"An An, ngày mai là lễ đính hôn của con, mà Trương Nghiệp Dương khó khăn lắm mới được thả khỏi ngục, con lại..."

Từ lúc An An lên tiếng, Thẩm phu nhân vẫn luôn im lặng, lúc này khẽ nhíu mày, rõ ràng không đồng tình với quyết định của nàng.

"Mẫu thân, lễ đính hôn ngày mai... hủy bỏ rồi."

Giọng điệu của Thẩm An An bình tĩnh, nhưng ẩn chứa chút áy náy.

"Cái gì? Hủy bỏ sao? Vì sao lại hủy?"

Thẩm phu nhân kinh ngạc bật dậy, bước nhanh đến bên cạnh An An.

Mấy ngày nay, tình cảm chân thành của con gái dành cho thư sinh đó bà đều thấy rõ, sao có thể nói hủy là hủy được chứ? "An An, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay là tên thư sinh đó đã bắt nạt con?"

Thẩm An An nắm lấy tay Thẩm phu nhân, dịu dàng trấn an rồi đỡ bà ngồi xuống ghế.

"Mẫu thân đừng lo, không phải đâu. Chỉ là con chợt nhận ra có lẽ ngay từ đầu người đã nói đúng, chúng con vốn không phù hợp."

Thẩm phu nhân đâu dễ tin như vậy. Bà nghiêm túc nhìn con gái, giọng đầy lo lắng: "An An, con hãy nói thật với nương, rốt cuộc đã có chuyện gì?"

Thẩm An An im lặng trong chốc lát, sau đó thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân, kể lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.

"Nguyệt tỷ đối với hắn có tình cảm như ruột thịt, thậm chí chẳng khác gì mẫu thân. Cả đời này, hắn cũng chẳng thể dứt bỏ được. Con không thể nào so bì được với mối quan hệ đó, vậy thì con cũng không cần chen chân vào làm gì."

Thẩm phu nhân nghe xong, đầu tiên là kinh ngạc, rồi lập tức cảm thấy may mắn.

"Con nói đúng, gia đình như vậy thực sự không thể bước vào, huống hồ gì họ còn không phải huynh muội ruột thịt. Nhưng mà... theo ý con nói, cô nương tên Nguyệt đó có tình cảm với Trương công tử sao?"

Thẩm An An gật đầu.

Ánh mắt đó, nàng không thể nào nhìn lầm được. Bởi vì kiếp trước, nàng cũng từng đối diện với gương, lặng lẽ nhìn mình như thế mà nhớ đến Tiêu Uyên.

"Nhưng chẳng phải con nói, bọn họ cách nhau tận sáu tuổi sao?"

Thẩm An An lại gật đầu. Đó chính là điều khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất. Nếu chênh nhau ba tuổi thì còn chấp nhận được, nhưng sáu tuổi, ở những gia đình nghèo, con gái mười bốn tuổi đã có thể làm mẹ rồi.

Thẩm phu nhân bị sốc, vội vàng bưng chén trà lên uống để trấn tĩnh.

"May mà... may mà tỷ tỷ kia đã tìm đến kinh thành. Nếu không, nếu cứ mơ hồ mà gả con qua đó, chẳng phải sẽ hủy hoại cả đời con sao?"

Thẩm An An khẽ đáp, Thẩm phu nhân vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

"Trời đất ơi, sao trên đời lại có chuyện như vậy chứ?"

Hơn nữa, lại để nữ nhi bà gặp phải! Trong mắt Thẩm phu nhân dần hiện lên tia lạnh lùng. Bà bắt đầu nghi ngờ liệu tên thư sinh kia có cố ý giấu giếm, muốn lợi dụng hôn sự để bám lấy Thẩm gia hay không.

Thấy Thẩm An An vẫn im lặng, bà nghĩ con gái đang buồn, liền dịu dàng an ủi: "An An, biết trước chuyện này là phúc của con. Nam nhân tốt còn nhiều lắm, con đừng để trong lòng. Chờ ca ca con thành thân xong, chúng ta từ từ chọn một người thật tốt cho con."

"Vâng, mẫu thân nói đúng."

Thẩm An An mỉm cười, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng.

Đêm dài lắm mộng, nàng không biết sau khi Nhị Hoàng Tử thất thế, Tiêu Uyên lên nắm quyền, liệu hôn sự của nàng có bị ảnh hưởng hay không. Với quyền thế của Thẩm phủ, nếu tân đế kiêng dè, e rằng nàng muốn rời đi cũng không dễ dàng gì.

Một khi hậu cung bắt đầu cân bằng quyền lực, tiền triều bị kiềm chế, vậy thì con đường phía trước chẳng phải lại giống như kiếp trước hay sao?

Thẩm phu nhân an ủi nữ nhi một hồi lâu mới để nàng trở về Hải Đường Viên.

Ngay khi Thẩm An An vừa rời đi, sắc mặt Thẩm phu nhân lập tức trầm xuống. Bà quay sang dặn dò ma ma bên cạnh: "Ngươi đi điều tra xem rốt cuộc tên thư sinh đó và vị tỷ tỷ kia là chuyện gì?"

Nếu từ lâu đã có hôn ước mà còn đến trêu chọc nữ nhi bà, vậy thì tâm tư của hắn quả thật khó lường. Một kẻ như vậy, dù sau này có làm quan, e rằng cũng là mầm họa.

——

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa từ trong cung đến, đón Thẩm An An vào cung Thẩm Quý Phi.

Ban đầu, nàng nghĩ rằng Thẩm Quý Phi chỉ muốn lấy cớ này để cản trở hôn sự của nàng. Nhưng khi thực sự nhìn thấy bà, nàng mới tin rằng Thẩm Quý Phi thực sự đã bệnh nặng.

Bà nằm trên tháp quý phi, sắc mặt tái nhợt, chẳng còn chút phong thái kiêu sa ngày nào.

"Sững sờ cái gì? Chẳng lẽ bản cung bây giờ trông rất khó coi sao?"

Thẩm Quý Phi liếc nhìn nàng, giọng nói nhàn nhạt.

"Không có."

Thẩm An An bước tới, hành lễ rồi mới nhẹ giọng đáp: "Chỉ là thoáng nhìn qua, tiểu nữ cảm thấy dung mạo nương nương rất giống tổ mẫu."

Không còn vẻ sắc sảo kiêu kỳ, không toan tính mưu mô, lúc yên tĩnh thế này, bà thực sự giống tổ mẫu đến lạ, khiến nàng vô thức cảm thấy gần gũi.

Chỉ đáng tiếc, một câu nói của Thẩm Quý Phi đã kéo nàng trở lại thực tại một cách vô tình.

"Haha..."

Thẩm Quý Phi cười khẽ, giọng nói mang theo chút tự giễu: "Ta là nữ nhi của bà ấy, đương nhiên phải giống rồi."

Nàng cười lên trông rất đẹp, đặc biệt là khi nét cười dịu dàng, không sắc bén, khiến người ta không cảm thấy chán ghét.

Một lúc sau, Thẩm Quý Phi thu lại ý cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Nhưng vẽ da vẽ hổ dễ, vẽ xương khó. Dung mạo ta giống bà ấy nhất, nhưng tính tình, con mới là người giống nhất!"

Bà quét mắt nhìn Thẩm An An, khẽ thở dài: "Không hổ là người do mẫu thân dạy dỗ, cái tính khí phóng khoáng nhưng bướng bỉnh, cốt cách thà gãy chứ không chịu cúi đầu vì quyền quý, quả thật y như đúc ra từ cùng một khuôn mẫu."

"Năm đó, tổ mẫu cũng đã dạy dỗ và khuyên bảo người như vậy."

Chỉ là bà không thích nghe mà thôi. Thẩm An An tiến lên, cầm tấm chăn mỏng đắp lên người Thẩm Quý Phi.

Cô độc cả đời, ở trong bốn bức tường cung cấm mong đợi một người đàn ông, đến cả một đứa con để gửi gắm hy vọng cũng không có. Thẩm An An không tin rằng Thẩm Quý Phi chưa từng hối hận.

Kiếp trước, lý do bà ta có thể khống chế nàng, chẳng qua là vì nàng yêu Tiêu Uyên. Nếu không phải vậy...

Dòng suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng cười khẽ của Thẩm Quý Phi: "Con nói đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng đế vương là bậc chí tôn, là phượng hoàng trong nhân gian, có nữ tử nào lại không ngưỡng mộ? Yêu quyền thế không hẳn là sai, chỉ là bà đã thua, thua trước những nữ nhân trong hậu cung này.

Vì thế, tất cả bọn họ mới cho rằng bà đã sai, mới tỏ thái độ lạnh nhạt với bà. Nếu như bà có một đứa nhi tử, dù chỉ là một vương gia phong đất thôi cũng được...

Thua cuộc, đó mới là sai lầm lớn nhất. Lựa chọn của bà chưa bao giờ là sai.

"Đừng gọi ta là nương nương nữa, nếu để người khác nghe thấy, không chừng lại nghĩ cô cháu chúng ta bất hòa."

Thẩm An An cũng không phản đối, liền thuận theo: "Cô mẫu."

"Ừm."

Thẩm Quý Phi thở dài một hơi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho Thẩm An An ngồi xuống.

"Con yên tâm, ta sẽ không làm gì con đâu. Con là bảo bối trong lòng đại ca và Hách Nhi, nếu có chuyện gì xảy ra với con trong cung, ta không gánh nổi cơn thịnh nộ của Thẩm gia."

Thẩm An An khẽ cười, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh bà.

Nàng đương nhiên biết, dù Thẩm Quý Phi không thích nàng, nhưng bà cũng sẽ không động đến nàng. Nếu không, nàng đã không bước vào cung.

“Ngọc cô cô.”

Thẩm Quý Phi yếu ớt phân phó: “Ngươi thu dọn tẩm điện gần ta nhất, để An An ở lại.”

Ngọc cô cô lập tức đáp lời rồi lui ra. Không lâu sau, một tiểu nha hoàn bưng chén lưu ly tiến vào trong điện.

Thẩm Quý Phi liếc mắt ra hiệu, Thẩm An An liền bước lên, nhận lấy chén lưu ly từ tay tiểu nha hoàn.

“Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng.”

Tiểu nha hoàn lui ra ngoài, cẩn thận khép chặt cửa điện.

Thẩm Quý Phi khẽ cười, giọng điệu có chút giễu cợt: “Có phải con nghĩ rằng những lời Ngọc cô cô nói hôm qua chỉ là để cầu sự thương cảm không?”

Thẩm An An không trả lời, chỉ đặt chén lưu ly lên chiếc kỷ nhỏ, mở hộp dụng cụ kiểm tra độc rồi lần lượt thử từng loại.

Thẩm Quý Phi thở dài: “Chốn hậu cung này là nơi có thể nuốt chửng người ta mà không nhả xương. Đừng nói là đồ ăn, ngay cả một gốc cây trong viện, chiếc khăn tay ta hay dùng, hay thậm chí một chậu hoa nhỏ trong điện, đều có thể bị người ta hạ độc.”

“Ngọc cô cô phải chăm sóc ta, nên không thể để mắt đến mọi thứ. Mỗi lần ta ngã bệnh, những nữ nhân đó chẳng khác gì ruồi nhặng đánh hơi thấy mùi m/á/u, từng kẻ một xông lên tranh giành. Chỉ cần sơ suất một chút…”

Bà đột nhiên ngừng lại. Đúng lúc đó, chén lưu ly đã được kiểm tra xong, Thẩm An An đưa tới trước mặt bà. Thẩm Quý Phi đón lấy, uống cạn một hơi.

Thẩm An An nhận lại chiếc chén rỗng, còn Thẩm Quý Phi thì tiếp tục lên tiếng: “Con nói xem, tại sao bọn họ cứ mãi bám riết lấy ta không buông? Ta đâu có con cái, vốn dĩ chẳng thể đe dọa đến bọn họ.”

Hôm nay, Thẩm Quý Phi có gì đó rất lạ. Bà nói nhiều hơn hẳn.

Thẩm An An vẫn nhớ lần đầu tiên gặp bà trong cung yến, khi bà ngồi bên cạnh Hoàng đế, ung dung cao quý, tôn nghiêm như thể ngoài Hoàng đế ra, chẳng ai đáng để bà bận tâm.

Lần đó, chỉ vì nàng từ hôn mà bà đã nổi giận đến mức long trời lở đất. So với lúc đó, Thẩm Quý Phi hiện tại khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là gì.

Một người cao cao tại thượng như bà, làm sao lại chủ động vạch ra vết sẹo của mình trước một người mà bà vốn không thích?

Nàng khẽ đáp: “Cô mẫu được Hoàng thượngsủng ái, đó là điều khiến những nữ nhân trong cung đỏ mắt.”

Thẩm Quý Phi nghe vậy khẽ cười khẩy: “Sủng ái thì có ích gì? Chẳng qua chỉ là thứ lừa mình dối người.”

Nói chưa được bao lâu, bà đã thấy mệt: “Ta muốn ngủ một lát, con cũng về nghỉ ngơi ở thiên điện đi. Có chuyện gì không vừa ý, cứ nói với Ngọc cô cô. Ngày mai, con kể cho ta nghe xem cô nương nhà Lâm gia là người thế nào.”

“Được.”

Thẩm An An nhìn bà thật sâu, đắp chăn cẩn thận rồi mới rời khỏi chính điện.

Ngọc cô cô vẫn chờ sẵn bên ngoài, thấy nàng ra liền bước lên hành lễ: “Biểu cô nương, thiên điện đã dọn dẹp xong, lão nô sẽ cho người dẫn cô nương qua đó. Nếu có gì không chu toàn, xin cứ sai người báo lão nô.”

Bà ấy tỏ ra vô cùng cung kính. Thẩm An An khẽ gật đầu, theo cung nữ dẫn đường rời đi.

——

Chờ đoàn người đi xa, Ngọc cô cô mới đẩy cửa bước vào, nhẹ giọng gọi: “Nương nương.”

Thẩm Quý Phi hơi chống người ngồi dậy, hỏi: “Đi rồi à?”

“Vâng.”

Bà nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi hiện rõ. Ngọc cô cô vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng xoa bóp cho bà.

“Ta thấy hôm nay con bé chẳng có chút nào giống người vừa mất đi tình lang cả. Hoàn toàn như thể chuyện chưa từng xảy ra.”

Ngọc cô cô trầm ngâm: “Có lẽ biểu cô nương đã nghĩ thông suốt rồi. Một thư sinh nghèo, trong nhà lắm chuyện nhơ nhớp như thế… Người của nương nương tận mắt nhìn thấy xe ngựa của Lăng Thế Tử, còn có cả người của Lăng Thế Tử bảo vệ nàng ấy. Xem ra tất cả đều nằm trong tính toán của Tứ Hoàng Tử.”

Thẩm Quý Phi bật cười: “Con bé đúng là có phúc, có thể khiến Tiêu Uyên để tâm đến vậy. Một nam nhân như thế, nữ nhi trong kinh thành ai mà không tranh giành để được gả cho?”

Ngọc cô cô gật đầu đồng tình.

Thẩm Quý Phi lại khẽ thở dài: “Vậy nên, ngươi xem, đừng nói hoàng thất, ngay cả những gia đình nghèo khó kia cũng bẩn thỉu không kém. Lấy ai cũng chẳng khác gì, chỉ là đổi từ vấn đề này sang vấn đề khác. Nhưng ít ra, ta có quyền thế và vinh hoa phú quý.”

——

Tại Phụng Thiên Điện, sau buổi triều sớm, các đại thần lần lượt rời đi.

Nhà Trương gia rơi vào cảnh lao t//ù, Lý Quốc công kẻ chỉ biết theo chiều gió , lập tức hưu thê, để Lý Hoài Ngôn kế thừa tước vị Quốc công.

Hôm nay, ba người cùng nhau hạ triều, chuẩn bị rời khỏi hoàng cung.

“Chuyện ta bảo ngươi tìm đồ sứ thế nào rồi?” - Tiêu Uyên hỏi.

Lăng Thần Dật gật đầu: “Đã chuẩn bị xong, tối nay sẽ đưa đến cho Thẩm Quý Phi. Chỉ là…”

Hắn bỏ lửng câu nói, Tiêu Uyên liếc nhìn hắn: “Chỉ là cái gì?”

Lăng Thần Dật mới cười đáp: “Nghe nói Thẩm Quý Phi phát bệnh cũ tái phát, sáng nay biểu Thẩm cô nương gia đã được đưa vào cung để hầu bệnh rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện