Thẩm Quý phi cũng lặng lẽ đi theo sau lưng Thẩm lão phu nhân ra khỏi phòng.

Vừa bước qua cửa, bà lập tức tiến lên, cẩn thận dìu lấy Thẩm lão phu nhân.

"An An, con cũng đã vất vả suốt mấy ngày nay rồi, mau về nghỉ sớm đi."

Thẩm phu nhân lên tiếng, kéo ánh mắt của Thẩm An An ra khỏi sân viện, nhẹ nhàng nói.

"Đêm nay con sẽ ở lại An Thọ Đường với tổ mẫu, mẫu thân cứ về trước, chăm sóc phụ thân đi. Hãy gọi đại phu đến xem vết thương của người."

"Đã muộn thế này rồi, con đến An Thọ Đường làm gì?" - Thẩm phu nhân hơi nhíu mày.

"An An, mẫu thân biết con không thích cô mẫu, nhưng dù sao đi nữa, nàng ấy vẫn là con gái ruột của tổ mẫu, là muội muội ruột của phụ thân con. Người sắp ra đi rồi, con đừng so đo nữa."

"Mẫu thân yên tâm."

Nàng vỗ nhẹ lên cổ tay Thẩm phu nhân, trấn an: "Con chỉ đến để bầu bạn với tổ mẫu, sẽ không làm gì cô mẫu đâu."

Dứt lời, không đợi Thẩm phu nhân nói thêm, nàng đã quay người rời khỏi tiền viện.

Thẩm Trường Hách không đi ngay, mà cùng Thẩm phu nhân và Thẩm Văn ra khỏi sân viện, mãi đến khi đến trước cửa Lộng Hương Các.

"Hách nhi, sao con chưa đi nghỉ? Có chuyện gì sao?"

Thẩm Trường Hách phất tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, mím chặt môi, trầm giọng nói: "Là chuyện hôn sự với Lâm gia, hài nhi muốn từ hôn."

Sắc mặt Thẩm phu nhân lập tức trầm xuống. Một lúc lâu sau, bà mới khẽ gật đầu.

Nàng dâu Lâm gia, bà vốn rất yêu thích, nhưng bà cũng hiểu rõ, mối hôn sự này e rằng khó có thể giữ được.

"Được."

Bà ngẩng đầu, nhìn đứa nhi tử với gương mặt vô cảm mà lòng đau nhói: "Hách nhi, đừng buồn. Chờ khi Thẩm gia vượt qua khó khăn này, mẫu thân sẽ tìm cho con một mối nhân duyên khác."

Thẩm Trường Hách miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, không đáp lại lời này, mà tiếp tục nói: "Hiện tại Thẩm gia đang trong tình thế nguy hiểm, nếu để Lâm gia chủ động từ hôn, tất sẽ bị miệng lưỡi thế gian đàm tiếu. Vì vậy, chuyện này vẫn nên do mẫu thân đứng ra từ hôn trước, cố gắng… bảo toàn thanh danh cho nàng."

Hắn cúi người hành lễ, giọng nói kiên định: "Làm phiền mẫu thân rồi."

Nước mắt Thẩm phu nhân lập tức rơi xuống, bà lấy khăn tay che miệng, lặng lẽ khóc.

Hách nhi suy nghĩ cho Lâm cô nương đến mức này, hẳn là trong lòng rất yêu quý nàng. Giờ đây phải đưa ra quyết định này, chắc chắn trong lòng hắn cũng vô cùng đau đớn.

"Hách nhi..."

Khuôn mặt Thẩm Trường Hách vẫn không hề d.a.o động, đôi môi mím chặt.

Thẩm Văn vỗ nhẹ lên vai hắn, trầm giọng thở dài: "Làm nam nhi, phải như vậy!"

...

Thẩm An An đi theo đến An Thọ Đường. Thẩm lão phu nhân vừa trông thấy nàng, lập tức nhíu mày: "Không về Hải Đường Viên nghỉ ngơi, theo ta làm gì?"

Nàng giả vờ như không thấy vẻ không hài lòng của Thẩm lão phu nhân, chỉ nói: "Đêm nay, con muốn ngủ cùng tổ mẫu."

"Ta muốn nói chuyện riêng với cô mẫu con. Mẫu tử chúng ta đã hơn mười năm không gặp rồi."

Thẩm An An liếc nhìn bà: "Không sao, con ngủ ngoài này. Con không nói gì là được chứ gì."

"..."

Thẩm lão phu nhân thở dài một hơi, trên mặt nở nụ cười nhưng lại nhẹ nhàng cúi đầu.

Hôm nay, Thẩm Quý Phi bỗng trở nên hiếu thuận một cách lạ thường, bà tự tay giúp Thẩm lão phu nhân cởi áo ngoài, tháo trâm cài, cởi giày tất, rồi dìu bà nằm xuống giường.

Bà không lên giường, chỉ ngồi bên cạnh, ôm lấy bàn tay già nua của Thẩm lão phu nhân, áp sát khuôn mặt mình vào, như một đứa trẻ làm nũng.

Nhìn thấy ánh mắt hiền từ mà tổ mẫu dành cho Thẩm Quý Phi, Thẩm An An quay đầu đi chỗ khác, phân phó Dương ma ma mang một chiếc giường mềm từ ngoài vào trong phòng.

Nàng ngồi trên đó, không lên tiếng cũng không rời mắt, chỉ chăm chú dõi theo hai người, chính x-ác hơn là quan sát nhất cử nhất động của Thẩm Quý Phi.

Thẩm Quý Phi luôn cúi đầu lắng nghe, chỉ thỉnh thoảng gật đầu phụ họa vài câu khi Thẩm lão phu nhân liên tục thủ thỉ điều gì đó.

Dù sao cũng là nữ nhi ruột, Thẩm An An nghĩ, dù tổ mẫu có bao nhiêu nghiêm khắc, thì đến phút cuối cùng cũng không thể buông bỏ được.

Có lẽ nàng nên để Thẩm lão phu nhân được trọn vẹn tình mẫu tử. Chỉ cần qua đêm nay, khi Thẩm Quý Phi bị tống vào đại lao, tất cả sẽ kết thúc.

Trong lúc nàng còn đang suy tính, bỗng nhiên Thẩm lão phu nhân ho lên từng cơn. Ban đầu chỉ là những tiếng ho khẽ, nhưng càng lúc càng dữ dội, đến mức lưng bà cong gập lại, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở khó nhọc.

"Dương ma ma, thuốc của tổ mẫu đâu! Mặc Hương, mau đi mời đại phu!"

"Không... không cần."

Thẩm lão phu nhân giơ tay từ chối, khuôn mặt nhăn nheo hiện lên vẻ an nhiên, bà đưa tay về phía Thẩm An An.

"An An, lại đây. Tổ mẫu muốn nói chuyện với con."

Nàng lập tức bước nhanh đến, siết chặt bàn tay bà, nhét vào trong chăn: "Có chuyện gì thì chờ uống thuốc xong, đợi đại phu tới rồi nói cũng chưa muộn. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà."

Bất an trong lòng nàng lúc này đã dâng đến cực điểm, đến mức nói năng cũng lộn xộn.

"Tổ mẫu, người đã hứa với con sẽ cùng con đi Giang Nam, sẽ nhìn thấy con xuất giá… Còn Thẩm gia nữa…"

"An An."

Cơn ho của Thẩm lão phu nhân dần lắng xuống, bà khẽ nói: "Đừng làm loạn nữa. Nhân lúc tổ mẫu còn có thể nói chuyện, ở bên tổ mẫu một lúc, được không?"

Nước mắt Thẩm An An lập tức rơi xuống, nàng quay đầu lớn tiếng giục hạ nhân nhanh chóng đi mời đại phu.

Thẩm lão phu nhân thở dài, lại bắt đầu ho dữ dội, trên gối vương đầy má-u đỏ tươi.

Thẩm An An hoảng loạn, luống cuống tay chân: "Tổ mẫu! Vì sao chứ? Vì sao người lại làm như vậy? Người không cần con nữa sao?"

Thẩm Quý Phi đứng bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bà ta đâu thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đừng phí sức nữa."

Thẩm lão phu nhân cất giọng yếu ớt: "Ta đã đuổi đại phu ra khỏi phủ rồi. Dương ma ma chỉ nghe lệnh ta. Con… chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây, trò chuyện với tổ mẫu là được."

Bà đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt Thẩm An An, những ngón tay thô ráp, đầy vết chai sạn dịu dàng lau đi nước mắt của nàng.

"Làm sao tổ mẫu có thể không quan tâm con chứ? Trong Thẩm gia, người mà tổ mẫu yêu thương nhất chính là An An. Nhưng tổ mẫu cũng là một mẫu thân... Việc cô mẫu con ra nông nỗi này, suy cho cùng cũng là do tổ mẫu dạy dỗ không tốt."

"Nó nói đúng, nếu năm đó tổ mẫu không rời đi, mà ở lại kinh thành giúp đỡ, bày mưu tính kế, có lẽ nó sẽ không từng bước sa chân vào tuyệt cảnh như ngày hôm nay. Suy cho cùng, tổ mẫu đã nợ nó quá nhiều..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phịch!"

Thẩm Quý Phi đột nhiên quỳ sụp xuống đất, khóc không thành tiếng. Nhưng Thẩm lão phu nhân không nhìn bà ta, ánh mắt hiền từ chỉ chăm chú dõi theo từng đường nét trên gương mặt của Thẩm An An.

"Đừng trách tổ mẫu, dù sao thì ta cũng không thể sống lâu hơn nữa. Nó còn trẻ, có thể đổi lấy một mạng để tiếp tục sống sót, vậy là đáng giá nhất rồi. An An, con đừng giận tổ mẫu, được không?"

Thẩm An An nghẹn ngào lắc đầu, không thể thốt nên lời, chỉ biết siết chặt lấy bàn tay gầy guộc đang run rẩy kia.

"Cô nương, đại phu có việc trong nhà, không có trong phủ."

Mặc Hương bước nhanh vào bẩm báo.

"Vậy thì ra ngoài tìm! Mau đi!" - Nàng gần như hét lên.

"Vâng!"

Mặc Hương lập tức xoay người chạy vội ra ngoài.

"Tổ mẫu, người đã hứa sẽ không nuốt lời cơ mà..."

Nàng gục xuống mép giường, nhìn vệt má-u đỏ chói đập vào mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Sao người có thể như vậy chứ? Con vẫn luôn cố gắng, điều con mong muốn nhất chính là cùng tổ mẫu trở về Giang Nam, ngày ngày phụng dưỡng dưới gối, như khi còn bé cùng nhau du sơn ngoạn thủy..."

Đó là tín niệm duy nhất giúp nàng kiên trì đến tận bây giờ. Dù trải qua bao nhiêu gian nan, nàng chưa từng từ bỏ. Nhưng vì sao? Vì sao lại thành ra thế này? Nếu đã như vậy, thì mọi cố gắng của nàng còn có ý nghĩa gì? Người mà nàng yêu thương nhất rời xa, nỗi đau kiếp này còn sâu hơn cả kiếp trước. Vậy rốt cuộc, ông trời ban cho nàng một cơ hội sống lại để làm gì?

Cảm giác vô lực và hoài nghi ập đến, khiến nàng bỗng chốc nảy sinh ý nghĩ buông xuôi.

Giống như một giấc mộng, nhưng cũng giống như một trò cười.

"An An, sau này khi con làm mẹ, con sẽ hiểu nỗi lòng tổ mẫu. Dù có hận nó thế nào đi nữa, thì chung quy nó vẫn là cốt nhục của ta..."

Thẩm lão phu nhân khẽ nghiêng đầu, nhìn Thẩm Quý Phi đang quỳ bên cạnh, giọng nói yếu ớt nhưng đầy nghiêm khắc: "Nhớ kỹ những gì ta đã dặn. Lần này giữ được mạng thì đừng giở trò nữa, nhất định phải học cách nhẫn nhịn. Con nhớ chưa?"

"Vâng! Nữ nhi nhớ rồi! Nhớ kỹ rồi!"

Thẩm Quý Phi vừa khóc vừa dập đầu liên tục.

Thẩm lão phu nhân thu lại ánh mắt, cơn ho đột nhiên trở nên dữ dội hơn.

Thẩm An An hoảng hốt đỡ lấy bà, nhưng má-u đã nhuốm đỏ cả một mảng trên tay áo nàng.

"An An của ta, điều tổ mẫu không nỡ nhất chính là con. Nhớ kỹ lời ta dặn, nếu một ngày nào đó con rơi vào đường cùng, Tứ Hoàng tử Tiêu Uyên sẽ là một lựa chọn không tệ. Khi con người lâm vào tuyệt cảnh, giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất."

"Khi rơi vào thế yếu, phải học cách nhẫn nhịn, đợi thời cơ rồi mới có thể tích lũy sức mạnh để phản kích. Ta vốn không muốn để con tận mắt chứng kiến cảnh này, nhưng con ấy à, từ nhỏ đã không dễ bị lừ-a gạt."

Thẩm An An cẩn thận đặt một chiếc gối dựa sau lưng lão phu nhân. Lúc này, nàng không còn khóc, cũng không gào thét đòi tìm đại phu nữa, chỉ yên lặng ở bên, lắng nghe bà dặn dò từng lời.

"Hôm nay ta lấy mạng này để đổi lấy một món nhân tình năm xưa. Con nhớ kỹ, dù cả kinh thành có xa lánh chúng ta, dù không ai đến phúng viếng, tang sự của ta vẫn phải tổ chức thật lớn. Chỉ có như vậy… Hoàng Thượngmới động lòng thương tiếc, để lại cho Thẩm gia một con đường sống."

Càng ít người đến viếng, càng vắng lặng thê lương, Hoàng Thượngcàng có thể vì chút tình nghĩa xưa mà nới lỏng cảnh giác với Thẩm gia.

"Được, con nhớ rồi."

Thẩm An An dựa nhẹ vào mép giường, cùng bà ngồi đó.

"Còn một chuyện nữa, hãy đưa cô mẫu con đến một nơi thanh tịnh. Dù trong kinh thành có xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không để nó quay về."

"Vâng, con hiểu." - Nàng gật đầu lần nữa.

"An An, con đừng giận tổ mẫu. Ta đã để lại toàn bộ tài sản cho con."

"Vâng."

Thẩm An An cúi người xuống, toàn thân run rẩy, cố gắng kiềm nén tiếng nức nở nghẹn ngào.

"Tổ mẫu đã vướng bận suốt bao năm nay, cuối cùng cũng có thể buông bỏ rồi, có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon rồi."

Nàng siết chặt bàn tay gầy guộc của Thẩm lão phu nhân, không để bà buông lơi. Giọng nói nàng vang lên chậm rãi, như thể phải cố gắng lắm mới có thể thốt ra từng chữ.

"Người vẫn thường nói, con cái chính là món nợ, càng ngày càng nặng. Giờ đây, nợ đã trả xong, tảng đá đè nặng trong lòng suốt hơn mười năm nay cũng đã được dỡ xuống. Người có thể không còn vướng bận gì nữa, cùng An An trở về Giang Nam rồi."

Giọng nói của nàng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng lại bình thản đến tuyệt vọng.

"Cô nương!"

Mặc Hương vội vàng dẫn đại phu vào phòng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường, nàng ấy sững sờ tại chỗ.

Đại phu bước nhanh đến, đặt tay lên cổ tay lão phu nhân bắt mạch.

Một lát sau, ông khẽ buông tay, lặng lẽ lắc đầu rồi lui ra ngoài.

"Cô nương."

"Lui xuống đi, thông báo cho phụ thân, mẫu thân và đại ca."

Nàng vẫn không buông tay Thẩm lão phu nhân. Trong An Thọ Đường, tất cả đèn nến đều được thắp sáng, đám hạ nhân vội vã chạy qua chạy lại, tiếng bước chân hỗn loạn không ngừng.

Thẩm Quý Phi vẫn đang khóc, tiếng khóc thê lương khiến Thẩm An An thấy phiền lòng.

"Ra ngoài mà khóc."

Thẩm Quý Phi nghẹn lại, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của nàng thì cúi xuống, im lặng đứng dậy, lui ra ngoài.

Giờ Dần, tiếng pháo báo tang vang lên trước cổng Thẩm phủ. Mùi lưu huỳnh nồng nặc lan tỏa khắp con phố, những dải lụa trắng treo cao hòa với lớp tuyết dày trên mặt đất, tạo nên một bầu không khí nặng nề, u ám.

Trong An Thọ Đường, tiếng khóc vẫn chưa dứt.

Thẩm An An đứng lặng trong sân, mặt không biểu cảm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào một cành cây bị tuyết đè nặng đến cong oằn, lung lay sắp gãy.

Tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi, cành cây đó e rằng cũng không chịu đựng được lâu nữa.

Nàng đưa tay ra, những bông tuyết lạnh buốt rơi xuống lòng bàn tay, chỉ trong chớp mắt đã tan thành nước, nhẹ đến mức tưởng như không có trọng lượng. Nhưng khi từng lớp tuyết chất chồng lên nhau, lại trở nên nặng nề vô cùng.

Hết lần này đến lần khác, Thẩm An An cảm thấy sống lưng mình cũng sắp không trụ nổi nữa, sắp bị đè gãy mất rồi.

"An An."

Giọng nói khàn đặc của Thẩm Trường Hách vang lên sau lưng nàng.

Thẩm An An thu tay lại, thờ ơ lau đi vệt nước trong lòng bàn tay, rồi kể lại những lời dặn dò cuối cùng của Thẩm lão phu nhân.

"Tối nay, hãy để bà ấy rời đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện