Tống Thao nghĩ mãi thông, nét mặt trở nên nghiêm trọng:
“Chuyện Trương Nhị Cẩu gặp nữ quỷ cũng kỳ lạ. 
Hắn … chạm đất mà lơ lửng giữa trung. 
Huynh xem, đời ai như thế?”

“Vì tin là nữ quỷ trôi sông thật sự ?”

“Huynh nghĩ ngốc chắc? 
Da d.a.o cắt rõ ràng, mù.”

“Ừ, thì đúng là ngốc… nhưng thực vẫn ngốc.”
Chiêm Thế Nam nhếch môi . 
Trước ánh mắt như g.i.ế.c của Tống Thao, nhanh chóng dậy, định rời .
“Muội cứ ở đây, lát nữa đón.”

“Huynh ? 
Cho cùng! Đừng để ở đây một !”
Tống Thao lập tức bật dậy, kéo lấy tay .

Ánh mắt Chiêm Thế Nam rơi xuống bàn tay nàng đang níu c.h.ặ.t t.a.y áo, nhưng cuối cùng vẫn từ chối:
“Dẫn theo thì bất tiện đủ đường.”

Nói , rời , để Tống Thao tức đến mức dậm chân tại chỗ.
Sau đó, nàng đành ở lâu,  là đến nửa ngày.

Cơm trưa ăn xong, nhân tiện ăn luôn bữa tối, mà Chiêm Thế Nam vẫn .
Bên ngoài trời tối sầm, nhưng phố xá càng náo nhiệt hơn. 
Đèn đuốc bắt đầu sáng rực, tiếng hò hét, ca hát, chè chén vọng lẫn trong khí náo nức.

Tống Thao sốt ruột đến trong phòng thì cuối cùng cũng thấy động tĩnh.
Chiêm Thế Nam đẩy cửa bước , nàng định mở miệng thì lên tiếng :
“Đêm nay về nha môn nữa. 
Muội đến khách điếm phía ở tạm một đêm. Ta còn chút việc…”

Tống Thao lập tức nổi đóa, trừng mắt , rằng nhào tới ôm chặt lấy chân , cứ thế bệt xuống sàn:

“Muội mặc kệ! 
Dù … cầu! Muội cũng theo!”

Chiêm Thế Nam: “… …”

“Buông .”

“Không buông!”

Có vẻ việc gấp, thể dây dưa thêm, cuối cùng đành bất đắc dĩ kéo nàng dậy, thỏa hiệp:
“Vậy thì theo, nhưng ngoan ngoãn.”

Tống Thao lập tức mừng rỡ như mở cờ trong bụng, sợ đổi ý, bám sát gót rời.
Hai len lén lên phố trong đêm, rẽ qua vài con ngõ nhỏ, rõ bao xa, cuối cùng lẻn một tòa đại viện lớn mái vòm cao.
Nơi gọi là Gánh hát họ Cát, hậu viện chính là nơi ở của đoàn tạp kỹ.

Chiêm Thế Nam :
“Muội từng hỏi, thể chạm đất, lơ lửng giữa trung dọa ?
Nơi Trương Nhị Cẩu gác đêm cách đây xa, chính là cạnh gánh họ Cát. 
Ta điều tra, trong đoàn một nữ nghệ sĩ tên là Lưu Giai Nương, pháp nhẹ như én, còn thể buộc trúc gót mà vẫn dùng đầu ngón chân múa tung hạt châu. Khinh công đến mức , thể kỹ xảo giúp lơ lửng .”

Tống Thao vốn Chiêm Thế Nam bản lĩnh tầm thường, nhưng ngờ thể nhanh chóng tìm như thế.
Không chỉ , ban ngày còn lén lút đột nhập phòng của Lưu Giai Nương để dò xét.

Trong phòng ai, cũng chẳng phát hiện manh mối rõ ràng, định rời thì ở khúc rẽ hành lang, bắt gặp Lưu Giai Nương lên lầu, tay xách đầy một hộp cơm lớn.
Tâm trạng cô vẻ , phòng liền bày biện thức ăn , vẻ là đang chuẩn đón tiếp ai đó.

Khi trời gần tối, Chiêm Thế Nam nhớ tới Tống Thao vẫn còn chờ ở lâu, sợ nàng nôn nóng mà chạy loạn nên mới định bảo nàng qua khách điếm ở tạm.
Vì nàng bám riết buông, cuối cùng cả hai cùng lẻn Gánh họ Cát, thừa lúc ai chú ý trốn phòng ngủ của Lưu Giai Nương, nấp tấm bình phong và tủ áo.

Qua kẽ hở trong bình phong, ánh mắt Tống Thao dừng bàn ăn, nín thở, lặng lẽ chờ đợi.

Không qua bao lâu, trời về khuya.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng, Lưu Giai Nương trang điểm rực rỡ như hoa, từ bên ngoài dẫn một đàn ông trở về.

Người phụ nữ gọi gã đàn ông là “Ngũ Lang”.

Ngũ Lang đội nón trúc, mặc áo choàng đen, che kín cả .
Vừa phòng, liền tháo nón và áo choàng, bàn cùng Lưu Giai Nương.

Hai uống rượu trò chuyện, tâm tình nồng đậm, lời lẽ đậm chất tình nhân ân ái.
Qua lớp bình phong thêm lưng về phía , Tống Thao rõ mặt , chỉ đoán còn khá trẻ, mặc một chiếc áo lụa trắng.

Hắn gọi tên Lưu Giai Nương, còn tận tay rót rượu cho nàng , Lưu Giai Nương đỏ mặt e thẹn.
Mãi đến khi tiệc rượu kết thúc, ngoài những lời ong bướm thì chẳng thấy họ gì đáng ngờ.

Tống Thao thu trong tủ áo, hai chân tê rần.
Chiếc tủ vốn cũng khá rộng, nhưng vì Chiêm Thế Nam cao lớn, nàng đành co như một con gà con, dám nhúc nhích.

Không dám phát tiếng, chỉ thể căng mắt ngóng cảnh tình tứ bên ngoài.
Một lời khiến mặt nàng đỏ ửng, nhịn liếc sang Chiêm Thế Nam để xem phản ứng của .
Ai ngờ bắt gặp đang trộm, bốn mắt chạm , nàng vội bộ thản nhiên , vẻ nghiêm túc chẳng gì.

Chiêm Thế Nam suýt nữa thì bật thành tiếng.
Tống Thao hoảng hốt, lập tức vươn tay bịt miệng .

Lúc bên ngoài, Lưu Giai Nương dậy bước phòng ngủ, từ bàn trang điểm lấy một que hương.
Nàng châm hương, cắm lên lò nhỏ, đó mỉm bước về phía tình lang.

Khói hương mỏng manh bốc lên, mang theo mùi thơm lạ lan khắp căn phòng.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tống Thao cau mày, đang định hỏi Chiêm Thế Nam đó là hương gì, thì thấy sắc mặt bỗng đổi, trở nên nghiêm trọng.
Ngay đó, lấy từ trong một lọ sứ nhỏ, đổ một viên thuốc màu đen lòng bàn tay nuốt ngay.

Tống Thao hạ giọng hỏi:
“Uống gì ?”

“Giải độc.”

Nhận điều bất thường, Tống Thao vội chìa tay:
“Cho một viên!”

“Không nữa , chỉ một viên.”

Tống Thao tin, liền giật lấy lọ thuốc trong tay .
Mở xem—quả thật trống .

Chiêm Thế Nam giải thích:
“Thứ đắt lắm. 
Ta quen hành sự một , xưa nay chỉ mang theo đúng một viên.”

Tống Thao giận lắm:
“Thế bẻ đôi chia cho ?!”

“Ta định lực kém, nửa viên sợ đủ.”

Chiêm Thế Nam trả lời chậm rãi, nhưng mặt nghiêm túc, trong đôi mắt đen láy, in rõ gương mặt tức tối của nàng.

Tống Thao giận đến cãi tiếp, thì giơ ngón tay trỏ đặt lên môi nàng, hiệu im lặng:
“Suỵt.”

Tống Thao lập tức nín thở, dám nhúc nhích.
Nàng thấy tiếng động bên ngoài.

Lưu Giai Nương và tình lang của ả cùng phòng ngủ, cởi sạch quần áo, ôm lấy giường.
Hai quấn quýt rời, tiếng rên rỉ mật vang vọng khắp căn phòng.

Qua kẽ hở của bình phong, Tống Thao thấy cảnh tượng , cả đầu như nổ tung.
Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay ấm áp lặng lẽ vươn tới, nhẹ nhàng che lấy mắt nàng.

“Không bậy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện