Chương 87
Đi theo Hoắc Vân Thành tới phòng tổng tài, Thư Tình nhàn nhạt nhìn anh: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Hoắc Vân Thành ngồi lên ghế sô pha, vắt chân lên đùi, ngón tay thon dài chỉ sang bên cạnh anh: “Ngồi đi.”
Thư Tình hơi khó hiểu, cô nghĩ ngợi một chút rồi vẫn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vân Thành: “Hoắc Vân Thành, rốt cuộc có chuyện gì?”
Hoắc Vân Thành khẽ mấp máy môi, giọng nói trầm mà nhẹ: “Chuyện hôm nay, cô là kẻ đầu sỏ, đúng không?”
Kẻ đầu sỏ?
Anh đang tức giận sao? Giận cô không nên tố giác Hạ Tinh Tinh trước mặt mọi người sao?
Anh không nỡ làm vậy với Hạ Tinh Tinh sao? Nên mới tìm cô hỏi tội?
Thư Tình nghiêng đầu, cảnh giác nhìn người đàn ông bên cạnh, “Hả? Hoắc Vân Thành, anh muốn nói gì?”
Đôi mắt người đàn ông trong veo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Thư Tình.
Đôi mắt sâu thẳm của anh như hai vòng xoáy, sâu không lường được.
Anh khẽ gật đầu, đến gần Thư Tình, “Thật ra cô đã sớm biết Hạ Tinh Tinh sẽ đi đổi bản vẽ, chị Vương cũng là do cô sắp xếp, tất cả đều do cô tính toán trước. Đúng không?”
Thật ra Hoắc Vân Thành đã sớm biết đáp án, nhưng anh muốn nghe Thư Tình chính miệng nói.
Nếu anh đoán không lầm, Thư Tình đã sớm biết Hạ Tinh Tinh sẽ đối phó với cô, nên đã sắp đặt tất cả.
Không chỉ khiến Hạ Tinh Tinh gậy ông đập lưng ông, bị đuổi khỏi Hoắc Thị. Càng thuận tiện cho giết gà dọa khỉ, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, đều nằm trong lòng bàn tay Thư Tình.
Thủ đoạn như vậy, chuẩn xác, tàn nhẫn, dứt khoát.
Anh đánh giá rất cao.
Khó có thể tưởng tượng được, một cô gái trẻ tuổi đến từ nông thôn lại có trí thông minh như vậy.
Trong lúc lơ đãng, Hoắc Vân Thành càng tới gần Thư Tình hơn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mặt Thư Tình đỏ lên.
Hỏi thì hỏi, dựa vào gần như vậy làm gì!
Thư Tình nhích ra bên cạnh, nghiêm mặt nói, “Không. Kẻ đầu sỏ đương nhiên là Hạ Tinh Tinh. Hại người không thể có, phòng người không thể thiếu. Cô ta muốn hãm hại tôi, sao tôi có thể ngồi chờ chết?
Nếu không phải cô ta ra tay hại tôi trước, sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay. Cho nên, tôi đây chỉ là đối xử với người khác theo cách mà họ làm với tôi mà thôi, tôi cũng không cảm thấy mình đã làm sai.”
“Tôi có nói cô làm sai sao?” Hoắc Vân Thành cong môi, cười như không cười.
Thư Tình ngẩn người, chẳng lẽ Hoắc Vân Thành không phải tìm cô để hỏi tội sao?
“Sau này nếu còn có chuyện như vậy nữa, cô có thể nói cho tôi biết.” Hoắc Vân Thành lại nhích đến gần Thư Tình.
Anh nghiêng người, hai tai đè hai bên người Thư Tình, đôi môi mỏng kề sát vào tai cô, thanh âm có phần mơ hồ, “Tôi không muốn thấy vị hôn thê của mình bị bắt nạt.”
Bị hơi thở nam tính vây lấy, tim Thư Tình đập nhanh hơn, “Loại chuyện vặt vãnh này tôi có thể ứng phó được, không cần phiền Hoắc đại tổng tài đại giá quang lâm.”