"Chữ còn chưa viết được nét nào, vậy mà Thẩm Thái úy đã vội đưa người vào Thẩm phủ, có phải quá sớm rồi không?"

Thẩm Văn khẽ nhíu mày, giọng điềm nhiên đáp: "Hôn sự do phụ mẫu định đoạt, mai mối sắp đặt, bát tự đã đối, đừng nói là một nét, ngay cả nét phẩy cũng sắp thành rồi."

Tiêu Uyên híp mắt, hơi thở lạnh lẽo lan tỏa. Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng Thẩm Trường Hách đã vội bước lên, chắn trước mặt hắn.

"Điện hạ, gia phụ tuổi đã cao, sáng nay chầu triều đứng quá lâu, lưng lại không được tốt. Thần không tiện trò chuyện cùng điện hạ lâu, xin cáo từ trước."

Tiêu Uyên nhìn Thẩm Trường Hách thật sâu, cố thu lại sắc mặt, gật đầu, dường như chẳng mấy bận tâm đến sự căng thẳng của hắn.

Người nữ nhân đó ngay cả Thẩm Trường Hách còn muốn bảo vệ, huống hồ là phụ thân nàng. Dù có tức giận, Tiêu Uyên cũng không định làm gì.

"Thẩm Thái úy, đi thong thả."

Hắn bước sang một bên, nhường đường cho hai phụ tử Thẩm gia rời đi.

Nhìn khắp Đại Lương, người có thể khiến hắn nhượng bộ, Thẩm An An là người đầu tiên, người nhà Thẩm gia là thứ hai. Ngay cả hoàng đế cũng không có đãi ngộ này.

Dù Thẩm Văn là cáo già chốn quan trường nhưng lúc này sau lưng cũng toát lên từng cơn ớn lạnh, như thể bị mãnh thú rình rập.

Ông không khỏi lo lắng, đợi khi đã kéo giãn khoảng cách với Tiêu Uyên mới lên tiếng: "Hôn sự của An An và Trương Nghiệp Dương phải mau chóng định đoạt, kéo dài nữa e rằng đêm dài lắm mộng."

Sáng nay trên triều đã thấy rõ, Nhị Hoàng tử hoàn toàn không phải đối thủ của Tứ Hoàng tử. Tiêu Uyên nắm quyền, kiểm soát triều chính chỉ là chuyện sớm muộn. Giờ ông còn có thể bảo vệ Thẩm An An, nhưng nếu Tiêu Uyên làm vua, e rằng muốn giữ nàng bình an cũng là chuyện không dễ dàng.

Hắn là người còn nguy hiểm và thủ đoạn hơn cả hoàng đế đương triều.

"Phụ thân yên tâm, Lăng Thế tử đã đồng ý hôm nay sẽ thả người. Một lát nữa con sẽ đích thân đến đón Trương Nghiệp Dương về."

"Ừm."

Thẩm Văn gật đầu, nhưng nỗi lo lắng trên mặt vẫn chưa vơi bớt.

"Thẩm phủ vốn định giữ mình ngoài vòng tranh đấu, nhưng nay hai vị Hoàng tử giao tranh, chúng ta cũng bị cuốn vào vòng xoáy. Hách nhi, con phụ trách vụ án này nhất định phải cẩn trọng, tuyệt đối không để bản thân bị liên lụy."

Thẩm Trường Hách cúi mắt, khẽ gật đầu: "Phụ thân yên tâm, con tự biết chừng mực."

"Ừm."

Xe ngựa dừng lại trước cổng Thẩm phủ, Thẩm Trường Hách dìu Thẩm Văn xuống xe, nói: "Con còn phải quay về tiếp tục xử lý vụ án, nên không vào phủ nữa."

Thẩm Văn gật đầu, dặn dò: "Nhớ kỹ lời ta nói, còn về Trương Nghiệp Dương, hai ngày nữa là đến lễ đính hôn, nhớ đưa người về."

"Vâng."

Thẩm Trường Hách đáp, đợi đến khi Thẩm Văn vào phủ mới lên xe rời đi.

Lăng Thần Dật không về phủ mà đi thẳng đến phủ Tiêu Uyên. Khánh An nhận lệnh đứng chờ ở cửa sau, từ xa thấy xe ngựa của Thẩm phủ, lập tức tiến lên đón.

"Thẩm đại nhân đến rồi, chủ tử nhà ta và Lăng Thế tử đã đợi ngài lâu rồi."

Thẩm Trường Hách gật đầu, dặn phu xe đánh xe rời khỏi khu vực gần phủ Tứ Hoàng tử, sau đó mới theo Khánh An đi vào.

Lúc này, trong thư phòng của Tứ Hoàng tử, Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên đang bàn luận về chuyện xảy ra trong buổi triều sớm nay.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài viện, Lăng Thần Dật chủ động ngừng câu chuyện, chậm rãi liếc nhìn Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên dường như không để ý, chỉ cúi đầu vẽ vời gì đó trên tờ tuyên chỉ.

Chẳng bao lâu, cửa thư phòng bị đẩy ra, Thẩm Trường Hách sải bước vào trong, hành lễ với Tiêu Uyên sau bàn sách.

"Tứ Hoàng tử."

Tiêu Uyên hờ hững ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu tia sáng khó nắm bắt: "Ngồi đi."

Thẩm Trường Hách tiến đến, ngồi xuống bên cạnh Lăng Thần Dật. Hắn không vội nhắc đến Trương Nghiệp Dương, điều này khiến Lăng Thần Dật âm thầm thở phào.

"Vụ án của Trương đại nhân, có phải do Tứ Hoàng tử đứng sau sắp xếp không?"

Hắn hỏi thẳng, chỉ khi nắm được nguồn cơn sự việc, hắn mới biết cách ứng phó.

Chưa đợi Tiêu Uyên mở miệng, Lăng Thần Dật đã lặp lại những lời dặn dò mà Tiêu Uyên nói lúc ở cổng cung.

Thẩm Trường Hách và Tiêu Uyên vốn có giao tình, vừa nghe đã hiểu ý đồ của đối phương. Hắn thoáng ngạc nhiên: "Tứ Hoàng tử đã tìm được bằng chứng nhà Trương gia liên quan đến cái c/h/ế/t của Thục phi nương nương sao?"

Dù sao năm đó, so với Tề gia thì Trương gia thực sự chẳng đáng kể.

Giọng Lăng Thần Dật lạnh lùng: "Trong đám thổ phỉ phục kích mẫu thân ta ở Hương Giác Tự năm đó, có bàn tay của nhà Trương gia."

Bây giờ đã nói rõ ràng, Thẩm Trường Hách cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu: “Thần đã hiểu, chỉ là… một khi xé toạc mặt nạ, e rằng…”

Triều đình sẽ chẳng còn ngày nào yên ổn nữa.

"Ngày đó, sớm muộn gì cũng sẽ đến."

Lăng Thần Dật trầm giọng, ánh mắt dần trở nên u tối, vỗ mạnh lên vai Thẩm Trường Hách.

Ba người không ai nói thêm lời nào.

Sau một khoảng im lặng kéo dài, Thẩm Trường Hách lại mở lời: "Lần này, Nhị Hoàng tử bị giáng một đòn nặng nề, mất đi sự trợ giúp của nhà Vương gia và Trương gia, thế lực của hắn chắc chắn sẽ suy yếu. Đây chính là thời cơ tốt để Tứ Hoàng tử thu phục nhân tâm."

Lăng Thần Dật gật đầu: "Nhà Trương gia sụp đổ, Lý Quốc công luôn theo gió bẻ lái ắt hẳn cũng sẽ quay lưng. Hoài Ngôn có thể nhân cơ hội này kiểm soát phủ Lý Quốc công, đó sẽ là một trợ lực lớn cho chúng ta."

Phủ Lý Quốc công dù không nắm thực quyền, nhưng nền tảng vẫn còn mạnh. Chỉ cần có thời gian, sớm muộn gì cũng có thể đứng vững trên triều đình.

Hai người bàn bạc sôi nổi, nhưng Tiêu Uyên lại im lặng hồi lâu, chỉ cúi đầu nhìn tờ tuyên chỉ trên bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi ngồi thêm một lát, Thẩm Trường Hách đứng dậy rời đi. Trương đại nhân vẫn còn trong ngục, mấy ngày tới hắn phải theo dõi chặt chẽ, để có thể lôi kẻ đứng sau ra ánh sáng.

Trước khi đi, hắn liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Uyên, rồi kéo Lăng Thần Dật ra ngoài.

Tiêu Uyên chỉ liếc nhìn bóng lưng hai người, sau đó thu lại ánh mắt, vẻ mặt lạnh lùng đến mức gần như vô cảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngoài sân, trước khi Thẩm Trường Hách kịp lên tiếng, Lăng Thần Dật đã nói trước: "Ta đã cho người thả Trương Nghiệp Dương về rồi, Trường Hách huynh có thể yên tâm."

Thẩm Trường Hách thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn về phía thư phòng, rồi nói: "Đa tạ Lăng Thế tử."

Lăng Thần Dật khẽ lắc đầu, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa: "Trường Hách huynh, huynh không cảm thấy hôn sự của Thẩm cô nương quá vội vàng sao? Thẩm phủ thực sự hiểu rõ về thư sinh kia được bao nhiêu?"

Thẩm Trường Hách khẽ nhíu mày, rõ ràng đã nghe ra ẩn ý trong lời nói: "Lăng Thế tử có biết gì sao?"

"Không có, chỉ là hảo tâm nhắc nhở thôi."

Lăng Thần Dật cười nhạt, rồi xoay người quay lại thư phòng.

Thẩm Trường Hách cau mày đứng đó một lúc lâu, rồi mới xoay người rời khỏi phủ Tứ Hoàng tử.

"Đã thả người rồi?"

Trong thư phòng, Tiêu Uyên trầm giọng nhìn Lăng Thần Dật hỏi.

Lăng Thần Dật do dự một chút rồi gật đầu, nhưng lập tức nói thêm: "Dù sao sớm muộn gì cũng phải thả, huynh không thể giữ hắn trong lao mãi được. Huống hồ, chẳng phải hai tỷ muội nhà Trương gia sắp vào kinh rồi sao? Để bọn họ giải quyết chẳng tốt hơn để huynh ra mặt làm kẻ xấu à?"

Tiêu Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì, sắc mặt rõ ràng lạnh đi vài phần.

Dạo gần đây bận rộn, hắn đã mấy ngày chưa gặp người nữ nhân kia.

Gương mặt vẫn lạnh băng, hồi lâu sau, hắn lên tiếng gọi Khánh An vào, trầm giọng ra lệnh: "Phái người theo dõi nàng, có tin tức gì lập tức báo lại cho ta."

Nàng? Ai cơ? Khánh An ngơ ngác một lúc, nhưng khi chạm phải ánh mắt nặng trĩu của chủ tử, lập tức rùng mình. Lăng Thần Dật tốt bụng nhắc nhở: "Trương Nghiệp Dương được thả ra rồi."

Khánh An lập tức hiểu ra Trương Nghiệp Dương đã ra khỏi ngục, mấy ngày không gặp, Thẩm cô nương chắc chắn nhớ nhung da diết…

"Rõ, thuộc hạ sẽ cho người theo dõi ngay."

Đợi Khánh An rời đi, Lăng Thần Dật mới thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Tiêu Uyên, rốt cuộc huynh muốn gì? Sao không trực tiếp kéo Thẩm phủ vào cuộc, cưới nàng về, đặt ngay trước mắt mà trông coi cho yên tâm?"

Tiêu Uyên lạnh lùng liếc hắn một cái, không trả lời, chỉ hờ hững nói: "Ngươi rảnh rỗi lắm à? Không đi giúp Lý Hoài Ngôn sao?"

"...!"

Lăng Thần Dật bĩu môi, chậm rãi đứng dậy: "Được thôi, vậy huynh cứ một mình thao thức trắng đêm, nhớ nhung đến phát bệnh, ghen tuông đến phát điên đi."

Nói xong, hắn thản nhiên rời khỏi thư phòng.

Tiêu Uyên ngồi yên thật lâu, rồi mới hơi nhúc nhích người. Tờ tuyên chỉ trên bàn bị hắn siết chặt, từ từ vo tròn thành một cục giấy bỏ đi.

Không sao cả.

Hắn tạm thời nhịn tên thư sinh kia thêm hai ngày nữa thôi.

Tiêu Uyên khẽ khép mắt, che giấu đi tia u ám và điên cuồng trong đáy mắt.

"Chủ tử."

Khánh Phong gõ nhẹ cửa, đẩy bước vào.

Trên tay hắn bưng một chiếc hộp gỗ, cẩn thận đặt lên bàn thư án: "Đây là lễ vật Thẩm Quý phi nương nương gửi tới chủ tử, nói rằng Hoàng thượngngự ban nghiên mực, để chúc mừng người."

Ánh mắt Tiêu Uyên dừng lại trên chiếc hộp, không biểu lộ cảm xúc, đưa tay mở ra.

Bên trong là một nghiên mực trầm quý giá, chỉ cần nhìn chất liệu đã biết vô cùng đắt đỏ.

Thẩm Quý phi biết hắn đã thắng Tiêu Trạch trong buổi chầu hôm nay, liền vội vàng tỏ thái độ thân thiện.

"Thu lại đi."

Tiêu Uyên đóng hộp, mệt mỏi tựa vào ghế.

"Thái giám mang quà vẫn đang chờ bên ngoài, chủ tử có muốn gửi lời gì đến Thẩm Quý phi không?"

Khánh Phong nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Uyên nhíu mày, nhưng vẫn cố nhẫn nại, giọng điệu thản nhiên: "Nói với bà ta, cung An Thọ cách Phượng Nghi cung gần nhất, rất thích hợp để dưỡng già."

Khánh Phong sững người, liếc nhìn hắn một cái, rồi vội vàng đáp lời, lui ra ngoài truyền lại lời này cho thái giám mang quà vào cung.

Khi Thẩm Quý phi nghe xong, mặt mày liền rạng rỡ.

Ngọc cô cô cười nói: "Tứ Hoàng tử đang ngầm nhắc nhở nương nương rằng, ngày sau khi hắn lên ngôi, chỉ cần Phượng Nghi cung có biểu cô nương của chúng ta, thì nương nương sẽ chính là Thái Hậu tôn quý."

"Ừm."

Thẩm Quý phi cười mãn nguyện, phất tay ra hiệu cho thái giám lui xuống.

"Bổn cung đúng là đã xem nhẹ con bé đó rồi, không ngờ nó lại có thể khiến Tiêu Uyên động tâm."

Ngọc cô cô nhẹ giọng: "Biểu cô nương dung mạo rực rỡ, tính tình lại có chút quật cường, đúng là có nét độc đáo riêng. Chỉ là..."

Bà ngập ngừng giây lát, có phần lo lắng: "Nô tỳ nghe nói, Thẩm đại nhân dường như có ý muốn gả cô nương cho một tân khoa trạng nguyên năm nay."

"Cái gì?"

Thẩm Quý phi kinh ngạc đến mức biến sắc. " Đại ca ta điên rồi sao? Chuyện này từ bao giờ? Ngươi nghe được từ đâu?"

Ngọc cô cô thở dài: "Giờ bên ngoài đã truyền khắp nơi rồi, chỉ là trong cung tin tức bị phong bế nên nương nương vẫn chưa hay biết."

Gương mặt Thẩm Quý phi sa sầm, lạnh lùng nói: "Đại ca ta ngồi chức Thái úy đến phát ngốc rồi sao? Huynh ấy không nhìn rõ tình thế hiện tại à?"

Về mưu lược và dã tâm, Nhị Hoàng tử thua xa Tứ Hoàng tử. Dù trong cung còn có Ninh phi hậu thuẫn, nhưng bại trận cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Huống hồ Tiêu Uyên lại có tình cảm với Thẩm An An, lúc này không nhân cơ hội bám lấy hắn thì còn đợi đến bao giờ?

"Nương nương."

Ngọc cô cô nhíu mày, giọng đầy lo lắng: "Tứ Hoàng tử là người thâm sâu khó lường. Nếu Thẩm đại nhân không gả biểu cô nương cho ngài ấy, mà lại đem nàng gả cho một thư sinh nghèo, sau này khi Tứ Hoàng tử đăng cơ, liệu có ghi hận mà trả thù Thẩm gia không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện