tới mặt Chiêm Thế Nam để mặt vì nàng, mở miệng là:
“Bùi đại nhân, nếu Lan tỷ nhi gì thất lễ với ngài, tiểu nhân xin nàng tạ . 
Mong ngài đại nhân đại lượng, đừng khó nàng nữa.”

Cái gọi là “ khó”, tất nhiên là chỉ việc dẫn nàng theo điều tra vụ án.
Dù ngoài mặt tỏ lạnh nhạt với Tống Thao, nhưng mỗi vụ án cần ngoài, Chiêm Thế Nam từng bỏ nàng .

Chuyện đó vốn là điều hợp lý.
Ai bảo Tống Thao là nữ pháp y, lấy cớ khám nghiệm t.h.i t.h.ể nữ là đường đường chính chính.
Chỉ là mỗi ngoài, nàng giả vờ bất mãn quá đạt, khiến Lục Hành , cứ tưởng nàng “ép buộc” thật.

Chiêm Thế Nam càng Lục Hành càng thấy chướng mắt. 
Hắn như , chằm chằm , buông một câu:
“Ngươi đúng là thật lòng thích nàng.”

“Đương nhiên . 
Sớm muộn gì Tống Thao cũng sẽ là vợ .” — Lục Hành đáp chắc như đinh đóng cột.

Một tiếng “vợ ” thốt , ánh mắt Chiêm Thế Nam liền hóa thành lưỡi d.a.o lạnh lẽo. 

Hắn thu nụ , thản nhiên:
“Qua tay ba chiêu, nếu ngươi đỡ nổi, từ nay cam đoan sẽ khó Tống Lan cô nương nữa.”

“Đại nhân thật chứ?”

“Đương nhiên.”

Hôm , các sai dịch trong huyện nha vây kín sân luyện võ, náo nhiệt vô cùng.
Rồi tất cả cùng tận mắt chứng kiến cảnh Lục Hành đánh cho mặt mũi bầm dập, bò đất dậy nổi.

Vậy mà Bùi đại nhân vẫn mỉm , dẫm lên lưng , nghiêm trang :
“Tống Lan cô nương thích ngươi . 
Đường đường nam nhi, thiên hạ thiếu gì nữ tử, cứ mặt dày đeo bám? 
Ngươi còn hổ đấy?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Màn kịch , Ngô Dung thấy hết từ đầu đến cuối.

Tống Thao vẫn tưởng mối quan hệ giữa nàng và Chiêm Thế Nam giấu kỹ.
Nào ngờ từ lâu lão hồ ly Ngô đại nhân thấu như lòng bàn tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện