*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Lưu Hà
Tôi nghe dở khóc dở cười, nói: “Bọn tôi có biết bơi cũng làm ăn được gì, tôi căn bản không phải là cá, phía dưới kia tính sơ cũng phải sâu tầm sáu, bảy thước, không có đồ lặn, tôi tuyệt đối không thể xuống được.”
Người bơi lặn giỏi như Đan Quân cũng chịu chết ở trong động huống chi là tôi.
Nam ba tử kia lại nói: “Đồ lặn chúng tôi có, chẳng qua là tương đối thô sơ mà thôi.” Vừa nói vừa móc từ trong túi xách ra một cái mũ lớn hình tròn, phía dưới mũ này gắn liền với một chiếc áo da, một chiếc ống da thông hơi gắn phía sau mũ, phần miệng chiếc mũ được làm bằng sắt, hiển nhiên là được chế tạo riêng biệt.
Đây là một loại thiết bị lặn dưới nước đơn sơ, do dân mò ngọc châu chế tạo, trước giải phóng rất nhiều người đã sử dụng thiết bị này để lặn xuống biển mò châu, không thể ngờ bọn họ cũng có thể chế tạo được vật này.
Nam ba tử nói: “Vật này dù thô sơ nhưng sử dụng lặn xuống nước sâu tầm sáu, bảy thước tuyệt đối không thành vấn đề”.
Thiếu Gia liền nói: “Vậy sao các anh không tự mình xuống? Có vật này rồi biết bơi hay không còn quan trọng gì nữa? Một trong hai Nam ba tử bật cười xong nói: “Đúng, quả thật là không thành vấn đề, có điều trong cổ mộ biến ảo khôn lường, bọn tôi cả đời đều ở trên đất bằng, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày xuống nước, năng lực ứng biến dưới nước tuyệt đối không thể bằng các người.”
Thiếu Gia liền cười nhạt: “Cứ nói thẳng ra là hai người không dám xuống đi?”
Hai người lại lúng túng không biết nói gì. Hồi lâu một người lên tiếng: “Hai người có thể cùng xuống hoặc cũng có thể cử một người xuống cùng chúng tôi, nếu như mang được đồ lên do hai người chọn trước, hai vị đã là dân buôn đồ cổ, chọn đồ chắc chắn sẽ không sợ thiệt, hơn nữa hai bên có giao tình này, sau này còn cơ hội hợp tác thêm”
Thiếu Gia hừ một tiếng: “Chúng tôi đi liều mạng, các người chờ ở trên lựa đồ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?”
Một Nam ba tử nói: “Chuyện công bằng tuyệt đối là không bao giờ có, nếu như các người không giúp, vậy thì bọn tôi chỉ còn cách cho nổ cái động đó, không để cho thôn dân đi vào, sau đó chờ nước cạn sẽ khai động, chẳng qua là phải mất thêm một chút thời gian mà thôi. Chúng tôi phải tìm hai người gấp như vậy đã là hạ sách, hai người cứ suy nghĩ cho kỹ một chút, hai người vào trước đương nhiên cũng có cơ hội lựa đồ tốt nhiều hơn bọn tôi, có thể so sánh đồ ngay trong động, tính ra thì hai người vẫn là có lợi”.
Thiếu Gia vừa nghe liền hỏi chuyện này có thật không, tôi gật đầu, hắn ta nói đúng, đồ trong mộ dựa theo giá trị cất giữ có thể chia từ – ngọc – kim khí (đồ vàng) – ngân khí (đồ bạc) – đồng thau khí (đồ đồng thau), đồ sứ là đắt tiền nhất, có điều đồ dưới nước chắc hẳn là đồ thời Tây Hán, vậy thì khả năng có đồ sứ là không lớn, nhưng cơ hội đào được ngọc cổ là rất lớn, mà giá cả ngọc cổ loại thượng hạng là “thiên văn sổ tự” (ý chỉ một con số rất lớn)
Thiếu Gia thấy có chuyện như vậy liền hơi do dự một chút.
Tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú, bởi vì tôi rất muốn biết tình hình phía dưới động như thế nào, vì sao nét mặt Đan Quân trước khi chết lại như vậy, có phải dưới đó có vật gì rất đáng sợ hay không?
Thiếu gia liền kéo tôi qua bên cạnh hỏi nên làm thế nào. Nếu như là gặp hai Nam ba tử này ở cửa hàng mặt tiền chợ Nam Cung thì nhất định gã có thể làm chủ, có điều lần này gã đang đi theo tôi nên cũng không muốn quyết định một mình, liền hỏi thử ý kiến của tôi.
Tôi suy tính một chút, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình liền gật đầu, Thiếu Gia lập tức quay đầu lại nói: “Được, bọn tôi đồng ý giúp đỡ hai người”.
Lúc đó tôi không biết, quyết định đó sau này đã trở thành một quyết định trọng yếu nhất trong đời tôi khi còn sống.
Nam ba tử đã chuẩn bị máy cày, lúc ra cửa trời đã tờ mờ sáng, trên xe chúng tôi tự giới thiệu về mình, trong bọn họ người mập tên Hồ Lai (làm ẩu), người gầy tên Vương Minh, Thiếu Gia nói, hai người các người đúng là “Liều mạng làm ẩu nha!”
Máy cày đi đường núi, chúng tôi đã từng đi một lần nên rất quen thuộc, dọc đường bọn họ cũng dừng để chúng tôi nghỉ ngơi, lần này tôi ngủ rất ngon, thức được một chốc lại liền ngủ tiếp.
Đến nhà để xác Đan Quân, chúng tôi xuống nghỉ ngơi một chốc rồi lại đi tiếp. Cứ đi như vậy, chẳng mấy chốc đã tới nơi chúng tôi hạ trại hôm qua, lúc đó là buổi chiều, mấy Nam ba tử kia nói, quy củ của bọn họ từ cổ xưa do tổ tông truyền lại đó là trộm mộ phải đi buổi tối, tôi hỏi tại sao, bọn họ nói buổi tối quỷ trong mộ ra ngoài hoạt động, chẳng khác gì nhà không có chủ, chúng ta mới dễ hoạt động.
Hồ Lai liền hỏi chúng tôi đã nghĩ kỹ chưa, hai người tự xuống hay vẫn cần chúng tôi xuống cùng. Tôi cân nhắc hồi lâu, làm nghề trộm mộ này thị phi, đen trắng khó lường, thường gặp chuyện ngoài ý muốn, có điều chỉ cần chúng tôi không giao đồ cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không động thủ hại chúng tôi, tôi với Thiếu Gia quen biết từ lâu, hai người xuống nước phối hợp chắc chắn sẽ ăn ý hơn, nếu như là một người xuống cùng với bọn hắn, ở dưới phát hiện đồ tốt, hắn nảy sinh tâm ác, liền có thể ám toán tôi, đến lúc đó lên rồi nói tôi ở dưới nước xảy ra tai nạn bất ngờ, Thiếu Gia cũng không thể đối phó được với bọn họ, bọn họ hai mạng Thiếu Gia một người sẽ rất nguy hiểm.
Trong nháy mắt tôi đã suy xét rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định tôi cùng với Thiếu Gia đi xuống là tốt hơn cả.
Chúng tôi mất hai giờ chuẩn bị, dễ phải đến gần năm trăm cân trang bị, đồ lặn mò châu ngọc có đến 70 năm tuổi này trên thực tế là một loại thiết bị lặn thô sơ, phù hợp lặn xuống những nơi nước chảy xiết, hơn nữa cũng không cần huấn luyện gì đặc biệt. Vật này mặc dù cũ kỹ nhưng vô cùng chắc chắn, có điều mang vào quả thực trông rất khó coi.
Chờ đến khi trời tối, chúng tôi đẩy thuyền xuống nước bơi ra giữa hồ, hai Nam ba tử bắt đầu giúp chúng tôi đeo thiết bị lặn, buộc sợi dây vào người chúng tôi rồi thả xuống nước. Chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn hẳn, nhiệt độ dưới hồ lạnh như băng. Chúng tôi mở đèn pin đeo trên đầu, một cảm giác khó thở ập tới, phổi phải gắng gượng hết sức để chịu đựng áp lực, tiếp tục hô hấp.
Hít không khí qua lỗ mũi, thở khí qua miệng, như vậy thì hai luồng khí sẽ không bị ứ đọng.
Buồi tối tầm nhìn dưới nước có thể nói rằng là con số không, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là vầng sáng của ánh đèn pin.
Chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận thấy bùn ở đáy sông, tôi đỡ Thiếu Gia rơi nhanh xuống bùn, rất nhanh bùn đã tới đầu gối.
Tôi đạp chân xuống, bùn cát phía dưới liền bồng lên, tôi không thể ngờ bùn ở dưới này lại dày như vậy, nghe nói ở những nơi lắng đọng của Hoàng Hà bùn vốn không thể gọi là bùn mà phải gọi là xi măng mới phải, thật đúng chẳng sai.
Mẹ kiếp, tôi chửi thề một câu, khó trách người rơi xuống Hoàng Hà lại dễ mất mạng như vậy, rơi xuống đây ba ba còn khó sống nói chi người. Chúng tôi ra sức níu chặt sợi dây mới tạm thời giữ được thăng bằng, có điều di chuyển vẫn vô cùng khó khăn.
Thiếu Gia cũng đã thả mình vào trong bùn, tôi chỉ có thể nhìn thấy gã mờ mờ như một cái bóng, gã khoát tay ra hiệu cho tôi theo gã đi về phía trước.
Tôi quan sát tìm vị trí động, cùng Thiếu Gia từng bước, từng bước tới chỗ sâu nhất của hồ.
Chẳng mấy chốc đã thấy trong lớp cát vàng mù mịt ở đáy hồ có một cái động lớn màu đen từng chút, từng chút hiện ra.
Chúng tôi gạt gạt cát trên mặt cố sức nhìn cho rõ, chúng tôi đã đi tới cách động khoảng hai, ba phân, sợ mặt đất bị sụt nên không dám lại gần thêm nữa mà đứng lại quan sát.
Nhìn qua hang động lúc này vạn phần dữ tợn, giống như một con dã thú đang há miệng, bên trong âm u tối tăm, tôi nuốt nước miếng, cảm giác có chút hối hận. Thiếu Gia lúc này cũng đã ngồi xuống bắt đầu tìm cách leo xuống động.
Tôi thấy gã ra dấu tay liền đỡ gã, hiện giờ tôi đã cơ bản quen thao tác với mớ đồ lặn này, tôi nhìn Thiếu Gia từng chút từng chút khuất dạng dưới động, chẳng mấy chốc vùng ánh sáng đèn pin đã trở nên vô cùng nhỏ. Nhịp tim tôi đập rất mạnh, cảm giác quần áo bên trong và áo da bên ngoài đều đẫm mồ hôi lạnh, cũng không biết là đang sợ hãi điều gì.
Chờ sau khi gã xuống đến đáy, ánh đèn pin hoàn toàn biến mất, đây cũng là tín hiệu để tôi đi xuống. Tâm trí tôi lúc này vô cùng căng thẳng, toàn thân giống như đang dần nhũn ra, tôi tự trấn an mình một chút, sau đó cũng cẩn thận đạp vào vách động, từng chút, từng chút một đi xuống.
Miệng hang động nhìn lớn như vậy, xuống phía dưới cũng chỉ là khoảng không gian bằng bốn cái cửa sổ lớn ghép lại, bốn phía xung quanh toàn là bóng tối, tôi cảm giác mình giống như đang bò vào trong địa ngục.
Toàn bộ quá trình đó mới chỉ diễn ra khoảng chưa tới 15 giây mà tôi cảm giác giống như một giờ đồng hồ đã trôi qua, chẳng mấy chốc tôi đã chìm hẳn xuống phía dưới động đáy hồ. Phù sa dưới đáy dường như cũng rất dày. Thiếu Gia đang đợi tôi bên cạnh.
Tôi hít sâu một hơi, đạp chân xuống đáy, phù sa ở đây không dày như ở trên nhưng cũng không hề mỏng chút nào. Sau khi đứng vững, tôi liền rọi đèn pin nhìn bốn phía, nhìn một chút thử xem phía dưới động này rốt cuộc là cái gì.
Nhìn quanh một hồi, phát hiện phía dưới này thì ra là một cái thạch thất nhỏ, tất cả mọi thứ đều đã bị chôn vùi trong lớp phù sa. Tôi thấy một số tượng đất nung giống như người chết vậy bị chôn nửa thân bên trong, khi đèn pin vừa quét qua tôi giật nảy mình.
Thiếu Gia bắt đầu mò mẫm tìm đồ, có điều tôi cản gã, vì tôi đã nhìn thấy ở một bên vách đá có một dãy bậc thang bằng gạch đi xuống, bên trong một màu đen kịt không biết nông sâu thế nào.
Hai Nam ba tử kia từng nói, đồ cổ đều có phân tầng, thông thường kết cấu của mộ cổ thường giống như một cái giếng, nhưng nếu như bên trong mộ nhìn thấy một đường đi lát gạch thì chứng tỏ mộ cổ đó kích thước vô cùng lớn, cho nên phải đặt biệt để ý. Tôi vỗ Thiếu Gia một cái, đồ tốt đều ở ngôi mộ bên trong, đừng mất thời gian ở đây nữa, đi vào đường hầm lát gạch đi!
Người dịch: Lưu Hà
Tôi nghe dở khóc dở cười, nói: “Bọn tôi có biết bơi cũng làm ăn được gì, tôi căn bản không phải là cá, phía dưới kia tính sơ cũng phải sâu tầm sáu, bảy thước, không có đồ lặn, tôi tuyệt đối không thể xuống được.”
Người bơi lặn giỏi như Đan Quân cũng chịu chết ở trong động huống chi là tôi.
Nam ba tử kia lại nói: “Đồ lặn chúng tôi có, chẳng qua là tương đối thô sơ mà thôi.” Vừa nói vừa móc từ trong túi xách ra một cái mũ lớn hình tròn, phía dưới mũ này gắn liền với một chiếc áo da, một chiếc ống da thông hơi gắn phía sau mũ, phần miệng chiếc mũ được làm bằng sắt, hiển nhiên là được chế tạo riêng biệt.
Mò ngọc châu thời xưa
Đây là một loại thiết bị lặn dưới nước đơn sơ, do dân mò ngọc châu chế tạo, trước giải phóng rất nhiều người đã sử dụng thiết bị này để lặn xuống biển mò châu, không thể ngờ bọn họ cũng có thể chế tạo được vật này.
Nam ba tử nói: “Vật này dù thô sơ nhưng sử dụng lặn xuống nước sâu tầm sáu, bảy thước tuyệt đối không thành vấn đề”.
Thiếu Gia liền nói: “Vậy sao các anh không tự mình xuống? Có vật này rồi biết bơi hay không còn quan trọng gì nữa? Một trong hai Nam ba tử bật cười xong nói: “Đúng, quả thật là không thành vấn đề, có điều trong cổ mộ biến ảo khôn lường, bọn tôi cả đời đều ở trên đất bằng, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày xuống nước, năng lực ứng biến dưới nước tuyệt đối không thể bằng các người.”
Thiếu Gia liền cười nhạt: “Cứ nói thẳng ra là hai người không dám xuống đi?”
Hai người lại lúng túng không biết nói gì. Hồi lâu một người lên tiếng: “Hai người có thể cùng xuống hoặc cũng có thể cử một người xuống cùng chúng tôi, nếu như mang được đồ lên do hai người chọn trước, hai vị đã là dân buôn đồ cổ, chọn đồ chắc chắn sẽ không sợ thiệt, hơn nữa hai bên có giao tình này, sau này còn cơ hội hợp tác thêm”
Thiếu Gia hừ một tiếng: “Chúng tôi đi liều mạng, các người chờ ở trên lựa đồ, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ?”
Một Nam ba tử nói: “Chuyện công bằng tuyệt đối là không bao giờ có, nếu như các người không giúp, vậy thì bọn tôi chỉ còn cách cho nổ cái động đó, không để cho thôn dân đi vào, sau đó chờ nước cạn sẽ khai động, chẳng qua là phải mất thêm một chút thời gian mà thôi. Chúng tôi phải tìm hai người gấp như vậy đã là hạ sách, hai người cứ suy nghĩ cho kỹ một chút, hai người vào trước đương nhiên cũng có cơ hội lựa đồ tốt nhiều hơn bọn tôi, có thể so sánh đồ ngay trong động, tính ra thì hai người vẫn là có lợi”.
Thiếu Gia vừa nghe liền hỏi chuyện này có thật không, tôi gật đầu, hắn ta nói đúng, đồ trong mộ dựa theo giá trị cất giữ có thể chia từ – ngọc – kim khí (đồ vàng) – ngân khí (đồ bạc) – đồng thau khí (đồ đồng thau), đồ sứ là đắt tiền nhất, có điều đồ dưới nước chắc hẳn là đồ thời Tây Hán, vậy thì khả năng có đồ sứ là không lớn, nhưng cơ hội đào được ngọc cổ là rất lớn, mà giá cả ngọc cổ loại thượng hạng là “thiên văn sổ tự” (ý chỉ một con số rất lớn)
Thiếu Gia thấy có chuyện như vậy liền hơi do dự một chút.
Tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú, bởi vì tôi rất muốn biết tình hình phía dưới động như thế nào, vì sao nét mặt Đan Quân trước khi chết lại như vậy, có phải dưới đó có vật gì rất đáng sợ hay không?
Thiếu gia liền kéo tôi qua bên cạnh hỏi nên làm thế nào. Nếu như là gặp hai Nam ba tử này ở cửa hàng mặt tiền chợ Nam Cung thì nhất định gã có thể làm chủ, có điều lần này gã đang đi theo tôi nên cũng không muốn quyết định một mình, liền hỏi thử ý kiến của tôi.
Tôi suy tính một chút, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình liền gật đầu, Thiếu Gia lập tức quay đầu lại nói: “Được, bọn tôi đồng ý giúp đỡ hai người”.
Lúc đó tôi không biết, quyết định đó sau này đã trở thành một quyết định trọng yếu nhất trong đời tôi khi còn sống.
Nam ba tử đã chuẩn bị máy cày, lúc ra cửa trời đã tờ mờ sáng, trên xe chúng tôi tự giới thiệu về mình, trong bọn họ người mập tên Hồ Lai (làm ẩu), người gầy tên Vương Minh, Thiếu Gia nói, hai người các người đúng là “Liều mạng làm ẩu nha!”
Máy cày đi đường núi, chúng tôi đã từng đi một lần nên rất quen thuộc, dọc đường bọn họ cũng dừng để chúng tôi nghỉ ngơi, lần này tôi ngủ rất ngon, thức được một chốc lại liền ngủ tiếp.
Đến nhà để xác Đan Quân, chúng tôi xuống nghỉ ngơi một chốc rồi lại đi tiếp. Cứ đi như vậy, chẳng mấy chốc đã tới nơi chúng tôi hạ trại hôm qua, lúc đó là buổi chiều, mấy Nam ba tử kia nói, quy củ của bọn họ từ cổ xưa do tổ tông truyền lại đó là trộm mộ phải đi buổi tối, tôi hỏi tại sao, bọn họ nói buổi tối quỷ trong mộ ra ngoài hoạt động, chẳng khác gì nhà không có chủ, chúng ta mới dễ hoạt động.
Hồ Lai liền hỏi chúng tôi đã nghĩ kỹ chưa, hai người tự xuống hay vẫn cần chúng tôi xuống cùng. Tôi cân nhắc hồi lâu, làm nghề trộm mộ này thị phi, đen trắng khó lường, thường gặp chuyện ngoài ý muốn, có điều chỉ cần chúng tôi không giao đồ cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không động thủ hại chúng tôi, tôi với Thiếu Gia quen biết từ lâu, hai người xuống nước phối hợp chắc chắn sẽ ăn ý hơn, nếu như là một người xuống cùng với bọn hắn, ở dưới phát hiện đồ tốt, hắn nảy sinh tâm ác, liền có thể ám toán tôi, đến lúc đó lên rồi nói tôi ở dưới nước xảy ra tai nạn bất ngờ, Thiếu Gia cũng không thể đối phó được với bọn họ, bọn họ hai mạng Thiếu Gia một người sẽ rất nguy hiểm.
Trong nháy mắt tôi đã suy xét rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định tôi cùng với Thiếu Gia đi xuống là tốt hơn cả.
Chúng tôi mất hai giờ chuẩn bị, dễ phải đến gần năm trăm cân trang bị, đồ lặn mò châu ngọc có đến 70 năm tuổi này trên thực tế là một loại thiết bị lặn thô sơ, phù hợp lặn xuống những nơi nước chảy xiết, hơn nữa cũng không cần huấn luyện gì đặc biệt. Vật này mặc dù cũ kỹ nhưng vô cùng chắc chắn, có điều mang vào quả thực trông rất khó coi.
Chờ đến khi trời tối, chúng tôi đẩy thuyền xuống nước bơi ra giữa hồ, hai Nam ba tử bắt đầu giúp chúng tôi đeo thiết bị lặn, buộc sợi dây vào người chúng tôi rồi thả xuống nước. Chẳng mấy chốc mặt trời đã lặn hẳn, nhiệt độ dưới hồ lạnh như băng. Chúng tôi mở đèn pin đeo trên đầu, một cảm giác khó thở ập tới, phổi phải gắng gượng hết sức để chịu đựng áp lực, tiếp tục hô hấp.
Hít không khí qua lỗ mũi, thở khí qua miệng, như vậy thì hai luồng khí sẽ không bị ứ đọng.
Buồi tối tầm nhìn dưới nước có thể nói rằng là con số không, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là vầng sáng của ánh đèn pin.
Chẳng mấy chốc tôi đã cảm nhận thấy bùn ở đáy sông, tôi đỡ Thiếu Gia rơi nhanh xuống bùn, rất nhanh bùn đã tới đầu gối.
Tôi đạp chân xuống, bùn cát phía dưới liền bồng lên, tôi không thể ngờ bùn ở dưới này lại dày như vậy, nghe nói ở những nơi lắng đọng của Hoàng Hà bùn vốn không thể gọi là bùn mà phải gọi là xi măng mới phải, thật đúng chẳng sai.
Mẹ kiếp, tôi chửi thề một câu, khó trách người rơi xuống Hoàng Hà lại dễ mất mạng như vậy, rơi xuống đây ba ba còn khó sống nói chi người. Chúng tôi ra sức níu chặt sợi dây mới tạm thời giữ được thăng bằng, có điều di chuyển vẫn vô cùng khó khăn.
Thiếu Gia cũng đã thả mình vào trong bùn, tôi chỉ có thể nhìn thấy gã mờ mờ như một cái bóng, gã khoát tay ra hiệu cho tôi theo gã đi về phía trước.
Tôi quan sát tìm vị trí động, cùng Thiếu Gia từng bước, từng bước tới chỗ sâu nhất của hồ.
Chẳng mấy chốc đã thấy trong lớp cát vàng mù mịt ở đáy hồ có một cái động lớn màu đen từng chút, từng chút hiện ra.
Chúng tôi gạt gạt cát trên mặt cố sức nhìn cho rõ, chúng tôi đã đi tới cách động khoảng hai, ba phân, sợ mặt đất bị sụt nên không dám lại gần thêm nữa mà đứng lại quan sát.
Nhìn qua hang động lúc này vạn phần dữ tợn, giống như một con dã thú đang há miệng, bên trong âm u tối tăm, tôi nuốt nước miếng, cảm giác có chút hối hận. Thiếu Gia lúc này cũng đã ngồi xuống bắt đầu tìm cách leo xuống động.
Tôi thấy gã ra dấu tay liền đỡ gã, hiện giờ tôi đã cơ bản quen thao tác với mớ đồ lặn này, tôi nhìn Thiếu Gia từng chút từng chút khuất dạng dưới động, chẳng mấy chốc vùng ánh sáng đèn pin đã trở nên vô cùng nhỏ. Nhịp tim tôi đập rất mạnh, cảm giác quần áo bên trong và áo da bên ngoài đều đẫm mồ hôi lạnh, cũng không biết là đang sợ hãi điều gì.
Chờ sau khi gã xuống đến đáy, ánh đèn pin hoàn toàn biến mất, đây cũng là tín hiệu để tôi đi xuống. Tâm trí tôi lúc này vô cùng căng thẳng, toàn thân giống như đang dần nhũn ra, tôi tự trấn an mình một chút, sau đó cũng cẩn thận đạp vào vách động, từng chút, từng chút một đi xuống.
Miệng hang động nhìn lớn như vậy, xuống phía dưới cũng chỉ là khoảng không gian bằng bốn cái cửa sổ lớn ghép lại, bốn phía xung quanh toàn là bóng tối, tôi cảm giác mình giống như đang bò vào trong địa ngục.
Toàn bộ quá trình đó mới chỉ diễn ra khoảng chưa tới 15 giây mà tôi cảm giác giống như một giờ đồng hồ đã trôi qua, chẳng mấy chốc tôi đã chìm hẳn xuống phía dưới động đáy hồ. Phù sa dưới đáy dường như cũng rất dày. Thiếu Gia đang đợi tôi bên cạnh.
Tôi hít sâu một hơi, đạp chân xuống đáy, phù sa ở đây không dày như ở trên nhưng cũng không hề mỏng chút nào. Sau khi đứng vững, tôi liền rọi đèn pin nhìn bốn phía, nhìn một chút thử xem phía dưới động này rốt cuộc là cái gì.
Nhìn quanh một hồi, phát hiện phía dưới này thì ra là một cái thạch thất nhỏ, tất cả mọi thứ đều đã bị chôn vùi trong lớp phù sa. Tôi thấy một số tượng đất nung giống như người chết vậy bị chôn nửa thân bên trong, khi đèn pin vừa quét qua tôi giật nảy mình.
Thiếu Gia bắt đầu mò mẫm tìm đồ, có điều tôi cản gã, vì tôi đã nhìn thấy ở một bên vách đá có một dãy bậc thang bằng gạch đi xuống, bên trong một màu đen kịt không biết nông sâu thế nào.
Hai Nam ba tử kia từng nói, đồ cổ đều có phân tầng, thông thường kết cấu của mộ cổ thường giống như một cái giếng, nhưng nếu như bên trong mộ nhìn thấy một đường đi lát gạch thì chứng tỏ mộ cổ đó kích thước vô cùng lớn, cho nên phải đặt biệt để ý. Tôi vỗ Thiếu Gia một cái, đồ tốt đều ở ngôi mộ bên trong, đừng mất thời gian ở đây nữa, đi vào đường hầm lát gạch đi!
Danh sách chương