Thẩm Quý phi quỳ rạp bên chân Thẩm lão phu nhân, nghẹn ngào nức nở, giọng khàn khàn liên tục nói lời xin lỗi, không còn chút gì của vẻ cao quý ngày xưa.

Thẩm lão phu nhân nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ánh mắt chưa từng dịu dàng và ấm áp đến vậy, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

Đứng sau tấm bình phong, Thẩm An An chần chừ không bước tới. Nàng nghe thấy giọng nói đầy yêu thương của tổ mẫu dành choThẩm Quý phi: "Con nghe lời mẫu thân lần này đi, ta sẽ không hại con đâu."

Thẩm Quý phi nghẹn ngào đáp: "Là con bất hiếu, tất cả là lỗi của con. Nếu không phải tại con,Thẩm gia cũng không lâm vào cảnh tuyệt vọng như hôm nay. Mẫu thân, con sai rồi... tất cả là con sai rồi!"

"Đừng khóc nữa, vất vả lắm mới được trở về nhà một chuyến."

Lão phu nhân dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho nàng, giọng đầy cưng chiều: "Đừng để đại ca và An An phát hiện điều gì."

"Mẫu thân..."

Tâm Thẩm An An khẽ rung động. Nàng bước ra khỏi tấm bình phong, ánh mắt lướt qua Thẩm Quý phi đang quỳ dưới đất, rồi nhẹ giọng nói với Thẩm lão phu nhân: "Mẫu thân đã chuẩn bị xong bữa tối ở tiền đình."

"Được."

Thẩm lão phu nhân cười, nhưng không nhìn Thẩm An An. Thẩm Quý phi cũng cúi đầu né tránh ánh mắt nàng.

Trực giác mách bảo Thẩm An An rằng hai người họ đang che giấu điều gì đó.

Nàng quay sang nhìn Dương ma ma, nhưng bà chỉ cúi đầu, lập tức đỡ lão phu nhân đứng dậy: "Lão phu nhân, để nô tỳ dìu người."

"Đi thôi, tẩu tẩu con đã chuẩn bị bữa tối. Chúng ta hãy cùng ăn một bữa cơm đoàn viên."

Thẩm lão phu nhân đưa tay về phía Thẩm Quý phi. Nàng vội vàng nắm lấy, dìu bà đứng lên nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt đất.

Thẩm An An nhíu mày, lặng lẽ đi theo phía sau, ánh mắt không rời khỏi Thẩm Quý phi suốt dọc đường đến tiền đình.

"An An, muội sao vậy?"

Thẩm Trường Hách đi bên cạnh, khẽ hỏi.

Nàng lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là muội cảm thấy tổ mẫu và cô mẫu có điều gì đó rất kỳ lạ, như thể đang cố tình giấu chúng ta chuyện gì vậy."

Nỗi bất an trong lòng nàng ngày càng lớn, đặc biệt là khi nhớ lại lời xin lỗi đầy đau đớn của Thẩm Quý phi ban nãy.

Thẩm phu nhân đã sớm nhận được tin, chuẩn bị thêm một bộ bát đũa. Vừa thấy Thẩm Quý phi, bà liền hành lễ cúi người thật sâu.

"Tẩu tẩu."

Thẩm Quý phi vội đỡ nàng dậy, đôi mắt sưng đỏ, như muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn đắng.

Thẩm phu nhân mỉm cười, cố xoa dịu bầu không khí ngột ngạt: "Muội trở về là tốt rồi. Phu quân ta nhắc đến muội không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi."

Nước mắt Thẩm Quý phi lại lặng lẽ lăn dài. Bà ngồi xuống bên cạnh Thẩm lão phu nhân.

Chẳng mấy chốc,Thẩm Văn cũng bước vào, ngồi xuống phía bên kia của Thẩm lão phu nhân. Người nam nhấn ấy vốn ít nói, chỉ lặng lẽ gật đầu với Thẩm Quý phi, rồi ra hiệu cho gia nhân dọn cơm.

Cứ như thể tai họa ngục t//ù mấy ngày trước, khoảng khắc sinh tử cận kề, chưa từng tồn tại.

"Ngồi xuống đi."

Giọng Thẩm Trường Hách nhẹ nhàng: "Dù sao cũng là lần cuối cùng rồi, muội nhẫn nhịn một chút. Dù gì bà ấy cũng là con ruột của tổ mẫu, là muội muội ruột thịt của phụ thân."

Có lẽ con người khi sắp c/h/ế/t thì lòng cũng trở nên thiện lương, đột nhiên lương tâm trỗi dậy chăng? Thẩm An An thu lại ánh mắt đang nhìn ba mẫu tử họ vui vẻ trò chuyện, cố gắng đè nén sự bứt rứt trong lòng.

Đại ca nói đúng, Thẩm Quý phi dù thế nào cũng là ruột thịt của tổ mẫu và phụ thân. Một người đã bị Hoàng Thượngban c/h/ế/t, bữa cơm đoàn viên cuối cùng này, nàng không thể khiến tổ mẫu mất hứng. Dù nàng có hận sự ngu xuẩn của Thẩm Quý phi thế nào đi nữa, lúc này cũng không thể bộc phát.

"Cứ xem như là nể mặt tổ mẫu đi." - Thẩm Trường Hách nói.

Nếu xét về người căm hận Thẩm Quý phi nhất, thì không ai khác ngoài Thẩm phu nhân. Chính Thẩm Quý phi đã khiến Thẩm gia lâm vào cảnh lao đao, vậy mà Thẩm phu nhân lại chẳng hề mở miệng oán trách nửa lời. Nàng chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Thẩm Văn, lắng nghe ba mẫu tử họ trò chuyện.

Nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của tổ mẫu, Thẩm An An thu lại ánh mắt, lặng lẽ bước đến bàn rồi ngồi xuống.

Hai huynh muội đều im lặng.

Bữa cơm tối hôm nay không còn những quy tắc “ăn không nói, ngủ không lời” nữa. Thẩm lão phu nhân dường như nói rất nhiều, từ Thẩm Quý phi, đến Thẩm Văn, cuối cùng cả Thẩm phu nhân cũng không bỏ sót.

"Sau này Thẩm gia sẽ càng thêm gian nan, phải làm khó con rồi."

Mắt Thẩm phu nhân hơi đỏ lên, giọng nghẹn ngào: "Mẫu thân nói gì vậy? Từ ngày con gả vào Thẩm gia, phu quân đối đãi với con rất tốt, người cũng chưa từng soi mói, con được hưởng vinh hoa phú quý mười mấy năm trời, đó đã là phúc phận lớn lao rồi."

Cả đời này, bà chưa từng cảm thấy thiệt thòi.

"Tốt..."

Thẩm lão phu nhân mỉm cười, rồi bất chợt ho nhẹ, cơn ho trầm thấp kéo dài không dứt.

"Mặc Hương, mau đi mời đại phu."

Thẩm An An lập tức lên tiếng, nhưng Thẩm lão phu nhân vội vàng xua tay từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà liếc nàng một cái, trách yêu: "Hôm nay là ngày gì, còn mời đại phu làm gì, xui xẻo! Thân thể của tổ mẫu, chẳng phải con rõ ràng nhất sao?"

Chính vì hiểu rõ nên Thẩm An An mới hoảng loạn.

"Giờ vẫn còn sớm, tổ mẫu muốn nói gì vẫn còn nhiều cơ hội, nhưng trước tiên cứ để đại phu bắt mạch xem thế nào đã."

Thẩm Văn cũng nhận thấy điều bất thường, nhíu chặt mày hỏi: "Tổ mẫu có chỗ nào không khỏe ư?"

"Không có gì, chỉ là hôm nay vui nên nói nhiều vài câu thôi."

Bà vẫy tay bảo Thẩm An An ngồi xuống, dịu giọng trấn an: "Được rồi, đừng nhăn nhó cái mặt nhỏ nữa. Ăn xong rồi để đại xa phum cũng không muộn."

"Nể mặt tổ mẫu, đừng làm hỏng bữa cơm hôm nay, khó lắm tổ mẫu mới vui vẻ thế này."

Thẩm Quý phi từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Thẩm lão phu nhân, ánh mắt đượm vẻ đau thương.

Mọi người đều ngầm chấp nhận ý của Thẩm lão phu nhân, Thẩm An An cũng đành ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn không rời bà.

"Hách nhi."

Giọng Thẩm lão phu nhân đột nhiên trầm xuống, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Trường Hách, bà vẫy tay gọi.

Thẩm Trường Hách lập tức đứng dậy bước đến, quỳ một gối bên cạnh bà: "Tổ mẫu."

"Ừm."

Thẩm lão phu nhân chậm rãi nói: "Con à, phụ thân con tuổi tác ngày càng lớn, tương lai Thẩm gia phải dựa vào con. Nhất định phải chăm sóc tốt cho mẫu thân và muội muội của con, đừng để khó khăn bào mòn đi khí phách và tài năng của Thẩm gia. Thẩm gia chúng ta từng hưng thịnh, thì cũng sẽ có một ngày xoay chuyển càn khôn, trở lại vinh quang."

Cả đời bà chưa từng chịu thua, con cháu bà cũng sẽ không kém cỏi.

Nhưng Thẩm Trường Hách không đáp, chỉ trầm mặc nhìn Thẩm lão phu nhân, ánh mắt lạnh lùng mà sâu thẳm.

"Tổ mẫu, tôn nhi còn trẻ, vẫn cần người chỉ dạy dìu dắt."

Thẩm lão phu nhân bật cười, đưa tay chọc lên trán hắn: "Hai mươi mấy tuổi rồi, là nam nhi đội trời đạp đất, thế mà còn nói mình trẻ con ư?"

Nhắc đến chuyện hôn sự, bà lại thở dài: "An An nói, Lâm cô nương rất tốt, đáng tiếc tổ mẫu không có duyên gặp được."

Lời vừa dứt, Thẩm An An liền bật dậy, giọng nói không chút do dự: "Mặc Hương, lập tức đi mời đại phu!"

Nói xong, nàng sải bước về phía Thẩm lão phu nhân.

"Tổ mẫu."

Sắc mặt Thẩm Trường Hách cũng trầm xuống, hắn cắn chặt răng: "Chờ Thẩm gia vượt qua kiếp nạn, tôn nhi nhất định sẽ dẫn Lâm cô nương đến gặp người!"

"Không cần đâu."

Lão phu nhân khẽ lắc đầu, giọng nói trầm tĩnh mà kiên quyết: "Tương lai của Thẩm gia còn nhiều gian nan, Hách nhi, đừng làm lỡ dở cô nương nhà người ta. Là Thẩm gia ta không có phúc phận ấy."

Thẩm Trường Hách cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Tôn nhi hiểu."

Lão phu nhân đưa tay vuốt nhẹ chân mày hắn, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Uất ức cho con rồi."

Lúc này, Mặc Hương vội vã dẫn đại phu vào. Lão phu nhân bất lực liếc nhìn Thẩm An An: "Đã nói đợi lát nữa rồi hãy mời đại phu, sao con lại cứ cố chấp như vậy?"

Thẩm An An không đáp, chỉ dứt khoát ra hiệu cho đại phu tiến lên bắt mạch.

Thẩm Quý Phi thoáng hoảng hốt, vội đứng dậy nhường chỗ.

Nhưng Thẩm An An chẳng buồn để ý đến bà, ánh mắt chăm chú dõi theo đại phu.

Không khí trong phòng căng thẳng, ai nấy đều hồi hộp theo nàng. Chỉ có Thẩm lão phu nhân là bình thản mỉm cười, dường như chẳng mấy bận tâm.

Một lúc sau, đại phu thu lại hộp châm cứu, cúi người nói: "Bẩm cô nương, mạch tượng của lão phu nhân không có gì khác biệt so với trước, chỉ cần tiếp tục điều dưỡng cẩn thận là được."

"Ta đã bảo không có gì rồi, cứ làm to chuyện lên."

Thẩm lão phu nhân rút tay về, giọng điệu trách yêu.

Nhưng Thẩm An An vẫn nhìn bà chăm chú, nỗi bất an trong lòng không hề vơi bớt dù đã nghe lời đại phu.

Bữa tối cũng đã xong, Thẩm phu nhân ra hiệu cho nha hoàn dọn dẹp bát đũa, rồi bày lên bàn chút hạt dưa và điểm tâm.

Bên ngoài gió rét rít gào, tuyết rơi dày đặc, nhưng trong phòng lại ấm áp lạ thường. Mọi người quây quần bên nhau, trò chuyện rôm rả.

Thẩm An An lặng lẽ lắng nghe, đến khi đêm đã khuya mới không nhịn được lên tiếng: "Tổ mẫu, đã muộn rồi, người nên nghỉ ngơi thôi."

Thẩm lão phu nhân ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Sao thời gian trôi nhanh thế này..."

"Dương ma ma, đỡ tổ mẫu về phòng đi." - Thẩm An An nhẹ giọng dặn dò.

Thẩm lão phu nhân chậm rãi đứng dậy, tuy không nỡ nhưng vẫn vỗ nhẹ vai Thẩm Văn, dặn dò: "Được rồi, mọi người cũng về nghỉ đi."

"Vâng."

Thẩm Văn cũng đứng dậy theo bà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện