Chương 48
Lần đó Thư Tình xin nghỉ phép với anh, báo rằng nhà có việc, sau đó Hạ Tinh Tinh làm loạn cả phòng tổng tài lên, khăng khăng rằng Thư Tình trốn việc, đòi sa thải cô. Sau đó vẫn là anh phải ra mặt bắt Hạ Tinh Tinh xin lỗi Thư Tình.
“Sáng hôm đó, xe của Bạch Tiêu Tiêu suýt chút nữa đâm vào Dolly, tôi đưa Dolly vào bệnh viện thú y, nên mới bị chậm trễ.” – Thư Tình giải thích.
Hóa ra là như vậy.
Chỉ là hôm ấy Thư Tình căn bản không biết Dolly là chú chó mà ông nội đánh mất.
Vì vậy, cô ấy vì muốn cứu một chú cún hoang mà làm lỡ dở công việc, thậm chí còn bị người khác hiểu lầm, làm lớn chuyện lên.
Sự lương thiện ấy, đúng là hiếm có khó tìm.
Ánh mắt nhìn về phía Thư Tình của Hoắc Vân Thành trầm hơn vài phần, anh chân thành nói: “Thư Tình, cảm ơn cô.”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Thành, Thư Tình cười ngọt ngào: “Chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà, việc tôi nên làm thôi.”
“Tình Tình, mau ngồi xuống ăn cơm.” – Hoắc lão gia tử tìm lại được Dolly, tâm trạng vô cùng tốt, bèn dặn dò: “Lão Lê, mau cho người đem bát và đũa tới cho Tình Tình.”
“Vâng, thưa lão gia.” – Chú Lê lập tức phân phó xuống dưới.
Vừa nói, Hoắc lão gia tử vừa ngồi dịch sang bên cạnh, tỏ ý bảo Thư Tình ngồi bên cạnh Hoắc Vân Thành.
“Ông nội Hoắc, ông khách sáo rồi.” – Thư Tình ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Hoắc Vân Thành, dịu dàng cười, nói.
“Tình Tình, lần này đúng là may nhờ có cháu tìm lại được Dolly.” – Hoắc lão gia tử ôm Dolly, không nỡ buông tay, ánh mắt nhìn về phía Thư Tình tràn đầy sự cảm kích.
Nếu không nhờ có Thư Tình tìm được Dolly, e rằng cả đời này ông sẽ không thể nào gặp lại được Dolly, sau này về nơi chín suối cũng không biết ăn nói sao với người vợ quá cố của mình.
Thật tốt quá, Dolly đã trở lại rồi.
“Cháu chỉ là may mắn tình cờ gặp được Dolly thôi ạ.” Thư Tình cúi đầu vuốt ve Dolly.
Bộ lông của Dolly xù xù mềm mại như bông, sờ vào rất thoải mái, nhờ được bác sĩ thú y chăm sóc mà vết thương trước đó cũng đã lành hẳn, thoạt trông hoạt bát lại đáng yêu.
Được Thư Tình cưng nựng, nó ra sức vẫy vẫy đuôi quấn quýt.
Hoắc lão gia tử vuốt râu cười: “Đó nghĩa là cháu và Dolly có duyên với nhau.”
Từ Uyển Nhi nhìn thấy Hoắc lão gia tử thân thiết với Thư Tình như thế lại nổi cơn ghen ghét trong lòng.
Đầu tiên là quà tặng bị so sánh thua kém lại bị Thư Tình châm chọc là đồ giả chất lượng cao, bây giờ thì là Thư Tình tìm được chú cún cưng của Hoắc lão gia tử lấy lòng ông, làm cho ông vui vẻ không thôi.
Ở trước mặt Hoắc lão gia tử, Từ Uyển Nhi toàn bại!
“Cháu mau ăn đi kẻo đói.” Từ lão gia tử ân cần nói với Thư Tình.
Thư Tình đáp lại rồi cúi đầu ăn, bỗng từ đâu xuất hiện một con tôm to đã được lột vỏ sạch sẽ nằm chễm chệ trong chén cô.
Thư Tình ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông ngồi bên cạnh cô ưu nhã cầm trong tay đôi đũa, giọng điệu hằn học: “Tôi không thích ăn tôm.”