Tính ra, đây là lần đầu tiên hai người trò chuyện với nhau một cách bình tĩnh như vậy, dù rằng nàng không hề có chút nụ cười, giọng điệu cũng lạnh lùng vô cùng.

Nhưng đối với Tiêu Uyên, so với trước kia, đây đã được xem là một bước tiến rồi.

Thẩm An An có chút mệt mỏi, tựa lưng vào thành xe, hàng mi dài rủ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì, nhưng suốt quãng đường vẫn không hề động đậy.

Tiêu Uyên cũng không lên tiếng nữa, lặng lẽ quan sát nàng một lát rồi thu hồi ánh mắt, cả hai lại rơi vào trầm mặc.

Có những chuyện, cần phải từng bước từng bước tiến tới, nóng vội quá lại hỏng việc.

Nhưng Thẩm An An lại cảm thấy phiền lòng vì những lần thăm dò liên tục của Tiêu Uyên.

Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, liệu có phải hắn cũng đã trải qua những điều giống mình hay không? Nếu thật là vậy, tại sao hắn lại hạ mình, chấp nhận cùng nàng đi chung một chiếc xe? Bao suy nghĩ ngổn ngang dần hiện lên trong đầu, Thẩm An An khẽ nhíu mày, lại tưởng rằng do nhắc đến chuyện cũ nên tâm trạng không tốt.

Hôm nay, dường như không phải ngày thích hợp để ra ngoài, không có chuyện gì là thuận lợi cả.

Nàng không biết bản thân đã ngẩn người bao lâu, cho đến khi Tiêu Uyên cất giọng bảo Trung thúc dừng xe.

Rèm xe vén lên, xung quanh chỉ toàn cây cối, bụi rậm, rõ ràng chưa đến kinh thành, vậy mà Khánh An và Lăng Thần Dật đã nhảy xuống xe theo ý của Tiêu Uyên.

“Nơi này cách kinh thành không xa, bọn ta còn chút việc cần giải quyết, Thẩm cô nương cứ về trước đi.”

Giọng nói của Tiêu Uyên nhẹ nhàng đến mức có thể được xem là dịu dàng.

Thẩm An An hơi sững lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên.

Bất kể là trước đây hay bây giờ, người nam nhân này dường như chưa từng khách sáo hay nhã nhặn với nàng như thế. Hôm nay... thực sự kỳ lạ.

“Ừm.”

Nàng lãnh đạm đáp lời, rồi buông rèm xe xuống.

Xuyên qua lớp rèm, nàng thậm chí còn nghe thấy Tiêu Uyên dặn dò Trung thúc cẩn thận một chút, cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng lớn.

Tuy nhiên, nàng không nói gì, cũng chẳng chào hỏi thêm, chỉ để mặc Trung thúc đánh xe rời đi.

Mặc Hương thở phào một hơi, nói: “May mà bọn họ có việc gấp, nếu thật sự cùng ngồi chung xe vào thành để người khác nhìn thấy, e là sẽ có kẻ nhiều chuyện bịa đặt không hay về cô nương.”

“Ừm.”

Thẩm An An hờ hững đáp, tựa vào thành xe, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đi thôi, nhanh lên một chút, may ra còn kịp về trước khi trời tối.”

Lăng Thần Dật thở dài, giọng điệu có chút châm chọc.

Tiêu Uyên liếc lạnh hắn một cái, sau đó cất bước đi trước về hướng kinh thành.

Lăng Thần Dật chịu không nổi sự im lặng, bèn mở miệng hỏi: “Hai người các huynh trên xe nói gì vậy? Huynh có tỏ rõ lòng mình không? Thẩm cô nương đáp thế nào?”

“Chẳng nói gì cả.”

Đôi mắt thâm trầm của Tiêu Uyên thoáng tối đi, giọng điệu vẫn nhàn nhạt.

“Chậc.”

Lăng Thần Dật thở dài, nhìn hắn với ánh mắt hận sắt không rèn thành thép: “Ta phí bao nhiêu công sức mới tạo ra cho huynh cơ hội tốt như vậy, huynh sao lại không biết tận dụng chứ?”

Tiêu Uyên không lên tiếng, lạnh lùng liếc hắn một cái.

Hắn phí công sức? Chẳng phải hắn mặt dày xông vào xe hay sao? Nếu chờ hắn thuyết phục nàng, e là có mài mòn cả môi cũng chẳng thành.

“Huynh nhìn ta với ánh mắt gì vậy?”

Tiêu Uyên chẳng buồn để ý, trong đầu chỉ nghĩ về phản ứng của nàng khi hắn nhắc đến Tết Nguyên Tiêu trên xe.

Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, con đường phía trước nên đi thế nào, hắn đã có tính toán.

“Chủ tử.”

Trong lúc trầm mặc, một ám vệ đột ngột xuất hiện, hạ thấp giọng bẩm báo: “Trương Nghiệp Dương trên đường về kinh đã gặp phải sơn tặc. Người của chúng ta điều tra được, có vẻ như là người của Thẩm Quý Phi.”

Lăng Thần Dật nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tiêu Uyên một cái, rồi hỏi: “Hắn c/h/ế/t rồi à?”

“Không, bọn sơn tặc thấy có người bảo vệ, lại là xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh Hầu, chỉ giao đấu mấy chiêu rồi rút lui.”

“Biết rồi.”

Lăng Thần Dật phất tay, ám vệ lập tức lui xuống.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Uyên, nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Thẩm Quý Phi vì hôn sự của hai người các huynh mà đúng là không từ thủ đoạn nào.”

Biết được ngày mai Thẩm An An sẽ đính hôn với Trương Nghiệp Dương, Thẩm Quý Phi dứt khoát quyết định ra tay một lần cho xong.

Tiêu Uyên nhíu mày, nhưng không nói gì.

"Chẳng qua là huynh đã tính toán trước, nếu không thì chiêu này của Thẩm Quý Phi đúng là sạch sẽ gọn gàng, thích hợp nhất rồi."

Bà ta ra tay g/i/ế/t người, Thẩm An An có hận cũng chỉ hận bà ta, chẳng liên quan gì đến Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên không tiếp tục chủ đề này mà chuyển sang hỏi: "Người kia đã được đưa đi chưa?"

Lăng Thần Dật gật đầu: "Đưa đi rồi, nhưng có lẽ về đến Tây Vực cũng khó mà sống được."

Hoàng tộc Tây Vực hao tâm tổn sức mới cài được người vào kinh thành Đại Lương, bây giờ toàn bộ mật thám đều bị g/i/ế/t sạch, chỉ còn lại hắn quay về, muốn giữ mạng e là không dễ.

Khóe môi Tiêu Uyên nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: "Sống hay c/h/ế/t là chuyện của hắn, chỉ cần rời khỏi kinh thành, những gì ta hứa cũng đã làm xong."

---

Khi Thẩm An An đến cổng Thẩm phủ, nàng lập tức nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng.

Ánh mắt nàng thoáng dừng lại trên cỗ xe ngựa màu vàng tươi đỗ một bên, đôi mắt phượng khẽ trầm xuống.

"Cô nương."

Mặc Hương đỡ nàng xuống xe, cũng trông thấy cỗ xe ấy, nhíu mày nói: "Xe ngựa trong cung… chẳng lẽ Quý Phi nương nương đã trở về?"

"Vào trong xem thử sẽ biết." - Thẩm An An thu hồi ánh mắt, cất bước vào phủ.

Đi ngang qua hành lang vòng cung, qua khu vườn, quả nhiên không ngoài dự đoán, nàng bị nha hoàn thân cận bên cạnh Thẩm phu nhân chặn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô nương, phu nhân mời người qua đó một chuyến."

Thẩm An An liếc nha hoàn một cái, không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đi thôi."

"Vâng."

Tiểu nha hoàn lập tức tránh sang một bên, nhường đường cho Thẩm An An đi trước. Đợi đến khi vòng qua khu vực này, chắc chắn không có ai, nàng mới hạ giọng nhắc nhở.

"Ngọc cô cô bên cạnh Quý Phi nương nương đã đến, nói rằng tối qua nương nương đột nhiên lâm bệnh, muốn mời cô nương vào cung hầu hạ vài ngày."

Thẩm An An khẽ nhíu mày.

Hôn sự của nàng vừa bị hủy, Thẩm Quý Phi liền đổ bệnh, sao lại trùng hợp đến thế?

Hơn nữa, trong cung đâu thiếu ngự y, cung nữ?

Nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, đáp một tiếng: "Ta biết rồi."

Tiểu nha hoàn cung kính cúi đầu, suốt đoạn đường sau không nói thêm lời nào. Đến Lũng Hương Các, nàng vén rèm, mời Thẩm An An vào trong.

Bên trong tĩnh lặng lạ thường.

Ngọc cô cô ngồi ngay bên dưới vị trí của Thẩm phu nhân, sắc mặt đầy vẻ lo lắng. Thấy Thẩm An An bước vào, bà lập tức đứng dậy hành lễ, thái độ vô cùng cung kính.

Không còn nửa phần sắc thái khinh thường hay không vừa lòng như trước kia.

Thẩm An An nhướng mày, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi: "Ngọc cô cô đến rồi."

"Vâng, lão nô tới vì Quý Phi nương nương."

Ngọc cô cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm An An, nhưng không nhận ra bất kỳ điểm khác thường nào, không khỏi nhíu mày.

Chẳng lẽ đám người nương nương phái đi không thành công?

Nếu tên thư sinh kia đã c/h/ế/t, thì sao biểu cô nương lại có thể bình thản như vậy?

"Nghe phu nhân nói biểu cô nương có việc ra ngoài, lão nô còn tưởng phải đợi thêm một lát, không ngờ cô nương về sớm như thế."

"Hôm nay trời lạnh, chẳng có gì hay để dạo chơi, nên ta trở về sớm."

Thẩm An An nghe ra ý thăm dò trong lời nói của bà, chỉ là tạm thời chưa rõ bà đang toan tính điều gì.

Ngọc cô cô gật đầu, ánh mắt lại kín đáo lướt qua thần sắc của nàng, thuận theo lời mà tiếp tục câu chuyện.

“Đúng vậy, trời quả thực rất lạnh. Quý Phi nương nương từ sau lần sảy thai đó, sức khỏe đã không còn như trước, mỗi khi thời tiết thay đổi thất thường liền đổ bệnh.”

Thẩm An An chỉ đáp lại vài câu quan tâm cho có lệ, nhưng nghe giọng điệu của Ngọc cô cô thì bệnh tình dường như nghiêm trọng lắm.

Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày, không nhịn được mà lên tiếng: “Ngày mai là lễ định thân của An An, người về bẩm báo với Quý Phi nương nương, đợi qua ngày mai rồi hãy để An An vào cung hầu hạ cũng không muộn.”

Trong phủ đã sớm gửi tin báo vào cung, vậy mà Quý Phi lại chọn đúng lúc này để ngã bệnh. Không sớm hơn, không muộn hơn, điều này làm sao khiến bà không nghi ngờ cho được?

“Chuyện này… Phu nhân, lễ định thân có thể chờ, nhưng bệnh tình của Quý Phi nương nương thì không đợi được. Trước khi lão nô rời cung, nương nương đã đặc biệt xin Hoàng thượngban ân, cho phép biểu cô nương vào cung ở lại vài ngày.”

Sắc mặt Thẩm phu nhân lập tức sa sầm.

Cái này nào phải mời, rõ ràng là ép buộc! Ngay cả Hoàng thượngcũng đã bị kéo vào chuyện này, rốt cuộc Thẩm Quý Phi đang có âm mưu gì đây?!

“Phu nhân, chuyện này… nương nương đã nhắc đến trước mặt Hoàng thượng. Nếu không đi, chẳng phải…”

Giọng Ngọc cô cô hạ xuống rất thấp: “Là khi quân sao?”

“Rầm!”

Tiếng đập bàn vang dội. Thẩm phu nhân nghiêm mặt, giận dữ đứng bật dậy: “Ngươi đang uy h.i.ế.p Thẩm gia sao?!”

Uy nghi của một gia chủ hiển lộ, khiến Ngọc cô cô có phần e dè, vội cúi đầu đáp: “Lão nô không dám! Lão nô chỉ… chỉ vì muốn tốt cho Thẩm gia, nói lời thật lòng mà thôi. Xin phu nhân bớt giận.”

Thẩm phu nhân hừ lạnh một tiếng, phất tay áo ngồi xuống, giọng điệu đầy cứng rắn: “Hôn sự của An An, ta đã sớm gửi tin báo cho nàng ấy.”

Nhận ra Thẩm phu nhân thực sự tức giận, Ngọc cô cô càng thêm dè dặt, cung kính nói: “Phu nhân, không phải nương nương không nghĩ đến, mà là… nương nương có nỗi khổ riêng.”

Bà ta nhìn lướt qua những người có mặt trong phòng. Thẩm phu nhân cau mày, phất tay ra hiệu cho tất cả lui xuống, lúc này Ngọc cô cô mới thấp giọng nói tiếp: “Tình hình trong cung, phu nhân cũng biết rõ. Nương nương được Hoàng thượngsủng ái, nhưng cũng vì thế mà bị vô số người ghen ghét, hãm hại. Mỗi lần nương nương bệnh nặng, bên ngoài luôn có kẻ rình rập, chỉ chờ thời cơ ra tay. Nương nương lại không có con cái bên cạnh, cũng không có ai thật lòng vì mình, những năm qua, đều là cửu tử nhất sinh.”

“Phu nhân, năm nay biểu cô nương đã trở về, xin người vì tình nghĩa ruột thịt giữa nương nương và lão gia, để biểu cô nương vào cung một chuyến.”

Ngọc cô cô giọng điệu đầy chân thành, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua, thể hiện sự bất lực và đau lòng. Điều này khiến cơn giận dữ đang dâng trào trong lòng Thẩm phu nhân chợt lắng xuống đôi chút.

Những lời bà ta nói, quả thực không sai. Thẩm phủ tuy có quyền thế, nhưng lại không thể can dự vào chuyện trong cung. Bản thân bà, dù là một mệnh phụ phu nhân, cũng không thể tùy tiện ở lại hoàng cung.

Nếu nói Quý Phi nhớ thương cháu gái, giữ lại trong cung một hai ngày, cũng còn có lý.

Chốn thâm cung hiểm ác, e rằng còn hơn những gì Ngọc cô cô vừa kể. Phu quân của bà mỗi lần nhắc đến Thẩm Quý Phi đều nói nàng ta gieo gió gặt bão, nhưng trong lòng vẫn luôn bận tâm. Mỗi khi nghe tin nàng ta bệnh nặng, ông lại u sầu vài ngày, chỉ đến khi xác nhận nàng vẫn bình an mới có thể yên lòng.

“Trước đó vẫn còn khỏe mạnh, sao bỗng nhiên lại bệnh nặng đến vậy?”

Thẩm phu nhân nhíu chặt mày, nghi hoặc hỏi.

Ngọc cô cô thở dài: “Là bệnh cũ của nương nương, năm nào cũng có một lần như vậy.”

Thẩm phu nhân trầm ngâm hồi lâu, cân nhắc thiệt hơn mà vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

“Cũng không ảnh hưởng lắm, hay là đợi…”

“Mẫu thân.”

Giọng nói dịu dàng nhưng kiên định của Thẩm An An cất lên, cắt ngang lời bà.

“Con sẽ đi.”

“Nhưng còn lễ định thân của con ngày mai thì sao?”

Thẩm An An mỉm cười dịu dàng: “Hôn sự sao có thể quan trọng hơn sức khỏe của cô mẫu được?”

Thẩm phu nhân vốn định nói rằng chỉ cần chậm lại một hai ngày, đợi hôn lễ hoàn thành rồi hãy vào cung cũng không muộn.

Nhưng Thẩm An An đã sớm đưa ra quyết định, thẳng thắn đáp ứng lời mời của Ngọc cô cô.

“Haizz… Được rồi.”

Thẩm phu nhân thở dài, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không thể ngăn cản.

Ngọc cô cô vui mừng khôn xiết, nước mắt cảm kích rưng rưng: “Lão nô thay mặt nương nương tạ ơn biểu cô nương!”

Hoàn thành nhiệm vụ, bà ta không nán lại lâu mà vội vã rời đi. Trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn, cần phải nhanh chóng quay về xác minh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện