Hắn vội vàng ghì chặt cương ngựa, suýt nữa đã giẫm lên hai người trước mặt.

Thấy vậy, Thẩm An An hơi nhíu mày, định mở miệng hỏi điều gì đó.

“Dương đệ, là đệ sao?”

Một giọng nói nhẹ bẫng như có thể tan vào gió vang lên bên ngoài.

Thẩm An An sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy sắc mặt Trương Nghiệp Dương thay đổi, hắn nhanh chóng vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Qua khe rèm bị vén lên, nàng trông thấy hai bóng dáng , một lớn một nhỏ đang run rẩy trong cơn gió lạnh.

"Nguyệt tỷ, Dao muội, sao hai người lại đến đây?"

Trương Nghiệp Dương kinh ngạc thốt lên, lập tức nhảy xuống xe ngựa chạy tới.

Rèm xe đung đưa, Thẩm An An chớp mắt, Mặc Hương liền bước lên, vén rèm cao hơn để cô nương có thể nhìn rõ.

"Dương đệ, đúng là đệ rồi! Cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy đệ rồi!"

Nguyệt tỷ vừa trông thấy Trương Nghiệp Dương, nước mắt đã lã chã rơi, lao thẳng vào lòng hắn.

Đôi tay bị gió rét làm nứt nẻ thành từng vết hằn nâng niu khuôn mặt Trương Nghiệp Dương, đôi mắt đẫm lệ chăm chú ngắm nhìn, như thể đang cẩn thận quan sát một báu vật.

"Dương đệ..."

Nàng ta nghẹn ngào gọi, khóc đến không thành tiếng, nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn về phía xe ngựa, nơi Thẩm An An đang bình tĩnh quan sát bọn họ.

"Ca ca!"

Dao muội cũng tiến lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Nguyệt tỷ ban đầu là nâng mặt Trương Nghiệp Dương, sau đó liền buông ra, đổi sang ôm chặt lấy cổ hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c mà khóc không ngừng, kể lể nỗi gian khổ suốt chặng đường tìm kiếm hắn.

Trương Nghiệp Dương thoáng chốc vừa đau lòng vừa bối rối, đôi mắt đỏ hoe. Nhưng khi ngẩng đầu, hắn liền chạm phải ánh mắt trong trẻo của Thẩm An An đang nhìn sang, sắc mặt lập tức cứng đờ, muốn đẩy Nguyệt tỷ ra một chút để giữ khoảng cách.

Nhưng Nguyệt tỷ ôm chặt lấy eo hắn, như thể không nhận ra ý định ấy: "Dương đệ, đệ có biết ta đã dẫn theo Dao muội tìm đệ gian nan thế nào không?"

"Chúng ta phải đi từng nhà xin cơm, mới tạm bợ cầm cự đến được kinh thành. Giữa đường, Dao muội còn suýt bị kẻ xấu bắt đi, ta đã liều mạng chống cự, mới có thể bảo vệ muội ấy an toàn đến gặp đệ!"

Ngực Trương Nghiệp Dương thắt lại, hắn cúi đầu nhìn muội muội gầy gò, ánh mắt ngấn nước đang ngước lên nhìn mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng Nguyệt tỷ: "Vất vả cho hai người rồi."

"Không vất vả! Chỉ cần có thể tìm được đệ, thế nào cũng không khổ!"

Nàng vừa khóc vừa nói, như chợt nhớ ra Dao muội bị bỏ quên bên cạnh, liền kéo tay muội ấy: "Chúng ta cuối cùng cũng tìm thấy Dương đệ rồi, từ nay về sau, khổ tận cam lai!"

Dao muội mạnh mẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió rét làm nứt nẻ, trông đáng thương vô cùng.

Thẩm An An lặng lẽ quan sát cuộc hội ngộ đầy nước mắt của Nguyệt tỷ, nhưng ánh mắt nàng nhanh chóng chuyển sang Dao muội.

Cô bé còn rất nhỏ, quần áo rách rưới, mỏng manh đến mức gần như không che nổi thân thể. Đứng trong cơn gió lạnh, tấm lưng gầy guộc co rúm lại như muốn thu mình vào một góc.

"Một cảnh tượng thật đáng thương..."

Mặc Hương thì thào, nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sự xuất hiện của Nguyệt tỷ và Dao muội vẫn khiến nàng không khỏi bàng hoàng.

Thẩm An An không lên tiếng, chỉ lạnh lùng quan sát ba người họ dưới xe ngựa, đôi mắt hạnh hơi nheo lại.

Không biết do chưa trút hết nỗi khổ hay đơn giản là bởi thân thể Trương Nghiệp Dương ấm áp hơn, nước mắt của Nguyệt tỷ lại tiếp tục lăn dài, thân hình yếu ớt nghiêng hẳn vào người hắn.

Thẩm An An chỉ yên lặng nhìn, không nói gì.

Nếu xét về tuổi tác, Nguyệt tỷ trông già dặn hơn Trương Nghiệp Dương rất nhiều. Có lẽ vì cuộc sống cơ cực hoặc do lao động quá sớm, gương mặt nàng ta đã hằn rõ dấu vết của năm tháng, thậm chí nếu nói là hai mẹ con đứng cạnh nhau cũng chẳng ai nghi ngờ.

Nhưng Thẩm An An hiểu rõ quan hệ thực sự giữa họ. Những cử chỉ thân mật quá mức kia khiến nàng cảm thấy khó chịu, thậm chí… có chút ghê tởm.

Có lẽ Trương Nghiệp Dương cũng nhận ra sự khác thường trong ánh mắt nàng, hắn vô thức né tránh sự đụng chạm của Nguyệt tỷ.

"Ta chẳng phải đã viết thư nói với tỷ, vài ngày nữa ta sẽ về Giang Nam nhậm chức sao? Sao tỷ lại đột ngột dẫn theo Dao muội đến đây? Còn nữa, chẳng phải tỷ sắp thành thân rồi ư? Xuyên Tử ca đâu, không đi cùng tỷ sao?"

"Ta…"

Nguyệt tỷ thoáng ngập ngừng, khẽ cắn đôi môi khô nứt, vẻ mặt do dự.

Dao muội kịp thời lên tiếng: "Ca ca, tỷ tỷ và Xuyên Tử ca không có quan hệ gì đâu. Tỷ chỉ nói vậy để huynh yên tâm ôn thi, không muốn huynh phải bận lòng."

Nguyệt tỷ cúi đầu, bàn tay liên tục xoắn vặn vạt áo, im lặng không nói, chỉ nức nở không ngừng.

Thẩm An An nhìn thấy rất rõ sau lời nói của Dao muội, sắc mặt Trương Nghiệp Dương lập tức tái nhợt, gần như trắng bệch. Hắn hoang mang quay đầu nhìn nàng, trong mắt đầy sự bối rối và bất an.

Thẩm An An vẫn giữ nguyên thái độ điềm nhiên, chỉ đáp lại hắn bằng một nụ cười nhạt.

Trương Nghiệp Dương khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lộ rõ sự lảng tránh: "Sao có thể chứ? Mấy năm nay, Xuyên Tử ca vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, ngày ngày gánh nước, làm việc nặng giúp Nguyệt tỷ. Ta tận mắt chứng kiến hai người…"

Một người có tình, một người có ý, làm sao có thể chỉ là giả vờ? Không phải chuyện ngày một ngày hai, mà suốt tám năm trời.

Bảo rằng bọn họ diễn kịch trước mặt hắn suốt tám năm, dù có đ/á/n/h c/h/ế/t, hắn cũng không tin! Nhưng câu nói tiếp theo của Dao muội lại khiến hắn như bị sét đánh giữa trời quang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ca ca, Xuyên Tử ca c/h/ế/t rồi. Huynh ấy rơi xuống sông… c/h/ế/t đuối rồi."

"C/h/ế/t đuối? Sao lại c/h/ế/t đuối được?"

Trương Nghiệp Dương hoảng hốt truy hỏi.

Dao muội khẽ liếc nhìn Nguyệt tỷ rồi lắc đầu: "Muội cũng không biết. Mẫu thân của Xuyên tử ca cứ khăng khăng nói là do Nguyệt tỷ hại c/h/ế/t huynh ấy, ngày nào cũng đến m/ắ/n/g chửi chúng ta. Nguyệt tỷ không còn cách nào khác, đành dẫn muội đến tìm huynh."

Hai tỷ muội lại òa lên khóc.

Đầu óc Trương Nghiệp Dương rối tung như mớ bòng bong, không kịp suy nghĩ điều gì. Nhìn Nguyệt tỷ và Dao muội quần áo phong phanh, run rẩy trong gió rét, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hơn nữa, ngay trước mặt Thẩm An An, hắn càng không muốn để lộ sự bối rối và khó xử của mình.

Ánh mắt hắn trốn tránh, bất giác hướng về phía vị cô nương xinh đẹp rạng rỡ trong xe ngựa: “Thẩm cô nương, ta…"

Hắn há miệng, nhưng nửa ngày cũng không nói ra lời. Song, Thẩm An An lần này lại rất yên lặng, không giống như trước kia hay lên tiếng giúp hắn giải vây, càng không có sự dịu dàng thấu hiểu như mọi khi.

Trái tim Trương Nghiệp Dương trĩu nặng, nhưng hắn vẫn nghiến răng nói: "Phụ mẫu ta mất sớm, là Nguyệt tỷ một tay nuôi dưỡng ta và Dao muội khôn lớn. Tỷ ấy như mẫu thân vậy, ta…"

Câu nói chưa dứt, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng hắn không thể bỏ mặc Nguyệt tỷ. Nếu hôn sự của tỷ ấy không thành, vậy trách nhiệm chăm sóc nàng ta sẽ do hắn gánh vác.

Thẩm An An không đáp lại, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: "Trương công tử, ta chỉ muốn biết một chuyện. Nguyệt tỷ… có phải ruột thịt của huynh, cùng chung dòng m/á/u hay không?"

Sắc mặt Trương Nghiệp Dương rõ ràng đông cứng lại, hồi lâu không lên tiếng, càng không dám ngẩng đầu đối diện ánh mắt nàng.

"Được rồi, ta hiểu rồi."

Thẩm An An liếc nhìn Nguyệt tỷ vẫn đang khóc lóc thảm thiết, gương mặt không chút biểu cảm, dứt khoát thu hồi ánh mắt.

Gả hay không gả, sống hay c/h/ế/t, nàng không quan tâm. Nàng cũng chẳng thiếu miếng cơm để nuôi một cái miệng, nhưng nếu khiến nàng khó chịu, thì xin lỗi, đây chính là điều nàng ghét nhất.

Huống hồ, người đó còn là một kẻ vừa như tỷ tỷ, vừa như mẫu thân, sau này lại phải kính trọng, nhường nhịn ba phần.

Như vậy thì khác gì kiếp trước? Khi ấy, Đoan Mộng Mộng khiến nàng chán ghét, nàng đấu không lại có thể phát điên, có thể đ//á/n/h, có thể m/ắ/n/g chửi, cùng lắm Tiêu Uyên cũng chỉ chau mày, bảo nàng chú ý thân phận.

Nhưng người này thì khác, tình nghĩa từ nhỏ nuôi nấng, chẳng phải thứ nàng có thể xen vào.

Hiển nhiên, Nguyệt tỷ kia là nghe tin Trương Nghiệp Dương đỗ trạng nguyên nên mới tìm đến, mà những hành động đó, tám phần là làm ra để cho nàng xem.

Sắc mặt Thẩm An An trầm xuống, một cơn buồn nôn dâng trào. Nàng không yên tâm, sai đại ca và thuộc hạ tra xét đi tra xét lại, vậy mà chẳng tìm ra được gì. Đúng là đủ rồi, phí mất của nàng bao nhiêu thời gian!

Trương Nghiệp Dương có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích: "Thẩm cô nương, không phải như nàng nghĩ đâu! Khi đó ta cứ tưởng đại tỷ sắp thành thân nên mới không nói rõ tình hình với nàng."

Hắn biết bản thân không xứng với Thẩm An An, cũng không muốn để nàng thấy những điều khó coi trong gia đình mình. Hắn chưa bao giờ nghĩ lại xảy ra cớ sự như hôm nay.

Hắn vốn cho rằng, chỉ cần Nguyệt tỷ thành thân, sau này hắn thỉnh thoảng chu cấp một chút, chuyện có phải ruột thịt hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

"Thẩm cô nương, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!"

"Nhưng ngày mai chính là ngày đính hôn rồi."

Thẩm An An khẽ nhếch môi cười nhạt: "Trương công tử, huynh kịp xử lý sao?"

Trương Nghiệp Dương chững lại, trong lời nói của nàng mang theo sự xa cách nhàn nhạt, khiến hắn hốt hoảng đến mức mặt mày tái nhợt: "Thẩm cô nương…"

"Trương công tử còn nhớ không, vì sao chúng ta mới có cơ hội quen biết?"

Người xa lạ không chút liên hệ, hắn còn có lòng tốt thu nhận, giúp đỡ chữa bệnh cứu khổ, huống hồ là "tỷ tỷ" đã nuôi nấng hắn từ nhỏ.

Trương Nghiệp Dương cứng đờ cả người, khuôn mặt lập tức trắng bệch.

Hắn vội vàng bước tới, hết lần này đến lần khác cam đoan rằng Nguyệt tỷ sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của hai người. Đôi mắt hắn thậm chí đỏ lên vì sốt ruột.

Đối với hắn, Thẩm An An giống như một tia sáng trong màn đêm tối tăm và nghèo khổ. Hắn chưa bao giờ dám mộng tưởng xa vời, nhưng khi có cơ hội đến gần ánh sáng, hắn lại càng cẩn trọng từng bước.

Hắn thích sự đoan trang, rộng lượng, thông minh sắc sảo của nàng. Hắn không vì gia thế của nàng mà động lòng, nhưng cũng hiểu rõ, một gia đình bình thường tuyệt đối không thể nuôi dưỡng ra một cô nương như vậy.

Thẩm An An lặng lẽ nghe hắn nói một lúc, sau đó nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang lời hắn: "Trương công tử sau này tiền đồ rộng mở, đương nhiên có thể chăm sóc tốt cho đại tỷ và tiểu muội của mình."

Thật nực cười, hắn chỉ nghĩ rằng Nguyệt tỷ sau này sẽ không quấy rầy cuộc sống của họ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc làm thế nào để sắp xếp ổn thỏa cho nàng ta.

Thẩm An An liếc nhìn Nguyệt tỷ, người vẫn luôn dõi mắt về phía này, khóe môi hơi nhếch lên. Chỉ cần nhìn hôm nay, cũng đủ thấy nàng ta đâu phải người dễ đối phó.

Tưởng rằng sau chuyện của đôi mẫu tử ăn mày kia, Trương Nghiệp Dương đã trưởng thành hơn, không ngờ vẫn cứ u mê, chỉ thấy cây mà không thấy rừng.

Suy cho cùng, Trương Nghiệp Dương chính là quá mềm lòng. Hắn không phải kẻ xấu, nhưng gia đình rối ren, thiếu quyết đoán. Cô nương nào gả cho hắn, chắc chắn cũng sẽ phải chịu khổ.

Có những con đường, nàng chỉ cần đi qua một lần là đã đủ sợ suốt cả đời.

Trương Nghiệp Dương ngơ ngẩn đứng bên cạnh xe ngựa, bị đả kích nặng nề, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Mãi đến khi một bàn tay vòng qua cánh tay hắn.

"Đệ đệ, cô nương kia trông thật cao quý, xinh đẹp. Nàng là bằng hữu của đệ sao?"

"Không phải, chỉ tiện đường mà thôi."

Sắc mặt Trương Nghiệp Dương tái nhợt, nhẹ nhàng gạt tay Nguyệt tỷ ra, trong lòng chua chát.

Đã vô duyên, hà tất phải hủy hoại thanh danh của nàng thêm nữa?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện