"Hôm nay… đa tạ Thẩm cô nương đã có lòng tốt, cho tại hạ đi nhờ một đoạn. Ân tình này, tại hạ khắc ghi trong lòng, cả đời không dám quên."

Hắn cúi đầu, chắp tay hành lễ, dường như có giọt nước rơi xuống đất nhưng ngay lập tức tan biến không dấu vết.

Thẩm An An lặng lẽ nhìn hắn thật sâu, nét mặt dần dịu lại. Không níu kéo, không dây dưa, thẳng thắn và dứt khoát, Trương Nghiệp Dương quả thực là một người quân tử, chỉ đáng tiếc, lại bị chuyện gia đình trói buộc.

Trong lòng nàng thoáng qua một tia tiếc nuối, nhẹ giọng nói: "Vậy thì chúc công tử sau này quan lộ hanh thông, tiền đồ rộng mở."

Trương Nghiệp Dương khẽ gật đầu, cả người như mất hồn, bước chân cũng có phần lảo đảo.

“Chậc, ta còn tưởng Thẩm cô nương si tình với tên thư sinh kia lắm, ai ngờ buông tay dứt khoát như vậy.”

Sau tảng đá lớn, Lăng Thần Dật lặng lẽ quan sát tình hình, cảm thán vài câu rồi quay sang Tiêu Uyên, ánh mắt đầy ý cười.

Coi như mây tan trăng sáng, kẻ ngốc này cuối cùng cũng có cơ hội mỉm cười rồi.

Tiêu Uyên mím nhẹ đôi môi mỏng, ánh mắt tĩnh lặng dõi theo hai người đang trò chuyện phía xa.

Từng mảnh ký ức trong đầu dần xâu chuỗi lại, hắn chợt hiểu ra một điều. Có lẽ, nàng chưa từng động lòng với tên thư sinh đó!

Lăng Thần Dật vươn vai lười biếng, nói: “Tối nay về, chúng ta phải uống một bữa thật hoành tráng để ăn mừng.”

Tiêu Uyên không đáp.

Điều hắn nghĩ đến là liệu có phải từ trước đến nay, hắn đã đi sai hướng. Hắn muốn yêu nàng, muốn có được nàng, nhưng có lẽ điều nên làm trước tiên là xoa dịu những vết thương trong lòng nàng.

Dù chỉ là một cơn ác mộng, cũng đủ khiến nàng day dứt khôn nguôi.

Nhưng cũng may mắn, tên thư sinh kia không quấn lấy nàng, đôi mày sắc lạnh của hắn mới dần giãn ra.

“Chủ tử.”

Khánh An vội vã bước tới, thấp giọng bẩm báo: “Thẩm đại nhân sai người đưa tin, Trương đại nhân đã thông qua Chu Duẫn Phong gửi mật thư vào cung, muốn diện kiến Ninh Phi.”

“Quả nhiên là Ninh Phi.”

Vẻ mặt tươi cười của Lăng Thần Dật phút chốc trầm xuống, hắn quay sang nhìn Tiêu Uyên.

“Nếu đã xác định được hung thủ, có phải đã đến lúc báo thù rồi không?”

Cái c/h/ế/t của Thục phi là nỗi ám ảnh khắc sâu trong lòng Tiêu Uyên từ nhỏ. Hắn chìm trong sự lạnh lẽo tàn nhẫn, hận không thể lập tức g/i/ế/t c/h/ế/t hai mẫu tử kia.

“C/h/ế/t quá nhanh đôi khi cũng là một sự giải thoát. Ta nhớ nhà Trương gia giỏi nhất là làm đồ sứ, trân quý vô cùng. Ngươi tìm người làm một món đồ giả, rồi đưa đến cho Thẩm Quý phi.”

Giọng Tiêu Uyên lạnh băng. Khánh An lập tức nhận lệnh rời đi, trong khi Lăng Thần Dật cau mày hỏi: “Ngươi định mượn tay Hoàng thượngđể g/i/ế/t Ninh Phi sao?”

Hoàng thượngliệu có nỡ không? Tiêu Uyên khẽ cười lạnh: “Chỉ là mượn cớ để giáng một đòn. Còn việc g/i/ế/t ả, tất nhiên phải do chính tay ta, mới gọi là báo thù.”

Lăng Thần Dật mím môi, ánh mắt lại hướng về phía Thẩm An An và những người bên cạnh nàng.

Hắn nhướng mày, chỉ vào Dao muội đang được Trương Nghiệp Dương ôm chặt trong lòng, cười cười: “Chúng ta có bỏ lỡ tình tiết gì không? Giờ diễn đến đoạn nào rồi?”

Không ai để ý đến hắn.

Tiêu Uyên nhìn Trương Nghiệp Dương một tay ôm người, một tay dựa người, khóe môi bỗng cong lên, ý cười trào phúng lộ rõ.

“Thần Dật, đem xe ngựa của ngươi cho hắn mượn.”

“???”

Lăng Thần Dật ngơ ngác: “Cái gì?”

Tiêu Uyên lạnh lùng liếc hắn: “Muội muội của tên thư sinh kia bị lạnh đến ngất xỉu, cần xe ngựa.”

Lăng Thần Dật nhíu mày: “Xe ngựa của Thẩm cô nương chẳng phải ở ngay đó sao? Ta…”

Dưới ánh mắt đầy uy h.i.ế.p của Tiêu Uyên, hắn dần im lặng, bất đắc dĩ gọi một tên gia đinh lại, hạ giọng dặn dò vài câu.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã lao đi.

Bên cạnh xe, Nguyệt tỷ đang nức nở cầu xin Thẩm An An cứu lấy Dao muội.

Thẩm An An vốn không ngại tiện đường đưa tiểu cô nương kia về kinh thành, nhưng nghe ý của Nguyệt tỷ, dường như nàng ta cũng muốn lên xe ngựa.

Xe ngựa chỉ có giới hạn, nếu ai cũng chen lên, chẳng lẽ nàng phải cuốc bộ quay về?

“Thẩm cô nương, nàng và Dương đệ chẳng phải là bằng hữu sao? Nàng chịu khó một chút, nhường chỗ rồi cho chúng ta đi nhờ một đoạn đi.”

Nguyệt tỷ bề ngoài tỏ ra lo lắng cho Dao Muội, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn vào trong xe, như thể rất muốn trèo lên.

Ngay cả Mặc Hương, người luôn hiền lành, cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Vị cô nương này, Trương công tử đã nói rõ rồi, cô nương nhà ta và Dương đệ của nàng không phải bằng hữu. Hơn nữa, cô nương nhà ta cao quý, sao có thể chen chúc cùng người khác?”

Không phải nàng không có lòng tốt, mà chính lời nói của Nguyệt tỷ quá đáng quá mức, cứ như thể cô nương nhà nàng mắc nợ bọn họ vậy.

Thẩm An An nhàn nhạt phân phó: “Mặc Hương, đem áo choàng của ta đưa cho họ, trước tiên khoác lên người tiểu cô nương kia, đừng để nàng ấy bị lạnh đến phát bệnh.”

Nàng không ưa gì Nguyệt tỷ, nhưng vì Trương Nghiệp Dương thẳng thắn đường hoàng, nàng cũng không muốn thấy c/h/ế/t mà không cứu.

Mặc Hương tuy không vui, nhưng vẫn đưa chiếc áo choàng lông hồ ly sang cho Nguyệt tỷ đắp lên người Dao muội, ít nhiều cũng giúp nàng ấy giữ ấm.

Nguyệt tỷ thấy Thẩm An An định rời đi, căn bản không có ý định cho bọn họ đi nhờ xe, liền vội vàng mở miệng: “Thẩm cô nương, nàng xinh đẹp như vậy, gia thế cũng hiển hách, giúp đỡ chúng ta một chút thì có sao? Sau này Dương đệ của ta làm quan, nhất định sẽ đền đáp lại nàng.”

Mặc Hương tức đến bật cười. Một huyện lệnh nhỏ bé mà nàng ta nói cứ như thể sẽ trở thành Ngọc Hoàng Đại Đế vậy.

“Nguyệt tỷ, đủ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng Trương Nghiệp Dương lạnh băng, hắn cúi đầu đầy xấu hổ.

“Thẩm cô nương, đa tạ. Đại tỷ của ta quanh năm sống trong thôn, chưa từng va chạm bên ngoài, lời nói có phần vô lễ, mong cô nương lượng thứ.”

Nói xong, hắn chủ động nhường đường, nhưng Nguyệt tỷ vẫn đứng im không chịu đi.

Dương đệ rõ ràng có tình ý với nữ nhân này, nếu hôm nay không để hắn nhìn rõ hiện thực, ai biết hắn sẽ còn ôm mộng trèo cao đến thế nào.

Nhận thức của Nguyệt tỷ về quyền thế vẫn còn quá hạn hẹp. Nàng ta cho rằng chỉ cần làm quan là đã oai phong lẫm liệt, ngoài hoàng thân quốc thích ra, tất cả đều chỉ là bùn đất dưới chân.

Ánh mắt Thẩm An An dần dần lạnh đi.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng xe ngựa lăn bánh, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước mặt bọn họ.

“Trương công tử, chủ nhân nhà ta nói có thể cho ngươi mượn xe ngựa.”

Gia đinh ngồi trên ghế xe, lên tiếng thông báo.

Nguyệt tỷ nghe vậy liền quay đầu nhìn sang. Đó là một chiếc xe ngựa xa hoa không thua kém gì xe của Thẩm An An. Ánh mắt nàng ta chợt lóe sáng, nhưng ngay sau đó lại cố tình che giấu đi vẻ hứng thú của mình.

Nàng ta bước đến bên Trương Nghiệp Dương, nhỏ giọng nói: “Dương đệ, nhất định là có người biết sau này đệ sẽ làm quan, nên muốn kết mối thiện duyên đây mà.”

Trương Nghiệp Dương nhìn chiếc xe mang biển hiệu phủ Vĩnh Ninh Hầu, sắc mặt khi xanh khi trắng, tràn đầy lúng túng và xấu hổ.

“Nguyệt tỷ, tỷ đừng nói nữa.”

Đó chính là xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Những lời Nguyệt tỷ vừa nói chẳng khác nào tự rước lấy nhục nhã.

Lăng Thế tử có thể là rộng lượng bố thí, có thể là tùy hứng ban ơn, nhưng tuyệt đối không thể nào…

Nhưng rõ ràng, Nguyệt tỷ hoàn toàn không có nhận thức về sự chênh lệch giai cấp. Việc bất ngờ phất lên khiến nàng ta có chút lâng lâng, không còn kiểm soát được sự hả hê trong lòng.

Thẩm An An bắt gặp ánh mắt đầy ngạo mạn và thách thức của nàng ta, trong đó chất chứa sự soi mói.

“Mọi người nhìn xem, nàng ta có phải bị bệnh không?” - Mặc Hương nhịn không được thấp giọng hỏi.

“Có thể lắm.” - Thẩm An An buông rèm xe, không buồn bận tâm thêm.

Trương Nghiệp Dương nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngày càng tái nhợt của Dao muội, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận hảo ý của Lăng Thế tử, bước lên xe ngựa.

Nguyệt tỷ cũng nhanh chóng theo sau, vừa ngồi vào trong xe đã tò mò nhìn quanh khắp nơi.

“Đây là lần đầu tiên ta được ngồi xe ngựa đó! Xe này còn đẹp và sang trọng hơn bất cứ chiếc nào ở trấn chúng ta.”

Trương Nghiệp Dương cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dao muội, giọng trầm thấp nói: “Xe ngựa ở trấn nhỏ sao có thể so sánh với chiếc này.”

Một bên là phú hộ địa phương, một bên là hoàng thân quốc thích, căn bản không đủ tư cách để đặt cạnh nhau mà bàn luận.

Cũng giống như hắn vậy.

Trương Nghiệp Dương ngước mắt lên, nhìn màn xe khẽ lay động, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Hắn từng nghĩ mình là một ngoại lệ. Hắn đã từng đến rất gần nàng, nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là một giấc mộng Nam Kha*.

*Giấc mộng Nam Kha: là một thành ngữ chỉ những giấc mơ đẹp đẽ nhưng không có thật, chỉ là ảo ảnh.*

Trong lòng hắn có chút oán trách Nguyệt tỷ, nhưng khi nhìn gương mặt phong sương của nàng ta, hắn lại chẳng thể nào giận nổi.

Số mệnh của hắn vốn đã như vậy, còn trách ai được đây?

Bọn họ vốn không cùng một tầng lớp. Những hy vọng hắn từng có, chẳng qua là nhờ nàng không chấp nhặt mà ban cho một tia ánh sáng mà thôi.

Nguyệt tỷ sau khi nhìn ngắm xe ngựa thỏa thích, cuối cùng cũng quay lại nhìn Trương Nghiệp Dương, cẩn thận mở miệng hỏi: “Dương đệ, vừa rồi cô nương đó… có phải nàng ấy có ý với đệ không?”

Sắc mặt Trương Nghiệp Dương lập tức trầm xuống, giọng nói cũng lạnh hẳn đi: “Nguyệt tỷ, đây là kinh thành, đừng ăn nói hồ đồ làm tổn hại đến danh dự của người ta.”

Nguyệt tỷ sững người. Dương đệ trước nay chưa từng nặng lời với nàng, nhưng giờ đây, dù không vui, nàng ta cũng không dám thể hiện ra ngoài.

“Ta chỉ lo lắng thôi mà. Cô nương ấy ăn mặc giàu sang như vậy, chẳng lẽ nhà làm thương nhân sao? Trên đường đến đây, ta có nghe tiên sinh giảng về ‘sĩ, nông, công, thương’, nói rằng thương nhân bị khinh rẻ…”

“Ta chỉ sợ đệ vất vả thi đỗ, mà nàng ấy lại chỉ vì đệ có chức quan mới đến gần…”

“Nguyệt tỷ, im miệng!”

Mặt Trương Nghiệp Dương đỏ bừng vì xấu hổ, giọng nói như nghẹn lại nơi cổ họng.

Nguyệt tỷ bị hắn quát đến mức bàng hoàng, hồi lâu không thốt nên lời. Trương Nghiệp Dương cố nén giận, hạ giọng ôn hòa hết mức có thể: “Ở kinh thành, tỷ phải cẩn thận lời ăn tiếng nói. Cô nương ấy không phải người mà chúng ta có tư cách vấy bẩn.”

Nghe xong lời này, Nguyệt tỷ sững sờ hồi lâu, lẩm bẩm: “Có… nghiêm trọng đến mức đó sao?”

Cô nương kia chẳng lẽ lại là hoàng thân quốc thích thật ư?

Nàng ta khẽ siết chặt đôi bàn tay khô nứt, cúi đầu che giấu biểu cảm trên gương mặt.

Trong lòng bỗng thấy khó chịu vô cùng. Nếu đúng là như vậy… thì nàng phải làm sao đây?

Trương Nghiệp Dương trầm giọng nói: “Bây giờ ta vẫn chưa có chỗ ở ổn định, đành ủy khuất mọi người tạm trú ở nhà kho của tửu lâu nơi ta đang làm tạp vụ.”

Hắn vẫn cần bàn bạc thêm với chưởng quầy mới được.

Nguyệt tỷ lại sững sờ.

Mọi chuyện sao có vẻ không giống như nàng ta tưởng tượng?

Dương đệ không phải đã đỗ đạt làm quan rồi sao? Vì cớ gì ngay cả một phủ đệ cũng không có?

Trong vở kịch mà nàng từng xem, chẳng phải những người làm quan đều có nhà cao cửa rộng hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện