Lúc đó, đừng nói đến ngôi vị Thái hậu, e rằng ngay cả Quý phi nương nương và cả gia tộc Thẩm gia cũng khó giữ nổi mạng sống!

Sắc mặt Thẩm Quý phi dần trở nên tái nhợt. Bà đã hao mòn thân thể sau bao năm tháng chịu đựng trong thâm cung, cả đời này không thể mang thai, nay vất vả lắm mới có được một chỗ dựa. Cơ hội tốt ngay trước mắt, sao bà có thể để vuột mất? "Ta thấy đại ca đúng là thật điên rồi! Trong đầu chỉ có trung nghĩa chính trực, không tiếc mạng sống của mình, còn muốn cả gia tộc Thẩm gia cùng chôn theo hắn hay sao?"

Một thư sinh nghèo không xu dính túi, lấy gì để bảo vệ Thẩm An An trước dã tâm của đế vương? Kết cục chỉ có thể là một bi kịch thê thảm cho tất cả mà thôi.

Thẩm Quý phi nặng nề đập tay xuống bàn, ánh mắt dần trở nên âm u, độc ác.

Nàng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra! Nếu đại ca đã cố chấp không chịu thay đổi, vậy chỉ có thể khiến Thẩm gia buộc chặt với Tứ Hoàng tử mà thôi.

Ngày sau, khi đối diện với sự nghi kỵ và dè chừng của bậc đế vương, để bảo toàn cả gia tộc, chắc chắn đại ca sẽ phải cân nhắc lại!

“Hoàng thượngđang ở Ngự Thư Phòng sao?”

Bà nghiêng đầu hỏi Ngọc cô cô.

Ngọc cô cô khẽ nhíu mày, đáp: “Nô tỳ sẽ lập tức cho người đi thăm dò.”

“Ừm, tiện thể bảo tiểu trù phòng hầm một bát canh an thần, lát nữa ta sẽ đích thân mang qua.”

Nửa canh giờ sau, Thẩm Quý phi mang theo Ngọc cô cô cùng bát canh an thần đến trước cửa Ngự Thư Phòng.

Đại thái giám lập tức bước tới hành lễ, thấp giọng bẩm báo: “Thẩm Quý phi nương nương, lúc này Hoàng thượngđang không vui, người xem… có nên…”

“Không sao.”

Thẩm Quý phi ngắt lời hắn, dịu giọng cười: “Bản cung nghe nói Hoàng thượngtâm trạng không tốt, nên mới cố ý chuẩn bị canh an thần mang tới. Ngươi chỉ cần vào thông báo một tiếng là được.”

“Tuân lệnh.”

Đại thái giám không dám chậm trễ, vội vã quay người vào trong. Chỉ chốc lát sau, hắn nhanh chóng bước ra, cung kính mời Thẩm Quý phi vào.

Bên trong, Hoàng đế đang tựa vào long ỷ, khẽ nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt uy nghiêm lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thẩm Quý phi tự tay nhận lấy thực hạp từ Ngọc cô cô, rồi ra hiệu cho nàng lui xuống.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.”

Nàng nhẹ nhàng hành lễ, sau đó bước lên bậc thềm, đặt thực hạp lên long án, rồi dịu dàng xoa nhẹ thái dương của Hoàng đế.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói tâm trạng ngài không tốt, nên đích thân hầm một bát canh an thần, mong ngài dùng thử để tối nay có giấc ngủ ngon hơn.”

Giọng nàng mềm mại, lực tay vừa phải, khiến sắc mặt Hoàng đế rõ ràng giãn ra đôi chút, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn: “Giờ này, trong cả hậu cung chỉ có nàng là dám đến gần trẫm.”

Thẩm Quý phi khẽ cười: “Đó là vì Hoàng thượngvẫn còn sủng ái thần thiếp.”

Lời thì nói vậy, nhưng Thẩm Quý phi hiểu rõ trong lòng Hoàng thượngcho phép nàng chen vào chuyện triều chính, chẳng qua vì nàng không có con, không thể đe dọa đến giang sơn xã tắc mà thôi.

Nếu không, ngài tuyệt đối sẽ không để nàng bàn luận chuyện thị phi giữa hai vị Hoàng tử.

Hoàng đế nhắm mắt, hưởng thụ sự hầu hạ của Thẩm Quý phi, giọng điệu không nặng không nhẹ: “Trẫm quả là nuôi được hai đứa con giỏi giang. Thân thể trẫm còn khỏe mạnh mà bọn chúng đã đấu đá đến mức ngươi c/h/ế/t ta sống rồi.”

Động tác trên tay Thẩm Quý phi hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã tiếp tục, giọng nói dịu dàng: “Sinh ra trong hoàng thất, tranh đấu là điều không thể tránh khỏi. Hoàng thượngkhông cần phải phiền lòng, việc quan trọng nhất bây giờ là dưỡng tốt long thể. Chỉ có như vậy, mới có thể kiềm chế hai vị Hoàng tử không tàn sát lẫn nhau.”

Hoàng đế hé mắt, liếc nhìn nàng một cái, khóe môi cong lên nhàn nhạt: “Cũng chỉ có nàng mới dám nói những lời này.”

Khắp hậu cung, e rằng chỉ có Thẩm Quý phi dám nói ra những lời ấy.

Thẩm Quý phi mỉm cười, năm ngón tay thon dài từ từ lướt qua trán Hoàng đế, rồi chậm rãi đặt lên lồng n.g.ự.c ngài, đôi tay vòng qua cổ Hoàng đế đầy tình tứ.

“Cũng bởi vì Hoàng thượngvẫn còn sủng ái thần thiếp.”

Hoàng đế vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, sắc mặt trầm tư: “Nàng nói không sai. Sinh ra trong hoàng gia, tranh đấu là điều tất yếu. Nếu không có tranh đấu, nhi tử của trẫm mới thật sự là kẻ vô dụng.”

Thẩm Quý phi cười yêu kiều, xoay người bước đến trước long án, lấy ra bát canh an thần từ trong thực hạp: “Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượnguống một chút.”

Hoàng đế mở miệng, thuận theo từng thìa canh mà nàng đưa tới môi.

Thẩm Quý phi nhẹ nhàng cẩn thận, mỗi lần múc canh đều chu đáo thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng ngài.

Chẳng mấy chốc, bát canh đã vơi hơn nửa. Đôi mắt long lanh của Thẩm Quý phi khẽ chớp, như vô tình lên tiếng: “Thần thiếp nghe nói, hôm nay trên triều, huynh trưởng của thần thiếp cũng đã mở miệng?”

Nàng cười nhạt, như thể lơ đễnh mà hỏi.

“Cũng thật lạ, huynh trưởng xưa nay vẫn luôn giữ trung lập, rất ít khi can dự vào những chuyện thị phi này. Vậy mà hôm nay lại…”

Vừa nói, Thẩm Quý phi lập tức nhận ra ánh mắt của Hoàng đế đã thay đổi. Đôi mắt vốn ôn hòa khẽ nheo lại. Dường như lúc này nàng mới nhận ra lời nói của mình có phần không thỏa đáng, đến mức tay run lên, làm rơi muỗng canh xuống long bào của Hoàng thượng.

Nàng vội vàng đứng dậy, đặt bát canh an thần xuống, nhặt muỗng lên rồi cẩn thận lau đi vết bẩn trên long bào, vẻ mặt đầy tự trách: “Đều do thần thiếp bất cẩn, Hoàng thượng, ngài không sao chứ?”

Hoàng đế giơ tay ngăn nàng lại, ánh mắt trầm xuống, mang theo chút u ám: “Không có gì, nàng lui xuống đi, trẫm còn phải phê duyệt tấu chương.”

“Thần thiếp tuân chỉ.”

Thẩm Quý phi nhanh chóng thu dọn thực hạp, không nói thêm lời nào, khẽ cúi người rồi lui ra ngoài.

Nàng hiểu rõ đạo lý “quá cũng là không đủ,” hôm nay chỉ cần gợi mở đến đây là đủ. Một khi hạt giống nghi ngờ đã gieo vào lòng Hoàng thượng, thì chẳng mấy chốc, ngài sẽ tự mình tìm ra những kẽ hở.

Huynh trưởng của nàng… cuối cùng cũng chỉ có thể bị ép buộc đứng về phe của Tứ Hoàng tử.

Bước ra khỏi Ngự thư phòng, Thẩm Quý phi lập tức điều chỉnh lại sắc mặt. Sự hoảng loạn và tự trách khi nãy hoàn toàn biến mất, nàng thản nhiên rời đi giữa những cái cúi chào cung kính của đại thái giám.

Đi được một quãng xa, nàng mới quay đầu lại, lặng lẽ nhìn về phía cung điện nguy nga tráng lệ. Dù sao cũng là phu thê chung chăn gối, không ai hiểu Hoàng thượnghơn nàng.

Quân vương đa nghi. Chỉ cần trong lòng ngài đã nhen nhóm một tia lửa nhỏ, thì ngọn lửa ấy sẽ nhanh chóng bùng cháy, thiêu rụi tất cả.

---

“Quý phi nương nương.”

Trở về cung, Ngọc cô cô khép cửa lại rồi không nhịn được mà lên tiếng: “Trong cung, chỗ dựa duy nhất của chúng ta chính là Thẩm đại nhân. Nếu Hoàng thượngthật sự mất đi tín nhiệm với Thẩm phủ, thậm chí sinh lòng nghi kỵ, e rằng…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Quý phi ngồi xuống ghế quý phi, vẻ mặt dửng dưng, giọng nói hờ hững: “Cái ta muốn chính là sự nghi ngờ và đả kích đó.”

Nàng khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh: “Một khi Hoàng thượngnghi ngờ, tất nhiên sẽ có động thái. Đến lúc đó, dù đại ca ta có muốn hay không, cũng chỉ có thể cùng vinh cùng nhục với Tứ Hoàng tử. So với toàn bộ gia tộc Thẩm gia, hy sinh một nữ nhi, đại ca nhất định sẽ có tính toán.”

Ngọc cô cô cảm thấy cách làm này quá mạo hiểm, nhưng Thẩm đại nhân xưa nay luôn cố chấp, không chịu nghe lời khuyên của Thẩm Quý phi. Ngoài cách này ra, e rằng cũng chẳng còn biện pháp nào khác.

---

Sau khi Thẩm Quý phi rời đi, Hoàng đế không lập tức phê duyệt tấu chương mà ngồi lặng trên long ỷ, chìm vào suy tư rất lâu mà không hề động đậy.

Mãi đến một canh giờ sau, đại thái giám cầm theo một thánh chỉ, bước nhanh ra khỏi hoàng cung, đi thẳng đến đại lao của Cấm vệ quân để tuyên đọc.

Thẩm Trường Hách nghe xong nội dung thánh chỉ, đôi mày nhíu chặt lại. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, thái giám đã đưa thánh chỉ đến trước mặt hắn.

"Thẩm đại nhân, Hoàng thượngcó thánh ý, xin ngài mau nhận chỉ đi."

Thẩm Trường Hách thu lại suy nghĩ, chắp tay nói: "Vi thần tiếp chỉ."

Sau đó, hắn cẩn thận đón lấy thánh chỉ rồi đứng dậy.

Đại thái giám cười tủm tỉm, giọng điệu ôn hòa: "Hoàng thượngsợ giao cho ngài quá nhiều công việc nên đặc biệt ra lệnh để Chu đại nhân hỗ trợ điều tra vụ án này. Thật sự là vô cùng quan tâm và ưu ái Thẩm gia đấy."

Khóe môi Thẩm Trường Hách khẽ nhếch lên, nở nụ cười vừa đủ lễ độ: "Công công nói phải, làm phiền công công thay ta tạ ơn Hoàng thượng."

"Không có gì, Thẩm đại nhân cứ tiếp tục bận rộn, lão nô còn phải hồi cung bẩm báo."

Thẩm Trường Hách gật đầu, không nói thêm lời nào, đích thân tiễn đại thái giám ra cửa, đứng nhìn đối phương lên xe ngựa rời đi.

---

"Đại nhân, Hoàng thượngđể nhà ngoại của Nhị Hoàng tử phi nhúng tay vào chuyện này, chẳng lẽ là muốn bảo vệ Nhị Hoàng tử?"

Phó thống lĩnh Cấm vệ quân cau mày hỏi.

"Ai mà biết được."

Thẩm Trường Hách đưa thánh chỉ cho phó thống lĩnh, trầm giọng dặn dò: "Ngươi ở lại đây, nhất định phải trông chừng thật kỹ kẻ bên trong. Ta có việc cần rời đi một lúc."

"Vâng!"

Thẩm Trường Hách nhanh chóng xoay người lên ngựa, rời khỏi nha môn.

Gương mặt hắn dần lộ vẻ nghiêm trọng.

Người sáng suốt đều thấy rõ, Nhị Hoàng tử thực chất không hề dính líu vào vụ việc này. Cùng lắm y chỉ mắc lỗi tắc trách. Nếu Hoàng thượngđể Chu Duẫn Phong tham gia điều tra, thì e rằng mục đích không phải bảo vệ Nhị Hoàng tử, mà là…

Để giám sát hắn, phòng khi hắn thiên vị Tứ Hoàng tử!

Nhưng Thẩm phủ xưa nay luôn giữ thái độ trung lập, hơn nữa quan hệ giữa ông và Tứ Hoàng tử vẫn luôn rất kín đáo. Vậy tại sao Hoàng thượnglại đột nhiên nảy sinh nghi ngờ?

Thẩm Trường Hách lướt nhanh qua toàn bộ sự việc gần đây, nhưng vẫn không thể tìm ra rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Trong thư phòng của Tứ Hoàng tử, Tiêu Uyên đang phê duyệt tấu chương thì Khánh An đẩy cửa bước vào, hạ giọng nói: "Chủ tử, đây là thứ Thẩm đại nhân sai người đưa tới."

Tiêu Uyên khựng lại, ngẩng mắt nhìn tờ thư trong tay Khánh An, mày hơi cau lại, giọng nói sắc bén:

"Hắn đâu?"

Nếu có chuyện gấp, Thẩm Trường Hách hẳn sẽ đích thân đến gặp vào ban đêm. Việc đột ngột gửi thư thế này là có ý gì?

Tiêu Uyên lập tức buông bút lông, sắc mặt trầm xuống.

Khánh An lắc đầu: "Người đó cải trang thành ăn mày, vừa nhét thư cho quản gia xong liền rời đi ngay."

Tiêu Uyên nhận lấy lá thư, mở ra xem, gương mặt vốn đã nghiêm nghị càng trở nên u ám hơn.

Khánh An ghé mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên thư có ghi một địa danh, dường như là một tửu lâu.

"Gọi Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đến đây."

"Rõ."

Khánh An nhanh chóng rời đi. Chưa đầy nửa canh giờ sau, Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đã có mặt tại phủ Tứ Hoàng tử.

Vừa vào cửa, Lăng Thần Dật đã sốt ruột hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà gấp gáp gọi bọn ta tới vậy?"

Lý Hoài Ngôn không lên tiếng, so với dáng vẻ ngông nghênh trước kia, hắn trầm ổn hơn nhiều, chỉ là gương mặt hằn rõ nét tiều tụy, nhưng phong thái của một tài tử phong lưu vẫn chẳng hề suy suyển.

Hai người ngồi xuống đối diện Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên liếc mắt nhìn Lý Hoài Ngôn, nhíu mày hỏi: "Ngươi ổn chứ?"

Lý Hoài Ngôn khẽ cười: "Ta rất ổn."

Chừng ấy năm sống dưới tay Trương thị, ngay cả cảnh mẫu thân bị bà ta siết cổ đến c/h/ế/t hắn cũng đã nén nhịn mà vượt qua, chút khổ sở này nào đáng gì.

Hơn nữa, nhà Trương gia đã sụp đổ, Trương thị cũng mất đi chỗ dựa. Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể báo thù cho mẫu thân, trả lại bà một danh phận xứng đáng.

Tiêu Uyên khẽ gật đầu, đưa lá thư cho Lăng Thần Dật: "Ngươi xem cái này đi."

Lăng Thần Dật nhận lấy, lướt mắt nhìn qua, nhướng mày cười cợt: "Lại có cô nương nhà nào hẹn ngươi sao?"

Hắn nửa đùa nửa thật nói, nhưng Tiêu Uyên chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên:

"Người của Thẩm Trường Hách đưa tới."

Lăng Thần Dật sững người, ánh mắt trầm xuống: "Hắn hẹn ngươi đến Khách Lai tửu lâu sao?"

Nói rồi, hắn cúi đầu nhìn kỹ nội dung bức thư, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị: "Chắc chắn có người đã phát hiện ra quan hệ giữa hai người."

Nếu khiến Thẩm Trường Hách phải cẩn trọng đến mức này, chỉ có hai khả năng. Một là hắn đang né tránh Thẩm Thái Úy, hai là…

Chính Hoàng thượngđã bắt đầu sinh nghi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện