5.
Tống Thao cuối cùng cũng hiểu, Lưu Giai Nương đốt loại hương gì.
Nàng cũng hiểu luôn: trúng chiêu.

Toàn bắt đầu nóng lên, mặt đỏ bừng, tay chân như nhũn . 
Dù nàng nghiến răng cố kìm nén, nhưng cổ họng vẫn bất giác phát những âm thanh lạ.

Chiêm Thế Nam lập tức đưa tay bịt miệng nàng .
Trong gian chật hẹp, hai gần như dính sát . 
Cơ thể nàng như chịu khống chế, thở hỗn loạn, chỉ nhào mà cọ xát giải nhiệt.

Miệng bịt kín, Tống Thao đành thò lưỡi ... l.i.ế.m lòng bàn tay .
Chiêm Thế Nam chấn động, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, liền siết nàng ngực, nghiến giọng bên tai nàng:
“Tống Thao, cố chịu một chút.”

Chịu cái đầu ! 
Người mà chịu thì còn uống thuốc gì?! Tống Thao mắt đỏ hoe, nóng bừng bừng, cả cơ thể dán chặt lấy , thở đứt quãng, giọng lạc như :

“Di ca... Di ca, khó chịu quá, sắp c.h.ế.t ... mau, mau cứu với...
Ca ca ơi... nhất đời...”

Giữa tiếng rên rỉ đầy mê loạn, Chiêm Thế Nam cũng bắt đầu thở dốc, mồ hôi rịn khắp . 
Một tay bịt miệng nàng, tay giữ chặt cơ thể đang vặn vẹo trong ngực, nghiến răng gằn giọng:

“Giờ thì là ai ? Còn giả vờ nhận ?”

“Ưm... ưm...”

Tống Thao đáng thương ngước lên , đôi mắt ướt át, hai má đỏ ửng, ngoan ngoãn... l.i.ế.m tay .

Chiêm Thế Nam da đầu như nổ tung. 
Vừa buông tay, nàng như một con bạch tuộc nhỏ lao đến, quấn lấy buông, còn cắn loạn lên cổ .

“Đừng… Tống Thao… chịu một chút nữa thôi…”

“Di ca… nóng quá… chịu nổi… là đàn ông thế?”

Chiêm Thế Nam: “…”

Hắn nàng quấn lấy đến hết cách, cuối cùng trong tiếng lóc van nài dứt, đành nâng mặt nàng lên, cúi xuống hôn lên môi.

Trong tủ áo chật hẹp, hai ôm chặt lấy .
Mái tóc nơi trán Tống Thao ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt mơ hồ như một con cá sắp cạn kiệt oxy, cố gắng ngoi lên tìm thở cuối cùng.

Lông mi của Chiêm Thế Nam chạm má nàng, khẽ run liên hồi.
trong lòng vẫn thỏa mãn, hai tay ngừng mò .

Sắp mất kiểm soát đến nơi, Chiêm Thế Nam khẽ rên một tiếng. 
Trong giây phút cuối cùng còn sót chút lý trí, bất ngờ nâng tay, vỗ nhẹ một chưởng gáy nàng.

Ra tay đủ, Tống Thao lập tức ngất .

6.
Khi tỉnh , trời hửng sáng, Tống Thao đưa về nha môn Tân Kiến.

Nàng đang trong căn phòng cuối dãy khu ký túc của đám nha dịch phía sân nguyệt đài.
Căn phòng vẫn còn tối, Chiêm Thế Nam cạnh giường, một lời, chỉ lặng lẽ nàng.

Tống Thao giật , định mở miệng thì cảm thấy khô miệng khát nước, cổ họng đau rát.
Đầu nàng còn quấn một lớp vải gai dày.

Chiêm Thế Nam đưa cho nàng một ly nước, đỡ nàng dậy cho uống.
Uống xong, cảm giác đỡ hơn đôi chút.
Nàng thở một , khàn giọng gọi :

“Bùi đại nhân…”

Một tiếng “Bùi đại nhân” khiến sắc mặt Chiêm Thế Nam lập tức đổi, bật dậy, lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Giỏi lắm, Tống Thao! Có sữa là ? Ta nhớ đó!”

Dứt lời, giận đùng đùng định bỏ .
Tống Thao vội vàng kéo , nào ngờ chân còn mềm nhũn, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

Cú ngã nặng lắm, nhưng nàng vẫn òa .
Không vì đau, mà chỉ vì tủi .

Chiêm Thế Nam tới cửa, tiếng , đành , nhấc nàng dậy như xách một con mèo.
Hắn quát:
“Khóc cái gì mà ? 
Mới tí tuổi đầu tỏ bản lĩnh, giờ mềm như giá đỗ ?”

“Di… Di ca…”

Tống Thao nước mắt giàn giụa, thành tiếng, nhào tới ôm chặt lấy , mặt vùi trong n.g.ự.c .
Chiêm Thế Nam sững , một lúc mắt cũng đỏ hoe, siết nàng lòng thật chặt.
Ôm chặt đến mức khiến nàng suýt nghẹt thở.

Tống Thao ngước đôi mắt đỏ au lên , bất ngờ đánh , :

“Sao giờ mới về?
Muội cứ tưởng c.h.ế.t , tưởng cả đời sẽ chờ nữa…”

Nàng run, chóp mũi đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Chiêm Thế Nam cúi đầu áp trán lên trán nàng, chỉ cảm thấy n.g.ự.c như đè nén, đau đến rơi lệ:

“Là … Về muộn … Là của …”

Hắn dứt lời, còn định thêm vài câu chân thành với nàng, thì ngoài cửa đột nhiên tiếng động, kèm theo một giọng nam vang lên:

“Tống Thao? 
Tống Thao, về ?”

Là bộ khoái Lục Hành.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Lục Hành ngoài gõ cửa.

Tống Thao nước mắt vẫn khô, thì giật , trong lòng bất giác căng thẳng.
Nàng vẫn nhớ lời Ngô Dung dặn: nếu khác phát hiện quan hệ giữa nàng và Chiêm Thế Nam, chuyện sẽ rắc rối to.

Nàng luống cuống lên tiếng:
“Hôm qua về muộn, còn dậy, ngươi đừng !”

Lục Hành vốn định xông phòng nữ tử, thấy nàng hốt hoảng thì vội :
“Nàng đừng sợ, sẽ . 
Ta chỉ ngoài, vài câu thôi.”

“Có gì để thì để lát nữa , ngươi về !”

“Không , Tống Thao. 
Ta nghĩ cả đêm, ngay bây giờ.”

Lục Hành sốt ruột mở lời:
“Hôm qua nàng với Bùi đại nhân ? 
Sao về muộn thế? Ta lo quá nên sáng nay tới nha môn chờ.”

“Không cả, Bùi đại nhân đưa điều tra án.”

“Hắn gì nàng ?”

“Ngươi linh tinh gì , Bùi đại nhân gì .”

Tống Thao cau mày, giọng đầy bực tức.
Lúc , tay của Chiêm Thế Nam đang ôm lấy eo nàng, đỡ nàng dựa ngực.

Nàng hề , vẻ mặt lo lắng, giọng điệu lúng túng của nàng, trong mắt chẳng khác gì tật giật .
Khóe môi Chiêm Thế Nam khẽ động, mắt vẫn còn hoe đỏ, nhưng ánh trầm hơn, tối hơn vài phần.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện